Qua nửa ngày mới nhận ra, đây là quê của Trương Yến! Không ngờ con mèo kia sẽ chạy đến đây, tôi không khỏi khẩn trương, nắm lấy Thiên Lang Tiên nhắm nơi có mùi mèo đi tới. Càng đi tôi càng cảm thấy không thích hợp, lúc mới vào thôn chung quanh hết thảy đều rất rõ ràng, ánh trăng cũng tương đối sáng, nhưng tôi tiến vào càng sâu, chung quanh lại xuất hiện sương mù màu trắng ngà.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ thôn đều bị bao phủ bởi sương mù, hơn nữa càng đi sương càng dày đặc, đến cuối cùng tôi không thấy rõ hoàn cảnh trước mắt nữa, chỉ có thể thông qua trực giác mà lần mò đi tới, cứ như vậy thì không thể tập trung cảm nhận mùi của con mèo. Đi khoảng nửa giờ, tôi cảm thấy sương mù đã bớt dần, lúc này mới xem kỹ lại hoàn cảnh chung quanh. Phát hiện mình đã ra khỏi thôn, đi vào một nơi hẻo lánh trên sườn núi, trên mặt đất đầy cỏ xanh, bốn phía là lùm cây, đi vào một hồi trên người đã ướt dầm dề.
Tôi hít sâu, nhắm mắt cảm nhận lại mùi của con mèo kia, nhưng chỉ cảm thấy sương sớm mát lạnh. Nếu trong thôn vô duyên vô cớ mà có sương mù, vậy hiển nhiên là con mèo đó đã phát hiện ra tôi, mà tôi lại không tìm thấy nó. Tôi đột nhiên cảm giác không ổn, tay lặng lẽ cầm lấy linh phù trong túi, trong lòng mới kiên định hơn. Lúc này phía trước cách khoảng 100 mét đột ngột có tiếng mèo kêu, tôi theo bản năng mà đi tới, khi tới đó lại không có bóng dáng con mèo nào.
Tôi đang hết sức buồn bực, sau đầu đột nhiên truyền đến một cỗ hàn ý mãnh liệt, tôi theo bản năng mà hạ người xuống, rồi sau đó nương theo mặt đất mà lăn một cái. Khi bật dậy mới phát hiện chỗ tôi vừa đứng có một con mèo trắng hình thể to lớn, nó đứng thẳng thành hình người, nhìn qua to như con nghé, đôi mắt lóe lên u quang màu xanh lục, như hổ rình mồi mà trừng mắt nhìn tôi! Tôi nuốt nước miếng, theo bản năng mà lui lại phía sau, sau đó giơ Thiên Lang Tiên lên cắn răng vụt tới.
Nó liếm liếm đầu lưỡi, lộ ra vẻ khinh thường, khi roi sắp tới nó nhảy lên, trong nháy mắt đã bay qua đỉnh đầu tôi. Tôi vội vàng điều chỉnh Thiên Lang Tiên, cuối cùng đánh vào đuôi nó.
“Ngao!”
Nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Nó như vậy làm tôi có chút ngơ ngẩn, không ngờ nó có vẻ hung mãnh oai phong nhưng lại có chút vô dụng, tôi nắm lấy cơ hội đột nhiên nhảy lên lại vung roi vụt tới, trực tiếp đánh vào sau lưng nó, lần này miêu yêu đã sợ hãi, kêu thảm chạy về phía đỉnh núi.
Tôi thu hồi Thiên Lang Tiên, chạy vội truy đuổi ở phía sau, cuối cùng đã phát hiện nó ở trước một tấm bia đá cũ nát. Lúc này nó không còn sợ hãi, ngược lại hiên ngang lẫm liệt đứng đó, dáng vẻ phải bảo vệ bia đá. Tôi quan sát tấm bia đá, phát hiện sau tấm bia có một ngôi mộ, nhưng ngôi mộ đã rất hoang vu, mọc đầy cỏ dại, hơn nữa rất nhiều chỗ đã bị đào ra, xem ra là bị trộm mộ đến thăm nhiều lần.
Trương Yến nói với tôi mộ của Triệu Phi Yến ở thôn của cô ta, hơn nữa nhìn bộ dáng hiện giờ của miêu yêu, tôi cảm giác đây chính là mộ của Triệu Phi Yến, liền nhìn ngôi mộ hô lớn:
“Triệu Phi Yến, xuất hiện đi!”
Vừa dứt lời, chung quanh ngôi mộ đột nhiên nổi lên một trận âm phong, sau đó Triệu Phi Yến mặc váy màu xanh biếc từ bên trong bay ra, hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi. Thân thể miêu yêu lập tức thu nhỏ, nhảy vào lòng Triệu Phi Yến, nàng ta trìu mến mà vuốt ve nó, còn mèo cũng dịu ngoan dùng đầu lưỡi liếm láp tay Triệu Phi Yến.
Xem ra con mèo này là sủng vật của Triệu Phi Yến khi còn sống, cùng nàng ở đây đã 1000 năm, tôi không khỏi có chút cảm động, suy nghĩ rồi mở miệng:
“Triệu Phi Yến, thu tay lại đi, nếu không ngươi sẽ hại chết nó đó!”
Tôi cũng không hù dọa nàng, hiện giờ nơi ẩn thân của nàng đã bị tôi phát hiện, chim én sắt cũng bị Lão Thử tiền bối nắm trong tay, giải quyết nàng chỉ là chuyện trong giây lát. Nếu nàng quyết ý làm theo ý mình, vậy con mèo đi theo nàng ngàn năm này tự nhiên cũng sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán!
Triệu Phi Yến nghe xong, ánh mắt sắc bén chợt cứng lại, có chút mê man mà nhìn con mèo nhỏ trong lòng. Nàng đã bị lời nói của tôi đánh động, tôi rèn sắt nhân khi còn nóng, chân thành khuyên nhủ:
“Đừng hại người nữa, ta bảo đảm sẽ tìm cho nó một chốn đi về.”
“Thật vậy chăng?”
Nghe câu này Triệu Phi Yến hai mắt sáng ngời. Tôi gật đầu, có chút trái lương tâm mà nói:
“Chúng ta từ đầu đã không định làm hại ngươi, bằng không cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Triệu Phi Yến không nói nữa, hai mắt đỏ lên nhìn con mèo trong tay, sau đó cắn răng ném nó lại chỗ tôi.
Tôi tiếp lấy con mèo, dùng linh phù dán lên trán nó, như vậy có thể tạm thời phong bế lệ khí trong cơ thể nó, tránh cho nó sẽ ám toán tôi. Sau đó tôi lại hỏi Triệu Phi Yến có dự định gì không, chung quy vẫn không thể cứ ẩn nấp ở nơi hoang vắng này.
“Chưởng trung vũ bãi tiêu thanh tuyệt, tam thập lục cung thu dạ trường!”
Triệu Phi Yến có chút xúc động thốt ra hai câu thiên cổ tuyệt cú ca ngợi nàng, sau đó nhìn thật sâu vào con mèo, xoay người nhanh chóng vũ động cạp váy.
Mấy ngày nay tôi đã tra được lai lịch của chiếc váy này, đây là chiếc “Lưu Tiên Quần” (váy giữ tiên) do Hán Thành Đế lệnh cho người giỏi tay nghề tạo ra cho nàng, thân váy dùng ngọc dịch khâu thành, đông ấm hè mát, nhẹ như cánh ve, là chiếc váy xuất sắc nhất toàn bộ triều Hán. Lúc trước nàng mấy lần vũ động cạp váy là để đối phó tôi, còn trước mắt lại là chuyên tâm mà múa, tôi nghiêm túc ngắm nhìn, đã bị điệu múa của nàng làm cho mê đắm. Không ngờ khi nàng nhảy múa, thân thể đột nhiên bốc cháy.
(Chưởng trung vũ bãi tiêu thanh tuyệt, tam thập lục cung thu dạ trường: Vũ điệu vừa dứt sáo cũng dừng, ba mươi sáu cung đêm thăm thẳm – dịch thơ by maxpayne – 09)
Qua ánh lửa, tôi cảm thấy có mùi lân tinh, nàng lợi dụng lân tinh trong mộ và âm khí để tự thiêu đốt. Vào một khắc này, tôi đã hiểu được Triệu Phi Yến, tâm cảnh của nàng lại điềm nhiên như vậy! Vì bi kịch tỷ muội tranh chấp mà di hận ngàn năm, rồi lại vì sủng vật mà từ bỏ oán hận, ai nói Phi Yến là hồng nhan họa thủy, chẳng lẽ bậc quân vương không có trách nhiệm?
Tôi lui về phía sau một bước, chân thành mà vái nàng một vái, hy vọng nàng có thể sớm ngày đầu thai. Không ngờ con mèo trắng lại nhảy ra khỏi bàn tay của tôi, như một tia chớp vọt vào trong ngọn lửa, bổ nhào vào lòng Triệu Phi Yến. Dần dần thân ảnh của nó cũng tan đi, thân thể run lên nhưng không hề hét lên tiếng nào. Tôi đã thấy tất cả, sống mũi cay cay, khi ánh lửa biến mất thì đi lên định giúp nàng sửa sang lại phần mộ, bỗng nhiên phát hiện trong đống tro tàn là Lưu Tiên Quần trơn bóng không tì vết đang tỏa sáng rực rỡ lấp lánh.
Tôi thu váy lại, đi bộ về nội thành, trên đường nhớ lại lời Lão Thử tiền bối nói, không khỏi thổn thức muôn vàn. Nữ giới trên đời có rất nhiều đôi bạn thân theo thời gian tình cảm ngày càng sâu sắc. Khi kết hôn còn làm phù dâu cho nhau, lớn tuổi rồi còn thường xuyên cùng đi du lịch, cùng nhớ về khoảng thời gian vui vẻ của tuổi trẻ. Nhưng trên thế giới cũng có một số người bạn thân, khi đối mặt với lợi ích, đối mặt với những việc nhỏ như hạt vừng lại không ngừng tính kế lẫn nhau, cuối cùng trở mặt thành thù. Nhưng mặc kệ thế nào, tôi đều hy vọng bọn họ đừng quên đi thời thanh xuân của mình đã từng có một hảo tỷ muội đi ngang qua!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |