Tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, niệm vài đoạn Đạo Đức Kinh, thân thể mới dần dần trở nên nhẹ nhàng, khi tôi mở to mắt thì đột ngột đánh về phía trước một quyền, kết quả là đánh hụt. Trước mắt căn bản không có bóng đen, thậm chí tôi cũng không nhận thấy một tia âm khí, nhưng loại cảm giác hít thở không thông vừa rồi lại vô cùng chính xác. Điều này cùng với lời Võ Lâm nói lúc trước không khác lắm, tôi phỏng chừng bóng đen này sở dĩ không động thủ với tôi là muốn thăm dò chiêu số của tôi. Tôi nhìn nhìn bên ngoài đang là ban ngày có nắng, trong lòng không khỏi trầm xuống, không ngờ bóng đen này lại không sợ ánh sáng mặt trời. Trước khi ngủ tôi còn an ủi Võ Lâm, nói ban ngày bóng đen không dám xuất hiện, thật là tự vả mặt mình a!
Nghĩ đến Võ Lâm, lòng tôi cả kinh, từ trên giường nhảy xuống chạy đến phòng hắn, vừa vào cửa đã thấy hắn đang ngồi trước máy tính gõ chữ. Tôi thở ra một hơi, hỏi hắn sao không ngủ. Võ Lâm xua tay nói hắn không buồn ngủ, phải tranh thủ làm việc, nói xong nhìn kỹ tôi, đầy mặt hồ nghi hỏi:
“Trương đại sư, sao ngươi lại hoảng loạn như vậy?”
“Không có việc gì, ta sợ ngươi ở đây không an toàn, không sao thì tốt, ta ngủ tiếp.”
Tôi có chút xấu hổ trả lời, cũng mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của hắn, về phòng nằm xuống cẩn thận nhớ lại, tìm chút manh mối, kết quả nghĩ cả nửa ngày cũng không có đầu mối.
Lúc này Tiểu Vĩ Ngọc từ trong túi bò ra, lấm la lấm lét mà nhìn bốn phía, nghi hoặc nói:
“Ca ca xấu, sao sắc mặt ngươi lại kém như vậy?”
Nó không hỏi còn may, vừa hỏi tôi liền giận sôi máu, tôi đi ngủ rồi thì không tính, nhưng một con hồ yêu như nó lại không cảm giác được sự xuất hiện của âm linh, thật là mất mặt! Tôi tức giận nói:
“Vừa rồi trong phòng xuất hiện bóng đen, thiếu chút nữa đã hại chết ta, may mà ta kịp thời niệm Đạo Đức Kinh, bằng không đã bị tra tấn thành cái dạng gì không biết.”
Nói xong tôi làm bộ làm tịch mà thở dài, lẩm bẩm:
“Tiểu hồ ly này mỗi ngày đều uống tinh huyết của ta mà không làm được việc gì, có cần đuổi nó đi không…”
“Được, đi thì đi!”
Vĩ Ngọc nghe xong thì vểnh cái miệng nhỏ, thở phì phì quay đầu đi ra ngoài, nhưng rõ ràng là nó làm bộ, mỗi bước đều lưu luyến, chờ tôi khuyên nó trở về.
Tôi cố ý quay mặt đi không nhìn nó, nó đi tới cửa thì dừng lại, do dự trong chốc lát rồi bay tới chui vào lòng tôi, giơ hai cánh tay nhỏ đáng thương nói:
“Ca ca xấu, đừng đuổi ta đi được không, ta không muốn đi ô ô ô…”
Thấy nó đáng yêu lại ngốc nghếch, lòng tôi thoải mái hơn nhiều, huống chi vốn dĩ chỉ định trêu nó mà thôi, liền duỗi tay nghịch cái mũi nhỏ của nó.
“Ca ca xấu, ca ca xấu, ghét ngươi chết đi được…”
Vĩ Ngọc nhận ra tôi chỉ nói giỡn, không ngừng dùng nắm tay đấm lên ngực tôi, nhưng sức lực rất nhỏ. Một lát sau nó mới dừng tay, có chút ủy khuất mà nói:
“Ca ca xấu, người kia tinh huyết không thuần, ta lại uống không no, vừa rồi khi ngươi ngủ ta cũng không cẩn thận mà ngủ mất.”
Tôi nghe xong không khỏi cứng họng, xem ra từ khi ở Nhật Bản về nó vẫn luôn hút máu của Nhất Sơ và tôi, tinh huyết của người thường đối với nó đã vô dụng, hơn nữa chuyện này cũng không thể trách nó. Tôi nhéo mũi nó, hỏi nó có cảm giác được trong phòng có gì không thích hợp hay không? Vốn mũi của hồ ly còn tinh hơn cả chó. Vĩ Ngọc nghe xong thì nhảy ra, nhanh nhẹn mà chạy tới chạy lui ở mép giường, cửa sổ, bàn ghế các chỗ xó xỉnh, tựa như đang múa may. Không chờ tôi phản ứng lại, nó đã trở lại bên người tôi, có chút khó xử mở miệng:
“Ca ca xấu, thực xin lỗi, ta không tìm được…”
“Việc này không trách ngươi.”
Tôi miễn cưỡng nhìn nó cười cười, cắn ngón tay cho nó vài giọt tinh huyết, sau đó thu nó vào trong túi. Vĩ Ngọc là hậu nhân của Đát Kỷ, có thể nói là tiểu tổ tông của giới hồ ly, đến nó cũng không thể ngửi được mùi của bóng đen, xem ra sự tình khó giải quyết rồi. Hắc ảnh lai vô ảnh khứ vô tung, đấu pháp tốc chiến tốc thắng hiển nhiên là không thể thực hiện được, chỉ có thể bị động phòng ngự. Cứ như vậy thì chỉ dựa vào Thánh Mẫu Trượng là không đủ, tôi suy nghĩ rồi đi ra ngoài tìm vài thứ, lúc đi qua phòng của Võ Lâm nhìn vào trong thấy hắn vẫn đang gõ phím thì cũng không gọi hắn, tự mình đi ra khỏi biệt thự. Bởi vì Bình Nguyên thôn tương đối đơn sơ ít dấu tay người, không khó để tìm được thứ có thể trừ tà. Tôi đi trong rừng nhìn thấy một tổ ong rất lớn, liền dùng nhánh cây chọc xuống.
Rất nhiều khu vực xa xôi và dân tộc thiểu số đều thích ăn nhộng ong, nghe nói là hay chiên lên. Tôi chưa từng ăn nhộng ong, cũng không có hứng thú, nhưng tôi biết tổ ong có thể dùng để trừ tà! Trong bí tịch có nhắc tới tổ ong, nói trong tổ ong có vô số hồn phách của loài ong. Tuy rằng mỗi con ong chỉ có thực lực bình thường, nhưng nếu có âm linh xâm nhập vào trong đó, linh hồn của con ong ở bên trong sẽ tập trung lại trong nháy mắt xuất ra, uy lực lớn thế nào có thể thấy được! Chỉ là không ngờ sau khi tổ ong rơi xuống đất, bên trong bay ra vô số con ong, chúng bay thẳng tới chỗ tôi.
Tôi hoảng sợ, mau chóng dùng bật lửa đốt cành và lá cây múa may quanh thân. Khói càng lúc càng đậm, đàn ong liền bay đi. Tôi nhẹ nhàng thở ra, dập tắt lửa, ôm tổ ong tiếp tục đi vào trong rừng, phát hiện một cái cây nửa thân trên trụi lủi, vỏ cây đen nhánh. Lôi Kích Mộc! Không ngờ ở đây lại vô ý phát hiện ra Lôi Kích Mộc, trong lòng tôi đại hỉ, móc ra chủy thủ tiến tới cắt một cánh lớn như cánh tay. Lôi Kích Mộc là loại cây từng bị thiên lôi đánh, linh lực cực lớn, tương truyền Thiết Quải lý trong Bát tiên sử dụng một cây quải trượng làm từ Lôi Kích Mộc. Có Lôi Kích Mộc và tổ ong, tôi kiên định hơn nhiều, trên đường trở về đi ngang qua một căn nhà đất, tôi lặng lẽ đào ở góc tường một nắm bùn đất. Bùn đất thuần âm, bùn đất làm nhà trải qua gió táp mưa sa, có chứa linh lực nhất định, khi đến lúc ít nhiều cũng sẽ có tác dụng.
Tôi nhìn ba loại bảo bối mình tìm được, trong lòng tràn đầy tự tin, không ngờ vừa mới tới gần biệt thự của Võ Lâm thì thấy hắn bị vài thanh niên khỏe mạnh ấn xuống đất, đang không ngừng giãy giụa. Võ Lâm hai mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, không ngừng rướn người lên. Xem ra mấy thanh niên sắp không giữ được, tôi mau chóng xông lên dùng Lôi Kích Mộc đâm vào giữa chân mày của hắn! Võ Lâm kêu thảm thiết một tiếng, thân mình run rẩy rồi nằm im không có động tĩnh. Hắn vừa rồi chắc chắn đã bị âm linh nhập thể, chỉ là tôi vẫn không tìm thấy âm khí, đành phải cõng hắn lên chuẩn bị về biệt thự.
Lúc này mấy thanh niên kia ngăn cản tôi, người dẫn đầu rất có thiện ý nhìn tôi, hỏi tôi có phải là âm dương tiên sinh mà Võ Lâm mời đến hay không? Tôi gật đầu hỏi hắn có chuyện gì, hắn xoay chuyển hai mắt, hỏi tôi đã tìm ra nguyên nhân chưa.
“Trước mắt vẫn chưa có manh mối, nhưng rất nhanh sẽ có tiến triển.”
Tôi nghiêm túc nói.
“Vậy là tốt rồi, đừng để thứ đó hại người nữa…”
Người nọ thở dài, xoay người dẫn những người khác rời đi, tôi sửng sốt một chút đột nhiên quay đầu lại bắt lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi:
“Đại ca, ngươi nói trước Võ Lâm, thứ này đã từng hại những người khác?”
…
“Sao? Ngươi không biết?”
Người kia nghe tôi hỏi xong, thanh âm lớn hơn một chút, rồi sau đó tựa hồ đã nhận ra điều gì, thở phì phì nói:
“Khẳng định là Võ Lâm đã che giấu ngươi, có một số việc ta không tiện nói, ngươi chờ hắn tỉnh lại rồi tự mình hỏi đi.”
Nói xong bọn họ liền rời đi, tôi tức đến nỗi tức ngực khó chịu, hận không thể đá mấy cước lên mặt Võ Lâm. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ hắn có lý do gì đó khó nói, liền áp nộ hỏa trong lòng, dìu hắn về biệt thự. Bởi vì bị nhập vào ban ngày, được ánh mặt trời chiếu xuống nên dương khí của hắn tiêu hao không nhiều, nằm trên giường hơn nửa giờ đã tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy tôi thì hắn lập tức hét lên một tiếng:
“Đại sư cứu ta, bóng đen tới, ban ngày bóng đen cũng tới…”
Thấy hắn sợ hãi như vậy, tôi thầm nghẹn họng, liền trấn an hắn vài câu. Chờ hắn lấy lại tinh thần, tôi nghiêm mặt nói:
“Ngươi tốt nhất là kể lại tình huống thật sự cho ta, nếu còn dám giấu giếm điều gì thì thỉnh cao nhân khác đi!”
Võ Lâm nghe xong thì sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu hỏi tôi là có chuyện gì? Tôi cười lạnh một tiếng nói:
“Đừng giả bộ, ta biết trước ngươi đã có người ngộ hại, vì sao không nói với ta?”
Hắn nghe xong ngã ngồi xuống đất, cả người run rẩy nói:
“Sẽ không đâu, sự tình không phải như vậy, ta sẽ không chết, sẽ không chết…”
Tôi thấy hắn như vậy, trong lòng đã xác định, xem ra hắn quả thực đã lén giấu tôi điều gì.
Một lát sau, Võ Lâm đã bình tĩnh lại mới thấp giọng nói:
“Không phải là ta cố ý giấu giếm ngươi, mà là ta tự dối mình cảm thấy những chuyện lúc trước không liên quan đến ta.”
Thì ra hắn và 3 tiểu tử khác đều làm việc cho một công ty internet, công việc là viết bình luận về phim ảnh trên douyin (tiktok phiên bản TQ), viết bài quảng cáo gì đó. Bọn họ tuy rằng liên lạc qua internet, nhưng quan hệ không tồi, cơ hồ mỗi ngày đều có liên lạc. Nhưng từ tháng trước, 3 tiểu tử kia dần dần biến mất. Võ Lâm tìm trên mạng không thấy bọn họ, đành phải tới tận nhà tìm kiếm qua những địa chỉ lúc trước đã trao đổi, lại khiếp sợ phát hiện 3 người đều đã chết!
Điểm giống nhau duy nhất giữa 3 người này là đều làm việc cho một công ty, Võ Lâm rất thông minh, lập tức nghĩ đến mình có lẽ cũng sẽ gặp nạn, liền mau chóng học vài thủ đoạn trừ tà mèo què. Chỉ là sau đó bóng đen đã uy hiếp tới hắn một cách nghiêm trọng, Võ Lâm cảm thấy mình không chống đỡ được mới bắt đầu tìm người giúp, cuối cùng tìm được tôi.
“Bọn họ chết như thế nào?”
Tôi vội hỏi, 3 người lần lượt tử vong tuyệt đối không phải là điều trùng hợp. Tuy rằng việc này có khả năng liên quan đến công việc của bọn họ, nhưng bước đầu tiên cần làm là xác định rõ nguyên nhân chết của bọn họ, nếu không hết thảy đều chỉ là phí công.
Võ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói hắn đã tìm đến 3 gia đình nạn nhân, nhưng người nhà bọn họ đều từ chối công bố nguyên nhân chết, khi hắn đến thì thi thể cũng đã hạ táng, không giải quyết được gì.
“Không giải quyết được gì?”
Tôi vuốt mũi, cảm thấy người nhà nạn nhân hẳn là cũng có lý do gì đó khó nói. Chẳng lẽ là nạn nhân chết quá thảm, hay là có nội tình gì khác? Sự tình đã tới nước này, tôi nhất định phải biết rõ ràng tình huống, lập tức hỏi Võ Lâm có biết phần mộ của người chết ở đâu hay không. Võ Lâm gật đầu, nói lúc trước hắn đã từng đi phúng viếng, cho nên đại khái có thể nhớ được địa điểm. Tôi nghe xong trực tiếp lấy đồ cần dùng cất vào trong xe, kéo Võ Lâm bảo hắn dẫn tôi tới phần mộ của người chết.
Cũng may 3 người này đều ở Phúc Kiến, chúng tôi không cần phải chạy loạn khắp nơi, mấy tiếng sau đã tới mộ của nạn nhân đầu tiên. Có lẽ gia cảnh người này khá tốt, được chôn vào quan tài, nhưng thấy phần mộ được xây tựa vào núi, xung quanh là rừng cây xanh mượt, đây là điển hình cho phong thuỷ đẹp. Lúc này đã là chạng vạng tối, sườn núi không một bóng người, điều này lại tiện cho chúng tôi, tôi túm Võ Lâm đi đến trước mộ quan sát, phát hiện chung quanh bia mộ đắp mấy tấm xi măng rắn chắc. Tôi ngồi xổm xuống gõ thử, phát hiện bên dưới truyền đến thanh âm rất trầm đục, điều này cho thấy các tấm xi măng đã bị phong kín. Như vậy thì dù chúng tôi có đập cả phần mộ ra, cũng không thể khôi phục lại như cũ, làm không khéo người nhà nạn nhân phát hiện ra sẽ báo cảnh sát, quy cho tôi cái tội trộm mộ mất.
Rơi vào đường cùng tôi đành phải bảo Võ Lâm dẫn tôi đến nhà người chết. Trên đường Võ Lâm nói với tôi nạn nhân chỉ còn lại mẹ già, tuổi già mất con, tính tình trở nên rất cổ quái. Cho nên hắn bảo tôi khi nói chuyện phải chú ý, đừng kích động bà ta. Tôi gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử này tâm nhãn cũng khá tốt! Cuối cùng xe dừng lại trước một biệt thự xa hoa kiểu châu Âu, biệt thự của Võ Lâm so với nơi này quả thực giống như nhà dân. Hắn nói đây là nhà của người chết, lại lần nữa nhắc tôi phải chú ý lời nói, tôi nhăn trán, trên đầu hiện ra mấy nếp nhăn… Bởi vì Võ Lâm là bạn tốt của nạn nhân, bảo vệ ở cổng cũng không làm khó chúng tôi, rất dễ dàng đã tới phòng của mẹ nạn nhân.
Vừa tới gần đã nghe thấy bên trong có tiếng khóc, tôi tiến đến bên cửa sổ thì thấy một bà lão chính cầm một tấm di ảnh đen trắng đang thất thanh khóc rống. Vừa chuẩn bị đi vào, đã thấy bà lão thấp giọng nỉ non:
“Con trai đáng thương của mẹ a! Con chết thảm quá, mẹ phải làm sao bây giờ a.”
Bà ta nói rất chậm, thanh âm rất bi thương, như đang lầu bầu nói chuyện với người chết. Tôi nghe đến đó linh cơ khẽ động thay đổi chủ ý, đưa mắt ra hiệu cho Võ Lâm, ngồi xổm bên cửa sổ nghe ngóng. Quả nhiên, bà lão lải nhải toàn là những chuyện khi con trai còn nhỏ, những chuyện hai mẹ con đã trải qua, tôi và Võ Lâm nghe sống mũi có chút cay cay.
Nhưng bà ta vẫn không nói con trai mình chết như thế nào, tôi có chút thất vọng, rồi lại không muốn quấy rầy bà ta, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này bà lão đột ngột hét lên một tiếng, sau đó hung tợn nhìn ra phía chúng tôi mắng:
“Tên vương bát đản trời đánh này, có chuyện gì thì tìm lão bà tử này, vì sao phải hại chết con trai ta! Nó còn trẻ như vậy, ngươi giết nó còn chưa tính, vì sao phải cắt lưỡi của nó! Vương bát đản, lão thái bà ta hôm nay liều mạng với ngươi.”
Bà ta vừa rống vừa khóc, đột nhiên túm láy quải trượng ném tới. Tôi và Võ Lâm liếc nhau, không hẹn mà cùng chạy tới cổng lớn, lại phát hiện gã bảo vệ đã đứng dậy.
Tôi có chút lo lắng, sợ tên bảo vệ sẽ truy hỏi. Không ngờ chúng tôi còn chưa mở miệng, gã bảo vệ đã cười khổ nói:
“Từ khi đại thiếu gia qua đời, lão thái thái nhà ta liền trở thành như vậy, xin lỗi nhị vị…”
Thì ra bà lão chưa phát hiện ra chúng tôi, mà là tự mình nổi điên, tôi nhẹ nhàng thở ra, nhớ lại lời bà lão vừa nói, nhanh chóng hỏi:
“Thiếu gia nhà ngươi bị cắt lưỡi?”
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, hỏi cái này làm gì?”
Gã nghe xong thiện ý trên mặt lập tức biến mất, sau đó liền cảnh giác nhìn chúng tôi. Tôi không nói gì, móc trong lòng ra hạt châu thả Vĩ Ngọc ra, bảo nó dạo chung quanh một vòng rồi lại thu vào trong túi, lúc này mới nhìn gã bảo vệ nói:
“Ta tới báo thù cho thiếu gia nhà ngươi, hiện giờ có thể nói chưa?”
Gã bảo vệ thấy một màn này quả thực đã sợ đến choáng váng, qua nửa ngày mới chậm rãi gật đầu. Nhưng hắn lại nói chính mình cái gì cũng không biết, có lẽ là không muốn gánh trách nhiệm, tôi cũng không truy hỏi chi tiết. Nói lời cảm tạ hắn xong, tôi bảo Võ Lâm lái xe tới nhà nạn nhân thứ 2. Tôi nhắm mắt lại chậm rãi tự hỏi: Võ Lâm nói bóng đen muốn câu lưỡi của hắn, mà nạn nhân đầu tiên cũng không còn lưỡi, hay là… bóng đen này có sở thích biến thái thích ăn lưỡi người? Đây là toàn bộ manh mối mà trước mắt tôi có thể nghĩ đến, nhưng tình huống cụ thể thế nào, vẫn phải chờ biết rõ ràng tình huống của 2 nạn nhân còn lại mới kết luận được.
Võ Lâm nói 2 người còn lại ở cùng một thôn, nghe nói lúc trước có một người làm nghề này, cảm thấy có thể kiếm được tiền liền giới thiệu cho người kia. Đáng tiếc kết quả là 2 người đều đã chết, tôi nghe xong càng thêm tò mò bọn họ làm việc gì? Nhưng vì để không nhiễu loạn ý nghĩ của mình, cố nén không truy hỏi. Đi một hồi Võ Lâm nói nơi 2 người kia ở cách đây rất xa, bảo tôi cứ ngủ một lát. Tôi gật đầu bảo hắn lái nửa đường thì đánh thức để tôi thay ca, sau đó tôi ngả lưng ra ghế ngủ. Không biết qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác xe dừng lại, nhưng Võ Lâm không gọi tôi, tôi lại ngủ rất sâu, cho rằng hắn xuống đi vệ sinh.
Nhưng rất lâu xe vẫn chưa chạy, phía sau xe lại vang lên tiếng thịch thịch thịch, như có người đang gõ cửa sổ. Tôi mơ mơ màng màng mà mở cửa xe cho Võ Lâm, hắn cũng không trả lời tôi. Tôi chỉ đành cố gắng tỉnh táo, giương mắt thì thấy Võ Lâm đã ghé vào tay lái mà ngủ, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tùy tiện nhìn lướt qua phía sau, sau đó trong nháy mắt cả người chấn động. Trên cửa sổ có một người, hoặc là nói có một tấm da người!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |