Hắn bị xích sắt trói chặt, vậy mà trong nháy mắt đã làm được động tác rất khó, chắc hẳn tiếng gió vừa rồi là âm linh quấn lấy hắn tiến đến. Tôi âm thầm rút bên hông ra Thiên Lang Tiên, tay kia cầm linh phù, cẩn thận nhìn chằm chằm không dám chớp mắt. Tên đầu cua ngồi một hồi, vốn đang mê man thì hai mắt dần dần xung huyết, cuối cùng trở nên đỏ bừng dị thường, rất nổi bật trong căn phòng tối om. “Là ai trói gia gia lại, mau thả gia gia ra!” Hắn vừa mở miệng, tôi đã nghe thấy không phải là giọng của hắn, thanh âm này như tiếng sấm giữa trời quang, khí thế cũng rất mạnh mẽ, sau khi phát hiện mình bị trói thì cảm giác đầu tiên không phải sợ hãi mà là phẫn nộ.
Tôi đột nhiên cảm thấy xích sắt đối với hắn dường như là vô dụng, quả nhiên, hắn gầm lên một tiếng phát lực, xích sắt phanh phanh chia làm mấy đoạn. Hắn lắc cổ, khinh thường quát: “Chỉ bằng vào sợi xích nát này mà muốn trói gia gia, nằm mơ đi!” Nói xong hắn tiến lên một cước đá tung cửa chuẩn bị rời đi, khi đi tới cửa lại đột nhiên ngừng lại, dùng sức hít một cái, sau đó phát ra tiếng cười hắc hắc. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy 2 bình rượu tôi đặt ở góc thì chạy tới cầm một bình mà tu ừng ực, không tới 1 phút đã uống sạch không còn một giọt. Uống xong hắn nấc một cái, thỏa mãn nói: “Rượu ngon, rượu ngon…” Ngay sau đó liền đưa tay với bình thứ 2.
Tôi biết âm linh uống xong bình rượu này sẽ rời đi, liền mau chóng từ nóc phòng nhảy xuống, lăn trên mặt đất hai vòng rồi chậm rãi tiến vào phòng. “Ai?” Nhìn thấy tôi, hắn hung tợn hỏi. Từ biểu hiện của hắn, có thể thấy được âm linh tính cách hỉ nộ vô thường, tôi trực tiếp hoành Thiên Lang Tiên trước ngực, đối chọi gay gắt mà quát: “Nghiệt chướng từ nơi nào đến, mau chóng cút ngay cho ta!” – “Ai ya ya, ngươi dám mắng gia gia?” Tên đầu cua sắc mặt trong nháy mắt liền đỏ bừng, ném chai rượu tới. Tôi mau chóng vọt qua một bên, chai rượu mang theo một trận âm phong gào thét mà qua, nháy mắt đã tạo trên cửa phòng một lỗ thủng.
“Gia gia phải móc tim gan của ngươi ra nhắm rượu a!” Hắn thấy tôi né tránh, thẹn quá hóa giận rống một câu, tiếp đó xông về phía tôi. Tôi không sợ hãi chút nào xông tới, giả vờ dùng Thiên Lang Tiên đánh ra, rồi trong nháy mắt lại cấp tốc xoay người, chính xác dán linh phù lên giữa chân mày hắn. Chân mày là huyệt Ấn Đường, đại diện cho khí vận của một người. Rất nhiều tiên sinh coi bói sẽ nói lời dạo đầu là: “Ta thấy Ấn Đường của ngươi có màu đen…” Ấn Đường nói tới ở đây chính là chân mày. Bình thường mà nói khi bị quỷ nhập, dùng đũa kẹp ngón giữa là có thể bức tà vật ra, càng không phải nói tới dán linh phù lên huyệt Ấn Đường.
Những người đạo hạnh cao thâm thậm chí chỉ dựa vào một tờ linh phù là có thể diệt được quỷ hồn, đủ để thấy huyệt Ấn Đường chính là mấu chốt. Nhưng tôi vừa dán linh phù thì tên đầu cua chỉ hơi lung lay thân thể, không ngừng lại đã vung nắm đấm hướng tôi mà đánh. Tôi căn bản chưa từng gặp qua tình huống này, trong lòng lập tức chột dạ. Cũng may lúc trước đã có được một phần sức mạnh của Nhiễm Mẫn, sức chiến đấu đã được đề cao gấp đôi. Nhưng dù như thế vẫn chỉ có thể tránh thoát trong gang tấc, thậm chí tôi còn cảm nhận được quyền phong của hắn đánh vào trên mặt đau rát!
Không ngờ gia hỏa thích uống rượu này là một kẻ hung ác, tôi thu lại tâm tính lạc quan lúc trước, cẩn thận từng li từng tí cùng hắn giằng co. Chờ khi hắn lần nữa đánh tới, tôi đột nhiên quỳ sụp xuống, thân thể theo quán tính trượt qua bên hông hắn. Thừa dịp này, tôi dùng Thiên Lang Tiên quất một roi vào hạ bộ hắn! “Ngao! Đau chết gia gia rồi.” Hắn trúng chiêu thì lệ khí trên người lập tức giảm đi không ít, ngồi xổm trên mặt đất đau khổ kêu rên. Lúc này tất cả lực chú ý của hắn đều ở dưới hạ thân, những chỗ khác đều không đề phòng, tôi nắm lấy cơ hội nhắm vào gáy, ngực, khớp tứ chi các vị trí trọng yếu mà đánh vài roi.
Lần này hắn đã hoàn toàn ngã xuống đất, Thiên Lang Tiên vẫn còn 1 roi cuối cùng, tôi muốn tiếp tục đánh vào hạ bộ của hắn, lại sợ hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, nên nhịn không được mà do dự. Lúc này hắn lại khí thế hùng hổ mắng: “Ngươi làm trò tiểu nhân dám đánh lén gia gia, xem thử gia gia mà dậy được thì có lột da của ngươi ra không, ngao.” Không chờ hắn nói xong, tôi đã lạnh mặt, nhắm vào hạ bộ của hắn hung hăng quất một roi, hắn lập tức im miệng, che đi đũng quần, trong ánh mắt nhìn tôi bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi. Thiên Lang Tiên đã mất hiệu lực, nếu bây giờ mà không thể dọa hắn bỏ chạy, vậy lát nữa tôi cũng không nhất định có thể chế trụ được hắn! Đến lúc đó dù thả Vĩ Ngọc ra liên thủ cũng chưa chắc đã đánh bại được hắn.
Nghĩ đến tôi đây lộ ra vẻ hung ác, nhìn đũng quần hắn cười gằn nói: “Lão tử sẽ biến ngươi thành hoạn quan!” Ai ngờ tôi nói xong câu đó, hai mắt âm linh càng thêm đỏ hồng, dùng sức trợn mắt, dường như muốn làm hốc mắt nứt vỡ. Đây không phải là dấu hiệu tốt, tôi chỉ đành lấy giả làm thật ném Thiên Lang Tiên đi, một tay lặng lẽ luồn vào túi, nắm lấy một lá thượng đẳng linh phù màu hoàng kim mười phần trân quý. Không ngờ lúc này hắn lại hét lớn một tiếng, ngay sau đó trong thân thể tên đầu cua thoát ra một đạo hắc ảnh, không để tôi thấy rõ bóng dáng đã hóa thành một trận gió biến mất.
Lần đầu giao thủ tôi chưa chuẩn bị kỹ càng, để tránh cho âm linh liều mạng nên tôi không đuổi theo. Nhưng Vĩ Ngọc đã rất tự giác từ trong túi thò ra nửa cái đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Ca ca xấu, có muốn ta đuổi theo không?” – “Không cần.” Tôi sờ đầu của nó nói. Cuối năm có rất nhiều cô hồn dã quỷ sẽ ra ngoài tìm người không may mà chiếm tiện nghi, cũng không có ác ý gì. Mà đại bộ phận âm linh đều là thấy tốt thì lấy, hưởng thụ chút cung phụng thì sẽ rút lui, có rất ít âm linh lại khó chơi như thế này. Mặc kệ thế nào, có thể đuổi âm linh chạy khỏi thân thể tên đầu cua coi như trận chiến mở màn đã thắng lợi! Vừa rồi tôi đánh 2 roi vào hạ bộ của hắn, khẳng định đây sẽ trở thành bóng ma cả đời hắn.
Đến rạng sáng ngày hôm sau tên đầu cua đã tỉnh, hắn nghi ngờ hỏi: “Sao ta lại ở đây? Trên người ta tại sao lại có mùi rượu nồng như thế?” Ngữ khí của hắn, cách nói chuyện và cả khí chất đều hoàn toàn khác biệt, xem ra đây mới là thực sự là hắn. Không lâu sau, đại hán râu quai nón nhận được điện thoại thông báo của nhạc phụ đã chạy tới, nhìn thấy đường đệ khôi phục lại vẻ bình thường thì bắt lấy tay tôi không ngừng nói lời cảm tạ, còn móc ví ra một mớ tiền lẻ đưa cho tôi. “Lão ca, ngươi như vậy thì làm huynh đệ khó xử rồi.” Tôi cáu giận nói, thuận tay đẩy trả tiền. Gặp người bình thường như thế này thì tôi sẽ không lấy thù lao, nhiều nhất chỉ tiện tay lấy chút đồ vật để kết thúc nhân quả. Huống chi bọn họ lại có quan hệ thân thích với nhạc phụ, tiền này khẳng định không thể nhận.
Đại hán râu quai nón và tên đầu cua còn muốn quay lại thăm, nên cũng không kiên trì, nhưng lại mời tôi sang năm mới phải qua nhà ăn một bữa, tên đầu cua mặt mũi đầy vẻ lúng túng gãi đầu nói: “Ta không biết uống rượu, đến lúc đó sẽ uống nước trái cây thay thế.” Hắn nói xong mấy người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó nhạc phụ đi ra ngoài tiễn hắn, tôi cả đêm không ngủ đã có chút mệt mỏi, liền về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa ngủ không bao lâu đã bị nhạc phụ đánh thức, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Cửu Lân, trong thôn có người chết.” Không ngờ sắp đến tết trong thôn lại xảy ra chuyện như vậy, tôi nhịn không được nói: “Thế sự khó liệu a!” – “Ta không phải có ý này.” Nhạc phụ lắc đầu: “Là có người say rượu gặp tai nạn giao thông mà chết, nhưng hắn căn bản là một giọt rượu cũng chưa từng động vào a!” Nói xong nhạc phụ thâm ý mà nhìn tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |