Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Phần 10

Tâm tình chúng tôi đang cực khó chịu, đột nhiên bị mắng một câu như vậy, lập tức chuyển qua buồn bực. Bàn Tử nhổ một ngụm, chửi ầm lên, nói: “Lão già lời này ông nói sai rồi, con mẹ nó chuyện này không liên quan chúng tôi nha, là ánh mắt của Tam gia có vấn đề, sự tình này có thể trách chúng tôi sao? Lão tử tôi lăn lộn lâu như vậy, lần đầu tiên bị cảnh sát đuổi đầy đường, thực con mẹ nó nín thở.”

Tôi xem hắn nói không biết chừng mực, chạy nhanh đến ngăn lại, nháy mắt ra hiệu, Phan Tử không thể chịu đựng ai nói xấu Tam gia, một hai câu còn nhịn được, lần sau tốt nhất đừng nhiều lời như vậy, bằng không có khả năng xảy ra đánh lộn.

Bàn Tử coi như cho tôi thể diện, ngậm miệng lại châm một điếu thuốc hung hăng đứng dậy. Phan Tử quay đầu hỏi Trần Bì A Tứ: “Trần lão gia, chúng ta cũng coi như từng có quan hệ, hiện tại không phải thời điểm phê bình chúng tôi, ông nơi này là trưởng bối, hiện tại Giáp lạt ma không còn, ông quyết định thế nào? Chúng tôi nghe ông.”

Bàn Tử trừng mắt, nhìn như muốn nói: Dựa vào cái gì muốn ta nghe hắn? Hắn còn đang định phản ứng, tôi biết Phan Tử khẳng định có tính toán gì, vội vàng kéo Bàn Tử, vỗ vào lưng làm cho hắn trấn định lại.

Trần Bì A Tứ híp mắt đánh giá Phan Tử một chút, trầm mặc thật lâu, nói: “Vì tiểu tử cậu hiểu quy củ, tôi sẽ nói luôn mấy câu này. Xe lửa không thể ngồi nữa, tôi đã sắp xếp xe khác, chờ lát nữa theo tôi lên xe, nếu không phục, thì ai đi đường nấy đi! Có điều tôi đã nói trước, địa phương cần tới lần này, không đơn giản như vậy, Ngô Tam Tỉnh lúc trước tìm tôi, muốn lão gia hỏa này dẫn đường cho các ngươi, nơi đó, trên thê gian này, trừ bỏ tôi, chỉ sợ không có người thứ hai có thể đi vào.”

Bàn Tử cười lạnh một tiếng, “Tôi nhổ vào! Ông già đừng hòng dọa người, lão béo tôi đây trên đời có gì chưa thấy qua? Tôi nói cho ông biết, chúng tôi vài cái chuyện lên trời hái trăng, xuống biển bắt ba ba, đi tiểu trên hồ của Ngọc Hoàng đại đế đều đã thử qua, không phải chỉ là một cái Cửu long nâng thi quan hay sao, có bao nhiêu lợi hại? Tôi đây một cái tát có thể đem bánh tông đánh đến gọi cha mẹ. Còn có người này, ngươi có biết hắn là ai không? Hắn là cháu nội của Trường Sa Cẩu vương, thời điểm là một trong năm cao thủ Sơn đông…”

Tôi nhanh tay nhéo Bàn Tử một cái, cười nói: “Lão gia, đừng nghe hắn nói bậy, người này nói một câu, ông phải bỏ đi một nửa mới tin được.”

Trần Bì A Tứ nhìn tôi nói: “Cậu cũng đừng phủ nhận, tôi biết cậu là cháu nội Ngô lão cẩu. Tôi còn từng uống rượu đầy tháng cha cậu, tính ra cậu còn phải gọi tôi một tiếng gia gia.”

Ngô lão cẩu là tên người trong giới gọi ông nội tôi, ông nội ngày trước với người này có giao tế, quả nhiên không sai.

Tôi cố gật đầu, ngàn vạn lần coi như không có gì, kêu một tiếng: “Tứ gia gia.”

Trần Bì A Tứ cổ quái cười cười, cũng không biết là ý tứ gì. Phan Tử hỏi: “Trần lão gia, vậy hiện tại, chúng ta làm sao bây giờ? Là trước tiên tìm chỗ đặt chân, hay là…”

Lời còn chưa dứt, từ xa truyền đến hai tiếng còi ô tô dài, Trần Bì A Tứ nói: “Xe của tôi đến đấy, các cậu mau quyết định. Muốn lên núi thì đi theo tôi.” Nói xong đứng thẳng dậy, theo hướng tiếng còi vang lên đi đến.

Mấy người chúng tôi không đi theo ngay, chờ hắn đi xa, chúng tôi quay sang nhìn nhau. Phan Tử nhẹ giọng nói: “Lão gia hỏa này sớm có chuẩn bị, giống như sớm biết rằng chúng ta ở đây sẽ xảy ra chuyện, tôi dám khẳng định là hắn bán đứng đầu bóng lưỡng. Hiện tại người tiếp đón ở Đôn hóa khẳng định không còn, cũng đừng trông cậy vào trang bị, muốn biết rõ ràng chuyện này, con mẹ nó chúng ta không thể không đi theo hắn. Chiêu này thật quá lợi hại. Bất luận như thế nào, vì chuyện của Tam gia tôi nhất định phải đi xuống đất lần này, các cậu có đi hay không, tự mình quyết định đi,” Nói xong đã muốn đứng lên, đuổi theo Trần Bì A Tứ.

Muộn Du Bình liếc nhìn tôi và Bàn Tử, cũng đứng dậy đuổi theo hai người kia.

Lập tức chỉ còn lại hai người tôi cùng Bàn Tử, tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử cũng nhìn lại tôi, hắn hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi lão già nói Đông Hạ hoàng đế Cửu Long nâng thi quan là cái gì nhở? Tôi lắc đầu nói:”Tôi cũng không biết. “Bàn Tử dập tắt điếu thuốc, nghĩ môt chút rồi nói:”Cái đó, hay là chúng ta đuổi theo hỏi bọn họ? ” Tôi bật cười một tiếng, gật đầu, cả hai đứng lên đuổi theo đám người kia.

Người trung niên gặp ở nhà ga, quả nhiên là Trần Bì A Tứ sắp sếp người phụ cận, sắp xếp luôn cả xe. Tới đón chúng tôi là một chiếc xe tải giải phóng, chúng tôi lên thùng xe phía sau, bên ngoài liền xếp hai thùng hàng hóa, xe đi ra khỏi sơn hải quan, nghe nói là, đi theo hướng hai đạo bạch hà.

Ngủ thẳng một mạch, thời điểm tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, ô tô không giống như xe lửa, đến bây giờ nhỉ còn lộ trình ban ngày, nhiệt độ nơi này so với Hàng Châu không biết đã giảm bao nhiêu, thùng xe mặc dù có trải chăn, nhưng gió vẫn thẳng đường lùa vào, tôi lạnh đến phát run. Trần Bì A Tứ mặc một bộ quân phục mùa đông, có mấy lần lơ đãng lộ ra thần thái mệt mỏi của người già, nhưng biểu tình đó cũng chớp mắt là biến mất. Tôi trong lòng thầm than, quả nhiên là tuổi đã già, mệnh như thế đã là trời cho rồi, còn muốn mưu đồ cái gì.

Chúng tôi bàn bạc tiến trình vào núi, dựa theo tin tức của Đầu bóng lưỡng nói cho Trần Bì A Tứ, sau khi đến Đôn Hóa, chúng tôi vẫn dùng ô tô tiến vào hai đạo bạch hà, sau đó nơi ấy có người dẫn đường địa phương cùng trang bị đang chờ. Chúng tôi sẽ đi vào một thôn nhỏ tên Lật Câu, hắn sẽ tiết lộ tin tứ đích đến, sau đó người dẫn đường địa phương sẽ chỉ cho chúng tôi lối vào, còn việc tìm được nơi cần đến và làm thế nào trở ra thì là chuyện của chúng tôi.

Lật Câu chúng tôi khẳng định không thể đi, cảnh sát khả năng đã canh giữ ở đó, hơn nữa nơi kia cách hai đạo bạch hà rất gần, chúng tôi quan sát, quyết định không đến Lật Câu, mà trực tiếp đi vào, bên trong còn có vài cái thôn, chạy tới lúc không đường mới thôi.

Chúng tôi không biết Đầu bóng lưỡng rốt cụôc có bao nhiêu tin tức về vị trí Thiên cung, hiện tại hắn đã bị bắt, mọi chuyện tự nhiên trở nên khó khăn. Núi Trường Bạch rất lớn, còn có một bộ phận trong biên giới Triều Tiên, nếu tìm từng nơi một, chỉ sợ không có khả năng. Có điều theo suy đoán của chúng tôi, nếu phải đi Lật Câu, thì nơi cần đến chắc chắn ở gần xung quanh đó. Chúng tôi theo đường cũ đi, gần tới trước sơn thôn thả Bàn Tử xuống, cho hắn hỏi thăm tin tức, hẳn là sẽ có thu hoạch.

Tất cả theo kế hoạch tiến hành. Đến hai đạo bạch hà. Người của Trần Bì A Tứ mang ra trang bị, tôi nghĩ hiện tại cả nước điều tra nghiêm như vậy, những người này như thế nào thần thông quảng đại thế. Mở ra vừa thấy, liền rõ ràng, lòng nói đây là cái loại trang bị gì, không xẻng không lựu đạn, tôi đưa mắt nhìn, nhiều nhất là BVS của con gái. Còn có dây thừng, dụng cụ bình thường, sô cô la, một bao hạt tiêu lớn, chậu rửa mặt cùng nhiều vật dụng thường ngày.

Bàn Tử hỏi sao lại thế này, chúng ta như thế nào lại thành đi phát đồ bảo hiểm lao động cho con gái. Trần Bì A Tứ nói khi xảy ra chuyện cậu sẽ biết là cần dùng đến.

Bốn ngày sau, chúng tôi đi vào thôn Doanh Sơn có vẻ như thôn dựa vào rừng Hoành sơn. Xe tải có thể lái được đến nơi đây thật sự là kỳ tích, có vài đoạn đường, bên ngoài ba mươi li thước là vực sâu vạn trượng, chỉ cần lái xe có chút sơ sẩy, chúng tôi đều có thể biến thành đống thịt nát. Vừa đến nơi tìm dân bản xứ hỏi, mới biết được nơi này thì ra từng có một trạm gác biên phòng, sau đó phá đi, cho nên đường mới làm tới đây, bằng không chỉ có dùng xe trượt tuyết kéo đến. Có điều vì có đường đến đây, nơi này hiện tại ngẫu nhiên có vài du khách du lịch bụi, người trong thôn cũng quen với việc có người ngoài lai vãng.

Đi theo chúng tôi, có ba tiểu nhị của Trần Bì A Tứ, một người tên là Quách Phong, chính là lái xe, người cao to, một người tên là Hoa Hòa Thượng, đeo mắt kính, có điều trên người tất cả đều là đao ba, còn có một người trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, dọc theo đường đi một câu cũng không nói, tên Hiệp Thành.

Chúng tôi xuống xe, nhìn chung quanh bốn phía là núi tuyết, trong trí nhớ của tôi nơi này giống như trong bức họa ở cổ mộ đáy biển, nhưng hiển nhiên nơi dừng chân không đúng, nhìn qua, núi tuyết cơ hồ nơi nào cũng giống nơi nào.

Trần Bì A Tứ nói, “tầm long dễ dàng điểm huyệt nan”[táng kinh] có nói, ba năm tầm long, mười năm điểm huyệt, định một cái long mạch tối thiểu hết thời gian ba năm, nhưng muốn tìm được bảo nhãn phải hết mười năm. Quá trình này vô cùng nghiêm khắc, nếu chúng ta đã biết long đầu ở Hoành Sơn, chỉ cần đi vào ngọn núi, tự nhiên có thể tìm được vị trí bảo nhãn. Vấn đề là, làm thế nào đi lên ngọn núi, nơi này không thể so với địa phương khác, núi tuyết rất cao, bình thường săn thú sẽ không đi đến loại địa phương này, cũng không lên được đỉnh núi tuyết, muốn tìm một người dẫn đường e là rất khó.

Trong thôn không có nhà khách, không tìm được chỗ ở, đành phải tìm thôn ủy hội. Bí thư chi bộ thôn thật nhiệt tình, tìm cho chúng tôi một gian nhà gỗ không người để ở. Chúng tôi dàn xếp xong, ở trong thôn ngây người vài ngày, thuê ngựa tốt, nhiều lần vất vả, tìm được một lính xuất ngũ Triều tiên tên Thuận Tử đồng ý dẫn đường.

Người này nói cho chúng tôi biết, người bình thường sẽ không lên núi tuyết, bởi vì gió làm tuyết biến hóa, trên cơ bản mỗi ngày đường đều không giống nhau, hơn nữa lên rồi cũng không có gì, chỉ có bọn họ tham gia quân ngũ, thời điểm tuần tra phải đi lên thôi. Nơi này vài ngọn núi hắn đều có thể leo, cho nên nếu chúng tôi thực sự muốn lên, hắn có thể dẫn đi, có điều vào đến núi tuyết tuyệt đối phải nghe chỉ dẫn của hắn.

Chúng tôi thương lượng xong giá cả, sự tình đều diễn biến tốt đẹp, chỉnh đốn trang bị, lại cả Thuận tử mua không ít thứ, chín người bốn ngựa chậm rãi hướng khu rừng bên trong đi đến.

Núi Trường Bạch phong cảnh rất đẹp, đưa mắt nhìn quanh mỗi một đoạn núi màu sắc đều không giống nhau, bởi vì núi cao làm cho tim người băng giá, chúng tôi cũng không chú ý nhiều lắm đến cảnh sắc rừng rậm bốn phía, tinh lực đều dồn cả vào chính mình và bốn con ngựa, nhưng ngẫu nhiên thoáng nhìn, toàn bộ khung cảnh thiên nhiên cùng những dãy núi đồ sộ vẫn là làm cho người ta nhịn không được cảm giác mênh mông.

Núi Trường Bạch là núi lửa, có nhiều suối nước nóng cùng hồ núi lửa loại nhỏ. Từ thôn Doanh Sơn tiến vào khu rừng, theo đường rừng đi lên bốn tiếng, chính là hồ “Tiên Nữ”, Triều Tiên gọi là hồ Cô Gái, hồ nước trong như gương, một chút gợn sóng cũng không có, đem toàn bộ núi Trường Bạch soi thành ảnh ngược bên trong.

Vì Thuận Tử tưởng chúng tôi là du khách, bảo bọn tôi đứng bên hồ chụp ảnh lưu niệm, sau đó tiếp tục lên đường. Chúng tôi vừa mới tiến vào một đoạn sơn mạch trũng ướt, càng đi xuống thấp càng xoay mình đứng lên. Cuối cùng chúng tôi phát hiện chính mình đã muốn tiến lên ở 60 độ tả hữu so với sườn núi, nơi này cây mọc thẳng tắp, nhưng mặt là tà, mỗi một bước đi đều có vẻ phi thường mạo hiểm. Thuận Tử nói cho chúng tôi biết lát nữa chuyển hướng lên phía trên còn có một sơn thôn bỏ hoang, chính là nơi đặt trạm gác biên phòng của địa phương, nơi đó hiện tại đã không có người, chúng ta sẽ ở nơi đó qua một đêm, ngày hôm sau sẽ qua ranh giới có tuyết.

Lúc này hồ “Tiên Nữ” Đã ở phía dưới chúng tôi, từ trên nhìn xuống, vừa rồi mặt hồ lớn là thế mà giờ nhìn như cái ao nhỏ. Phía sau, chúng tôi phát hiện thấy, một đội người ngựa khác xuất hiện bên hồ, quân số của bọn họ vượt xa nhóm tôi.

Mọi người cảm thấy có điểm ngoài ý muốn, Bàn Tử lấy ra kính viễn vọng, hướng phía dưới nhìn, sau đó đưa cho tôi nói: “Chúng ta có phiền toái.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 24
Bất kể có phải là hiểu nhầm hay không, Bạch Phượng Hoàng liên hệ với Miêu Nghị đòi một lời giải thích là chuyện không thể tránh khỏi. Sau khi nói sơ qua tình hình xong, Bạch Phượng Hoàng chất vấn: Ngưu Hữu Đức, ta giữ chữ tín tuân thủ hứa hẹn, người ngươi phái tới lại muốn bắt ta. Đây rốt cuộc là có ý gì? Miêu Nghị vừa nghe xong, ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của Lục Đạo. Hiển nhiên một trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung chưa đủ. Bọn họ muốn nhân cơ hội, giải quyết một lần, lấy được tất cả vào trong tay. Sau khi hiểu rõ nguyên nhân trong đó...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 21
Trong Thiên Hương lâu, một đám người giận mà không dám nói gì. Một vị thiên tướng dạo một vòng trước đám người, cuối cùng dí sát mặt vào Từ ma ma, cười gian nói: Hôm nay là ngày vui của thống lĩnh đại nhân, thống lĩnh đại nhân mời chúng ta nghe hát xem múa, chắc Từ ma ma không từ chối khách đi? Trong tình huống này Từ ma ma làm sao dám từ chối. Thế là đám người trực tiếp mở màn trong Thiên Hương lâu, tóm lại đừng hòng có ai muốn rời khỏi mắt của đám người quấy rầy việc tốt của thống lĩnh đại nhân. Cái này không phải đến xem...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Thám tử Hênry - Tác giả The Kid
Ở trong một khu chung cư, có hai vợ chồng Hênry và Như đang sống hạnh phúc bên nhau. Hênry làm nghề thám tử lâu năm rồi, anh đặt biệt danh là Hênry cho nó ngầu. Hiện nay anh đang sống cùng với cô vợ hiền xinh đẹp tên Như. Như vốn là cô gái độc thân sống chung khu chung cư với Hênry, cô thấy anh thật thà tốt bụng nên chấp nhận yêu anh và kết hôn với anh. Hôm đó là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của hai vợ chồng. Hênry về nhà tặng cho Như bó hoa và vài hộp quà. Sau đó hai vợ chồng ngồi ăn tối dưới ánh nến đầy lãng mạn...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng