Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Phần 16

Trải qua hai ngày bôn ba, chúng tôi cuối cùng cũng đến được sông băng sơn cốc bên trong núi tuyết Tiểu Thánh, tất cả mọi người trên đầu đầy bụi tuyết, mỏi mệt không chịu nổi, mặt trời đã ngả về tây, nhìn xa xa non cao, cảnh sắc lại làm cho chúng tôi một phen mê muội.

Lúc này Muộn Du Bình lại có hành động làm chúng tôi kinh hãi, không biết vì sao hắn quỳ xuống đối diện núi tuyết trước mặt, xong lại còn hành đại lễ, tựa hồ đối với ngọn núi này, có một loại cung kính đặc biệt.

Hoàn tất lễ bái, hắn khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, tôi thấy hắn có vẻ như muốn ngủ, ngồi lên một hòn đá đen lộ ra gần đó, nhắm mắt dưỡng thần. Tôi không khỏi dâng lên cảm giác tò mò, thật là không thể hiểu nổi, trong con ngươi hỗn sắc kia của hắn, rốt cuộc ẩn tàng bí mật gì?

Một đường đến đây mọi người đều biết Muộn Du Bình không thích nói, đặc biệt là tôi và Bàn tử, cho nên không có ai đi đến chỗ hắn hỏi nguyên do, biết trước hắn sẽ không trả lời, có điều trong ánh mắt của mấy người đi theo Trần Bì A Tứ, hiển nhiên có vài phần khó chịu. Chỉ có Thuận Tử là lơ đễnh, đại khái cũng vì hắn là người Triều Tiên.

Chúng tôi mỗi người một suy nghĩ, vừa nghỉ ngơi vừa ngắm phong cảnh, một lát sau, thể lực ai nấy đều đã khôi phục phân nửa, Bàn Tử nhóm một đống lửa nhỏ, chúng tôi vây qua uống trà sưởi ấm, đồng thời Thuận Tử cũng bắt đầu làm việc của hắn, uống mấy ngụm rượu nóng xong, liền chỉ trỏ vài tòa núi tuyết xung quanh, giải thích cho chúng tôi lịch sử tồn tại của chúng.

Đây là bổn phận của một hướng dẫn viên du lịch, tiểu tử này thập phần chuyên nghiệp. Hắn nói trong truyền thuyết về Núi Trường Bạch, đỉnh Tiểu Thánh, đỉnh Đại Thánh cùng núi Tam Thánh thần bí kia, ở thời đại hồng hoang hợp thành một tòa núi tuyết lớn, thời điểm vua Đại Vũ trị thủy, đi ngang qua nơi này, một phen bổ hai nhát, mới khiến cho một ngọn núi biến thành ba tòa.

Nguyên bản hời điểm trước giải phóng, nơi này còn chưa được khai thông, hắn nghe tổ phụ nói, sau khi trèo lên ba tòa núi tuyết này, nhìn quanh bốn phía mỗi nơi phong cảnh trông một khác. Ví dụ nhìn từ trên núi tiểu thánh, có thể nhìn thấy hai đỉnh Tam Thánh cùng Đại Thánh, mà ở trên đỉnh Đại thánh, lại chỉ có thể nhìn thấy Tam Thánh, nhìn không tới đỉnh Tiểu Thánh, vô cùng kỳ quái. Mà kỳ lạ nhất là, vẫn ở trên núi Tam Thánh, ngoại trừ nhìn thấy hai tòa thuyết thánh còn lại, còn có thể nhìn thấy phía sau núi, phía xa xa một chút, có một tòa núi tuyết so với Tam Thánh còn nguy nga hơn, đó là đỉnh Thê Thiên.

Ngọn núi kia quanh năm bị mây mù bao phủ, không thấy rõ ràng chân diện như thế nào, theo truyền thuyết có một đường lên trời, có thể cao đến Thiên Cung, do con người và thần tiên cùng xây dựng, hôm nào thời tiết đẹp, có thể thấy đỉnh Thê Thiên cùng thánh sơn lớn nhỏ rực rỡ kì ảo trong làn sáng mờ, giống như miêu tả trong ngòi bút tiên nhân, xa hoa, kỳ dị vạn phần.

Bàn Tử nghe xong, nói với chúng tôi: “Truyền thuyết này khẳng định lầm rồi, Thiên Cung rõ ràng là ở trên núi Tam Thánh, như thế nào lại chạy đến đỉnh Thê Thiên, cái người truyền tụng truyền thuyết hẳn là mắt có vấn đề.”

Hoa Hòa Thượng ngẫm nghĩ lắc đầu, giải thích: “Không phải, ngày trước tôi có nghiên cứu qua truyền thuyết nơi đây, tôi đoán có lẽ thời điểm xây dựng Vân Đỉnh Thiên Cung, đỉnh Thê Thiên cùng bốn phía núi truyết trắng xóa sinh ra khúc xạ hình thành ảo ảnh, bởi vì Thê Thiên phong quanh năm có mây mù, khí đọng phản quang trở thành một tấm gương, in lên hình tượng Vân Đỉnh thiên cung trong làn tuyết khí, tạo cảm giác giống như tòa thiên cung lơ lửng trên trời.”

Loại ảo ảnh này phần lớn phát sinh ở hồ nước trong sa mạc, phát sinh trong núi tuyết là điều vô cùng hiếm thấy, chỉ sợ không phải ngẫu nhiên, có thể là bởi vì nơi này liên quan đến ngọn nguồn long mạch, loại hiện tượng này trong phong thuỷ tên là “Ảnh cung”, tôi từng đọc qua một lần trong một quyển sách cổ, cũng không thấy có gì gây chú ý, nơi này có bảo huyệt, dị hướng tùng sinh, phát sinh kỳ quái cũng không phải chuyện khó hiểu.

Chúng tôi dùng tiếng địa phương nói chuyện, tôi dùng giọng Hàng Châu, bọn Hoa Hòa Thượng dùng giọng Trường Sa, Thuận Tử nghe không hiểu, cũng không chú ý nghe. Nói xong về phong cảnh, hắn đứng lên nói với chúng tôi: “Mấy vị ở đây, trước nghỉ ngơi một chút, ăn gì đó, sau đó muốn làm gì thì làm, nhưng để ý thời gian, trời sắp tối rồi, nơi này cũng không có cách dựng lều trại, trời mà tối đường sẽ khó phân biệt, chúng ta còn phải tìm nơi nào cơ vẻ bằng phẳng qua đêm, buổi tối có khả năng nổi gió.”

Nói xong rót nước trà, chia cho chúng tôi, rồi hắn thức thời đi đến một chỗ xa xa nghỉ ngơi. Tôi xem sắc trời, từ giờ cho đến lúc mặt trời lặn còn vài giờ, thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nghỉ ngơi cũng nghỉ đủ rồi, đến lúc nên làm chính sự. Có điều bốn phía một mảnh tuyết trắng bao trùm, không có một chút dấu vết đặc biệt nào, nơi này nếu có lăng tuẫn táng, cũng khẳng định là bị vùi ở trong tuyết, cửa vào hẳn là ở tầng tuyết phía dưới chân chúng tôi. Hoàn cảnh trong lòng đất không giống trên mặt tuyết, chúng tôi đều không có kinh nghiệm, không biết xuống tay như thế nào.

Chúng tôi đứng cả lên, vây quanh Trần Bì A Tứ muốn thương lượng bước tiếp theo nên làm gì cho phải.

Trần Bì A Tứ trải qua cường độ bôn ba như vậy, vẫn là chưa thể hồi phục hoàn toàn, Quách Phong cầm rượu hồ lô đưa cho hắn, hắn uống hai hớp. Hoa Hòa Thượng mát xa phía sau lưng, đả thông khí huyết, sắc mặt hắn mới dần dần dịu đi, nhưng cả người nhìn qua vẫn vô cùng uể oải, nghe được chúng tôi hỏi, hắn thoáng nhìn thế núi bốn phía, nói với chúng tôi: “Vị trí bảo huyệt ngay dưới chân chúng ta, tôi cũng không có biện pháp gì tối ưu hơn, cứ hạ xẻng nhìn xem phía dưới tuyết có gì rồi tính.”

Mọi người gật đầu, kỳ thật tôi cũng biết không có cách nào tốt hơn, nghề đổ đấu, chung quy lại thì cũng chỉ là, sau khi tầm long điểm huyệt chính là tham huyệt định vị, chỉ khác ở chỗ dụng cụ định vị, quá trình đều cơ hồ giống nhau, cho nên nói nếu không có một khắc hưng phấn lúc mở nắp quan tài, trộm mộ kỳ thật là công việc buồn tẻ hạng nhất.

Tuyết so với bùn nhuyễn hơn, xẻng thăm dò đưa xuống thật thuận lợi, bọn Hoa Hòa Thượng tay chân cực nhanh nhẹn, rất nhanh xẻng được cắm sâu vào trong tuyết, có điều, cái xẻng dường như mới vào sâu khoảng năm sáu thước, liền gõ thế nào cũng không nhúc nhích nữa, Bàn Tử nghĩ Hiệp Thành gầy như con khỉ ốm nên không đủ khí lực, chạy tới hỗ trợ, cậy thử mấy cái, vẫn không nhích thêm chút nào, liền rút ra, trên xẻng không dính cái gì.

Hoa Hòa Thượng nhìn nhìn đầu xẻng, phát hiện mép đầu xẻng có dính một ít bông tuyết, hắn đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, phía dưới có lẽ là sông băng do vùng tuyết lạnh này hàng ngàn năm hình thành, cứng rắn như bê tông, cái xẻng xúc không ra, đến khi nhấc lên cũng không phát hiện gì.

“Nơi này tuyết rơi mấy ngàn năm, tuyết đọng nhiều sẽ thành băng, các cậu nói xem có thể hay không lăng tuẫn táng đang chôn dưới lớp băng này?” Bàn Tử hỏi.

Chúng tôi đều gật đầu, rất có khả năng này, nhưng xẻng Lạc Dương không xuyên qua băng được, cho dù biết có gì ở dưới đó, chúng tôi cũng không có khả năng tận mắt thấy.

Phan Tử nói: “Chủ yếu do mặt tuyết ở trên vướng bận, chúng ta có nên dùng thuốc nổ không, tôi từng nghe đồng đội trong quân ngũ nói, lúc bọn họ còn trên núi Đại Hưng, nơi đó hàng năm đều có một đội sản xuất định kỳ đi phá tuyết phủ sườn núi. Chỉ cần đào một cái lỗ châu mai, có thể đem tuyết nơi đó toàn bộ đáng sụp, đỡ phải lo nghĩ nhiều. Đem nổ hết tuyết đi, xuống dưới liền hiểu ngay sự tình, chúng ta có sẵn phương tiện, cũng đỡ phải đào đạo động.”

Tôi hiểu tình huống hắn nói, mỗi một lần tuyết rơi lại hình thành một tầng. Ở giữa các tầng có khe hở, chỉ cần một ít thuốc nổ, toàn bộ thân núi chấn động, tầng tuyết trên vỡ ra tràn xuống, hình thành phản ứng dây chuyền, cuối cùng từng tầng từng tầng tuyết chôn vùi cung tháp sẽ tiêu tán hết.

Khu rừng núi Đại Hưng có vài tòa núi tuyết nhỏ, để tránh tuyết đọng quá dầy phát sinh tuyết lở nguy hại khu rừng, đội công binh địa phương thường xuyên phải ở sau núi làm nhân công dọn tuyết, lúc ấy điều kiện đơn sơ đều chỉ dùng pháo đơn giản là nổ một phát, có sự nguy hiểm nhất định, hiện tại cũng phải dùng pháo cối oanh tạc xem sao.

Hoa Hòa Thượng véo một ít tuyết nghịch nghịch, “Thuốc nổ thì tôi có, nhưng là cậu nhìn xem trên đỉnh đầu chúng ta, nổ pháo trong này có phải là tự sát hay không?”

Chúng tôi ngẩng đầu nhìn, mặt trên là vách tuyết cao vạn trượng. Kéo dài từ sau ra trước, hợp với sơn mạch Hoành Sơn thành một con rồng tuyết hoàn chỉnh, chúng tôi ngay ở phía dưới, giống như mấy con kiến nhỏ bé, mặt trên chỉ cần rơi xuống một ít tuyết tảng, vài con kiến chúng tôi chắc chắn bị chôn vùi ngay.

Phan Tử nhìn lên cũng có chút choáng váng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Núi Trường Bạch là địa điểm du lịch, nơi này mỗi điểm cũng tiến hành dọn tuyết, tôi cảm thấy vấn đề không lớn. Cậu không muốn dọn đống tuyết này thì chúng ta nên về sớm đi, cậu xem tìm cái thứ chôn giấu trong núi tuyết mênh mông, giống như tìm kim đáy bể, tôi nói cậu biết những đội trước đây đi núi tuyết cũng đều dùng cách này, không có biện pháp tốt hơn, như lão gia nhà cậu, cho dù định huyệt chính xác, còn phải dùng thuốc nổ, bằng không cũng không đào được đạo động thông xuống tuyết. Cậu còn muốn để dành thuốc nổ à.”

Tôi nghĩ không ổn, không đồng ý nói: “Việc này mạo hiểm quá lớn, tôi thà rằng tốn chút thời gian dùng cái xẻng cái xẻng đào.”

Phan Tử nói: “Tiểu Tam gia, chúng ta chính bởi vì không có thời gian mới dùng thuốc nổ, nếu có thời gian sẽ chờ đến mùa hè lại đến, vô luận như thế nào tôi cũng thử một lần, Tam gia không chờ được nữa đâu.”

Hoa Hòa Thượng khoát tay áo ý bảo chúng ta dừng lại, chỉ vào Quách Phong: “Các cậu không cần cãi vã, chúng ta có nói cũng không tác dụng gì, nghe ý kiến của chuyên gia một chút.”

Tôi ngây ra một lúc, một đường đến đây, tôi cũng không biết Quách Phong trong đám người bọn họ sắm vai nhân vật gì, nghe Hoa Hòa Thượng nói như vậy, tôi còn có chút thắc mắc, chẳng lẽ hắn là chuyên gia trên phương diện này sao?

Mấy người đều nhìn về phía Quách Phong, xem hắn phản ứng thế nào. Quách Phong thấy chúng tôi nhìn hắn, có chút không được tự nhiên, nói với chúng tôi: “Tôi cho rằng cách của lão Phan có thể làm, kỳ thật tôi đoán trước sẽ có tình huống này, nên đã có chuẩn bị nhất định, hơn nữa cái này tôi chuyên nghiệp, tôi có thể khống chế uy lực thuốc nổ, thanh âm sẽ không quá vang, thực ra chúng ta chỉ cần gây một chấn động nhỏ dưới tuyết, là có thể đạt được mục đích, đôi khi chỉ cần một pháo là đến nơi.”

“Anh chắc chắn?” Bàn Tử hỏi: “Làm vậy phải xác định không gây kinh động đến ngôi mộ, chúng ta bây giờ giống như nổ pháo trên miếng đậu phụ, nổ ra cái động nhưng nhìn từ ngoài vào lại không thấy gì, động tác cần phải rất tinh tế.”

Quách Phong gật đầu: “Thời gian tôi làm thợ mỏ, nổ mắt pháo không dưới vạn lần, lần này không tính quá khó khăn.”

Hoa Hòa Thượng nhìn về phía chúng tôi, lại chỉ Quách Phong: “Các cậu đừng thấy hắn bình thường không nói lời nào, người này làm thợ mỏ hai mươi năm, mười bốn tuổi bắt đầu chơi mắt pháo, nổ bằng đỉnh không dưới hai mươi tòa núi, được lão gia nhìn trúng chọn vào đội chưa đến một năm, đã được người ta gọi là pháo thần, nói đến thuốc nổ không có người trong nghề nào so được với hắn.”

“Anh chính là pháo thần?” Phan Tử ở một bên mở to hai mắt, hiển nhiên đã nghe tới uy danh này.

Quách Phong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, đánh đổ hình tượng lãnh khốc mấy ngày rôi: “Đều là đồng nghiệp gọi như vậy, một cái biệt danh mà thôi.”

Hoa Hòa Thượng nói với hắn: “Anh không cần khiêm tốn, đến lúc phát huy sở trường rồi đó.”

Sau đấy quay đầu nói với chúng tôi: “Quách Phong chưa thất bại bao giờ, hắn nói sẽ nổ thanh mấy miếng thì nhất định là ngần ấy miếng, tôi tuyệt đối tin tưởng hắn, hắn đã nói như vậy, tôi cho rằng có thể thử một chút, các cậu có ý kiến gì không?”

Bàn Tử nhìn tôi, hắn từng có kinh nghiệm thám hiểm vùng tuyết, nghe nói rất nhiều về chuyện tuyết lở, hiển nhiên cũng hiểu được có điểm khó tin, có điều hắn nhìn bên này, là muốn xem thái độ của tôi như thế nào.

Tôi ngẫm nghĩ, bọn người Trần Bì A Tứ chính là trộm mộ chuyên nghiệp, không giống cách làm truyền thống kiểu Tam thúc, họ dùng đủ loại người để vào cổ mộ bằng đủ mọi cách, những người này sự ỷ lại với thuốc nổ khó mà nói hết được, hơn nữa Hoa Hòa Thượng đã nói vậy, hẳn là Quách Phong cũng có năng lực này.

Vì thế tôi quyết định, liền gật đầu với Bàn Tử, thôi thì liều mạng đi, lúc này kỳ thật đã không còn đường lui, tôi nói không được liệu bọn họ có nghe không?

Sau khi tất cả tán thành, Quách Phong và Hiệp Thành lấy ra xẻng Lạc Dương đặc biệt, bắt đầu đào xới, ở trên tuyết làm thành mấy cái lỗ.

Sau đó Quách Phong dùng vài loại bột phấn giống thuốc nổ, vùi thật xâu vào bên trong chỉ còn lộ ra ngòi nổ, tôi biết loại thuốc nổ này là tự điều chế, uy lực đại khái chỉ bằng mười cái pháo đốt, hay dùng để phá hư phong thạch trong cổ mộ, sau khi Quách Phong điều chế lại lần nữa, uy lực khẳng định càng nhỏ.

Trộm mộ thời hiện đại, phần lớn đều có kiến thức khoa học tương đối, chỉ cần mấy cái linh tinh ngòi nổ nhỏ, có thể ở bất cứ nơi nào tạo ra một đạo động đủ cho người đi vào, điều này tôi biết từ lâu, nhưng tận mắt chứng kiến thì là lần đầu.

Thuận Tử đang xì xụp uống trà gần đó, vừa thấy chúng tôi đang làm gì thì nổi điên, hắn từng gặp qua dân trộm thảo dược, gặp qua dân săn trộm lần mò vào ban đêm, cũng gặp qua dân nhập cư trái phép, nhưng là trải qua thiên tân vạn khổ lên núi, xong lấy ra ngòi nổ phá núi, khẳng định đây là lần đâu tiên. Hắn chạy như bay đến ngăn Hoa Hòa Thượng, kêu to: “Các người làm gì vậy? Điên hết rồi à!”

Còn chưa nói xong, Quách Phong ở phía sau đã cho một đập vào gáy làm hắn hôn mê bất tỉnh, Thuận Tử ngã sấp xuống tuyết, bị kéo sang một bên.

Tôi nhìn mà gáy cũng phát đau, trong lòng nói làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng tôi cũng đủ thê thảm, đường đi dài không nói, còn bị như thế này. Có điều ngẫm lại cũng thật sự không còn cách nào, Thuận Tử có thể dễ dàng bỏ qua tất cả, cũng tuyệt đối không bỏ qua chuyện chúng tôi ở trên naỳ phá núi, hắn dù sao cũng còn muốn đi xuống. Không đem hắn đánh bất tỉnh thì không có cách nào triển khai công việc.

Bàn Tử hỏi Hoa Hòa Thượng: “Chúng ta về sau làm gì với tên nhóc này?”

Hoa Hòa Thượng nói: “Trước cứ mặc kệ hắn, chúng ta còn phải nhờ hắn đưa về, đưa hắn xuống địa cung, để gọn lại một bên, đến khi xuống núi cho hắn thêm tiền, hắn còn có thể như thế nào.”

Quách Phong biểu hiện cực kỳ chuyên nghiệp, cơ hồ không cần chúng tôi nhúng tay, một mình hắn làm tất cả, ngòi nổ sắp xếp thành một loại kết cấu chịu lực xong, hắn phất tay bảo mọi người đi đến một hòn đá lộ ra khỏi tuyết phía xa xa, phòng ngừa phản ứng dây chuyền đem mọi người kéo xuống chân dốc.

Tôi nguyên bản nghĩ ngòi nổ nổ mạnh nên thanh âm sẽ rất lớm, ít nhất cũng gây một tiếng vang trên mặt tuyết, không nghĩ tới Quách Phong nhấn cho ngòi nổ rồi, mà tôi căn bản cái gì cũng chưa nghe thấy, liền ló mắt nhìn ra mặt tuyết bằng phẳng bắt đâù rạn nứt, sau đó từng mảng từng mảng tuyết lớn theo đó sụp xuống như thác nước đổ, độ dốc càng trở nên chót vót, dưới chân chúng tôi lập tức rỗng tuếch.

Có điều tuyết cũng không trượt đi quá xa, lăn xuống một lúc liền đình chỉ, mặt dưới sườn dốc phủ tuyết lộ ra một phiến lớn đục ngầu, một tầng gập ghềnh màu trắng băng tuyết hỗn hợp, đây là mặt ngoài sông băng kỷ đệ tứ mà trong sách giáo khoa nói.

Bàn Tử ở bên cạnh nhắm chặt hai mắt, vẫn còn tưởng rằng chưa cho nổ, tôi lay lay hắn, hắn mở to mắt vừa thấy, kinh ngạc nói: “Oái, cái này thực sự không có thanh âm gì, thần diệu.” Tiếp theo lập tức bất an nhìn trên đỉnh đầu.

Không biết do may mắn hay do kỹ thuật của Quách Phong quá cao siêu, trừ bỏ một ít tuyết phía trên chúng tôi mất thăng bằng trượt xuống, tựa hồ không có vấn đề gì. Chờ một lát nữa, cũng không gặp chuyện gì lớn liền buông lỏng, chúng tôi dần dần lấy lại tinh thần.

Tôi giơ ngón tay cái lên với Quách Phong, Phan Tử cũng vỗ vai hắn, làm ra cái thủ thế ý nói anh thật lợi hại. Quách Phong ngượng ngùng nở nụ cười, còn không đợi cái miệng của hắn mở ra đủ lớn, đột nhiên một khối tuyết nhằm đúng đầu hắn rơi đánh uỳnh.

Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, Bàn Tử vội vàng phất tay với chúng tôi, thấp giọng nói: ‘Hỏng!’

Chúng tôi theo bản năng im bặt, vài người ngẩng đầu thì thấy, chỉ thấy chỗ trên đỉnh đầu chúng tôi đại khái 100 thước cao, trên sườn dốc phủ tuyết, dần dần xuất hiện một cái vô cùng nhỏ, một cái khe màu đen nhưng là làm cho trái tim người ta lạnh băng, đang thong thả rơi tuyết xuống, tạo ra vô số cái khe thật nhỏ lan tràn. Theo cái khe lan tràn, những khối tuyết nhỏ thi nhau lộp bộp, đánh vào bốn phía chúng tôi.

Tôi nhất thời lạnh hết cả người, biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

Xem ra cái danh “Pháo thần” của Quách Phong, hôm nay là ngày cuối cùng của nó rồi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 6
Đỗ Khắc chiếm thượng phong, nhưng hắn không muốn hạ sát thủ xử lý Băng Nhược Thủy nhưng lại cố ý cắt rách y phục của nàng, làm da thịt nàng bại lộ bên ngoài. Chậc chậc, làn da thật trắng, thật không nỡ khiến nó chảy máu nha! Đỗ Khắc thật đáng khinh nói, hai mắt hiện lên vẻ tham lam. Gương mặt Băng Nhược Thủy càng ngày càng lạnh, trong lòng càng ngày càng phẫn nộ. Ta muốn ngươi chết! Băng Nhược Thủy nghiến răng nghiến lợi nói một câu, linh lực toàn thân cấp tốc hội tụ, trường kiếm vung ra kiếm quang. Trong lúc nhất thời quanh thân Băng Nhược Thủy kết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Bộ đôi chiến sĩ - Tác giả The Kid
Hòn đảo Ahihi một hòn đảo hư cấu ở vùng biển Việt Nam đang bị bọn zombie ngoài hành tinh xâm chiếm. Bọn zombie này biết trang bị vũ khí và có nhiều phương tiện chiến đấu tối tân. Chính phủ Việt Nam gửi quân đội ra ngoài đảo để đánh đuổi bọn quái vật, giành lại hòn đảo của tổ quốc. Càng ngày càng có nhiều binh sĩ Việt Nam ngã xuống. Để tăng cường thêm binh lính đi chiến đấu ngoài đảo, chính phủ quyết định sử dụng những người tù nhân. Những người tù nhân bắt đầu được huấn luyện nhiều thứ để trở thành những chiến sĩ ưu tú. Sau một thời gian...
Phân loại: Truyện nonSEX
Quan Trường – Quyển 19
Trước kia Hạ Tưởng không hề có ác cảm đối với nhà họ Quý, hiện tại cũng vậy. Trước kia, khi lão Cổ đề xuất với hắn rằng nhà họ Quý cố ý muốn gặp hắn một lần, sự hiếu kỳ và hứng thú của hắn đối với nhà họ Quý liền lên tới đỉnh điểm. Chẳng qua sau khi tiếp xúc, hắn mới cảm nhận được rằng nhà họ Quý luôn phòng bị quá mức chặt chẽ, chu đáo, chưa nói tới việc mọi chuyện họ đều muốn chiếm cơ hội đầu, mọi chuyện họ đều tính kế quá mức khôn khéo. Khôn khéo không phải chuyện xấu, sự việc nào cũng phải xem lâu dài. Dưới...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng