Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Phần 19

Chúng tôi chỉnh đốn trang bị, thu lại toàn bộ lô không lửa, dùi băng, xẻng gấp đều gom hết gọn, moị người tựa hồ hiểu ý nhau, dùng tốc độ lớn nhất, rất nhanh thu thập thỏa đáng, đến tập trung xung quanh miệng giếng vừa đào.

Đây là biểu hiện điển hình của con người khi có cùng mục tiêu, kỳ thật nói ra rất mắc cười, thu thập nhanh nữa, cũng chẳng liên quan gì đến việc có thể đi xuống sớm hơn một chút, bởi vì ai cũng chưa từng chạm qua hoàng lăng, dù có muốn quá trình cũng không tuần tự quen thuộc như mọi lần, có điều lúc ấy chỉ muốn khẩn cấp như sợ đám người khác giành trước.

Cho nên liền xuất hiện một màn buồn cười: Sau khi vây quanh chỗ miệng vỡ, mọi người đột nhiên không hiết tiếp theo nên làm gì, thương lượng nửa ngày, phát hiện ai cũng không biết đường. Mấy người nhìn nhau, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tôi xem bên trong động, âm thầm phân tích một chút, lần này vị trí đổ ra hoàn hảo, nhưng vấn đề chí mạng ở đây là, vị trí của chúng tôi ở ngay phía trên vực sâu, cách chỗ thai động Linh cung trăm thước chênh cao cùng hơn hai mươi thước chiều ngang, chúng tôi mặc dù có đủ dây thừng, nhưng không thể vượt qua hơn hai mươi thước khoảng cách ngang được… đấy là tính sơ sơ như thế.

Phía sau Trần Bì A Tứ nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của cả bọn, cười lạnh một tiếng: “Một đám không tiền đồ.” Nói xong đứng lên, bảo chúng tôi tránh hết ra.

Tôi trong lòng cười thầm, Trần Bì A Tứ thế mà cũng không tránh được tâm lý của người già, cho tới giờ chúng tôi đều do hắn làm chủ [thiên lôi chỉ đâu đánh đó], vừa rồi Bàn Tử một tay lo liệu, hắn khó tránh khỏi trong lòng không thoải mái, lúc này nhìn thấy chúng tôi như vậy, liền nhịn không được nói lời độc địa, để lấy lại địa vị của chính mình, đây là tâm tính rất phổ biến của người già.

Chúng tôi tránh lối cho hắn đến bên lỗ hổng, Hoa Hòa Thượng tự cười giễu, nói: “Lão gia, chúng tiểu nhân đều là những kẻ u tối, chưa từng thấy trận thế lớn như vậy. Ngài nói cái đấu này… Nên dùng đổ pháp nào?”

Trần Bì A Tứ để Hiệp Thành đỡ hắn ngồi xổm xuống, nhìn một vòng phá động, nói: “Trăm khoanh vẫn quanh một đốm. Để cẩn thận, chúng ta trước cử một người trèo lên hành lang trụ gỗ, dọc theo hành lang trụ đến phía trên sơn động, sau đó dùng dây thừng hạ xuống phía trên mái ngói lộ ra của phần kiến trúc.”

Chúng tôi nhìn về phía hành lang trụ gỗ kết đầy băng, mỗi một căn hành lang trụ chừng hơn 100 thước dài, tuyệt đối không phải làm từ một thân cây gỗ thô, khẳng định có mộc khiết tử gắn kết các đầu gỗ với nhau thành thanh trụ dài, như vậỵ chịu mình áp lực kết cấu thì không thành vấn đề, nhưng là không biết có thể nhận thêm sức kéo hay không. Nếu không được, vậy là xong đời, một cây hành lang trụ gỗ mà sụp xuống, trong quá trình rơi, tất nhiên tất nhiên sẽ xô ngã thêm vài cái hành lang trụ khác, đến lúc đó toàn bộ khung băng có khả năng sập vụn, cách làm đó vẫn là thập phần mạo hiểm.

Nhưng lúc ấy, mọi người đều vội vã muốn đi xuống, cũng không để tâm lo lắng nhiều, hơn nữa, dường như không còn biện pháp nào tốt hơn. Đảm nhận vụ này thích hợp nhất chỉ có Phan Tử, những người còn lại vô luận thân thủ hay thể trọng đều không phù hợp, cho nên Phan Tử đành phải khơi mào Đại Lương này.

Chúng tôi cuộn dây thừng thành hình con bướm buộc trên người hắn, trang bị thêm một ít công cụ nhẹ, Phan Tử có vẻ hơi bị hưng phấn quá liều. Trần Bì A Tứ cho hắn uống một ngụm rượu, làm hắn trấn định lại một chút, nói: “Trăm ngàn lần đừng có vào trong động, mục tiêu của chúng ta không phải nơi này, xuống đến nơi thì báo hiệu cho tôi ngay.” Phan Tử gật gật đầu, hít sâu một cái, liền thật cẩn thận chui vào trong giếng băng, sau đó dùng phi hổ trảo phóng đến bám trên hành lang trụ gỗ, giống như bộ đội đặc chủng thành thạo di chuyển, lập tức đã đến phía trên hành lang trụ.

Một bước giẫm lên, hành lang trụ gỗ liền phát ra thanh âm liên tiếp của tiếng băng vỡ làm cho người ta không khỏi lo lắng, chúng tôi nhất thời đều đình chỉ hô hấp, sắc mặt Phan Tử cũng trắng bệch đứng không nhúc nhích, chỉ e hành lang trụ thực sự gãy. Nhưng may mắn là, chưa đến mười phần giây, thanh âm bạo liệt phát ra từ hành lang trụ đột ngột dừng lại, bốn phía khôi phục một mảnh tĩnh mịch, kết cấu chịu lực trở lại cân bằng.

Tôi nghĩ, có thể chính mình đã lo lắng quá nhiều, mặt trên khung băng có nhiều chấn động mạnh như thế, hành lang gỗ trong lúc đó phải chịu áp lực cũng phi thường lớn, chúng tôi chỉ giống như con kiến bò, hẳn không phải vấn đề.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, bị dọa một trận, chúng tôi đều thanh tỉnh đôi chút, mấy loại kích động không đâu đều bị dẹp bỏ. Phan Tử tiếp tục đi về phía trước, từng bước cẩn thận, cơ hồ đang nhảy một loại vũ đạo với tiết tấu thong thả. Lòng chúng tôi cũng nhảy nhót theo nhịp điệu của hắn. Thật vất vả, cuối cùng cũng tới hành lang trụ cuối vách núi đá, phía dưới hơn một trăm thước, chính là chỗ sơn động.

Hắn quay đèn pin nhấp nháy về phía chúng tôi ra hiệu, sau đó ném đi năm sáu cây pháo sáng, rơi xuống một vùng tối thăm thẳm. Trong bóng đêm vài đạo ánh sáng rơi thẳng xuống phía dưới, có vài cái rơi xuống mất hút dưới vực sâu, có vài cái rơi xuống hơn mười thước, đánh vào mái ngói, bắn tung tia lửa rồi ngừng lại. Đồng thời chất hóa học bên trong cây pháo sáng vì chấn động kịch liệt nên phát sinh phản ứng, ánh sáng càng ngày càng tăng, mơ hồ chiếu sáng tình hình bên trong khung băng.

Tiếp theo Phan Tử cởi bỏ dây thừng trên lưng, thả xuống dưới thẳng đến mái ngói, sau đó nhanh chóng trượt xuống. Nhìn Phan Tử vững vàng dừng ở phía trên mái ngói, tâm tình chúng tôi mới buông lỏng, Phan Tử hướng chúng tôi đánh vài động tác tay, ý tứ đại khái cả quá trình đã an toàn.

Chúng tôi bắt đầu cảm thấy dâng lên hưng phấn, người kế tiếp là Hoa Hòa Thượng, chúng tôi lục tục thật cẩn thận nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, từng người từng người thận trọng theo lối cũ đi xuống.

Một trăm thước đi thăng bằng và leo hơn trăm thước dây thừng không phải trò đùa, trong khi đi xuống tôi thấy thân thể cơ hồ chao đảo, không có Phan Tử đỡ thì đã hôn mặt ngói lưu ly phía dưới đến mấy cái. Đặt được bàn chân lên hành lang trụ gỗ, cả người không tự chủ được cứ muốn nhũn ra.

Bảy chiếc đèn pin thi nhau chiếu ra xung quanh, phát hiện tòa băng khung này tạo với vách đá sườn dốc một góc khoảng 30 độ, sơn động rất sâu, cung điện nằm hẳn bên trong sơn thể, nhìn không tới hoàn cảnh bên trong, đỉnh núi và đỉnh Linh cung như hợp làm một, trạm nghỉ của chúng tôi ở trên đỉnh ngói là lớp ngoài cùng phô ra của Đại điện, vành đầu mái cong đều tạc hình rồng phượng, hai bên nóc nhà là mỏ diều hâu trấn trạch, ngói vàng xà hồng rất có khí chất hoàng gia. Mấy người xiêu xiêu vẹo vẹo đứng ở mặt trên nóc, có cảm giác như đóng phim của Châu Tinh Trì liều mạng không sợ chết.

Bàn Tử muốn nhấc một mảnh ngói lên xem, phát hiện mái ngói cùng xà ngói đông lạnh gắt gao, căn bản gỡ không ra, nên bỏ cuộc. Chúng tôi lần lượt cẩn thận hành lễ lạy đầu rồng mái cong, rồi thả dây thừng xuống trước mái hiên cửa chính điện. Cửa hiên giống như một loại đài hiến tế, kết cấu phô ra toàn đá phiến, hàng năm rét lạnh làm cho tảng đá hóa giòn, dẫm chân lên làm lớp băng dát ngoài rúng động, lúc nào cũng có thể gãy.

Nơi này hẳn là sạn đạo cuối cùng tiến vào linh cung năm đó, hiện tại sạn đạo đã gần bị phá hủy, một bên là vực sâu vạn trượng tối đen một mảnh, mà hai bên trái phải bị băng tiết bao trùm, bên trong tất cả đều là màu đen tro tàn của những thứ không biết tên từ xưa.

Phong cách đồ đồng cùng bộ dáng cung điện, đều có phong cách thời Hán phi thường rõ ràng, xem ra Uông Tàng Hải tới đây nhận thầu công trình, nhưng về mặt thiết kế vẫn không thể vượt qua dân tộc của chính hắn cùng hạn chế của thời đại, hoặc nói, cũng có thể với năng lực lúc ấy của Đông Hạ, chỉ có chỉ có thể vượt qua được biên giới của nhà Hán.

Bên kia là cửa linh điện, trước cửa lập một khối bia đá không chữ, mặt sau là cửa đá bạch ngọc vào chính cung, cửa rất lớn, cơ hồ có tầm cao ba người, rộng hai người. Trên cửa đá điêu khắc rất nhiều quái điểu mặt người nhảy múa trong mây, khó dùng một cái tên để diễn tả, ở trên cái vòng mở cửa bằng đồng thau có một đầu hổ, bản lề và khe cửa toàn bộ để làm khe nước chảy, hiện tại hai bên ván cửa đã đông lạnh giống như một chỉnh thể liền khối.

Đứng ở chỗ này nhìn lên mặt khung băng, ánh sáng mỏng manh từ phía trên xuyên thấu xuống dưới, trong ánh mắt của tôi tựa hồ mông lung một tầng sương mù, nhìn ra khung cảnh cổ xưa xung quanh, loại cảm giác này rất khó dùng ngôn từ để biểu đạt.

Hoa Hòa Thượng liền mang máy ảnh ra chụp, chúng tôi nhân cơ hội lấy lại hơi thở, nhìn ngắm một vòng khung cảnh. Hiệp Thành đi một vòng chung quanh, nhìn đến vách núi đen phía dưới, cảm khái nói: “Tôi thực con mẹ nó không thể hiểu nổi, tên Vạn Nô hoàng đế này vì cái gì đem lăng của hắn xây ở chỗ đến chim cũng không ỉa, vùng bình thượng không tốt sao? Cái này còn không phải ép người quá đáng?”

Tôi nói: “Ý tứ của hoàng đế không giống với người thường, có lẽ có liên quan đặc biệt đến tôn giáo của bọn họ, cậu xem Tây Tạng có rất nhiều miếu thờ, toàn bộ đều xây ở chỗ người căn bản không thể mò tới, vì muốn tiếp cận thần linh, loại trần tục như chúng ta không thể hiểu được.”

Bàn Tử lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: “Tôi cảm giác nguyên nhân xây lăng ở đây rất đơn giản, chính là không muốn để cho người khác phát hiện, bên trong khẳng định có đồ tốt, lão già vạn nô vương ôm làm bảo bối, đến chết cũng không muốn cho người khác, chúng ta lần này hảo hảo giáo dục cải tạo tư tưởng cho hắn.” Nói xong hắn và Quách Phong cùng nhau lấy ra khiêu can đi cậy cửa điện.

Tôi thấy buồn cười, đây chính là con người thật sự của Bàn Tử nếu hắn làm hoàng đế, thật không biết sẽ đem lăng mộ của mình thiết lập ra làm sao.

Mặt sau cửa đá Ngọc Thạch không có đá chặn như thường thấy, dùng xà beng nạy một cái, băng hai bên trục cửa liền phát ra tiếng kêu bạo liệt, chúng tôi dùng cái đục phá nát băng trên khe cửa, mới miễn cưỡng mở ra một cái khe hở. Một đạo hắc khí phụt ra, chúng tôi chạy nhanh né tránh, Hoa Hòa Thượng nói không có việc gì, đây là nước sơn phòng ẩm dính sau lưng cửa, đến giờ đều đông lạnh thành phấn.

Cửa điện hé ra một cái khe. Chiếu đèn pin công suất lớn vào, thấy linh điện trống trải, bên trong tối đen như có thể hấp thụ hết ánh sáng tự nhiên.

Hiệp Thành khẩn cấp muốn đi vào, lại bị Bàn Tử ngăn cản, hắn quay đầu hỏi Muộn Du Bình: “Tiểu Ca, cậu nhìn trước xem, nơi này có thể có cơ quan bẫy rập gì không?”

Muộn Du Bình sờ sờ cửa, lại nhìn nhìn phù điêu trên cửa, nhìn nửa ngày, lắc đầu tỏ vẻ không thể khẳng định: “Các cậu đi phía sau tôi, đừng nói chuyện.”

Người này nói thì nhất định phải nghe, đã thành nhận thức chung của chúng tôi. Tôi và Bàn Tử cật lực gật đầu, mấy người đều thấy ra vũ khí gì đó phòng thân.

Muộn Du Bình lắc mình, vượt qua bậc cửa cao tới đầu gối, đi vào trước nhất. Chúng tôi theo sát phía sau, lướt qua cửa, mang theo bất an nhập vào bóng tối đen kịt, trong nháy mắt, tôi đột nhiên liền cảm giác được một cỗ khí lực khác thường đột ngột đánh úp lại.

Tôi chợt nghĩ thầm, gần một ngàn năm qua, chúng tôi có thể là nhóm người đầu tiên bước qua cửa điện, ngẫm lại đã một ngàn năm, chỗ cung điện rộng lớn không một bóng người này có thể phát sinh ra những chuyện quỷ gì?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Trong nháy mắt, tiếng cơ quan xoay chuyển liên tiếp vọng lên từ dưới đáy quan tài. Chú Ba còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe ‘rầm’ một tiếng rất to ở nơi tối om mà bọn họ vừa lên khỏi mặt nước ban nãy, tựa như có thứ gì rất nặng rơi vào cái vạc sắt khổng lồ mà hai người bắt gặp lúc vừa bước vào mộ. Trong không gian bít bùng, tiếng vang dội đi dội lại khiến ruột gan chú chấn động đến rúm ró. Chú Ba vội vàng rút tay ra, bất chấp bẩn thỉu chùi đại lên người một cái, rồi lia đèn pin rọi về phía vạc sắt, tự nhủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Cuối cùng anh cũng đến - Tác giả The Kid
Hà năm nay đã sắp 30 tuổi rồi mà cô vẫn chưa có người yêu. Không hiểu sao cô lại bị ế trong khi cô rất xinh đẹp và nóng bỏng. Chán nản, Hà tìm đến một ông thầy bói để hỏi về chuyện tình duyên. Ông thầy bói này rất giỏi, ông có khả năng nhìn thấy được quá khứ của người khác và phán như thần. Ông nói Hà đừng quá lo lắng vì thời gian sắp tới Hà sẽ có người yêu và anh chàng đó cũng là tình yêu của cô từ kiếp trước. Ông thầy bói kể rằng: ở kiếp trước Hà là người Hàn Quốc, anh chàng kia là người Trung Quốc. Vào năm...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 47
Lục Thiếu Du, ngươi... Hỗ Ác Quỷ Tôn run lên, hắn nghẹn lời, bên kia có Hư Thiên Thánh cô, Hậu Khánh Lâm, Thái Hư Tôn Tổ, Đạo Ẩn lão nhân, Thiên Trần Thánh Chủ, tăng thêm Lục Thiếu Du có thực lực rất mạnh, đã đủ lông đủ cánh, khó mà làm được gì với người ta. Hỗ Ác Bất Thuân, huynh đệ các ngươi xuống đi, hiện tại chưa phải lúc tính sổ, thù của Dạ Si sẽ báo thôi. Trong Chí Tôn Điện, Diễm Sa Diệt Thế Mạc Trường Lăng nhìn Lục Thiếu Du, sau đó lại nói với Hỗ Ác Bất Thuân hai huynh đệ, sắc mặt khó coi. Hừ! Nghe...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng