Đánh mất thanh xuân


Update Phần 9

Phần 3

Sao đọc tới phần 2 chắc mọi người sẽ để ý mình đi chân đất suốt nhỉ? Có lý do cả đó mọi người, lúc bị tóm thì mình đi giày cơ, còn vào nên phải cởi ra không được đi nữa, mà vào trong buồng này cũng không ai được đi dép, giày gì hết. Tất cả dép của bọn nó để bên ngoài hết, chỉ đi cung, đi thăm thân mới được ra ngoài phòng đồ lấy đi, đúng kiểu là phông bạt đó, và tất nhiên do không quen biết nên bọn tù cũ thấy mình đi chân đất cũng kệ thôi chứ không nhắc nhở gì mình.

Vào tiếp vấn đề khi mình ra đi cung nè. Vì mới là buổi trưa của ngày thứ 2 bị tóm nên vẫn quần áo cũ của mình không có gì khác, vẫn y chang lúc bị tóm đến giờ, có khác là vừa thò đầu ra khỏi khu giam giữ là đã thấy tất cả đồng bọn của mình đều cầm 1 cái bảng có viết sẵn tên và nguyên quán từng đứa trên đó rồi anh cán bộ đưa mình cái bảng cũng có tên mình, nguyên quán mình rồi chỉ tay ra hiệu ý là đứng vào cùng hội bạn đi.

Đứng vào đó rồi chuẩn bị lên hình, trò này ngoài đời thời còn yahoo, blog cũng làm suốt, hay chu mỏ, lắc đầu làm mấy động tác dễ thương gì đó, ghi tên mình hoặc tên người khác nhờ vả vào tờ giấy rồi chụp (do ngày xưa khá thanh tú nên mấy bọn bạn trai hay nhờ vả cầm cái bảng ghi tên chúng nó rồi nghiêng đầu ghẹo cổ để chúng nó post lên blog hay avar yahoo phông bạt lòe người). Thế là tạch… tạch… xong đời rồi. Mặt mình như mất hồn, lo lắng. Cũng tại vụ này mà thù mấy anh CA từ đó đến giờ, mình vốn đã không ăn hình, để chụp được 1 kiểu như ý thì mất cả tiếng, mà mấy anh này này chụp 1 phát lấy luôn, rồi làm hồ sơ và cho lều báo bên ngoài luôn. Cái hình nhìn mình xấu tai hại, chụp rất có hồn, đúng kiểu tướng cướp xì ke luôn. Sau này ra ngoài đời mới nhìn thấy, mình bị stress tận vài tháng sau đó mới hết. Còn các bác xin hình hay xin bài báo thì thôi, cái đó bí mật sống để bụng, chết mang theo của em. Mà ông nào ác ôn có tìm ra thì em cũng hận 1 đời, có khi sẵn sàng vào trại lần nữa đó nghe.

Lúc mấy đứa đi lên cung thì thằng cùng vụ cướp quay sang bảo mình:

– Ê Nhi! Lúc sáng tao ngồi ở trên này thấy người ta bảo là người nhà của Nhi muốn vào gặp vì được thông báo bị bắt đêm trước mà mua nhiều đồ cho mày lắm, toàn nước ngọt sữa với bò húc thôi. Tao thấy bọn ở đây xách đồ của mày vào rồi bọn nó tự mở ra ăn uống, rồi quay sang cho bọn tao nữa đó. Lúc đấy mình chẳng biết nói gì cả, chỉ suy nghĩ người mang đồ cho mình là ai. Mà lẩm nhầm đm có tý đồ mà lũ này cũng không đưa cho mình, hãm thật sự, đời mình chưa bị ai cướp cơm trắng trợn như vậy. Mà chia sẻ cho các bác 1 chút, những thằng được giao mang đồ, giao việc lặt vặt trong tù kiểu bưng cơm, nọ kia là những thằng nhà có điều kiện, án đẹp (trong đây mấy án trộm cắp, bán dâm, mua dâm thường là án đẹp, án mắc màn).

Đang ngồi nói chuyện thì ông quản giáo vào với 1 giọng rất nhẹ nhàng nhưng khá có uy:

– Bây giờ sẽ có nhà báo vào chụp hình mấy đứa. Người ta sẽ hỏi về gia đình mấy đứa. Cứ trả lời thành thật là được.

Vừa nói xong thì có 2 người bước vào, 1 người cầm mic 1 người cầm máy quay, sống bao lâu nay mới thấy tận mắt “loài báo” trong truyền thuyết. Mình thì thấy xấu hổ lắm, đặc biệt dù có mạnh mẽ hay có thế nào thì khi hỏi về gia đình mình cũng không kìm được cảm xúc mà khóc òa lên. Gia đình cũng chính là cái vẩy ngược của mình, cũng là điểm mạnh, điểm yếu nhất của mình cho đến tận bây giờ. Chỉ vì 1 chút ham chơi mà giờ thành ra cơ sự này. Rồi đoạn hội thoại với nhà báo… %#€#<$|^\$\\”a9&,&// diễn ra khoảng 30 phút rồi kết thúc.

Mình được dẫn giải về buồng giam. Bước vào vào buồng mình nằm vật ra cái sàn xi măng lạnh ngắt đó, rồi bắt đầu lẩm bẩm như tự kỷ lại nghĩ “tại sao lại vậy? Tại sao lại gật đầu vào giây cuối cùng khi hội bạn rủ đi… Tại sao mình đã từ chối rồi mà… Đã nói nó không hợp rồi… mà cuối cùng nó vẫn đi chỉ vì nghĩ hôm nay là sinh nhật là làm nhớ đời… Ai ngờ là nỗi đau cả mãi về sau”. Đang suy nghĩ miên man thì mấy đứa trong buồng chúng nó gọi dậy nói chuyện. Con Linh (con thứ 3 trong buồng):

– Theo tao thấy vụ của chúng mày căng đấy!

Kế tiếp con Phương(con này có thể coi là phó buồng):

– Lúc nãy tao có nói với buồng bên. Các lão ấy từng ra tù vào tội rồi, các lão kinh nghiệm lắm, bảo là chúng mày ít nhất là từ khoản 2 trở lên.

Mình chỉ im chẳng nói gì. Đã đang buồn thì mấy con mắm còn xát muối vào nỗi đau chứ. Rồi thế nào nó lại an ủi:

– Thôi đã vào thì cũng vào rồi. Nếu gia đình mày mạnh thì lo cho mày về ngoài rồi tính sau, còn nếu không thì cứ ở đây đợi ngày ra tòa.

Con Nhung buồng trưởng nãy giờ chỉ nằm nghe, giờ mới lên tiếng:

– Chúng mày không cho nó thở à! Từ đêm qua tới giờ nó phải đi suốt đấy. Không khéo tý lại đi giờ. Khịt… Khịt… hừ hừ… mà đi tắm đi, mày bốc mùi lắm rồi đấy.

Ừ đúng thật. Lúc đó mình mới nhớ ra là quần áo trên người mình vẫn nguyên 1 bộ mấy hôm nay. Nhưng làm gì có đồ mà thay, nhất là quần lót phải kiếm đâu để mặc bây giờ chứ. Kế rồi con Nhung buồng trưởng tự lấy đưa mình bộ đồ bảo mình thay ra đi, còn quần lót thì nó bảo nó không có và cũng không có mặc, hiến kế cho mình là thay ra rồi giặt phơi mai mặc.

Nhưng đây mới là cái khó nè. Tự dưng trước mặt 3 người xa lạ, kể cả là đàn bà đi nữa mà mình lại cởi hết đồ ra trần như nhộng rồi tắm giặt. Thật thấy ngại lắm. Con Nhung thấy mình đỏ mặt thì như bắt được bệnh nói với giọng khinh thường bảo:

– Mày cứ thoải mái đi. Lúc đầu cũng như mày đó, giờ ở đây 2 tháng rồi, nên quen rồi cứ trần chuồng mà tắm. Đứa đếu nào chả như đứa nào, có cái vú với cái L thôi mà thẹn với chẳng thùng.

Nghe nói thì dễ vậy nhưng bản thân mình vẫn thấy hơi kỳ kỳ. Vừa ngồi vừa cởi đồ chứ không có dám đứng tồng ngồng, xong mới nhoài người múc nước tắm. Tắm cũng khổ, nước ở đây không nhiều lắm, nếu tắm vào giờ bọn ở bên ngoài bơm nước thì sẽ thoải mái còn không thì phải hạn chế tối đa, nếu không tiết kiệm thì sẽ không có nước để đi vệ sinh.

Đang tắm bị mấy con cứ ngồi nhìn và kêu đẹp. Còn bảo nó là xăm trổ phượng hoàng sau lưng kìa! Mình không tự khen mình đâu nhá, nhưng mình người khá mảnh khảnh, cao vừa phải, da trắng, mọi thứ khá ổn trừ vòng 1 hơi nhỏ chút thôi. Đang tắm tự dưng nghe tiếng huỳnh huỵch đúng chỗ mình ngồi dội nước chứ. Chao ôi giật mình luôn. Nghe luôn tiếng mấy thằng đực buồng bên cạnh nói to với đúng cái giọng bỉ ổi vô liêm sỉ:

– Em lính mới đang tắm hả Nhung ời.

Con Nhung hớn hở:

– Đúng rồi. Sang đây mà ngó.

Bên bức tường kia với 1 giọng bỉ ổi đê tiện còn hơn lúc trước:

– Sao! Sao! Sao… Đúng rau sạch chứ em. Hồng hào chứ. Ngọt nước chứ.

Con Nhung với giọng hơi chút bực tức:

– Các ông nói bé thôi. Không lại vỡ mồm hết giờ. Nuột! (Uột kéo dài và trầm)

Một lúc sau thì có tiếng vọng sang tiếp, lần này không còn bỉ ổi đê tiện mà thấy rất thật thà ấm cúng:

– Ê Nhung. Tý nhận của bọn anh ít hàng nhá. Anh gửi cho bé Nhi làm quà.

Mặc đồ không có đồ lót thật khó chịu và kỳ kỳ, nhất là cứ nghĩ đến việc phải mặc như này ra hỏi cung đúng là rùng mình. (Rùng mình nghĩa đen, không phải nghĩa bậy bạ). Nhưng chấp nhận chứ biết làm sao bây giờ, cũng may là mấy con mụ cùng buồng cũng cho mình gói dầu gội sunsilk chứ không thì mình kiếm đâu ra được. Xong xuôi mọi thứ, thì thấy buồng bên đạp tường sang với cái giọng hối hả:

– Ra đón xe em ơi!

Lúc đó mình không biết đón xe là gì cả. Lát sau thì bà Linh chạy lên chỗ lồng thò 1 tay ra bên ngoài, mặt dí sát vào cái cửa lồng đó, bả vai bà ấy thì cứ lay qua lay lại cuối cùng nghe thấy bà ấy nói nhẹ “được rồi” và thu tay vào. (Về sau thì mình mới hiểu cách đạp tường 1 phát là gọi nhau, đạp 2 phát là có xe. Người bên phòng sẽ chạy ra lồng để đón xe từ bên đó. Mà xe này được làm từ những ống tay áo hoặc quần, có chiều dài đủ để quăng sang các buồng). Nhưng cách gọi xe và đạp buồng là do 2 bên đều đồng thỏa thuận như vậy chứ mỗi nơi sẽ có những cách ký hiệu khác nhau nha các chế. Trên tay bà Linh này cầm 1 cái áo có thắt nút chỗ ống tay, các bà ấy ngồi xúm lại tò mò và cởi chỗ nút thắt đó ra. Đó là 2 cái bánh lương khô bên kia gửi cho mình. Mình đứng hình 1 lúc. Ôi đúng là tình nghĩa tù đây sao, cũng thấy 1 chút ấm áp nhẹ.

Bọn nó đưa cho mình nói là các anh bên cạnh gửi đó, nên nói cảm ơn người ta 1 tiếng cho lịch sự. Minh lên trên chỗ cửa lồng gọi nhỏ sang:

Em cảm ơn mấy anh nhé!

Đáp lại là mấy tiếng “ừ em, không có gì em ơi” nhẹ nhàng lịch sự chứ không bỉ ổi đê tiện như mấy lần trước.

Xong sau đó đi xuống luôn rồi trong phòng kín đó tiếp tục là sự im lặng. Người nằm người ngồi, còn mình tất nhiên là nằm rồi, nhưng giờ có cái mền nhỏ nên nằm thấy thoải mái hơn. Cuối cùng giờ cơm chiều đến. Vẫn là trò đập cửa sắt của CA như thường lệ và mình vẫn sẽ là lính mới ra lấy cơm. Vào buồng vẫn là mình ngồi ăn 1 mình nhưng mấy bà bên có vẻ không muốn mình lủi thủi nên kêu mình qua ngồi cùng. Rồi họ đưa cho mình lọ lạc rang muối khô, bảo mình ăn đi nhưng mình không mở và bảo:

– Dạ em cảm ơn ạ. Kệ em ạ. Các chị ăn đi.

Bà Phương thấy mình từ chối nên nói:

– Ăn đi mày. Trong đây đồ 1 tháng nhận 2 lần là vào 15 và 30 đó mày, nhưng không bao giờ mình được nhận hết đâu, chúng nó ăn chặn hết, gửi vào cho mấy khoanh giò thì nó cũng xơi mẹ hết cả, sáng hôm sau sẽ xuống bảo mình là chuột ăn. Nói chung gửi cái gì thì mình cũng sẽ nhận được 1 nửa, 1 phần ba, phần mười hoặc cũng có thể không nhận được gì, tùy vào món đó có hợp với chuột không và con chuột đó mồm to không. Thế nên những đồ ăn mà mình nhận được đều để dành và chia ra ăn trong 15 ngày đó.

Nói xong thì trưởng buồng tự lấy lạc đổ vào bát mình rồi kêu “Ăn đi”. Ăn xong còn thừa cơm thì họ sẽ cho vào túi bóng, nói là đêm sẽ bị đói và đây sẽ là thức ăn đêm của họ. Đêm hôm đó quằn quại mãi không ngủ được, bụng tự nhiên đói meo kêu ùng ục. Mình muốn ăn cơm lắm, nhưng lúc chiều có để cơm lại đâu. Chợt nghĩ ra 2 cái lương khô nên lôi ra và mở thật khẽ sợ tiếng túi bóng sẽ làm các bạn tù của mình dậy. Cảm nhận đầu tiên, lương khô là cái này sao? Sao cứng vậy? Mình bẻ 1 nửa rồi cắn từng tí một, đó là vị đậu xanh, nhấm nháp 1 lúc thấy ngon mà. Thứ từ trước tới thời điểm đó là mình chỉ thỉnh thoảng nghe và thấy bọn trẻ con ăn chứ mình không có mua ăn bao giờ, và có 1 lần người yêu cũ của mình đi bộ đội có nhắn tin bảo mình lên thăm thì mua lương khô cho. Nhưng ngày đó lương khô với suy nghĩ của mình là 1 loại bánh gì đó khó ăn, khó nuốt và mình không hề để ý tới nên là cũng không mua cho người yêu luôn mà chọn mấy loại bánh mà mình cảm thấy ngon hơn.

Cái cảm giác đi tù là như này sao? Mọi thứ khi đêm xuống là tất cả sinh hoạt trong bóng tối, cô đơn thật sự. Đói quặn ruột gan nhưng cũng không dám ăn hết cái lương khô mà chỉ dám ăn 1 nửa, còn 1 nửa để đó hôm sau ăn tiếp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Thông tin truyện
Tên truyện Đánh mất thanh xuân
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 27/10/2022 12:09 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Tột đỉnh giàu sang (Full) - Tác giả Final
Phần 3: NGÃ GIÁ Bình dĩ nhiên không phải là một cậu choai choai chưa từng nếm mùi đời. Nó đã mất zin từ năm 12 tuổi với con Vân cùng lớp. Cả hai đứa đều thuộc thành phần bất hảo và phổng phao hơn nhiều so với chúng bạn. Vân có mẹ mà không có bố, ngay cả mẹ nó hình như cũng chẳng biết bố nó là ai. Từ năm lớp năm Vân đã có bạn trai. Nhưng lúc đó mới chỉ cầm tay hôn hít thôi. Bình mới là người đã biến nó thành đàn bà. Dĩ nhiên ở chiều ngược lại thì Vân cũng có công đưa Bình vào đời. Hai đứa đã hì hục khám...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay
Vương Trường Sinh – Quyển 2
Phần 3: Đặc sản Nam Hải cháy hàng Cảm nhận được khí tức Vương Trường Phong lại cường đại thêm một ít, trên mặt Vương Minh Giang nặn ra một nụ cười, nói: “Trường Phong, tiểu tử ngươi tiến vào Trúc Cơ tầng năm rồi, chúc mừng nha! Đúng rồi, trên người cháu còn có bao nhiêu linh thạch? Qua ba tháng nữa, phường thị tổ chức một hội đấu giá cỡ lớn, nghe nói có không ít bảo vật bán đấu giá.” Vương Trường Phong nghĩ chút, nói: “Còn có hơn hai ngàn khối linh thạch, nhị thập nhất thúc, thúc nếu cần dùng gấp, cầm dùng trước.” Ba người bọn Triệu Vô Cực lục tục bế quan tu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Vương Trường Sinh
Mèo con miệt vườn (Full)
Phần 3 Những anh em nào cảm thấy mình thật là ngu, hay đang giả bộ đàng hoàng trong phần trước, sẽ chửi mình ngay khi đọc câu tiếp sau đây. Vào buổi hẹn đó, mình đã có người yêu được 6 tháng, và người yêu khi đó là vợ chánh của mình bây giờ, hay nói cách khác, bà 2! Còn nàng, như nhiều bạn chắc đã đọc và hiểu, là... vợ thứ, hay nói kiểu miền Tây, bà 3. Nên lúc mình gặp nàng rồi vui vẻ đi về, mình cũng chẳng có hình dung là mình sẽ có 2 vợ, lúc đó tình yêu còn màu hồng lắm, hê hê!!! Sau buổi gặp, mình kết bạn với...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng