“Ta ở Hong Kong, tìm Nhất Sơ chơi mấy ngày.”
Tôi biết tiểu tử này gần đây ở viện ngột ngạt sắp chết rồi, cố ý trêu chọc hắn. Quả nhiên Lý mặt rỗ vừa nghe thấy thì nhịn không được, lập tức tỏ vẻ muốn tới Hong Kong tìm tôi. Thấy tôi hồi lâu không đáp lời, Lý mặt rỗ có chút khó chịu nói:
“Trương gia tiểu ca, ngươi sẽ không tức giận Như Tuyết chứ? Nàng là một tiểu cô nương biết cái gì, hai huynh đệ ta là giao tình sinh tử, nàng có thể chia rẽ sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Nghe Lý mặt rỗ nói như vậy lòng tôi đã thoải mái hơn nhiều.
Hắn nói không sai, Như Tuyết chỉ là tiểu cô nương, không cần phải tức giận với cô ta. Tôi xoa mũi nói:
“Ngươi đừng tìm ta, sau khi xuất viện mau chóng tìm vài mối làm ăn, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Lý mặt rỗ thấy tôi nói nghiêm túc thì cũng đáp ứng. Cúp máy xong tôi quyết định ngày mai sẽ liên hệ với Nhất Sơ, không ngờ trời vừa sáng Nhất Sơ đã gọi tới, hắn nói vừa xử lý xong một kiện âm vật, hỏi tôi đang ở đâu.
“Ngươi ở đạo quan chờ ta đi!”
Tôi vô cùng cao hứng, lập tức chạy tới Mê Đồ Quan, sau khi gặp hắn thì đi thẳng vào vấn đề móc ra bí tịch cho Nhất Sơ xem, có chút gấp không chờ nổi hỏi:
“Hiện giờ ta có thể Tụy linh không?”
Nhất Sơ xem cả nửa ngày, trên mặt hiện lên vẻ kích động khó có thể che giấu. Tôi thầm nghĩ chuyện này hẳn là có hy vọng, nếu không hắn ngày thường lạnh như băng không cần thiết phải kích động như thế. Quả nhiên, Nhất Sơ hưng phấn nói:
“Cửu Lân, những thứ trong bí tịch này thật sự là quá thâm ảo, quả thực chính là tâm đắc cả đời của 3 vị lão bản chợ quỷ! Ngươi chỉ cần có thể hiểu được đại khái, thực lực sẽ mạnh hơn ta nhiều. Nếu ngươi có thể hiểu được toàn bộ, chỉ sợ đến Ma Tôn cũng không phải là đối thủ của ngươi!”
Nhưng không chờ tôi cao hứng hắn đã dội một gáo nước lạnh, lắc đầu nói:
“Nhưng Tụy linh cũng không đơn giản như vậy, đặc biệt là lần đầu tiên Tụy linh, nhất định phải cùng âm linh có chung nhận thức.”
Tiếp đó hắn nói lại tỉ mỉ cho tôi, thì ra Tụy linh không đơn giản như tôi tưởng tượng, cần phải có cơ duyên! Bởi vì Tụy linh cũng phải tìm đúng mục tiêu, không thể tùy tiện tìm một cô hồn dã quỷ, như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa.
Mặc dù đã gặp được âm linh lợi hại tu luyện ngàn năm, tỷ như Sở Bá Vương Hạng Vũ, nhưng tôi lại không thể hoàn toàn trấn trụ được thực lực của hắn, rất có thể trong khi Tụy linh sẽ bị phản kháng, làm không khéo sẽ bị âm linh giết chết. Tôi chỉ có thể trong quá trình xử lý âm vật tiếp theo lưu ý một chút, gặp được một âm linh đã có thực lực nhất định lại cam tâm cho tôi sức mạnh.
“Nếu ta không thể gặp được, có phải sẽ vĩnh viễn không thể Tụy linh?”
Tôi nghe xong hoàn toàn nản lòng, nhưng vẫn không cam lòng hỏi.
Nhất Sơ nghe xong thì sửng sốt, nhắm mắt lại bấm ngón tay tính toán, một lát sau khóe miệng hắn nhếch lên, vỗ vai tôi nói:
“Hết thảy đều phải xem tạo hóa của ngươi…”
Nhìn bộ dáng của hắn giống như đã tính ra cái gì, trong lòng tôi đã có một ý nghĩ nên cũng không còn bị vấn đề này quấn lấy, ngược lại hỏi hắn mấy ngày trước đi ra ngoài làm gì.
“Có ngư dân ở Tiêm Sa Chủy bắt được một con quái ngư ăn thịt người bị ta xử lý.”
Nhất Sơ phong khinh vân đạm mà nói, giống như hắn xử lý rất nhẹ nhàng vậy.
Nhưng điều này cũng bình thường, nghề này của chúng tôi chỉ một ý niệm là quyết định sinh tử, cho nên bất luận tình huống hung hiểm cỡ nào, chỉ cần không có trở ngại thì đều là việc nhỏ. Nếu không thể Tụy linh, tôi cũng không dây dưa thêm, mang theo Vĩ Ngọc trở về nhà. Tiểu tử Lý mặt rỗ như có cảm ứng tâm linh với tôi, ngày hôm đó liền gọi điện cho tôi, sau khi biết tôi đã trở về thì vô cùng lo lắng chạy tới, ôm lấy tôi:
“Trương gia tiểu ca, ta nhớ ngươi muốn chết.”
Hắn một bộ sinh long hoạt hổ, xem ra thật sự đã khỏi hẳn, tôi cao hứng vỗ vai hắn, nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi hắn mấy ngày nay có tìm được mối làm ăn nào hay không.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tôi vừa hỏi như vậy, Lý mặt rỗ lập tức tỉnh táo, vẻ mặt cứt chó nói:
“Ở Trương Gia Giới có một phú thương gần đây gặp phiền toái không nhỏ, ta thông qua bạn bè biết hắn đang tìm cao thủ, hay là chúng ta đi thử xem?”
Không ngờ chỉ mấy ngày hắn đã tìm được mối làm ăn, tôi không khỏi giơ ngón tay cái lên. Sau có chút không chắc chắn hỏi hắn mối đó có đáng tin cậy không? Lý mặt rỗ vung tay nói:
“Nào có trăm phần trăm đáng tin cậy, có cũng không tới phiên chúng ta a! Đi một chuyến thử xem, vận khí tốt có thể kiếm được một khoản lớn, nếu là giả thì coi như đi du lịch.”
Lời hắn nói đạo lý rõ ràng, xem ra trong thời gian nằm viện đầu óc đã thông minh hơn không ít, tôi bị hắn thuyết phục, lập tức thu dọn hành lý xuất phát. Dọc đường đi Lý mặt rỗ vừa lái xe vừa kể lại tình huống một cách cơ bản.
Phú thương này tên là Dương Duyệt, ở Trương Gia Giới. Người này rất có đầu óc kinh doanh, mười mấy năm trước hắn vừa tốt nghiệp đại học còn nghèo rớt, năm đó mỗi sinh viên tốt nghiệp đều được chính quyền chỉ định công việc, hắn được phân đến làm việc trong ngành du lịch ở Trương Gia Giới. Lúc ấy mới cải cách vẫn hừng hực khí thế, du lịch phát triển rất nhanh, chính quyền rất ưu đãi hỗ trợ cho sinh viên gây dựng sự nghiệp, nghe nói chỉ cần có chứng chỉ phù hợp, sinh viên mới tốt nghiệp có thể vay vốn không giới hạn.
Dương Duyệt nắm lấy cơ hội vay tiền ngân hàng, mua đứt mấy trăm mẫu đất gần khu du lịch, sau đó điên cuồng phát triển làm điểm du lịch. Chỉ sau lần chuyển biến này, hắn lắc mình một cái đã biến thành phú thương giàu có bậc nhất thành phố lúc ấy. Về sau, đúng vào lúc bất động sản tăng giá, hắn lại kinh doanh đất đai làm giá nhà đất ở Trương Gia Giới bị xào xáo vài lần. Đến giờ hắn chưa đầy 40 tuổi đã kiếm được mấy tỷ nhân dân tệ, trên đầu có ánh hào quang, là một người rất thành công!
Mấy năm gần đây theo internet phát triển, hắn nảy sinh ý tưởng buôn đồ cổ trên mạng, chuyên môn làm ăn với người nước ngoài. Thứ nhất người nước ngoài không biết hàng rất dễ lừa, lại thêm người nước ngoài không thích mặc cả, rất dễ dàng kiếm được lợi nhuận kếch xù. Sự thật đã chứng minh Dương Duyệt lại một lần nữa đi trước thời đại, hô mưa gọi gió trong giới buôn đồ cổ. Không ngờ đang lúc hắn hai tay ôm đầy vàng thì lại xảy ra chuyện, người hầu trong nhà liên tiếp chết một cách kỳ lạ…
Mọi người đều suy đoán, Dương Duyệt có thể là đã giữ một kiện âm vật mà coi nó là đồ cổ, lúc này mới xảy ra đủ loại tai họa, trong lúc nhất thời đám bạn bè của Lý mặt rỗ ai nấy đều hay. Lý mặt rỗ nói xong tôi trợn mắt há hốc mồm, thầm nói Dương Duyệt này xem như là một nhân vật truyền kỳ, đáng tiếc dù người trâu bò cỡ nào ở trước mặt âm vật cũng đều rất nhỏ bé.
Lý mặt rỗ đã tìm hiểu rõ ràng lịch sử của Dương Duyệt, nhưng đối với âm vật quấy phá lại không tìm hiểu được bao nhiêu. Tôi cạn lời nói:
“Sao ngươi không hỏi thăm chút tin tức hữu dụng.”
Hắn cười khổ nói:
“Âm vật ở trong nhà Dương Duyệt, chờ tới nơi ngươi nhìn một cái không phải cái gì cũng biết sao?”
Tôi không để ý đến hắn, trong lòng tính toán sau khi sự thành sẽ đòi bao nhiêu thù lao.
Tới Trương Gia Giới, Lý mặt rỗ liên hệ với Dương Duyệt, chúng tôi được vệ sĩ của Dương Duyệt đưa tới một biệt thự xa hoa gần khu du lịch. Vừa xuống xe Dương Duyệt đã nhiệt tình từ trong nhà đi ra, bắt lấy tay tôi nói:
“Ngài chính là Trương đại sư nổi danh vạn dặm? Ngài thật vất vả đi xa một chuyến.”
“Không sao, đây là việc chúng ta nên làm.”
Tôi quan sát Dương Duyệt, phát hiện hắn cao tầm thước, dáng người gầy duy chỉ có cái bụng là nhô cao, có lẽ là mấy năm nay đi xã giao nhiều, uống đến thành bụng bia.
Tiếp theo hắn dẫn chúng tôi vào biệt thự, bên trong trang trí rất đơn giản, không hề xa hoa như tôi tưởng tượng, nhưng phòng khách lại rất sạch sẽ thoải mái, có một loại vẻ đẹp đến từ sự đơn giản. Điều này làm cho tôi sinh ra thêm hảo cảm đối với Dương Duyệt, tôi ho nhẹ một tiếng nói:
“Dương tổng, mỗi nghề đều có quy củ, nếu ta có thể giải quyết phiền toái, ngươi phải để ta đưa một món bảo bối đi.”
Tôi không biết thứ quấy phá có phải là âm vật hay không, đành phải giữ tâm thái không chịu thiệt, cùng lắm thì chọn một món đồ cổ của hắn.
“Hây dà, đừng nói một món, chỉ cần ngài giúp ta xử lý phiền toái, đồ cổ trong nhà ta tùy ngươi chọn.”
Dương Duyệt vung tay lên, sảng khoái trả lời. Tôi gật đầu, bảo hắn nói rõ tình huống. Lý mặt rỗ thấy hắn có chút do dự, xen vào:
“Dương lão bản có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng ta làm nghề này, không có gì không thể nói.”
Dương Duyệt lúc này mới đảo mắt nhớ lại:
“Chuyện này phải nói từ 2 tháng trước, lúc ấy một người làm nửa đêm đi WC, phát hiện có một phòng đèn vẫn sáng. Gian phòng đó ngày thường là kho hàng, không có người ở, cho nên hắn định tắt đèn đi, không ngờ nghe thấy trong phòng có tiếng nam nữ làm chuyện đó.”
Nói tới đây, Dương Duyệt xấu hổ cười cười.
Tôi xua tay ý bảo hắn nói tiếp. Đại lão bản như hắn, có ai trong nhà không có 7 – 8 người hầu? Lâu dần có người thích nhau, tìm cơ hội lén giao hoan cũng không kỳ quái. Sau đó người kia báo lại với Dương Duyệt, Dương Duyệt biết được thì phái người kiểm tra một chút, xác định kho hàng không bị mất đồ thì quyết định mắt nhắm mắt mở, coi như không biết chuyện này. Kết quả mấy ngày sau có một người hầu gái chết trong biệt thự, trên người không có vết thương nào, chung quanh cũng không có dấu vết vật lộn, cơ bản có thể loại trừ nguyên nhân là hắn giết.
Cảnh sát tới hiện trường, pháp y đã nghiên cứu thi thể vô số lần, vẫn không tìm ra nguyên nhân cái chết, cuối cùng chỉ có thể kết luận là tự sát. Tất cả mọi người biết đây chỉ là một cái cớ, nhưng không ai nguyện ý lãnh phí công sức trên một người chết, chuyện này rất nhanh đã trôi qua. Đang lúc Dương Duyệt cho rằng sự tình đã lắng xuống, lại có một người hầu gái chết ly kỳ trong biệt thự. Hắn hàng năm đều dốc sức làm việc bên ngoài, đã kiến thức qua một số hiện tượng siêu nhiên, gặp tình huống này tự nhiên là nghĩ tới sự kiện thần quái!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |