Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Phần 15

Sau khi tránh thoát cơn bão tuyết, chúng tôi tiếp tục lên đường vừa đi vừa chạy, ở dưới một sườn dốc phát hiện mã đội của A Ninh, đồng thời cũng phát hiện toà núi tuyết thần bí trong ảnh họa cổ mộ đáy biển, rõ ràng đang đứng sừng sững ngay phía cuối tầm nhìn. Ngay tại đây chúng tôi hỏi người dẫn đường có thể tìm cách đến chỗ kia được không, Thuận Tử lại lắc đầu, nói chúng tôi tuyệt đối không thể đi.

“Vì sao vậy?” Tôi kỳ quái nói, lòng nghĩ hắn không phải đã nói suốt 800 dặm núi tuyết này, mỗi một đỉnh đều có thể leo sao? Tại sao tòa núi kia lại không thể đi?

Thuận Tử giải thích: “Ngọn núi kia gọi là núi Tam Thánh, núi này chỉ có một phần nhỏ trong ranh giới nước ta, khi đã ra ngoài biên giới có tuyết rồi, là đến biên cảnh Triều Tiên, chúng ta không thể tiến vào được.”

Bàn Tử sửng sốt một chút, hỏi “Theo tôi nhớ! Không phải chứ! Núi Tam Thánh, chẳng lẽ chính là nơi năm đó Bàn tổng tư lệnh kháng Mỹ viện Triều, quân tình nguyện của ta kiến thiết một tòa núi tuyết mở đường tiếp tế ư?”

Thuận Tử gật đầu nói: “Đúng, chính là ngọn núi đó, độ cao so với mặt nước biển hơn 3400 thước, qua ngọn núi này, chính là lãnh thổ Triều Tiên”

Tôi nghe xong, bụng nghĩ thôi hỏng rồi.

Núi Tam Thánh này, ai từng làm lính hoặc có hứng thú với lịch sử Trung Quốc cận đại đều biết, trong thiên hạ khó nhất là vượt qua ba vùng biên giới, một là biên giới Ấn Độ – Ba Tư, một cái là vùng tranh chấp ở Li Băng, còn cái thứ ba, chính là phòng tuyến dài 14 km trên núi Tam Thánh này.

Kỳ thật, Trung Quốc và Triều Tiên vốn có quan hệ hòa hảo, nhân dân hai bên đều quen thuộc, ở sườn phía tây núi Trường Bạch có thể thoải mái đi lại qua đường biên cảnh, cũng không có nhiều lính gác, thời điểm năm 96 hai bên khu rừng thưa trên sườn tây núi, có rất nhiều người thường xuyên vượt biên giới đào tìm một lại thảo dược có tên “hồng cảnh thiên núi cao” bán lấy tiền, tuy rằng lính Triều Tiên cũng truy bắt, nhưng người Trung Quốc dùng chiến thuật, chơi kiểu du kích, hơn nữa rất nhiều người đi trộm còn mang theo khói rượu, vòng vo cũng có thể dùng khói rượu thoát thân. Cho nên một đoạn thời gian trở về trước, cảnh tuyến phía tây chỉ còn trên danh nghĩa.

Duy nhất phòng tuyến núi Tam Thánh, vẫn phong tỏa vô cùng nghiêm mật. Nguyên nhân không ai biết, nghe nói đường biên cảnh này là biên giới cũ của Trung Quốc với Triều Tiên, ngoài ranh giới có tuyết chính là bờ cõi của Triều tiên rồi, thời điểm chiến tranh kháng Mỹ viện Triều vì để nhanh chóng vận chuyển vật tư qua biên giới, trên núi làm rất nhiều thông đạo chiến lược tạm thời và công sự ngầm. Hai bên thông đạo đều có thể dựa vào đó nhanh chóng xuất binh, cho nên không thể không canh phòng nghiêm ngặt.

Hiện tại lượng đồ ăn dự trữ, không cho phép chúng tôi đi đường vòng lên núi, biện pháp duy nhất để vượt qua, chính là đi thẳng một đường đến Tam Thánh sơn khẩu vào vùng biên giới rồi tiến lên đỉnh núi.

Chúng tôi cảm thấy phiền toái, cái mà chúng tôi sắp đụng độ không phải kỳ trân dị thuật huyền diệu khó giải thích hay bánh tông trong huyệt mộ, mà là thứ vô cùng chân thật như viên đạn bắn ra từ súng trường tự động 81, hoặc cùng lắm là một đội hình quân binh chính quy tinh nhuệ.

Mấy người khác ít nhiều đều biết hoàn cảnh núi Tam Thánh, mặt đều lộ vẻ rầu rĩ, chúng tôi nhìn nhau, tóm lại tiếp theo là sao bây giờ? Phan Tử an ủi chúng tôi, nói: “Mọi người đừng nóng vội, đường bí mật vượt qua biên cảnh khẳng định là có, Thuận Tử từng làm lính nơi này chắc chắn biết, chúng ta có thể nói khó với hắn, cùng lắm bỏ thêm ít tiền là được.”

Nói xong hắn đi hỏi Thuận Tử, không nghĩ tên Thuận Tử này kiên quyết lắc đầu, nói: “Không được, không thể được, con đường có thể đi bên kia, toàn bộ đều là đồi cao, mười thước một cái đèn pha, từ chân núi lên tất cả đều là cấm khu quân sự, tuy rằng không nhiều lính lắm, nhưng trạm gác dày đặc, đừng nói quá cảnh, tự mình chạy đến đó tìm chết cũng không có khả năng (ý là chưa tới nơi đã bị bắn chết rồi). Lúc tôi còn phục vụ tại ngũ nhận được mệnh lệnh, hễ thấy người lạ đi vào tầm mắt, lập tức sẽ bắn chỉ thiên một phát, nếu người đó không lui lại, lần thứ hai trực tiếp bắn vào chân, không cần lý do.”

Bàn Tử hỏi: “A! Vậy chúng ta mang chút hoa quả, giả dạng làm dân chúng đến thăm hỏi được không?”

Thuận Tử cười: “Cậu nói vậy cũng quá chê cười. Đương nhiên không được, thứ nhất đây không phải nơi chuyên đục nước béo cò, thứ hai chạy đi đâu tìm hoa quả, một trời băng tuyết, chúng ta mang theo hoa quả đi ra ngoài ranh giới có tuyết của núi Trường Bạch, so với tay không đến còn khả nghi hơn.”

Bàn Tử sách một tiếng, nói: “Thế làm sao giờ? Tôi không tin tuyến đường này liều chết cũng không qua được. Phòng tuyến Makedonia còn có thể đột phá, nơi này có thể so với Makedonia? Hay là anh chê tiền ít? Cần bao nhiêu cứ nói thẳng.”

Thuận Tử khó xử vò đầu: “Ây zà, vấn đề không phải có tiền hay không, nếu thực sự có biện pháp, tôi đã dẫn các cậu đi luôn rồi. Sớm biết các người muốn đến Triều Tiên, tôi đã không nhận từ trước, hiện tại đã đi đến đây, thật không có cách nào.”

Thuận Tử nói không không chừa một đường sống, chúng tôi đều có điểm ngoài ý muốn, có điều vùng này không lấy gì làm giàu có, vượt biên cảnh cũng không phải tội lớn gì, nếu thực sự có biện pháp Thuận Tử hẳn sẽ không dối chúng tôi.

Bọn Hoa Hòa Thượng không có chủ kiến gì, đi về phía Trần Bì A Tứ, hỏi lão già thấy thế nào.

Kỳ thật vấn đề chỉ là tiếp tục đi nữa hay trở về, nếu tiếp tục đi, nhất định phải theo lời Thuận Tử, đi đường vòng qua phòng tuyến, thời gian khả năng phải kéo dài gấp đôi, hơn nữa còn phải vài ngày mang bụng đói đi núi, không tiếp tục đi thì là trở về nghỉ ngơi hồi phục, sau đó quay lại đây, nói cách khác, vất vả mấy ngày qua toàn bộ uổng phí.

Tôi có ý muốn cứ đi tiếp, vì chưa thấy được Tam thúc nên trong lòng hơi nóng vội, còn cả đội ngũ bọn A Ninh mang lại cho tôi một áp lực rất lớn, đầu óc liền hy vọng có thể sớm một chút nhìn thấy Tam thúc là xong. Đương nhiên khi đó nghĩ như vậy, là vì chưa hình dung được cảnh đói khát trên núi tuyết có bao nhiêu thống khổ.

Trần Bì A Tứ thở dài, hiển nhiên không đoán trước được tình cảnh phiền toái này, Trường Sa lão ngậm bầu, mỗi lần hành động đều một tay che trời, giết người phóng hỏa cái gì cũng dám làm, nhưng một khi gặp chuyện trên mặt đất là thần tình ủ rũ, cho nên nói người nghèo không đấu với người giàu, người giàu không tranh với quan lại, hắn suy nghĩ nửa ngày, cũng không thốt ra câu gì, mặt mày đăm chiêu.

Tôi chợt nhớ ra, liếc mắt nhìn Muộn Du Bình, muốn hỏi ý kiến hắn một chút, nhưng hắn hoàn toàn không thèm để tâm đến việc chúng tôi bàn luận, mắt chăm chú nhìn núi tuyết phía xa, không biết đang suy tư cái gì, dường như hết thảy vấn đề với hắn đều không có can hệ.

Bàn tới bàn lui, tạm thời không ai nghĩ ra được biện pháp gì, đang lúc hết cách xoay sở, Hiệp Thành ở một bên gọi chúng tôi một tiếng. Chúng tôi ngừng nói chuyện, nhìn theo hướng núi tuyết phía trước, phát hiện mã đội A Ninh đang bắt đầu di chuyển, theo hướng xuất phát của bọn họ, mục tiêu không nghi ngờ gì chính là núi Tam Thánh kia. Rất nhiều vật tư mang theo bị thải xuống, tùy ý vứt bỏ trên tuyết, có lẽ là để giảm trọng lượng tăng tốc độ, từ trên nhìn duống một cảnh bừa bãi.

Hiệp Thành kỳ quái nói: “Lạ thật, bọn người kia không biết phía trước là đường biên cảnh sao? Dẫn đường của họ ăn nhầm cái gì vậy? Theo như Thuận Tử nói. Trên lưng đeo nhiều vũ khí như vậy đi qua, không phải thành cái bia cho người ta tập bắn sao?”

Tôi lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, tôi biết cách làm việc của công ty bọn họ, khẳng định có người địa phương dẫn đường, hơn nữa không chỉ có một. Công ty khảo sát tư nhân chuyên nghiệp như vậy thứ họ am tường nhất chính là quan hệ xã hội, tình hình nơi này họ tuyệt đối rõ ràng hơn chúng ta, hơn nữa phía trước hẳn đã định sẵn lộ trình, sẽ không dễ dàng sửa đổi.

Bàn Tử hoài nghi năng lực nghiệp vụ của Thuận Tử, liền hỏi hắn chuyện này giải thích làm sao? Có phải có người khác biết tuyến đường mà hắn không biết.

Thuận Tử híp mắt nhìn nhìn, nói: “Đi như vậy chỉ có một khả năng. Là bọn họ là muốn từ trước mặt sơn khẩu, vòng qua ngọn núi, sau đó bỏ qua chỗ đường biên cảnh, tại nội cảnh Triều Tiên chuyển hướng đến núi Tam Thánh, đường đi tuy dài, nhưng là so với đánh sâu vào biên phòng tuyến tốt hơn nhiều. Bọn họ đội ngũ so với chúng ta lớn hơn, lương thực lại đầy đủ, xác thực đủ năng lực bôn ba đường dài”.

“Bây giờ phải làm sao? Hay chúng ta đuổi kịp họ rồi tính sau?” Hiệp Thành quay đầu hỏi Trần Bì A Tứ.

Trần Bì A Tứ lắc đầu, không đáp. Đột nhiên chỉ phía xa xa, bên cạnh Tam Thánh có một tòa núi tuyết nhỏ lộ ra, hỏi Thuận Tử, “Đó là núi gì vậy?”

Thuận Tử cầm lấy kính viễn vọng nhìn, nói: “Đó là núi tuyết Tiểu Thánh, nằm trong cảnh nội nước ta, Tam Thánh và Tiểu Thánh, hợp với tòa núi Đại Thánh bên kia nữa, thường gọi là Ngũ Thánh.”

Trần Bì A Tứ lại hỏi: “Từ nơi này có thể đi lên núi Tiểu Thánh không.”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người sửng sốt, không hiểu lão già này muốn làm gì, Thuận Tử cũng thấy có chút kỳ quái, nói: “Không thành vấn đề, chỉ mất độ một ngày, hơn nữa nơi đó cách trạm gác rất xa, có điều đường đi không được thuận tiện.”

Trần Bì A Tứ phủi tuyết khỏi quần, đứng dậy, nói với Thuận Tử: “Đi, dẫn chúng tôi đến nơi đó.”

Mọi người vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra làm sao, Hoa Hòa Thượng lập tức nhắc nhở: “Làm sao vậy? Lão gia, đi tới đó, quá lãng phí thời gian, lương thực của chúng ta không duy trì lâu được như vậy -”

Trần Bì A Tứ khoát tay áo, chỉ chỉ một bên sơn mạch dài miên man, nói: “Nơi này thế núi liền một mạch, quanh năm tuyết đọng mà lại ba mặt nhìn quanh, là một cái đầu rồng hiếm thấy, trong Đại phong thủy gọi đây là”Đàn long tọa”, ba tòa núi này đều là đầu rồng, vô cùng thích hợp an táng. Nếu địa cung nằm trên vách đá đen của núi Tam Thánh, thì hai cái đầu rồng nhỏ bên kia, hẳn là sẽ có lăng tuẫn táng của hoàng hậu hoặc bậc dưới một chút.”

Vận mệnh Tam đầu long vô cùng kỳ lạ, ba cái đầu phải liền và thông nhau. Bằng không ba con rồng bay loạn, mạch rồng không định phương hướng, rối loạn thành một đoàn, chôn ở trong này con cháu sẽ một hồi huynh đệ tương tàn, cho nên nếu có lăng tuẫn táng, bên dưới lăng mộ tất nhiên sẽ có bí đạo tương thông trung gian với lăng chủ Thiên Cung.

Trong lịch sử có rất nhiều cổ mộ Tam đầu long. Ví dụ như năm 87, khai quật được mồ chôn Chiến quốc Tam tử trên núi, ba cái mộ cùng liên quan đến sơn mạch, hai cái cổ mộ hai bên đều có dũng đạo đường kính tầm nửa thước thông đến gian chủ mộ, đáng tiếc thời điểm lúc khai quật, dũng đạo đều đã sập xuống, đội khảo cổ cũng không khẳng định được có phải là dũng đạo hay không, hay chỉ là một kiểu bài trí tượng trưng.

Chúng tôi nhìn theo tay lão già chỉ, thấy sơn mạch của ba tòa tuyết sơn vắt ngang cuối chân trời cùng núi tuyết bốn phía không khác biệt, không biết Trần Bì A Tứ dựa vào đâu phán đoán như vậy.

Trần Bì A Tứ nói xong, nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, hỏi hắn: “Tiểu Ca, tôi nói có đúng hay không?”

Muộn Du Bình phá lệ đối với câu hỏi của người khác có phản ứng, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Bì A Tứ, có điều cũng chẳng đáp lời, lại quay đầu đi tiếp tục nhìn núi tuyết phía xa xa.

Bọn tôi không hiểu Đại đầu phong thủy, nghe hắn nói như lọt vào trong sương mù, trong lòng cảm giác mông lung, nhưng lão già đã nói vậy, Muộn Du Bình tựa hồ cũng đồng ý, xem chừng tốt nhất là đừng hoài nghi.

Xuống đến chỗ chân núi nơi nhìn thấy bọn ngốc A Ninh, chúng tôi thấy rất nhiều túi hành lý thải lại lấp đầy dưới tuyết, xem xét từng cái, bên trong một chút đồ ăn thừa cũng không có. Hiển nhiên họ trước khi vứt đi đã có sàng lọc, một ít đồ vô dụng, hoặc là lặp lại đều bị bỏ ra.

Bàn Tử thậm chí còn tìm thấy mấy khẩu súng, nhưng đạn bên trong đều đã rút sạch, chỉ còn lại thân súng không. Bàn Tử khen súng này tốt, một phen muốn gói mang đi thì bị Thuận Tử ngăn cản, nói cậu mà mang theo súng, ở trong này đụng mặt bộ đội biên phòng sẽ không làm sao giải thích được, nếu không có súng, kiểm tra xong họ còn có thể dẫn mình đi qua, làm cho Bàn Tử tiếc của kêu oai oái.

Qua đường chân núi bằng phẳng này, mặt sau là sơn cốc, chúng tôi nhìn thấy dấu chân mã đội của A Ninh hướng đi vào sâu bên trong cốc.

Chúng tôi ở nơi này chỉnh đốn lại hàng ngũ. Thuận Tử dẫn chúng tôi đi theo hướng khác nhằm thẳng Tiểu Thánh sơn khẩu đi đến. Rất nhanh, chúng tôi một lần nữa bước vào một mảnh thế giới màu trắng, hiện ra trong tầm mắt, chính là tuyết trắng xóa không thấy điểm cùng, bên cạnh là vách núi đen sâu thẳm.

Núi Trường Bạch có thể nói là tòa núi tuyết duy nhất trên thế giới có thể đi. Nơi này so với sông băng Côn Luân mà nói, hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều, không có những tảng băng với kẽ nứt thật lớn, không cần lo lắng đất dưới chân đột nhiên gãy sụp, nhưng sông băng núi Trường Bạch cũng là loại điển hình sông băng cổ, cái gì băng thực mạo, động chết, hồ đóng băng khổng lồ, giếng băng sâu không thấy đáy đều có. Dù sao địa hình núi tuyết tôi không giỏi, nói theo ngôn ngữ thông thường chính là, phía trước đường không thấy lộ, phía dưới vách núi sâu vạn trượng, nhiều chỗ nằm úp sấp bò qua, cũng là mạo hiểm vạn phần.

Một đường đi không ai nói chuyện, qua vài giờ, chúng tôi cư nhiên đi hết đoạn đường phải mất thời gian một ngày mới đến. Thời điểm ra khỏi cốc núi Tiểu Thánh, trời đã chạng vạng.

Chúng tôi hạ trại ở một đoạn tuyết phủ dài năm sáu trăm mét trên sườn cốc, ăn chút đồ nóng.

Chỗ này trống trải lại rất cao so với mực nước biển nhìn sắc trời vô cùng rõ ràng. Trần Bì A Tứ sử dụng châm chỉ bắc, phối hợp với la bàn thiên văn xem sao tính số trong lòng đã muốn định rõ lộ trình ngày hôm sau rồi.

Một đường đi người mỏi ngựa mệt, nhưng sắc trời còn sớm, Bàn Tử bám lấy Thuận Tử, hỏi bốn phía xung quanh liệu có suối nước nóng hay không.

Thuận Tử cũng muốn tắm nước nóng, có điều hắn nói nơi này độ cao so với mực nước biển đã quá cao, hắn cũng không hay lui đến, muốn tìm ôn tuyền có điểm khó khăn, nếu cảm thấy nhàm chán, có thể đi dạo vòng quanh một chút, thuận tiện còn có thể đi xem mộ băng này trước của cư dân cổ đại, cách nơi chúng tôi hạ trại chỉ 1km.

Dân đổ đấu đối với thi thể luôn có một loại cảm tình đặc biệt, dù sao cũng đang nhàn rỗi, nghe được có người chết, chúng tôi đều nổi lên tòm mò.

Trần Bì A Tứ cảm thấy không khỏe, Hoa Hòa Thượng chăm sóc hắn, những người khác liền đi theo Thuận Tử đến doanh địa bên trái sơn cốc, độ chưa đầy nửa giờ, đi vào một chỗ vách núi đen, phía dưới chính là cốc băng, một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không tới.

Thuận Tử tìm một chỗ đứng tốt, châm một điếu thuốc phả ra bụm khói. Chỉ thấy đáy cốc là một tầng băng, quả nhiên có rất nhiều chỗ hình thành những cụm bóng đen, rậm rạp, có chỗ nhìn ra được hình dạng người, có chỗ chỉ nhìn ra một điểm đen nhỏ, bốn phía băng cốc, thậm chí còn có một ít dấu vết cúng bái.

Thuận Tử nói dân cư cổ đại trên núi thịnh hành băng táng, trước giải phóng vẫn chôn người ngập đá băng nơi này, cho nên hiện tại thỉnh thoảng có người già tới đây bái tế. Sông băng nơi này mỗi năm một dày, cho nên cậu xem thi thể tận cùng trong băng, cơ hồ không thấy rõ lắm chỉ là một điểm nhỏ, chỉ sợ đã có hơn ngàn năm lịch sử, lớp ngoài cùng cũng phải đến vài thập niên.

Tôi nhìn bao quát một chút liền phát hiện chỗ điểm đen, dày đặc, hiển nhiên khối băng đóng ở đây hàng năm chôn không biết bao nhiêu người chết, giống như băng cốc này, bên trong sơn cốc Tiểu Thánh chắc hẳn cũng có, vậy tuyết sơn kia chẳng phải ngồi lên trên một tòa mộ vô danh khổng lồ sao.

“Trong những thi thể kia, có khi nào có cả nô lệ Đông Hạ ngày ấy xây dựng thiên cung không nhỉ?” Bàn Tử đột nhiên hỏi.

“Nói không chừng là có.” Muộn Du Bình nhìn chỗ sâu trong băng cốc, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thi thể chôn ở trong băng, không có khả năng đi xuống đào lên, chúng tôi nhìn một vòng, cảm thấy vô vị, lại đi tìm suối nước nóng, ông trời thương tình cho chúng tôi tìm được khe nước nhỏ, mọi người xuống suối rửa sạch chân tay mặt mũi, cả người ấm áp dễ chịu trở lại nơi hạ trại, đem chuyện vừa rồi ra kể, Hoa Hòa Thượng cảm thán không thôi.

Ở trên núi tuyết, nói ra cũng kỳ quái, người vừa được ấm áp liền mệt mỏi rã rời, thời điểm người đông lạnh sắp chết cũng mệt mỏi rã rời. Cơm chiều là mì sợi, ăn xong cơn buồn ngủ ập đến, bên ngoài lại nổi gió, chúng tôi sớm đều chui vào túi ngủ nghỉ ngơi, Thuận Tử mang trọng trách ban gác đêm đầu tiên, chúng tôi nhiều người, không cần một người thức cả đêm, hôm nay ban canh gác gồm có ba người Thuận Tử, Quách Phong cùng Phan Tử.

Tôi thực mệt mỏi, rất nhanh lăn ra ngủ, vốn nghĩ có thể đánh một giấc tới sáng, không ngờ chưa đầy một giờ, Hoa Hòa Thượng, Bàn Tử, Quách Phong, Phan Tử đồng thời bắt đầu phát tiếng ngáy liên tiếp, giống như dàn đồng ca, đem tôi từ trong ác mộng tỉnh dậy.

Lần này lăn lóc mãi không ngủ lại được, nằm thì khó chịu, tôi vùng dậy tay chân đi ra ngoài, nói với Thuận Tử đổi chỗ, đêm nay tôi gác cho, hắn trước cứ đi ngủ đi.

Thuận Tử đang ngồi nơi đó tự tại hút thuốc, ngẩn người nhìn bóng trăng đổ trên sườn núi. Nghe được tôi muốn thay ca lắc đầu nói không cần, cầm tiền của chúng tôi, ngay cả việc này cũng làm không xong thì không hay cho lắm.

Lòng tôi nói thôi thì tùy anh, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa từ điếu thuốc đang cháy dở của hắn sau đó vừa cho thêm củi vào lò, vừa cùng hắn bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cùng một người dẫn đường nói chuyện phiếm là chuyện vô cùng thú vị, tôi cùng hắn nói rất nhiều về cổ mộ, hắn cảm thấy rất hứng thú. Hắn cũng nói cho tôi về phong thổ của nhiều địa phương cùng các loại chuyện kỳ thú trong núi rừng. Tôi nghe mãi không chán, hai người càng tán gẫu càng lên tinh thần.

Sau lại nói đến những chuyện gần đây nhất. Thuận Tử nói cho tôi biết, hắn là làm lính biên phòng bảy năm, có điều mất bốn năm là quân dự bị, trước khi nhập ngũ, hắn chuyên đi hái thảo dược, cho nên đối với địa hình núi tuyết rất quen thuộc, bạn bè đều gọi hắn là “A lang tài”, nghĩa là con của tuyết sơn. Cho nên chúng tôi đi theo hắn tuyệt đối có thể yên tâm, như đi vào núi này, có thể làm người dẫn đường không nhiều lắm, hắn xem như trong đó một trong số ít đó.

Tôi trong lòng hoài nghi, tâm nói vậy anh như thế nào còn chưa vào đến núi đã bất tỉnh nhân sự, này khẳng định là thổi phồng, nhưng nhìn hắn nói nghiêm trang, tôi không nỡ xen ngang, liền xuôi theo lời hắn gật gù.

Trò chuyện một hồi, đề tài lớn dần lên, chúng tôi cảm giác trong lúc đó khoảng cách cũng kéo gần lại, lúc này, Thuận Tử đột nhiên liền hỏi tôi: “Ông chủ Ngô… Kỳ thực, các người rốt cuộc vào núi vì mục đích gì, cậu có thể nói tôi biết được không?”

Tôi nghe xong liền ngẩn người, lập tức không biết trả lời như thế nào, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Mục đích của chúng tôi, tôi cũng không biết nên nói ra làm sao, nói là tìm đến Vân Đỉnh Thiên Cung, anh có thể tin sao? Nói là đến trộm mộ cũng không được, nói du lịch lại càng không phải, điều này thật đúng là khó nói, tôi nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thở dài: “Anh quan tâm làm chi, tôi không thể nói được.”

Thuận Tử tựa hồ đoán trước tôi sẽ trả lời như vậy, cười cười: “Không liên quan, tôi chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi.”

Lòng tôi cảm thấy không thoải mái, bởi vì tôi không muốn lừa hắn, cho nên liền nghĩ cách đổi đề tài tán gẫu khác. Tôi hỏi hắn nếu trước kia đi hái thảo dược, vì cái gì sau lại đổi làm người dẫn đường núi tuyết. Ở Núi Trường Bạch hái thảo dược kiếm tiền, so với làm người dẫn đường cố lấy lòng khách vẫn thoải mái hơn chứ, hiện tại người dẫn đường trên núi ít như vậy, cũng vì nguyên nhân này.

Thuận Tử liếc nhìn tôi một cái, đột nhiên nói một câu làm cho tôi cơ hồ muốn hộc máu mồm.

Hắn nói: “Tôi không phải dẫn đường chuyên nghiệp, sau khi xuất ngũ vẫn luôn hái thảo dược, có một vài lần dẫn khách lên núi, cũng sẽ không vào sâu như thế này, bình thường đến bên kia hồ Cô Nương rồi vòng về luôn, nơi này là lần đầu tiên tôi mang đội ngũ tiến vào.”

Tôi cười cười: “Đừng nói giỡn.”

“Thật đó, Ngô tiên sinh, tôi ăn ngay nói thật, vào mùa này, không có người dẫn đường chuyên nghiệp nào nhận lời vào núi tuyết, nếu tôi không đồng ý hướng đạo, các cậu chỉ có thể tự mình đi vào” Hắn cười cười với tôi: “Rất nguy hiểm, nếu không phải Bồ Tát phù hộ, kỳ thật chúng ta đã chết từ lâu, có thể một người cũng không thiếu đi được đến đây, đã là kỳ tích. Nhưng cậu không cần lo lắng, tuy rằng tôi khôngchưa từng dẫn người vào đây, nhưng là chính mình đi qua rất nhiều lần, rất quen đường, sẽ không xảy ra chuyện.”

Biểu tình lúc nói chuyện của hắn phi thường nghiêm túc, nhìn không biết là thật hay giỡn, trong lòng tôi thầm mắng, lại kỳ quái hỏi: “Nếu nguy hiểm như vậy, anh còn dẫn theo nhóm tôi? Chỉ vì thiếu chút tiền đó sao?”

Thuận Tử liếc mắt nhìn tôi mang theo ý vị sâu xa, nói: “Tiền cũng là một nhân tố, còn có một nguyên nhân khác… Là vì cha tôi, hắn… mười năm trước mất tích, lúc ấy hắn cũng mang một nhóm người vào trong núi tuyết, lộ tuyến so với các cậu không sai biệt lắm, nhưng cuối cùng toàn bộ cả nhóm đều mất tích trên ngọn núi, tôi loáng thoáng nhớ rõ, lúc ấy mấy du khách tìm đến hắn kia, hoàn cảnh thật giống các cậu, cũng là vào mùa đông, cũng là muốn lên ngọn núi không thể lên, cho nên khi nhìn thấy các cậu, lại đột nhiên cảm giác được chính mình nhất định phải đi theo mọi người, thứ nhất không muốn các người giống như cha tôi chết ở trên núi này, thứ hai, tôi có một nghĩ thật ngây thơ, có lẽ mục đích vào núi của các cậu, cũng giống nhóm người mười năm về trước, có lẽ tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra cho cha tôi. Đương nhiên, cái này chỉ là phán đoán của tôi thôi.”

Hắn tự giễu cười cười: “Cha tôi có lẽ đơn giản chỉ là gặp tuyết lở, rồi bị chôn vùi trong mảnh núi tuyết trắng xóa.”

Tôi hiểu ra, nói: “Cho nên anh mới hỏi mục đích vào núi của chúng tôi…” Thuận Tử ngượng ngùng gật gật đầu: “Ai zà, cậu không hiểu, cái cảm giác biết cha mình có thể đang nằm dưới tuyết ở đâu đây, nhưng lại không cách nào nhìn thấy nó như thế nào đâu.”

Tôi không nghĩ tới Thuận Tử còn có nỗi lòng sâu kín như thế, không khỏi nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, trước kia vẫn luôn nghĩ hắn chỉ là một hướng dẫn viên du lịch bình thường dịu dàng, nhã nhặn.

Có điều nhóm du khách mười năm trước, so với chúng tôi có điểm thực giống, chẳng lẽ cũng là tìm Vân Đỉnh Thiên Cung? Lòng tôi khẽ động. Bất quá lại lập tức phủ định ý nghĩ của chính mình, không, không có khả năng. Ở Núi Trường Bạch, nơi có thể làm cho một người mất tích nhiều lắm, không có khả năng trùng hợp như vậy, cha của hắn, có lẽ chỉ là gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Thuận Tử thấy tôi không nói lời nào, nghĩ đến vấn đề vừa hỏi có chút quá phận, nói với tôi: “Ông chủ Ngô, tôi xem cậu không giống với những người khác, mới cùng cậu nói chuyện này, hy vọng mấy lời này cậu giữ kín. Tôi sợ bọn họ sẽ có băn khoăn.”

Lòng tôi nói tôi nhất định sẽ không để lộ chuyện anh lần đầu tiên dẫn người vào trong núi, không nói Trần Bì A Tứ xử anh thế nào, Bàn Tử có khả năng muốn đánh chết anh lắm.

Vì thế gật đầu đáp ứng, lúc này ban trực thứ hai Quách Phong từ lều chui ra, ngáp mấy cái, nhìn thấy hai người chúng tôi đang nói chuyện phiếm, thực ngoài ý muốn. Thuận Tử dọn dẹp một chút, tiểu bậy trên tuyết xong trở vào đi ngủ.

Tôi cùng Quách Phong không có lời nào để nói, cũng ngáp mấy cái rồi vào lều ngủ luôn.

Nằm giữa tiếng ngáy đinh tai nhức óc, tôi nửa mộng nửa tỉnh, mơ thấy mười năm trước cha của Thuận tử – một tên Thuận Tử râu dài mang theo một đám người lên núi, li kỳ ở chỗ, trong mộng, tôi cảm thấy mấy người kia như đã gặp qua ở đâu, lăn qua lộn lại, ngủ không tròn giấc.

Ngày hôm sau sắc trời đã rạng, bắt đầu thuận theo sơn mạch tiếp tục đi lên. Theo như nghi vấn hôm qua của Thuận Tử, hắn hẳn là đã sớm biết chúng tôi không phải khách du lịch bình thường, tôi biết chúng tôi ngụy trang cũng không tốt. Tối thiểu, cũng không có khách du lịch nào một đường chạy như bán mạng. Nhưng tôi chẳng để ý nhiều được như vậy, dù sao hắn làm hướng dẫn du lịch núi Trường Bạch, sớm có giác ngộ tiếp đón các loại đoàn đội thần bí, nơi này hàng năm có dân săn trộm, có dân đại hàn (Triều Tiên) vượt biên, có người nhập cư trái phép đi hái thuốc, không được một ngàn cũng ngót tám trăm, mỗi người đều mang một bí mật, chúng tôi đang tính toán làm gì, cứ để cho hắn đoán đi.

Sườn núi phía trên đường càng thêm khó đi, rất nhiều nơi đường toàn là khúc quanh, trên đỉnh đầu lại là dãy núi tuyết đọng cao vạn trượng, cực dễ dàng xảy ra tuyết lở, không thể lớn tiếng nói chuyện. Tuyết trên đường lại thực sự quá dày, tầng tuyết mấy ngàn năm, phía dưới cơ hồ là không, sơ sảy một chút liền có thể sa vào hố tuyết, ngập tới ngực, không có người giúp liền không tự mình thoát được, chúng tôi chỉ có thể cẩn thận dùng cái dùi đục băng dài dò trước dấu chân, giống như đi ở bãi mìn.

Bàn Tử đi nhanh nhất, cái đó có liên quan đến chuyến thám hiểm tuyết lần trước, hắn một đường đi tuốt đằng trước, bởi vì chứng say núi, đầu lưỡi chúng tôi bắt đầu run lên, trừ bỏ Trần Bì A Tứ cứ ngẫu nhiên đổi phương hướng rồi đi, cuối cùng bốn phía chỉ còn thanh âm gió rít, toàn bộ thế giới im lặng tựa hồ không có sinh mệnh.

Qua đoạn đường tuyết trên sườn núi, chúng tôi đi vào một chỗ hai bên đều là sườn dốc cao phủ dày tuyết, nơi này hàng năm ánh mặt trời không chiếu tới, là một vùng tuyết lạnh, độ dốc sườn núi thay đổi liên tục, nhiệt độ cực thấp, ở nơi đây, chúng tôi rốt cục thấy được chỗ Trần Bì A tứ tầm long điểm huyệt, đó là một chỗ vách đá nhọn cơ hồ cùng với núi tạo một góc 60 độ, mặt trên bao trùm tuyết trắng. Chúng tôi tiếp tục hướng về phía trước, người nối người, tận lực điều chỉnh thân hình, bắt đầu sử dụng dùi băng, hướng đường dốc kia dò đi.

Núi Tiểu Thánh này không nằm trong hệ thống 16 đỉnh của dãy trường Bạch, cho nên chúng tôi trước kia không quá chú ý, có điều cũng không phải ngọn núi vô danh, đỉnh này và đỉnh Đại Thánh xa xa đối diện, ở giữa hình thành một đạo sơn cốc, núi Tam Thánh đứng sừng sững phía trước, giống như hai vệ sĩ bảo vệ, cảnh quan này được xưng là Thiên binh giữ Tiên môn.

Theo Tiểu phong thuỷ nói, “Hai núi Tiên môn long bàng hổ cứ”, nuốt khí vạn hướng, nếu không phải ở biên giới Trung Triều, từ xưa đã không ngừng phân tranh, nơi này tất nhiên sẽ trở thành đất dành dụm cho vương công quý tộc làm mộ táng. Vừa rồi trên đường đi tới, ngay cả với trình độ của tôi, cũng nhìn ra nơi này xu thế sơn mạch kỳ lạ, một tòa cổ kính toát ra mười phần long khí, chúng tôi đối với giả thiết trên núi có lăng, càng thêm tin tưởng.

Đi đường dốc không giống đi đường bằng, thể lực tiêu hao lớn hơn nhiều, Trần Bì A Tứ đi trong chốc lát, sức lực đến cực hạn, rốt cuộc không đi nổi, Quách Phong đành phải cõng lão già lên lưng, chúng tôi đi càng chậm.

Lại trải qua chừng ba giờ nữa, chúng tôi rốt cục đi lên sườn dốc phủ tuyết, lúc này tôi đã muốn hoàn toàn mất đi thần trí, hoàn toàn dựa vào phản xạ có điều kiện đi theo Bàn Tử.

Bàn Tử bước từng bước nặng nề, thể lực tốt như hắn cũng đã muốn tới cực hạn, dẫm nát mặt tuyết phía sau, có điểm thần trí không rõ, thả cho chân dậm bịch bịch, mở ra hai tay nói với chúng tôi: “Cái này đối với tôi là một bước nhỏ, nhưng là đối với đôi chân mà nói, thì là một lần bay vọt.” Tiếp theo liền nằm úp sấp vào tuyết, không nhúc nhích.

Tôi cơ hồ không cầm cự được nữa, hai chân bắt đầu không tự chủ nhũn ra, người trượt xuống, Phan Tử muốn đem tôi kéo lên, nhưng là kéo vài cái tôi đều không có khí lực tiếp ứng, chính hắn cũng ngã lăn xuống đất.

Tôi dùng cái dùi băng đục một lỗ trên tuyết, thế này mới chế trụ được chính mình, những người khác cũng đều ngã xuống đất, mồm ho ra khói trắng, hướng bốn phía nhìn lại.

Sườn dốc phủ tuyết này là một khu vực lớn, trái phải cơ hồ chẳng phân biệt đâu là giới tuyến, nếu không có Trần Bì A Tứ chỉ đường, tuyệt đối không cảm giác có gì đặc biệt. Mặt trên tuyết bao trùm vô cùng bằng phẳng, chỉ có mấy khối đá lộ thiên màu đen đột ngột xuất hiện.

Núi Tam Thánh lúc này ngay tại bên trái chúng tôi, so với ngày hôm qua, đã gần thêm rất nhiều, trên đỉnh núi Thánh cũng toàn tuyết là tuyết, toàn bộ giống như một con quái vật thật lớn nguy nga đứng đó. Đỉnh đá màu đen, có vẻ so với bốn phía ngọn núi này càng thêm cao chót vót, bởi vì dưới ánh tịch dương, một cỗ khí kỳ quái màu lam nhạt bao quanh thân núi, tiên khí phiêu mỹ, cảnh sắc phi thường rung động lòng người.

Hiệp Thành một bên thở, một bên cảm khái nói: “Thật đẹp, khó trách bọn họ nói”Bồng Lai tiên cảnh, không bằng một góc Trường Bạch”, đi lâu như vậy, cũng đáng lắm.”

Mấy người đều là Hán tử lỗ mãng, nhưng đều bị cảnh đẹp trong ánh chiều tà bốn phía làm cho say mê, đặc biệt tại dãy núi tuyết này, nhìn từ dưới lên đỉnh núi cao rất gần càng làm cho người ta không nhịn được cảm thán.

Ngay khi tôi định lôi ra máy chụp ảnh, đem cảnh sắc nơi này thu lại trong một khoảnh khắc, đột nhiên Bàn Tử vỗ vai tôi, bảo tôi nhìn theo tay hắn chỉ.

Tôi theo phương hướng đó nhìn lại, chỉ thấy Muộn Du Bình một bên đã quỳ xuống, hướng tới núi tuyết Tam Thánh phía xa xa, thập phần cung kính cúi đầu. Nguyên bản khuôn mặt vốn không có một chút biểu tình, bây giờ hiển lộ ra một vẻ bi thiết rất đỗi thành kính.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 27
Oanh oanh! Tôn Cấp nổ tung, chân khí thổi quét, chấn động không gian không ngừng run rẩy. Liều mạng, phải chết cũng phải kéo đệm lưng! Phải chết cùng chết! Lão tử chết cũng không bỏ qua các ngươi! Vào lúc này cường giả Thiên Địa minh đã biết không khả năng chạy thoát, bị cường giả Vạn Thú tông tự bạo làm ảnh hưởng, một đám đều liều mạng điên cuồng ôm lấy đối thủ thi triển tự bạo hồn anh. Phanh phanh! Hồn anh liên tục tự bạo, không gian run rẩy, tạo lên không ít động sâu, quang mang mạnh mẽ bộc phát, lực lượng ngập trời khuếch tán, khe không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 27
Mấy đứa nhỏ cười toe ngoéo tay trong tổ chim, không ai ngờ mấy câu nói đùa vô tri con nít đó quyết định cách cục hai giới tiên ma thời đại tiên đạo mấy trăm vạn năm sau, kéo dài mấy chục ức nă. Trong Lăng Tiêu bảo điện, Giang Nam cười tủm tỉm, Thái Nhất Thiên Quân cũng cười. Vạn Vật Đạo Tổ mặt không biểu tình, bộ dáng cao thâm khó dò. Phu nhân lui xuống đi. Giang Nam cười nói với Thị Hiên Vi: Hai vị tồn tại mạnh nhất Tiên giới đến nhà chơi chắc có chuyện cần bàn. Thị Hiên Vi đứng dậy, mỉm cười xin phép Thái Nhất Thiên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hạ Thiên – Quyển 4
Mộc Hàm cuối cùng cũng không có quá nhiều thời gian lo lắng xem vụ nổ nhằm vào ai, vì nàng đã nghe được tiếng hét của Triệu Thanh Thanh, sau đó thấy đối phương đến gõ cửa, muốn kéo nàng đến hưởng thụ sự tra tấn của Liễu Mộng. Mộc Hàm đi thì Hạ Thiên không có việc gì làm và nhớ đến những lời Liễu Vân Mạn đã nói hôm qua, vì vậy hắn điện thoại cho Liễu Vân Mạn, muốn nàng đưa tất cả đám em họ đến Kiều gia. Hắn muốn chữa cho mọi người một lượt, miễn cho sau này thỉnh thoảng lại bị gọi đi chữa bệnh. Liễu Vân Mạn nhận được...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng