Âm Dương Hổ vui sướng khi người gặp họa đứng bên giếng nói:
“Nếu lão hòa thượng ngươi thích cái giếng này như vậy, ta sẽ để chủ nhân của nó tới khoản đãi các ngươi.”
Âm phong kịch liệt từ dưới chân thổi lên, một dự cảm xấu nổi lên trong lòng tôi, cái giếng này sẽ không có một hung linh khủng bố chứ? Bạch Mi thiền sư đứng thẳng người, Phật châu trên tay càng chuyển càng nhanh, chỉ giây lát bạch quang đã chiếu sáng toàn bộ giếng. Trán lão cũng đã rỉ ra không ít mồ hôi. Tôi giơ Nga Mi Thích cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía, nếu trong giếng có hung linh, vậy nhất định là cấp bậc Quỷ vương, bởi vì chỉ có như vậy mới xuất hiện tình huống của Bạch Mi thiền sư lúc trước.
Không phải nơi này có dương khí mạnh, chỉ là âm khí chung quanh không dám tới gần hung linh nơi này mà thôi. Âm Dương Hổ cười lớn rồi rời đi, tôi và Bạch Mi thiền sư liếc nhìn nhau, đều biết sự tình khó giải quyết. Bạch Mi thiền sư thở dài nói:
“Tiểu hữu, là lão nạp hại ngươi, lão nạp nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
– Tôi đột nhiên nhìn chằm chằm lão quát:
“Ngươi nói lời này có ý gì?”
Lão lắc đầu nói:
“Trong lòng ngươi hiểu rõ, cần gì phải hỏi nữa.”
Tôi đương nhiên hiểu, Bạch Mi thiền sư là muốn đến lúc cuối cùng sẽ hy sinh chính mình, bảo vệ mạng sống cho tôi. Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm lão, tức giận không ngừng dâng lên, cuối cùng sắc mặt đỏ lên rống lớn một câu:
“Lần trước ta đã nói sẽ không có lần sau!”
Lão bị tôi rống lớn làm cho sửng sốt, bất đắc dĩ thở dài, tôi không nói nữa, quay đầu không thèm nhìn lão. Khi quay đầu, hốc mắt tôi ươn ướt, tôi có tài đức gì mà Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư phải vì tôi không tiếc tính mạng? Tôi lại thêm khát vọng mình có được sức mạnh cường đại, không để mỗi lần đều liên lụy đến bọn họ. Nhưng hiện giờ nói những điều này đều vô nghĩa, muốn trở nên mạnh mẽ thì tiền đề là phải thuận lợi chạy khỏi cái giếng này. Nhìn chằm chằm nửa ngày, trong giếng không có chút dị tượng nào, tôi nghi hoặc hỏi:
“Có thể nào là Âm Dương Hổ cố lộng huyền hư, muốn tiêu hao tinh lực của chúng ta không?”
Bạch Mi thiền sư gật đầu, nói:
“Cũng có khả năng, không bằng ngươi đi ngủ trước, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi.”
Tôi lắc đầu, nói:
“Trận này ngươi là vai chính, ngươi nhất định phải dưỡng đủ tinh thần.”
Lão cười nhìn tôi gật đầu, sau đó xốc vạt áo lên nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Bạch Mi thiền sư nhắm mắt lại, chung quanh an tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở, tôi điều khiển Vô Hình Châm bay vòng quanh trong giếng, không bỏ qua bất kỳ góc nào. Vô Hình Châm bay một vòng, tình huống trong giếng cũng hiện ra trong đầu tôi, tuy rằng hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ cho tôi hiểu về cái giếng này!
Nếu tôi đoán không sai thì giếng này hẳn là Vong Tình Tỉnh trong truyền thuyết. Tôi thở ra một hơi, nếu là Vong Tình Tỉnh thì tôi an tâm rồi, Vong Tình Tỉnh là cái giếng thần kỳ nhất Phong Đô quỷ thành, nghe nói quỷ hồn có duyên có thể nhìn thấy kiếp sau của mình trong Vong Tình Tỉnh, cho nên rất nhiều quỷ hồn đều muốn đi vào nơi này, hy vọng mình sẽ có duyên, bởi vậy bọn chúng đi vào Vong Tình Tỉnh rồi cũng sẽ không làm điều ác. Theo tinh thần thả lỏng, Vô Hình Châm càng thêm xao động, rất nhiều lần đã nhảy đến miệng giếng. Tôi cuống quýt thu nó về, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh: Âm Dương Hổ vẻ mặt đáng khinh trốn bên cạnh giếng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng tôi.
Lòng tôi nhảy lên, giả bộ thu hồi Vô Hình Châm, ngồi dựa vào Bạch Mi thiền sư, dùng tay lén vỗ vào người lão. Bạch Mi thiền sư quả nhiên chưa ngủ, nhẹ giọng ừ một tiếng rồi không nói gì. Thấy Bạch Mi thiền sư đã có chuẩn bị, tôi cũng không nói lời vô nghĩa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi! Khi trời sắp sáng tôi và Bạch Mi thiền sư đột nhiên mở mắt ra, cùng lúc đó Âm Dương Hổ bên cạnh giếng cũng có động tác, hắn đổ một thùng nước đá xuống làm chúng tôi lạnh thấu tim gan. Một trận tà hỏa lập tức từ đáy lòng tôi bốc lên, lập tức thỉnh mấy con tiểu quỷ cõng tôi từ dưới giếng bay lên, sau đó ném Thánh Mẫu Trượng ra.
Bạch Mi thiền sư theo sát tôi, từ trong giếng xông ra, tung Phật châu đánh lên đầu Âm Dương Hổ! Âm Dương Hổ tuy là kẻ văn võ song toàn, nhưng chỗ lợi hại nhất của hắn chính là phản ứng nhanh chóng, thiện dùng mưu, còn về sức chiến đấu thì không phải quá mạnh, tôi và Bạch Mi thiền sư giáp công rất nhanh đã khiến hắn có chút luống cuống. Trong lòng tôi mừng thầm, chuẩn bị nhất cử bắt lấy hắn. Đúng lúc này Độc Tý Long lại đột nhiên xuất hiện, hắn dẫn theo một thân ảnh màu trắng từ bên người chúng tôi xẹt qua. Tôi nhìn thấy thì trong lòng không khỏi căng thẳng, thân ảnh màu trắng đó rõ ràng chính là Nhất Sơ.
“Mau đuổi theo!”
Bạch Mi thiền sư hô to một tiếng, tôi cầm Thánh Mẫu Trượng đuổi theo. Âm Dương Hổ muốn ngăn tôi lại, tôi vội vã đuổi theo Độc Tý Long, không có tâm tư quấn lấy hắn, trực tiếp dùng Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, Thánh Mẫu Trượng rất nhanh đã tỏa ra hồng quang, tôi nhắm Âm Dương Hổ đâm tới. Âm Dương Hổ nhanh chóng né tránh, Bạch Mi thiền sư lập tức cuốn lấy hắn, tôi vội vàng đuổi theo phương hướng Độc Tý Long biến mất. Độc Tý Long tốc độ rất nhanh, nhưng hắn tựa hồ như cố ý chờ tôi, cho nên tôi vẫn không bị bỏ lại. Tôi biết Độc Tý Long dẫn dụ tôi khẳng định là có bẫy rập, nhưng Nhất Sơ ở trong tay hắn, tôi phải cắn răng đuổi theo. Dọc đường bốn phía không ngừng có tiểu quỷ xông tới cười cợt nhìn chằm chằm tôi:
“Ngươi sắp thua rồi, ngươi sắp thua rồi.”
Tôi giận dữ, hét lớn vài tiếng “Cút”, bọn chúng lại cười hì hì mà chạy đi. “Con mẹ nó!” Tôi có cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, quỷ hồn ở Phong Đô không phải muốn giết là có thể giết, đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Vạn nhất Ma Tôn lại nghĩ ra chuyện xấu gì, thì chúng tôi đến chết như thế nào cũng không biết. Càng nghĩ càng nghẹn khuất, tôi đem lửa giận trong lòng phát tiết vào Độc Tý Long, nếu không phải bọn hắn làm khó dễ, tôi đã sớm cầm Giao Nhân Lệ về cứu nhạc phụ nhạc mẫu rồi.
“Tiểu hữu, sao ngươi vẫn ở đây?”
Trong lòng tôi lửa giận càng ngày càng thịnh, bỗng bên tai truyền đến giọng nói linh hoạt kỳ ảo của Bạch Mi thiền sư làm tôi kinh ngạc phát hiện, vừa rồi tôi vẫn luôn đắm chìm trong ảo tưởng của mình… Chung quanh căn bản là không có tiểu quỷ, không sai! Hiện giờ chúng tôi đã bị các đại lão cách ly, đám tiểu quỷ căn bản là không nhìn thấy chúng tôi. Tôi lau mồi hôi trên trán, đang muốn tiếp tục đuổi, ngẩng đầu lên thì thấy nào có thân ảnh của Độc Tý Long? Tôi sắc mặt âm trầm nói:
“Mất dấu rồi, không biết Nhất Sơ hiện giờ thế nào.”
Bạch Mi thiền sư nhíu mày, nâng Phật châu trước người, thấp giọng niệm vài câu, đột nhiên ném Phật châu lên cao.
Phật châu quay tròn mấy vòng, tỏa ra bạch quang, sau đó bay về một hướng. Trong lòng tôi vui vẻ, chẳng lẽ âm linh trong Phật châu có thể cảm giác được tung tích của Nhất Sơ? Quả nhiên, Bạch Mi thiền sư nói:
“Đuổi theo!”
Rồi kéo tôi chạy theo hướng Phật châu, chạy cả nửa ngày, Phật châu dừng lại trước một gốc đại thụ màu đen phải 10 người mới ôm hết. Phía trên tán cây có một vòng âm khí màu đen, tôi rất tò mò vì sao đám âm khí này chỉ bay vòng quanh trên cây. Nhìn kỹ thì phát hiện có một tia âm khí định bay ra ngoài, nhưng vừa rời khỏi tán cây đã bị một kết giới vô hình làm cho bắn trở về.
“Con mẹ nó đây là cái gì?”
Tôi nuốt nước miếng, nếu thứ này xuất hiện, sợ là đến ông nội cũng không trấn áp được a? Bạch Mi thiền sư sâu kín nói:
“Tiểu hữu, nếu chúng ta thua, sợ rằng sẽ trở thành phân bón cho gốc Tử Âm Thụ này.”
Thì ra đây là một gốc Thi Sinh Thụ (cây sinh trưởng nhờ xác chết), hấp thu thân thể và hồn phách người chết. Tôi nghe lão nói thì mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng dời ánh mắt đi. Vừa nhìn thấy một bóng áo trắng, tôi khiếp sợ nhìn qua, sau đó hận không thể xé nát Độc Tý Long: Nhất Sơ bị treo trên nhánh cây Tử Âm Thụ. “Nhất Sơ!” Tôi hét lớn một tiếng, cầm Thánh Mẫu Trượng tiến tới Tử Âm Thụ, nhưng được hai bước đã bị kết giới hất trở về.
Toàn thân tôi như bị bỏ vào tủ lạnh mười mấy tiếng đồng hồ, tứ chi nháy mắt trở nên cứng đờ. Tôi kinh hãi nhìn về phía Tử Âm Thụ, thầm nghĩ vừa tới gần thì kết giới đã lợi hại như vậy, vậy Nhất Sơ chẳng phải là… Bạch Mi thiền sư nhấc áo cà sa ngồi xuống đất, rống lớn:
“Cùng ta niệm kinh!”
Lão niệm Kim Cương Kinh của Phật môn, tôi thì niệm Đạo Đức Kinh. Sau khi niệm mấy lần, tứ chi mới dần dần khôi phục bình thường. Tôi hỏi:
“Đại sư, hiện giờ phải làm sao, Nhất Sơ hắn…”
Bạch Mi thiền sư đeo Phật châu lên tay, miệng lẩm nhẩm, lập tức một đạo bạch quang bọc lão lại, tiếp đó đứng lên bảo tôi ở bên ngoài tiếp ứng, sau đó một mình đi về Tử Âm Thụ.
Khi lão đi đến nơi tôi bị bắn ngược lại thì chung quanh thân thể lão đột nhiên sinh ra một trận dao động. Bạch quang và hắc khí va chạm, phát ra tiếng lách tách. Thân ảnh lão lay động, khi bạch quang sắp tiêu tán thì rốt cuộc đã tiếp cận Tử Âm Thụ. Sau khi đi vào động tác của lão nhanh hơn rất nhiều, xem ra Tử Âm Thụ chỉ có một kết giới, tôi nhẹ nhàng thở ra. Đúng lúc này Bạch Mi thiền sư hét lớn một tiếng “Không xong!”, Thân ảnh như tia chớp lui lại, thất thểu đi vài bước rồi té ngã, phun ra một ngụm máu tươi.
“Đại sư…”
Tôi vội vàng nâng lão dậy, cắn răng nói:
“Hay là để ta đi!”
Bạch Mi thiền sư lắc đầu, thở dài nói:
“Nhất Sơ bị vây trong huyễn cảnh, trừ phi tự hắn tỉnh lại, bằng không ai vào cũng sẽ bị hắn công kích theo bản năng.”
Tôi nghe xong mắng một tiếng, xoay người chạy về khách điếm, Bạch Mi thiền sư ngăn tôi lại, cau mày hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi cười lạnh trả lời:
“Đương nhiên là trở về đối phó với Âm Dương Hổ, chỉ cần hắn thua, Độc Tý Long sẽ không thể không thả Nhất Sơ ra!”
“Tiểu hữu, đừng xúc động!”
Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực niệm một câu…
“A di đà Phật”
Sau đó dùng Phật châu ấn vào giữa chân mày của tôi:
“Ngươi chớ có bị bọn họ ảnh hưởng thần trí, nếu không tính mạng của Nhất Sơ đạo hữu khó lành.”
Tôi nghe xong cả người giật mình, làm cho đầu óc bị lửa giận thiêu đốt phải tỉnh táo lại. Vội vàng niệm vài câu Đạo Đức Kinh, áp chế tà hỏa trong lòng.
Nhất Sơ vẫn bị nhốt trong huyễn cảnh, tôi mà đi, Bạch Mi thiền sư vừa phải cứu người lại vừa phải đề phòng bị công kích, khẳng định là lực bất tòng tâm. Tôi như hỏng mất hỏi:
“Vậy phải làm sao?”
Bạch Mi thiền sư suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói hồn phách Nhất Sơ đang xung khắc với thân thể, một khắc cũng không thể chậm trễ, hiện giờ vẫn là nghĩ cách cứu hắn ra rồi nói. Tôi cắn răng bướng bỉnh nói:
“Đại sư, vẫn là để ta thử một chút đi! Tử Âm Thụ này âm khí quá nặng, sợ rằng hắn chịu không nổi.”
Bạch Mi thiền sư nghe xong thì sửng sốt, sau đó gật đầu. Thấy lão như vậy cũng không khó đoán ra lão cũng lo lắng Nhất Sơ sẽ không chịu được bao lâu, lòng tôi lập tức chìm xuống tận đáy.
Bạch Mi thiền sư đeo cho tôi chuỗi Phật châu trước giờ vẫn luôn trên cổ lão, sau đó niệm vài câu kinh Phật, Phật châu tựa như được gia trì năng lượng mà sáng lên, bạch quang bao phủ toàn thân tôi, tôi lập tức cảm giác được một dòng nước ấm chảy khắp châu thân.
“Sau khi tiến vào bất luận nhìn thấy cái gì cũng đều là ảo tượng, nhớ lấy, nhớ lấy!”
Bạch Mi thiền sư dặn dò, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất nói:
“Lão nạp sẽ hộ pháp cho ngươi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |