Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Phần 18

Bóng chiều dần ngả về tây, chỉ còn le lói ánh mặt trời ló ra từ một đụn mây, khối sông băng hoàn chỉnh lộ ra đã dần biến đen, bóng dáng thật lớn ở bên trong trở nên mơ hồ không rõ. Hình dạng cái bóng phi thường kỳ quái, nhìn chẳng ra cái gì, vô cùng quỷ dị, giống bào thai bị đông chết, với cái đầu lớn thấy mồ, cả thân thì dài thòng, càng nhìn càng sợ.

Hiệp Thành mở lớn miệng hỏi tôi: “Con mẹ nó, lúc đi không bái Bồ Tát, bây giờ gặp phải tà, đây là cái quỷ gì?”

Tôi và Bàn Tử lắc đầu, chúng tôi cũng chưa từng trông thấy cái gì như thế này, xét lớn nhỏ, thứ này có kích thước của một tòa nhà một trệt năm lầu, đông cứng ở chỗ sâu trong sông băng, nếu vậy lăng tuẫn táng, rốt cuộc ở nơi nào? Còn đây chẳng lẽ là sinh vật thời viễn cổ? Theo truyền thuyết núi Trường Bach mấy chục vạn năm trước vẫn là đại dương mênh mông một mảnh, vì núi lửa phun trào, mới từ trong biển nhô ra, cái thứ khổng lồ này, có thể hay không là thi thể của sinh vật biển thời viễn cổ?

Nghĩ lại cũng không đúng, thời điểm sông băng cổ hình thành, núi đã có trước rồi, nếu là thi thể cũng sớm thành hoá thạch.

Tuy rằng vừa trải qua một lần tuyết lở kinh tâm động phách, nhưng thật ra tuyết lở như vậy kỳ thực chỉ có thể gọi là đất lở tuyết đọng, quy mô không lớn lắm, thời gian lại nhanh, mọi người tuy trong lòng còn sợ hãi, nhưng lúc này cũng khôi phục tinh thần, nhìn thấy bóng dáng kỳ dị trong băng, ai nấy đều dậy lên lòng hiếu kỳ.

Chúng tôi sử dụng dùi đục, đóng một cọc trên mặt băng, buộc dây thừng, đi giầy trượt vào, xuống đến mặt ngoài sông băng, cẩn thận nhìn vào bóng đen quỷ dị đông lạnh ở trong đó, nhưng mấy người nhìn ngược nhìn xuôi vẫn không nẩy ra được cái gì.

Lúc này Trần Bì A Tứ đã khôi phục ý thức, Hoa Hòa Thượng và Hiệp Thành đỡ hắn đi lại, chúng tôi cẩn thận nhường đường cho hắn đến trước mặt.

Trần Bì A Tứ phản ứng vẫn hơi chậm chạp, nhu nhu con mắt, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cái bóng đen nửa ngày, đột nhiên ờ một tiếng: “Cái bóng dáng này… Chẳng lẽ là”Thai Côn Luân”?” Sau đó lập tức lắc lắc đầu.

“Thai Côn Luân” là cái gì? ” Chúng tôi chưa bao giờ nghe qua danh từ này, xem hắn kích động như thế, cảm thấy hơi khó hiểu.

“Thai Côn Luân” là một loại hiện tượng tự nhiên kỳ quái. Chỉ xuất hiện ở ngọn nguồn long mạch, theo cách nói dân gian, là nơi hội tụ linh khí của trời đất. Thường thường trong nham thạch, sông băng, trong rừng cây rậm rạp sẽ sinh ra từ trong lòng nó một dạng trẻ con kỳ quái, trong sách cổ gọi là “sinh thai”. Truyền thuyết trải qua vạn năm diễn hóa, xuất hiện quan niệm “sinh thai” sẽ thành tinh, ví dụ như Tôn Ngộ Không trong Tây Du kí”Hoa Hòa Thượng giải thích cho chúng tôi”Tôi nhớ rõ một quyển bút ký thời Đường từng nhắc đến. Những năm cuối Tây Hán, truyền thuyết kể lại trong sông băng đóng trên núi Côn Luân, dân địa phương phát hiện một cái băng thai khổng lồ, lớn như nấm mồ núi, ngũ quan đã muốn dị dạng, nhưng vẫn còn tinh xảo, trông rất sống động, vì thế “sinh thai” bị đổi tên là “Côn Luân thai”, sau đó ở mắt rốn của cái thai xây nên một cái lăng, tên là Côn Luân đồng tử miếu. Trong Phong thuỷ, “thai Côn Luân” là bảo huyệt trời định, hoàn toàn khác so với huyệt mộ tìm ra bằng kiến thức phong thủy. Muốn tìm ra một cái long mạch có khả năng sinh ra “Thai Côn Luân, là việc không thể, chỉ có thể đợi cho Thai Côn Luân bắt đầu hình thành, ngẫu nhiên để cho người ta phát hiện, sau đó đào hình thai ra, rồi xây lăng mộ ở trong đó. Như vậy bảo huyệt là có thể gặp nhưng không thể cầu. Truyền thuyết nói chỉ có nhân tài thông thiên mới có đủ tư cách. Lịch sử ghi lại chỉ có một người duy nhất chôn ở” sinh thai”, chỉ có một người, thì đó phải là hoàng đế.”

“Còn có loại chuyện tà môn như vậy?” Bàn Tử ngồi xổm xuống, ngắm nghía cái bóng dáng kia”Có điều, Thai Côn Luân này chắc không phải hình người.”

Trần Bì A Tứ hình như cũng không thể khẳng định, gật đầu nói: “Tôi cũng đoán vậy, Thai Côn Luân là thai vị thần định, vật thần sinh, nếu đây là Thai Côn Luân, lăng tuẫn táng, tất nhiên sẽ được xây bên trong nó rồi, có điều như vậy thì hơi…” Hắn nhìn xa xa phía núi Tam Thánh, trong ánh mắt hiện ra vẻ mê mang.

Tôi biết hắn đang băn khoăn cái gì, tiếp lời: “Nơi này là bảo huyệt trời sinh”Côn Luân thai vị”. Nhưng nơi thế này lại chỉ chôn một tòa lăng tuẫn táng, vậy thì, lăng chính Vân Đỉnh Thiên Cung ở núi Tam Thánh, phong thuỷ còn có thể tốt tới mức độ nào? So thế nào cung không thể kém”Côn Luân thai’được.’

“Đúng vậy,”Côn Luân thai”là đại địa nơi linh khí hội tụ, nếu so với nơi này còn tốt hơn, chỉ có một khả năng.” Trần Bì A Tứ thật nghi hoặc, giận dữ nói, “Thiên Cung, đúng thật là xây ở trên trời!” Trần Bì A Tứ nói những lời này với một thái độ dứt khoát, tôi thấy không phải lời đùa giỡn, chúng tôi bị hắn nói đến cả người phát lạnh.

Bàn Tử phản ứng trước nhất: “Làm sao có thể!”

“Tất nhiên là không thể, cho nên”Côn Luân thai”xuất hiện ở đây, chắc chắn có vấn đề, chẳng lẽ núi cao vách sâu sừng sững thế, hắn cũng có thể cải tạo lại, Uông Tàng Hải đạt được đến mức thần thông quảng đại vậy sao?” Trần Bì A Tứ lại nhìn thế núi xung quanh.

“Không, không nên nghĩ như vậy.” Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hỏi. “Có thể cái bóng dáng thai hình này là giả? Chỉ là do công nhân xây dựng ra? Một loại thủ pháp mang tính tượng trưng, thường dùng trong thiết kế hình tượng cho cổ mộ. Giống lăng Võ Tắc Thiên khi thành hình, liền giống như hình dạng âm hộ của người nữ, nói không chừng bóng dáng này, chính là bóng dáng của lăng tuẫn táng ta đang tìm kiếm.”

Tôi rất tự nhiên bột phát suy nghĩ này, bởi vì dân buôn đồ cổ chúng tôi, công việc thường ngày chính là phân biệt thật giả. Thời điểm chúng tôi mua đồ, đầu tiên phải nghĩ xem cái thứ mình cầm trên tay có phải đồ giả hay không, cho nên khi tôi nghe Trần Bì A Tứ nói năng lợi hại như vậy, ấn tượng đầu tiên là: Có thể hay không đang làm bộ làm tịch? Cái này coi như bệnh nghề nghiệp.

Huống hồ, việc đem cửa lăng mộ đông cứng trong băng, còn xây thành hình trẻ con, xác thực phù hợp với tính cách không sợ trời không sợ đất của lão Uông Tàng Hải.

Trần Bì A Tứ dồn lực chú ý vào sơn mạch bốn phía, căn bản không có nghe tôi nói. Tôi quay đầu nhìn về phía Muộn Du Bình, tên đứng phía sau này trên mặt cũng mang vẻ nghi hoặc, biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm bóng dáng dưới băng, không lên tiếng. Nhưng còn Hoa Hòa Thượng thì vô cùng tán đồng cách nói của tôi [xem ra hắn cũng có thể là dân thu mua đồ cổ tuyến đầu, giống như tôi cũng mắc bệnh nghề nhiệp]. Hắn nói: “Điều cậu nói có khả năng lắm, nhìn’thai ảnh”bên trong còn có những phần nhỏ mờ nhạt, hiển nhiên không phải một cái thai đơn thuần, tựa hồ có chiều sâu cao thấp, hơn nữa bốn phía còn có những thứ, tuy không thể giải thích là cái gì, nhưng có khả năng rất lớn là kiến trúc.”

Lòng tôi nổi lên loại cảm giác kỳ diệu, Uông Tàng Hải đem lăng mộ xây thành hình dạng thai nhi, chẳng lẽ là hy vọng chỗ đặt lăng mộ này giống “Côn Luân thai” một ngày nào đó sẽ thành tinh sao. Việc này nếu là thật, thì thực không thể tưởng tượng.

Bàn Tử nói: “Thôi không phải đoán nữa, dù sao không đào được ra, đoán như thế nào cũng chỉ là đoán, có thời gian rảnh rỗi thế, chi bằng nghĩ biện pháp đi xuống đi.”

“Cái đó… nếu xuống đến nơi, nhìn thấy không phải lăng tuẫn táng, mà là một khối băng tinh thực sự to lớn -” Hiệp Thành có chút sợ hãi, long lắng hỏi”Thế thì phải làm sao?”

Bàn Tử vỗ vỗ hắn: “Vậy anh cứ việc ở lại trên này, chúng tôi đi xuống xác nhận, sau đó sẽ gọi anh xuống sau.”

Tôi cũng nói: “Nếu thật sự là băng thai, thì đó quả thực là cơ hội ngàn năm có một, có thể nhìn liếc một cái thôi cũng đáng giá.” Hoa Hòa Thượng vỗ vai Hiệp Thành, nói: “Cậu trông thế mà nhát, nên học điểm này ở các vị đại ca… Hiện tại vấn đề không phải xuống hay không xuống, mà là làm cách nào đi xuống?” Hắn đánh giá một chút độ dầy của băng. Nói: “Dùng dùi băng đục, nửa tháng chưa chắc đã đến nơi.”

Chúng tôi là thổ phu tử, cũng không phải băng phu tử, phương pháp dùng cho mặt băng hoàn toàn khác với cách thông thường. Phải lo lắng đến rất nhiều nhân tố.

Bàn Tử nhìn chằm chằm dưới sông băng dưới chân, khoát tay áo nói với chúng tôi: “Cái này có gì khó? Cứ giao cho Bàn béo tôi đây.”

Tôi thấy hắn điệu bộ có vẻ rất ra dáng, trong lòng tò mò, Bàn Tử trong đội ngũ vẫn luôn là người hăng hái đảm nhận vai trò dẫn đầu, ở phương diện dùng đến kỹ thuật rất ít khi phát biểu, nhưng một khi hắn phát biểu ý kiến, điểm đưa ra liền vô cùng mấu chốt, chứng tỏ tâm tư người này kỳ thật vô cùng nhẵn nhụi (tức là trong lòng chẳng có tính toán xấu xa gì, thẳng ruột ngựa). Tôi ở cổ mộ đáy biển đã sâu sắc cảm nhận được điều đó, nhưng chỉ sợ cá tính ham tài rồi cũng cuốn bay đi mất điểm tốt duy nhất này của hắn. Có điều muốn cùng Bàn Tử nói chuyện cần kỹ xảo, hắn thuộc loại người cứng mềm đều không ăn, đại đa số thời điểm, kích hắn so với nịnh hót hắn còn hữu dụng hơn. Vì thế tôi liền nói móc: “Cậu thì có thể có biện pháp gì?”

Hắn quả nhiên tỏ vẻ hơi khó chịu, nói với tôi: “Cậu nói cái gì, cái tên thư sinh nhà cậu thì có ý tưởng gì nào? Tôi từng đi hết núi Côn Luân, băng đóng trên núi Côn Luân so với cái sông băng sâu không thấy đáy này còn gấp mấy, cậu so được với Bàn béo tôi kinh nghiệm đầy mình à.”

Tôi cười: “Vậy cậu nói ra nghe một chút.”

Bàn Tử hung hăng nói một mạch những điều người dẫn đường ngày đó nói với hắn. Rất nhiều chuyện xưa hay ho về các vùng đóng băng. Núi Côn Luân độ cao so với mực nước biển lớn hơn nơi này rất nhiều, là cao nguyên núi băng chính hiệu, nơi đó băng băng phùng đóng rất lớn bởi vì nhiệt độ không khí và đại hội thể dục thể thao thường xuyên trên sơn thể nên phát sinh rạn nứt, đôi khi trong những cái khe nứt ra đó phát hiện thấy di hài của người thời cổ, thậm chí có người phát hiện phòng ở nằm sâu trong sông băng, nhưng mấy thứ đó đã sụp xuống rồi, bên dưới lộ ra toàn là hài cốt.

Lúc ấy hắn hỏi vì sao hoành cảnh lạnh giá như thế mà di tích cổ bảo quản không được tốt như người ta nghĩ, người dẫn đường kia liền nói với hắn, đem một tòa kiến trúc đầy đủ đông cứng trong băng là chuyện không có khả năng, đặc biệt với kết cấu phòng ốc bằng gỗ, gặp băng tan hoặc tuyết lở, khẳng định sẽ sập ngay.

Hiện tại lăng mộ dưới chân chúng tôi tất nhiên được xây dựng ở trên vách núi đen, nhìn tổng thể phương diện, hình dáng cực giống trẻ con, điều đó nói lên phía dưới không có dấu hiệu bị sụp, bằng không với loại kiến trúc này, một vết nứt liền hoàn toàn không ra hình dáng gì. Cho nên, trừ phi trong sông băng không phải lăng tuẫn táng mà là tảng đá, bằng không, lăng mộ này đông cứng trong băng liền khẳng định không phải vì bị tuyết lở, mà là bởi vì tạo thành như vậy.

Bàn Tử nêu ra lý do vô cùng đầy đủ, tôi gật đầu đồng ý, có điều những người khác vẫn nghe không ra giả thiết trong lời kể của hắn, Phan Tử hỏi: “Ừ, rồi sao nữa?”

Bàn Tử xua tay nói: “Nếu không phải tuyết lở, một lăng mộ xây từ hơn 900 năm trước, theo đạo lý, băng áp lực 900 năm tuổi không thể sâu như vậy, cho nên điều này khẳng định tại sao, sông băng dưới chân chúng ta bây giờ chính là một bức tường băng siêu dày cho nhân công tạo ra, tường băng này không trực tiếp đặt ở trên kiến trúc, mà có một độ cong nhất định, hình thành một cái khung băng thiên nhiên, đặt trên sườn dốc, bảo vệ cho kiến trúc phía dưới. Lớp băng này chức năng giống như gò đất phong trước huyệt mộ. Tổng lại, sông băng này chắc chắn không dày như chúng ta tưởng tượng, cậu xem, chỗ băng này độ trong suốt rất tốt, cũng là một chứng cớ.”

Bàn Tử nói xong, mọi người ồ lên, cả đám đều nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, đồng thời lại đột nhiên cảm thấy dưới chân không được an toàn.

Bàn Tử còn nhớ vụ tôi vừa rồi xem nhẹ hắn, lại biết tôi từng học kiến trúc, liền hỏi tôi điều hắn nói vừa rồi là có khả năng không.

Tôi gật gật đầu, nói rõ giải thích của hắn cùng lý luận rất tương xứng, hơn nữa có thể tính toán được. Trên thế giới từ rất sớm người ta đã dùng băng làm khung xây phòng ốc. Thờ Tam Quốc Tào Tháo xây thành nội trong một đêm chính là dùng băng và cỏ, người Eskimo cũng đã sớm dùng băng xây dựng phòng ốc làm nơi ở, gần đây nhất ở Đan Mạch xuất hiện kiến trúc hiện đại xây bằng băng, chứng minh độ cứng trong kiến trúc học của băng tuyệt đối không thành vấn đề.

Chỉ có điều Tào Tháo một đêm xây thành là ở trên bình nguyên, xây dựng một khung băng to lớn như thế này ở trên vách đá, thật sự có thể thực hiện sao. Tôi hơi có điểm băn khoăn, dù sao thời điểm đó cách đây trên dưới 1000 năm, Uông Tàng Hải cho dù có siêu việt xuất chúng, cũng không hẳn đạt đến loại trình độ này.

Bàn Tử thấy tôi đồng ý quan điểm của hắn, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, lắc đầu vài cái, nói: “Thấy chưa, Bàn béo tôi gọi cái này là nhân tài.”

Hiệp Thành hỏi tôi: “Ngô thiếu gia, có thể căn cứ vào kiến trúc học, tính ra khả năng độ dày của khung băng kia hay không?”

Tôi phần lớn kiến thức đại học đều đã trả lại cho giáo sư. Có điều trọng lương đơn vị thể tích băng tôi vẫn còn nhớ. Trong lòng nhẩm tính, sử dụng vài công thức tính toán liền cho ra một vài kết quả, nói với hắn: “Nếu đúng như Bàn Tử nói, giả thiết sử dụng sử dụng kết cấu chống đỡ đầu gỗ, độ dày lớp băng ngay dưới chân chúng ta có lẽ không qúa mười thước, bằng không trọng lượng quá nặng, sẽ tự mình sụp xuống, dùng cái gì cũng không chống đỡ nổi.”

“Mười thước.” Mấy người quay ra nhìn nhau, Phan Tử nói: “Mẹ nó, thế thì cũng giống nhau cả thôi. Băng chỗ này không có như các nơi khác, cứng rắn hơn, chúng ta lại không có thiết bị chuyên nghiệp. Vừa rồi tôi và Quách Phong dùng xẻng ra sức đào một chút, gõ vài cái, tay đều tê rần, mà chỉ đào ra được cái lỗ nhỏ, muốn đào đến mười thước chỉ sợ tốn không ít thời gian, một tuần có khi cũng không đủ.”

Băng trọng lực hoàn toàn không giống với sông đóng băng, nguyên liệu đóng băng là nước sông, bên trong có tạp chất hơn nữa chứa lượng lớn bọt khí. Nhiệt độ lòng sông cũng không quá thấp, còn băng trọng lực là do tuyết hàng ngàn năm tích tụ từng tầng từng tầng ép thành, không chỉ ít tạp chất, mà nhiệt độ trong lòng tuyết khả năng còn thấp hơn âm 50 độ, tại đây nhiệt độ và độ tinh khiết kết hợp, độ cứng và mật độ băng trở nên phi thường đáng sợ.

Bàn Tử nói: “Chúng ta không phải có thuốc nổ sao? Rõ ràng chúng ta cứ nấp sau tảng đá, nổ thêm cái lỗ châu mai là xong.”

Hoa Hòa Thượng và tôi lập tức lắc đầu, tôi nghĩ vừa rồi thiếu chút nữa chết chìm trong tuyết, tức giận nói với hắn: “Cậu thật đúng là trí nhớ ngắn hạn, vừa rồi còn chưa nếm đủ hương vị à? Hơn nữa, nếu sông băng rỗng ruột, đem thuốc nổ phá, chẳng khác nào đem toàn bộ khung băng phá tơi bời kết cấu… nếu giả thiết của cậu chính xác, nổ thành một cái đạo động rồi cứ cho là không có gì phải lo lắng đi, nhưng đến nơi mấu chỗt, khả năng ngay cả xẻng băng cũng không được dùng, một khi không cẩn thận chính là tạo ra phản ứng dây chuyền.”

Bàn Tử đối với lý luận khoa học vô cùng phản cảm, nói: “Cậu thật cứng nhắc, xẻng cũng không thể sử dụng, thế làm sao bây giờ? Chẳng lẽ dùng thìa xúc? Cậu không cần phải ỷ mình là sinh viên, ở trong này nói chuyện giật gân, chế tạo ra tình huống khó khăn để dọa người.”

Tôi nói tôi không thèm so đo với cậu, nhưng sự thật chính là sự thật, người nào không tin, có thể tự mình thử nghiệm.

Một vấn đề vừa thông suốt thì lại nảy ra một vấn đề, không khí lại trở nên nặng nề, tất cả mọi người không ai nói lời nào, bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết. Đang lúc do dự không quyết, đột nhiên Muộn Du Bình cầm cái lô đun trà không lửa của Thuận Tử đi tới bên cạnh chúng tôi, ném xuống mặt băng một bên, thân lô nóng bỏng lập tức cùng mặt băng lạnh lẽo nổi lên phản ứng, phát ra thanh âm ba ba, hắn quay qua hỏi tôi: “Như vậy được không?”

Tôi vừa thấy, trong lòng nói ái chà, đúng vậy, mẹ nó băng đông lạnh mà, không nghĩ tới biện pháp này, dùng lửa không phải được rồi sao.

Độ cứng của băng cùng độ ấm tương quan trực tiếp, độ ấm nhất thời đẩy lên cao, độ cứng sẽ giảm xuống, mặt ngoài tường băng yếu đi trông thấy, xẻng băng đánh xuống tạo phản ứng dây chuyền lại càng yếu. Chúng tôi có thể từng bước một, trước đem mặt ngoài băng nung nóng, sau đó mới đào xuống, bên trong lại lộ ra lớp băng đông lạnh, rồi tiếp tục dùng lô không lửa nung, lặp đi lặp lại thẳng đến lúc thông mới thôi.

Kiểm nghiệm thực tiễn chính là tiêu chuẩn chân lý, chúng tôi lập tức làm thử. Lấy ra lô không lửa của chính mình, ném lên trên mặt băng, một phút sau dùng xẻng đào. Quả nhiên, đúng như trong sách nói, khối băng bị nunqg nóng trực tiếp vỡ ra.

Có điều bởi vì nhiệt độ không khí bốn phía quá thấp, làm như vậy tốc độ tiến triển vô cùng chậm, chúng tôi thay phiên nhau làm, thẳng đến gần ba tiếng đồng hồ, thời điểm trời đã sẩm tối, trên tường băng mới đào ra một cái giếng nửa thước rộng, bảy tám thước sâu lõm xuống, phía dưới màu sắc tầng băng biến hóa rõ rệt, độ tinh khiết của băng cũng trong suốt rất nhiều, chứng minh điều Bàn Tử nói đã muốn đúng một nửa, tuyệt đối không phải băng tự nhiên hình thành.

Bàn Tử trên lưng cột lấy dây thừng hai chân chạng ra hai bên, cuối cùng dùng lô không lửa nướng một chút băng ở đáy giếng vừa đào, sau đó dùng cái chuôi chùy ngắn đâm xuống, đang định nện thêm một phát, không ngờ “Ba” một tiếng, khung băng nứt ra một cái khe, lập tức chúng tôi thấy không khí bên trong đột nhiên ùa ra, thổi bay một trận gió, đột ngột ấm một trận rồi lạnh ngay tức khắc.

Bàn Tử lại nện một cú, đem khối băng bên dưới đánh vỡ, vụn băng rơi xuống lả tả, quả nhiên xuất hiện một cái cửa động, phía dưới trống rỗng! Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Ngay cả Bàn Tử cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Mình đoán đúng rồi!”

Chúng tôi kéo hắn lên, mọi người xúm lại quanh cái cửa động, cầm đèn pin soi vào bên trong.

Bên trong hố băng, là một cái không gian đen tối mông lung rộng lớn, toàn bộ khung băng giống như một cái bát khấu trong suốt nằm ở một đường trên vách đá, treo đầy vô số những thanh xà gỗ theo vách đá núi dựng thẳng đứng lên, lần lượt sắp xếp theo một loại trật tự, hình thành kết cấu giàn giáo, chống đỡ “Băng bát” ở bên ngoài, đây chính là thai ảnh mà chúng tôi nhìn thấy từ trên mặt băng, nhìn không tới vách đá bên dưới có gì, vực sâu tối đen một mảnh.

Nhưng ở một chỗ độ khoảng trăm thước dưới vách suờn núi, chúng tôi thấy được chân thân của cái thai ảnh màu đen kia, đó là một sơn động hình thai rất lớn, cũng không rõ là nhân công chế tạo hay tự nhiên hình thành, cái cửa động ước chừng rộng bằng bể bơi tiêu chuẩn, nhìn một lát chợt thấy, trông cực giống một đứa trẻ con đen thui khổng lồ.

Chúng tôi sợ hãi ngây người, ai nấy đều như thốt không ra lời, Bàn Tử lại thi triển ánh mắt cú vọ, bắt lấy tay cầm đèn pin của tôi, dời về một hướng. “Xem nơi này!”

Chúng tôi nhìn xuống, nheo lại ánh mắt cẩn thận quan sát, đến lúc này mới phát hiện tại bên trong sơn động, còn có một cái nóc điện viền vàng uốn lượn, có một bộ phận kiến trúc lộ ra ở cửa động, dùng một đầu đường hành lang gỗ chống lên vách đá, giống như lầu các nhẹ nhàng gữa không trung, đại bộ phận kiến trúc chìm sâu trong sơn động, nhìn không tới toàn cảnh.

Bởi vì nhiều năm ở trong nhiệt độ băng giá, nơi nơi ngưng kết băng tiết, phần lộ ra ở cửa động kia thoạt nhìn bụi tuyết vây trắng xóa, nên không rõ ràng, nhìn lướt qua khó mà phát hiện.

Đây là linh cung của lăng tuẫn táng, cũng là chỗ mà các mô kim hiệu úy hay gọi là long lâu bảo điện, trong lăng mộ cái gọi là ‘Lăng’ chính là bộ phận này, mà chỗ đặt quan tài chủ nhân, hẳn nằm ngay dưới Linh cung, trong vòng sơn thể.

Tôi không khỏi cảm khái, còn tưởng rằng nơi này nhiều nhất chỉ ẩn nấp một cửa vào địa cung, không nghĩ tới Vạn Nô vương phô trương lớn như vậy, lăng tuẫn táng mà cũng thiết kế linh cung hoành tráng nhường này. Nếu Vân Đỉnh Thiên Cung không bị đại tuyết bao trùm, thì sẽ là cảnh tượng đồ sộ tới mức nào? Thật sự không thể tưởng tượng, trí tuệ của người xưa không thể không làm người thời nay phải sợ hãi thán phục.

Bàn Tử là người đầu tiên có phản ứng, đột ngột phá lên cười, tiếp theo những người khác đều nở nụ cười hoan hỉ, mọi người đập tay nhau ăn mừng, tôi và Bàn Tử đập tay lại còn chơi trò húych mông, thiếu chút nữa là trượt khỏi băng đi xuống.

Hoa Hòa Thượng vội vàng ngăn chúng tôi lại, hắn chỉ chỉ tuyết nhai trên đỉnh đầu, ý bảo cẩn thận tuyết lở lần nữa, chúng tôi toàn bộ đều ở ven sông băng, một người cũng không thể thoát.

Chúng tôi lúc này mới cố nén lại kích động trong lòng, trở nên an tĩnh, nhưng là mấy người đều không nén được xúc động mừng như điên trên khuôn mặt.

Bây giờ ngẫm lại, dân trộm mộ, cho dù là mười đời làm nghề trộm mộ, có mấy người có thể đào lên hoàng lăng đến cấp bậc loại này, nếu có thể đi vào hoàng lăng một lần mà sống sót nguyên vẹn trở ra, thì cũng chẳng thèm để ý trong lăng có loại bảo bối gì nữa, phi vụ lần này thật lớn, cứ như vừa thoát khỏi kiếp chăn trâu bao nhiêu năm, tâm tình xảy ra xáo trộn mạnh, loại lực hấp dẫn này, ai cũng không kháng cự được. Liền ngay cả người không có dự định đi vào trộm mộ, cũng bị một cỗ xúc động cực độ chi phối, trong đầu chỉ muốn xuống ngay xem bên trong đó có gì.

Hoa Hòa Thượng vỗ vỗ mặt, làm cho chính mình trấn tĩnh lại, sau đó quay đầu hỏi Trần Bì A Tứ, chúng tôi hiện tại đi xuống luôn, hay là để đến ngày mai.

Trần Bì A Tứ liếc chúng tôi bằng ánh mắt bí hiểm, hỏi: “Ngày mai đi xuống, các cậu có thể đợi được sao?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 2
Thư ký Trương cũng hiểu Bí thư Thẩm đột nhiên đề xuất đến Huyện Bá khảo sát thực ra là để dập lửa giúp Lưu Thế Hiên. Y cũng có cái nhìn với việc Bí thư Thẩm vội vàng ra mặt thay Lưu Thế Hiên như vậy. Nhưng y chỉ là một thư ký nên điều gì nên nói, điều gì không thì biết rõ. Cho nên y không dám nhiều lời mà chỉ ngoan ngoãn đi theo Thẩm Phục Minh. Chuyện xảy ra ở trước cửa trụ sở Huyện ủy quá đột nhiên làm y không kịp có phản ứng. Nhưng nghe Hạ Tưởng nói như vậy, y liền mơ hồ hiểu ra. Y nghĩ tới chuyện...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hàn Lập – Quyển 22
“Tại hạ danh xưng Vô Ưu, mấy ngày trước đã tính phái người thỉnh đạo hữu tới đây một chuyến, nhưng vì trên người còn một số chuyện khác trì hoãn nên hôm nay mới có cơ hội cùng đạo hữu hội ngộ.” Một tên thanh niên hai đầu lông mày có ấn khắc một đạo ma văn đỏ tươi trong số đám nam nữ Ma tộc, bộ dáng như là kẻ cầm đầu hướng Hàn Lập ôm quyền, mỉm cười nói. “Luyện Hư hậu kỳ đại thành!” Ánh mắt Hàn Lập thoáng đảo qua đám người kia, cho dù tên thanh niên có được một kiện bảo vật che đậy hơn phân nửa khí tức nhưng hắn...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Lần đầu Bàn Tử tỉnh lại là sau đó bốn giờ, chúng tôi ai nấy đều nóng lòng sốt ruột đợi hắn, Tiểu Hoa lúc này đã chuẩn bị hết mọi thứ đâu vào đấy cả. Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn chỉ duy trì được trong vài phút ngắn ngủi rồi lại thiếp đi. Sau đó có tỉnh lại thêm ba lần nữa, nhưng đều là trong tình trạng vô thức, cơ bản không thể trao đổi được điều gì. Ách Tỷ nói Bàn Tử có xuất hiện triệu chứng kiệt sức, nên cho hắn tiếp một chai đạm, trong khoảng thời gian đó, chúng tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu về ‘bản đồ’ trên bụng hắn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng