“Không thể có chuyện này được.” Quách Phong ở nơi nào đó còn đang choáng váng: “Tôi dám chắc phân lượng…”
Hoa Hòa Thượng bưng kín miệng Quách Phong, ý bảo hắn có chuyện gì nói sau. Mấy người toát một đầu mồ hôi lạnh, vừa nhìn phía trên đỉnh đầu, vừa rón ra rón rén vác trang bị lên lưng, tìm kiếm xung quanh nơi có thể tị nạn. Tầng tuyết mặt kia cũng không dày, cho dù có tuyết lở, cũng chỉ sụp xuống trong phạm vi nhỏ, nhưng là nơi chúng tôi đứng đây thực sự không an toàn, cách mặt gãy gần quá, sóng tuyết lao xuống, thật dễ dàng đem chúng tôi đẩy trượt lăn lóc, phía dưới lại là sườn núi độ dốc cực lớn, ngay cả nơi có thể giữ người lại cũng không có.
Lúc này biện pháp tốt nhất, chính là như Bàn Tử nói, tìm một khối đá núi nổi lên, trốn bên dưới, hoặc là tìm một cái khe đá. Chúng tôi đứng sau khối đá này tạm thời an toàn, nhưng vị trí này tuyết sẽ trực tiếp đánh sâu vào, Bàn Tử chỉ một khối đá hình hạch đào thật lớn bên cạnh, khối kia tạo với vách núi một góc, nhìn có vẻ thích hợp.
Chúng tôi cách tảng đá lớn đó một cái đoạn sườn núi hoàn toàn chẳng còn tuyết phủ, chỉ còn lại mặt băng nổi của sông băng, sự tình gấp đòi mạng, lúc này cũng không có thời gian đổi giầy trượt băng, kiên trì cố đi. Bàn Tử đem dây thừng quấn trên lưng, một đầu đưa cho chúng tôi, rồi cắn răng bắt đầu bước trên mặt băng trơn trượt.
Một bước, hai bước, ba bước, mỗi một lần đặt chân xuống đều như sợ dẫm nát trứng chim, tôi chỉ trực chờ “răng rắc” một tiếng lòng đỏ vẩy tung tóe. Nhưng là anh bạn Bàn Tử này luôn khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, sau ba bước, hắn đã vững vàng đi đến đối diện tảng đá, túm dây thừng ở thắt lưng, nhìn nhìn đỉnh đầu, ngoắc gọi chúng tôi đi qua.
Mấy người chúng tôi lôi kéo dây thừng, đi qua đầu tiên là Phan Tử và Muộn Du Bình, tiếp theo là Trần Bì A Tứ, Quách Phong, tiếp chính là Thuận Tử, Hiệp Thành, tôi là người cuối cùng. Mắt thấy bọn họ bình an đi qua, lòng tôi thấy hơi hơi yên tâm rồi. Lúc này mặt trên đột ngột rơi xuống những cục tuyết to bằng trái dưa hấu, cái khe kia có lẽ đã duy trì không nổi, Bàn Tử phất tay bảo tôi mau mau đi qua.
Tôi vỗ vỗ mặt mình, đem một đầu dây quấn vào lưng, sau đó bước lên một bước, cảm thấy đứng không vững Tôi từ nhỏ đã giữ thăng bằng kém, trượt băng, cuỡi ngựa đều phải mang một thân đầy thương tích cố gắng lắm mới học được. Lúc này lại càng hoảng, chỉ cảm thấy mặt băng dưới chân, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, không tự chủ được, chân bắt đầu run rẩy.
Bàn Tử vừa thấy biết ngay là tôi gặp khó khăn, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, có hơn hai bước thôi mà, nhảy lại đây cũng được.”Tôi nhìn khoảng cách từ chỗ mình đến Bàn Tử. Quả nhiên, chỉ cần có thể phát lực đủ, tuyệt đối có thể nhảy qua. Nghĩ rồi tôi cắn răng một cái, liền điếm bước, hít thật sâu chuẩn bị sẵn sàng.
Không ngờ là, ngay tại thới điểm tôi dùng sức, dưới chân đột nhiên bị hãm lại, khối băng tôi dẫm lên, bởi vì vừa rồi bị dẫm quá nhiều, lập tức nát bấy. Chân của tôi trượt cái soạt trên sườn dốc, tiếp theo cả người liền trượt xuống.
Tôi quơ tay chân loạn cào cào, nhưng trên băng chẳng có gì để níu giữ, lập tức tôi liền trực tiếp cầm dây thừng, định trèo lên bằng cách này, chợt nghe răng rắc một tiếng, cúi đầu thì thấy, mặt băng ở dưới thân cũng nứt, mắt thấy thân mình chìm xuống.
Lòng tôi mắng to, con mẹ chúng mày, sao cứ đến lượt tao là lại dởchứng!
Bàn Tử bị tôi lôi kéo một hồi cơ hồ cũng sắp bị lôi trượt xuống khỏi tảng đá, may mắn Phan Tử bắt lấy lưng quần hắn, mấy người nữa kéo hắn lại, bọn họ dùng sức giữ chặt dây thừng, đem tôi kéo lên trên.
Nhưng là mỗi lần kéo, dây thừng liền dãn ra một chút, lòng tôi gấp như lửa đốt, hai chân loay hoay muốn dẫm vào một chỗ, muợn lực đẩy lên, nhưng là băng thật sự rất trơn, mỗi lần kéo lên được một chút lại trượt ngay xuống, căn bản không thể mượn lực.
Mắt thấy nút thắt trên lưng ngày càng dãn, tất cả như rơi vào đường cùng, tôi bỏ qua tự mình trèo, dùng sức hướng một khe băng, hung hăng muốn vào bên trong. Sau đó một chân dẫm lên, thế này mới tìm được một nơi có thể chống đỡ, còn chưa kịp định thần, đột nhiên nghe một trận thanh âm cổ quái trên núi truyền đến.
Tôi ngẩng đầu liền thấy, mấy người họ đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngu ngốc. Không đợi tôi phản ứng lại, chỉ một thoáng, một mảng mây tuyết trắng đã rơi lơ lửng giữa không trung, che hết toàn bộ tầm nhìn.
Tuyết lở!
Không kịp kêu lên sợ hãi, không có cả thời gian kinh ngạc, trong nháy mắt đó tôi cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ nghe Bàn Tử ở gần đấy hét to một tiếng. Sau đó bốn phía lập tức đen kịt, thân thể của tôi bị đè xuống một cách mạnh mẽ, giống như đột nhiên có mấy chục người đồng thời túm lấy quần áo tôi mà kéo, dây thừng quấn ở eo nhất thời ép chặt vào da thịt, sau đó một lượng lớn tuyết phí tràn ngập vào đường thở.
Tiếp đó, tôi bị rơi vào một mảnh hỗn độn, mỗi một phân trên cơ thể đều bị va chạm chèn ép, ngay cả đầu cũng không nâng lên được, rất nhanh yết hầu bắt đầu co rút, cảm giác cực độ khó thở từ phổi truyền đến, cả người như bị nhét vào trong hầm băng, vô số những đụn tuyết lạnh ngắt xô đến từ bốn phuơng tám hướng, trong nháy mắt, mũi, miệng tất cả đều là mùi vị của tuyết.
Lúc này tôi mới nhớ ra, băng là chất dẫn truyền tuyệt hảo, đặc biệt là băng lâu năm, có tính cộng hưởng mãnh liệt, vừa rồi đạp chân vào khe băng nứt, rốt cục góp phần đẩy nhanh hình thành tuyết lở. Tôi cơ hồ muốn tát cho mình một phát, nhưng là lúc này hối hận cũng đã vô dụng, cả người như con quay đảo quanh, tôi nghĩ bắt lấy dây leo núi, nhưng ngay cả cảm giác tay mình ở nơi nào cũng không có.
Ngay lúc đầu óc mơ màng, không biết phải làm sao, đột nhiên, tôi cảm giác được dây thừng quấn quanh eo như muốn kéo mình lên, tiếp theo cơ thể của tôi theo đó nhích lên một chút.
Tôi trong lòng cả kinh, đó là bọn Bàn Tử ở đầu bên kia đang kéo, tôi nhất thời dấy lên hy vọng, dây thừng còn có thể động đậy, chứng minh lớp tuyết lở không quá dầy, khí lực của bọn họ còn có thể truyền đến đầu dây phía bên này.
Tôi gắng sức lay động đống tuyết xung quanh, cố hướng lên trên, sau vài lần lảo đảo, dựa theo sức kéo của dây thừng, lỗ tai tôi chợt nổ vang, trước mắt sáng ngời, đã thoát ra đến mặt ngoài đám tuyết đọng.
Bọn Bàn Tử tránh ở dưới một góc tảng nham thạch, tuyết dồn cục ở mặt bên kia của tảng đá, ở trước mặt bọn họ hình thành một cái tuyết bộc, mấy người đều bình yên vô sự. Bàn Tử cùng Quách Phong cầm dây thừng, thấy đã kéo được tôi ra, hét to một tiếng, hỏi: “Không việc gì chứ?”
Tôi há hốc mồm thở, gật gật đầu, một bên vẫn là đầy trời tuyết lở đang ầm ầm nã xuống đầu, tôi dùng sức nắm dây thừng, bắt đầu hướng đến chỗ bọn họ. Nhưng luợng tuyết đọng xung quanh quá lớn, tôi căn bản không thể đứng lên, cả hai tay dùng sức mà cũng không di động được nửa phần, Bàn Tử đành phải giữ chặt dây, chờ đợi tuyết lở qua đi.
Tuyết lở đến nhanh, đi cũng nhanh, không đến thời gian nửa chén trà, tuyết đọng bên người tôi đều theo dốc tràn qua, chỉ để lại một lượng lớn tuyết vụn. Tôi nhìn xuống dưới, toàn bộ sơn cốc dưới chân đều bị một màu trắng bao phủ, không khỏi nghĩ mà sợ, nếu cũng bị ngã xuống đó, hiện tại thế nào còn giữ được mạng này.
Tôi được mọi người kéo đến bên dưới đá nham thạch, mấy người họ còn nguyên sợ hãi thở gấp từng ngụm khí lớn. Bàn Tử vỗ vỗ lưng tôi, nói: “Tên nhóc này xem như cậu mệnh lớn, may mắn lần này sụp xuống, lượng tuyết không nhiều, bằng không lúc này không chỉ mình cậu, đến tôi phỏng chừng cũng bị cậu kéo xuống rồi.”
Tôi không biết nên phản ứng như thế nào, đồ bảo hộ đều rớt hết, lỗ tai đông lạnh đỏ lên, cái gì cũng không nghe rõ lắm, đành phải vỗ vai hắn, quay đầu nhìn mặt ngoài sông băng ở bên cạnh.
Tuyết phủ khắp sườn dốc toàn bộ đã trút hết xuống sơn cốc phía dưới, một khối dốc sông băng to lớn nhất thời hiện ra trước mắt, thỉnh thoảng có ít tuyết vụn từ trên đầu đổ ào xuống, nhắc nhở chúng tôi có thể còn tuyết lở lần thứ hai.
Mặt ngoài sông băng là những tầng tuyết ngàn năm bị đè nén cuối cùng chuyển thành băng, cũng chính là thứ chúng ta hay gọi là “Băng trọng lực”. Loại băng này do tự nhiên hình thành, ở nơi có độ cao lớn so với mặt nước biển còn bị vây quanh bởi núi, hình thành sông băng, bình thường trên núi tuyết thường có một tầng tuyết bao vây sơn thể không quá dầy. Chính là tuyết vụn trên tầng băng ở dưới.
Trừ Bàn Tử ra, chúng tôi cho đến giờ đều chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy sông băng, ở ngọn núi trong sơn cốc này, nhìn thấy một khối băng lớn lồ lộ trước mắt, dưới ánh chiều tà, giống như một khối điêu bài lớn do lực lượng siêu nhiên tạo ra, thật sự khiến tâm tình rung động, tất cả chúng tôi đều nhìn đến ngây ngốc.
Hiệp Thành ở một bên lẩm bẩm nói: “Lần này nổ mắt pháo, cũng không phải là không có thành quả”
Qua một lát, mọi người dần dần lấy lại phản ứng. Hoa Hòa Thượng bật sáng đèn pin, chiếu xuống lớp băng, muốn tìm kiếm dấu vết của lăng tuẫn táng. Bên trong cuồn cuộn nhộn nhạo, sâu không thấy đáy, bình thường sông băng trong núi tuyết chỉ dầy độ mười một mười hai thước là cùng, khối sông băng này dầy một cách dị thường.
Ánh mắt của Bàn Tử thực cú vọ, lúc này, đột nhiên kêu lên một tiếng, tựa hồ phát hiện ra cái gì, giật lấy đèn pin trên tay Hoa Hòa Thượng soi soi.
Chúng tôi dướn mắt cố nhìn đến chỗ ánh đèn đang chiếu, ở một chỗ ánh sáng yếu ớt của đèn pin rọi đến, tôi nhìn thấy, sâu trong lớp băng mờ đục xuất hiện một vệt xanh xám, như ẩn như hiện một bóng dáng thật lớn, cơ hồ chiếm nửa bên băng nhai, trông hình dạng, giống một đứa trẻ có cái đầu lớn đang cuộn mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |