Võ Lâm vốn dĩ rất kích động, nhưng vừa nghe tôi hỏi lập tức như quả bóng xì hơi, ấp a ấp úng nửa ngày không dám nói rõ. Hiển nhiên công việc của bọn họ hẳn là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tôi sắc mặt trầm xuống nói:
“Nếu ngươi không nói, chuyện này ta liền mặc kệ.”
Hắn sợ tới mức giữ chặt tôi nói:
“Trương đại sư, ngươi đừng nóng giận, ta sẽ nói với ngươi.”
Tiếp đó mới do dự mà nói ra. Thì ra bọn họ là…
“Thuỷ quân”
Cũng chính là người đi tạo dư luận cho phim ảnh.
(Thuỷ quân: Từ lóng chỉ loại người dùng mạng được trả tiền thuê nhằm comment khen hoặc chê một người nào đó ở các topic trên mạng xã hội. Ở VN có lẽ là dùng từ seeder hoặc dư luận viên)
Bọn họ làm việc cho một công ty điện ảnh lớn, công ty trong giới điện ảnh trong nước được coi như long đầu đại ca, nhưng tổng giám đốc công ty vẫn không thỏa mãn, muốn một tay lũng đoạn thị trường. Cho nên công ty này lợi dụng thủ đoạn chèn ép các công ty khác trong giới, còn trả giá cao nuôi một số lớn những người như Võ Lâm. Chỉ cần công ty khác vừa ra phim, bọn Võ Lâm sẽ đăng ký mấy ngàn mấy vạn nickname, ở trên mạng tìm khuyết điểm mà bôi xấu. Hiện giờ internet phát triển cỡ nào, mà các tài khoản của bọn họ đều được các nhà bình luận điện ảnh công nhận. Cho nên bộ phim bị bọn họ chú ý tới chỉ trong vòng nửa tháng sẽ trở thành phim dở tệ trong mắt người xem, từ đó doanh số phòng bán vé thất thu, lỗ sạch vốn liếng.
Tôi nghe xong trong lòng thấy cạn lời, cảm giác bọn họ vì kiếm tiền đã bán đứng tiết tháo làm người, loại hành vi này tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của người xem, nếu nâng quan điểm thậm chí là đã bóp chết tương lai của điện ảnh Trung Quốc. Nhưng rốt cuộc thì vẫn không trái với pháp luật, chỉ là vấn đề đạo đức mà thôi, tôi nhẹ nhàng thở ra, vỗ vai hắn nói:
“Về sau vẫn muốn tiếp tục làm vậy sao?”
“Không làm, đánh chết ta cũng không làm.”
Võ Lâm dùng sức lắc đầu, hắn nói tuy rằng làm nghề này hái ra tiền, nhưng mỗi ngày đều ngủ không yên, luôn cảm thấy mình đã đánh mất lương tâm.
Sự tình đến nước này, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn ra bọn họ là vì công việc này mới chọc phải phiền toái, hắn cũng không dám tiếp tục làm nữa. Bất luận bóng đen kia vì sao tìm tới bọn họ, đây đều là cái giá mà bọn Võ Lâm phải trả, hoặc là nói đây là báo ứng. Chỉ là, bọn họ không đến mức phải chết mà thôi… Trời đã sắp sáng, chúng tôi đi tới một tiểu huyện thành không biết tên, tùy tiện tìm khách sạn mà nghỉ ngơi. Khách sạn này rất ít tiện nghi, WC chung, không có mạng, con mẹ nó thậm chí chỗ tắm rửa cũng không có, giá cả lại đắt đến dọa người. Nếu không phải chúng tôi buồn ngủ đến mức không chịu được thì có đánh chết cũng sẽ không ở đây.
Bởi vì không có nước, tôi đành phải nhịn tắm mà nằm trên giường đi ngủ. Không ngờ ở cái khách sạn nát này tôi lại ngủ rất ngon, đánh một giấc tới giữa trưa. Tôi duỗi người, đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu đi ăn, lại bỗng nhiên nhớ ra mình và Võ Lâm vì quá mệt mỏi mà đi ngủ, đã quên mất bóng đen có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, căn bản không có phòng bị gì! Nghĩ vậy tôi vội vàng chạy sang căn phòng cách vách của Võ Lâm, thịch thịch gõ cửa phòng. Không ngờ Võ Lâm rất nhanh đã mở cửa, ngáp dài nói:
“Trương đại sư sao sớm như vậy đã dậy rồi?”
“Ngươi không sao chứ?”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, sau đó có chút kinh ngạc hỏi.
Võ Lâm nghe xong thì sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ ra, kích động nói:
“Đúng vậy, hai chúng ta đều ngủ say, bóng đen kia lại không xuất hiện, chẳng lẽ bóng đen biết chúng ta đã điều tra ra hắn thích cắt lưỡi, cho nên không quấn lấy ta?”
Nhưng hắn vừa nói xong sắc mặt đã trầm xuống, tự nói:
“Nào có chuyện tốt như vậy, thứ đó không tới chỉ sợ là đang có âm mưu gì đó.”
Võ Lâm nói không sai, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa chính diện giao thủ với bóng đen, nó khẳng định sẽ không tự động rời đi. Nhưng Võ Lâm thật sự đã nhắc nhở tôi, không chừng có người đang âm thầm theo dõi chúng tôi.
Rốt cuộc thì bọn họ là vì công việc mới chọc phải phiền toái, tôi cảm thấy bóng đen có khả năng là bị ai đó điều khiển, chuyên đi đối phó với mấy tên dư luận viên này. Nếu thật sự là như vậy, bóng đen kia lúc trước đối phó với tôi kỳ thật là người sau lưng đang cảnh cáo tôi! Chẳng lẽ vì xử lý âm linh mà phải kết huyết hải thâm thù với người trong giới sao? Tôi cảm thấy đầu to ra, gãi đến rụng cả tóc, sau đó cùng Võ Lâm về nhà. Trở về căn biệt thự của Võ Lâm, tôi dùng dao bếp cắt tổ ong lúc trước đã chuẩn bị thành từng khối đặt trên giường của Võ Lâm, sau đó dùng ga trải giường phủ lên.
Tiếp đó dùng bùn đất đào được ở căn nhà bằng đất nặn thành một pho tượng. Để tăng cường sự hấp dẫn của bóng đen, tôi còn cố ý nặn cho lưỡi của tượng đất rất lớn. Tôi viết bát tự của Võ Lâm lên linh phù, dán sau lưng bức tượng, sau đó đặt trên giường. Bố trí xong xuôi, Võ Lâm xuống bếp nấu cơm. Không ngờ, tiểu tử này tay nghề rất khá, ngay cả Tiểu Vĩ Ngọc cũng được một miếng xương sườn lớn mà gặm một cách thích thú. Sau bữa cơm, thái độ của Vĩ Ngọc đối với Võ Lâm rõ ràng đã tốt hơn nhiều, tôi thầm mắng một câu, lập trường thật không kiên định gì cả!
Ăn xong không bao lâu sắc trời đã tối sầm, tôi lệnh cho Vĩ Ngọc trốn trên nóc nhà quan sát động tĩnh chung quanh, sau đó tôi kéo Võ Lâm vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ. Tôi có hảo tâm đưa Lôi Kích Mộc cho hắn để phòng thân, ai ngờ tiểu tử này không biết hàng, liền đoạt lấy Thánh Mẫu Trượng, tôi đành phải cho hắn. Đếm số linh phù tôi dán trên cửa sổ, không hề khoa trương mà nói chỉ cần bóng đen dám đến, tôi nhất định có thể lưu nó lại! Đợi một lát Võ Lâm đã chịu không nổi, cứ một lúc lại khom lưng thò nửa người ra ngoài nhìn xem. Hắn sợ dán linh phù rồi thì bóng đen sẽ không dám tiến vào, hỏi tôi có cần xé linh phù đi hay không?
“Ta biết là không có tác dụng, nhưng không thể xé.”
Linh phù đương nhiên là vô dụng, bằng không tôi đã sớm bắt được bóng đen. Tôi sở dĩ dán linh phù là để cho kẻ điều khiển bóng đen thấy. Võ Lâm nghe tôi nói xong cũng đã hiểu, dứt khoát ngồi xuống chơi điện thoại. Mới đầu tôi vẫn duy trì cảnh giác, không ngờ chờ đến 12 giờ mà bóng đen vẫn chưa xuất hiện, tôi cảm thấy nó có lẽ sẽ không tới. Lại nói có Vĩ Ngọc thủ trên nóc nhà, nếu có tà vật xông vào tuyệt đối sẽ không thoát khỏi đôi mắt của nó. Cho nên tôi cũng thả lỏng cảnh giác, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cho dù không muốn nói chuyện với Như Tuyết, tôi vẫn gọi điện cho cô ta hỏi thăm Lý mặt rỗ, đã vài ngày tôi không tới thăm hắn. Như Tuyết nói Lý mặt rỗ hai ngày nay khôi phục rất nhanh, còn nói rời xa thế giới âm vật, Lý mặt rỗ thật sự rất vui vẻ. Từng câu từng chữ của cô ta đều cố ý nói với tôi đừng tìm Lý mặt rỗ nữa, điều này làm cho lòng tôi rất khó chịu, nổi giận đùng đùng quát:
“Như Tuyết, ngươi nghe rõ ràng cho ta, trước khi Lý mặt rỗ quen ngươi thì chính là làm nghề này! Ta không nợ ngươi, mặt rỗ cũng không nợ ngươi! Hiện giờ các ngươi đã thành một gia đình, ta tôn trọng ngươi, nhưng ngươi phải hiểu rõ vị trí của mình!”
Nói xong tôi trực tiếp cúp máy, mọi người đều biết Như Tuyết lòng dạ hẹp hòi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta chỉ là tính tình không tốt mà thôi, lần này vừa xảy ra chuyện là có thể nhìn ra. Như Tuyết có chút không biết lớn nhỏ, từ khi gả cho Lý mặt rỗ thì cô ta căn bản là sống như một nữ vương. Ngoài sinh con gái cho Lý mặt rỗ ra cái gì cũng không làm. Hiện giờ mới nhớ đến sự nguy hiểm khi Lý mặt rỗ đi kiếm tiền, vậy lúc mua hàng hiệu, mua đồ Chanel, mua Louis Vuitton sao không nghĩ đến đi!
Võ Lâm lần đầu tiên thấy tôi phát hỏa như vậy, yếu ớt hỏi tôi có chuyện gì. Tôi lắc đầu nói:
“Không sao, cãi nhau với tẩu tử mấy câu.”
Tiếp đó tôi xoa mặt, cảm giác mình vừa rồi quả thực đã có chút quá đáng. Có thể là bị cảm xúc ảnh hưởng, bình thường tôi sẽ không nói tàn nhẫn như vậy. Mau chóng niệm vài đoạn Đạo Đức Kinh, chờ tâm tình bình phục lại tôi mới nhìn thoáng qua trên giường, khiếp sợ phát hiện tượng đất đã bị động chạm!
“Không xong!”
Tôi hét lớn một tiếng, vội vàng chạy đến mép giường thì phát hiện lưỡi của tượng đất đã biến mất, linh phù phía sau tượng đất cũng đã mất đi ánh sáng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |