Hoa Hòa Thượng cũng gấp đến đòi mạng, thấy tôi quay về hướng hắn, lại hỏi ngược lại tôi: “Tắt hay không tắt?”
Bàn Tử tắt đèn pin đi, nói: “Nghe theo hắn, tắt đi thử xem!”
Tôi lập tức tắt đèn pin, bọn Hoa Hòa Thượng cũng lần lượt tắt, lập tức bốn phía chìm vào bóng đêm tuyệt đối, chúng tôi nhanh nhẩu ngẩng đầu nhìn phía trên, ngay từ đầu đã là một mảnh tối đen, chẳng nhìn được cái gì, Bàn Tử đang muốn chửi người, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, chúng tôi lập tức nhìn theo mắt hắn, vô số điểm sáng xanh biếc nhỏ xíu, lốm đốm tụ tập trên đỉnh đầu, thoạt nhìn, cảm thấy như đang ngắm một bầu trời đầy sao.
“Là năm mươi tinh đồ.” Tôi nghe giọng Hoa Hòa Thượng thì thầm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, quả nhiên, các điểm sáng màu xanh đó sắp xếp theo một hình dạng, mơ hồ giống như bộ dáng năm mươi tinh đồ, nhưng không phải hình thật, bởi vì, mấy cái điểm xanh lục đó, dĩ nhiên là đang di động.
“Chuyến này phát tài rồi, dạ minh châu nhiều như vậy!” Bàn Tử kinh ngạc nói.
“Không phải, dạ minh châu không nhỏ như vậy.” Tôi toát một đầu mồ hôi lạnh: “Là trùng đó!”
“Trùng? Trùng gì?” Bàn Tử hơi khẩn trương, đại khái là muốn nổi cả gân trán: “Trùng đom đóm?”
“Không phải, đom đóm chỉ sáng lập lòe, tôi không -” Còn chưa nói xong, tôi đột nhiên cảm giác được trong cổ động đậy, giống như có cái gì chui vào trong cổ áo, sờ một cái. Đụng đến một thứ tròn tròn, liền nhanh tay bóp chết.
Lúc ấy nhờ vào cảm giác của bàn tay, tôi liền cảm thấy không ổn, đây là trương chi côn trùng, hơn nữa còn dài và có nhiều chân.
Tôi lấy thứ vừa bóp chết trên cổ ra. Bật đèn pin vừa thấy, trong lòng bỗng nhiên ớn lạnh, ném ngay vật kia xuống đất.
Nó dài như một bàn tay, lớn như con rết, trước sau tua tủa, thân thể dài nhỏ chia làm chín phần, mỗi một phần trên lưng đều có một điểm sáng xanh lục, nhưng nó khác con rết ở chỗ là, chân con sâu này dài bất thường, cơ hồ dài như thân thể, hơn nữa vô cùng nhiều, giống như lông rậm ở hai bên sườn.
Tôi biết loại này sâu tên là “Du đình”. Có địa phương kêu “Tường xâu” hoặc là ‘Hà sao’, thứ này vô cùng quái dị. Trước giờ đụng con gì tôi cũng dám đánh, nhưng tuyệt đối không dám đụng đến nó, nói tóm lại thứ này khiến cho người nhìn nó cảm thấy ghê sợ, xuất hiện trong truyền thuyết của quê tôi. Chỉ cần bị nó bò lên người, bò qua chỗ nào chỗ đó liền bị hư thối.
Đáng sợ nhất là, thư này rất thích chui vào lỗ tai người, bây giờ nhìn lại, lập tức cả người run bắn.
Nói về Tường xâu trong liêu trai chí dị có ghi lại, con lớn nhất có thể dài đến ba thước, hơn nữa cũng giống như rết và nhện, đều có yêu khí rất nặng.
Tôi nhìn con sâu đến lông lá dựng hết cả, đột nhiên trên đầu lại thấy như có gì đó, sờ thử là một con Tường xâu nữa, mới rơi xuống tức thì. Tôi nhất thời rú lên một tiếng, cuống cuồng phủi đầu, quăng cả mũ đi, chiếu đèn pin vào, tôi thao, không biết từ khi nào, ở trên đó đã có tới mấy con sâu bò lổm ngổm, thêm nhiều con nữa bắt đầu rơi xuống lả tả từ xà nhà.
Phía dưới không còn một ai không dính chưởng, Hoa Hòa Thượng phản ứng không nhanh bằng tôi, hắn nhảy loi choi, không ngừng thò tay vào cổ áo muốn móc ra thứ gì đó, nhưng lại chẳng móc được gì, cái thứ kia đã nắm bắt thời cơ, rất nhanh chui được vào trong quần áo của hắn. Hơn nữa chẳng hiểu tại sao bọn sâu quái dị đó, toàn bộ đều nhất quyết hướng về phía chúng tôi, bò từ dưới đất bò lên, rơi từ bên trên rơi xuống.
Bàn Tử móc ra chậu rửa mặt đội lên đầu, tay kia thì dùng xẻng công binh không ngừng đập, tôi nhìn thấy Hiệp Thành đang ôm đầu, chạy nhanh đến giúp hắn, vừa bỏ tay hắn ra thì thấy, đã có tới mấy con sâu chui vào bên trong lỗ tai rồi.
Tường sâu giống như rết đều có nọc độc, thậm chí còn độc hơn rết. Tôi thà bị mọc nốt đầy người còn hơn gặp phải thứ này. Tôi dúi đầu Hiệp Thành xuống thấp, vỗ vỗ mấy cái, đem sâu trong đó gõ ra hết.
Chúng tôi vừa đánh vừa chạy, nhưng mà trên đầu “Tường xâu” cứ rơi xuống như mưa, đang lúc hoảng loạn, bỗng nhiên ba một tiếng, xa xa một cái chén đăng nô vụt sáng lên, không biết do ai thắp.
Tôi đang bực mình không biết đúng lúc này còn có ai rảnh rỗi đi đốt đèn, bỗng nhiên “Tường xâu” phía trên nhất loạt phản ứng, bắt đầu bò theo hướng đăng nô.
Xa xa truyền đến tiếng của Thuận Tử: “Này mấy cậu, châm hết đèn lên! Mấy con sâu này sẽ đẻ trứng nơi nào ấm áp, đừng có để cho thân thể các cậu trở nên ấm áp hơn bốn phía xung quanh.”
Thì ra là tên tiểu tử này châm đèn, tôi nghĩ thầm, xem ra hắn đã tỉnh lại.
Tôi và Bàn Tử vừa nghe, chạy nhanh đến đăng nô ở một bên, thứ này chỉ điêu khắc từ đá mà thành, tạo hình là một người nâng một cái chậu, bên trong chậu có bấc đèn, đăng nô rất cao, tôi ngó vào trong thì thấy, dầu vạn năm tong chậu đều đã đông lạnh thành xà phòng, bên trong chứa đầy sâu.
Tôi cầm bật lửa hơ bấc đèn, ngọn lửa ban đầu rất nhỏ, nhưng khi dầu vạn năm trong chậu bắt đầu nóng chảy, chậm rãi cháy lên thành ngọn lửa lớn. Tường xâu thấy ngọn lửa bốc lên trong chậu đèn, vậy mà vẫn không chút do dự bò đến xung quanh, vài con bị lửa thiêu vang lách tách.
Tôi bật đèn pin một lần nữa, chiếu lên nóc nhà, xà ngang phía trên đã thay đổi, tựa hồ tinh đồ vừa rồi là do mấy con sâu sắp xếp mà thành. Lúc này đăng nô ở những chỗ khác cũng được đốt lên, ánh lửa xuyên thấu qua bóng đêm u ám, tôi vẫn nhìn không rõ những ai bên cạnh, nhưng đã xác định được vị trí của họ. Xem ra bóng tối của nơi này, cũng không phải không để cho ánh sáng xuyên qua, mà là ánh sáng của chúng tôi không đủ mạnh đó thôi.
Trên đầu vẫn có lẻ tẻ một ít sâu tinh rơi xuống, nhưng phần lớn chúng đều bò đến chỗ đăng nô rồi, chúng tôi dùng chậu che đầu, hướng một ngọn đèn chạy tới, chạy vài bước liền nhìn thấy Quách Phong cùng một chỗ với Thuận Tử, Quách Phong bị ngã, không ngừng run rẩy, Thuận Tử một bên vuốt gáy, một bên bắt giúp sâu trên người hắn.
Tôi chạy đến, hỏi hắn bị làm sao vậy, hắn nói: “Xong rồi, sâu bò vào trong tai rồi, tiến quá sâu, lấy ra không được.”
Bàn Tử a một tiếng, không tự chủ ngoáy lỗ tai, miệng lẩm bẩm: “May mắn tôi ráy tai nhiều.”
Tôi hỏi Thuận Tử: “Còn cứu được không?”
Thuận Tử lắc đầu nói: “Không biết, ở thôn chúng tôi, một khi trúng phải độc này, chết sống đều mặc cho số phận.”
Tôi lần lượt mở kéo mở hai mắt của Quách Phong, đã không còn cảm giác, có điều kỳ thực đây là chuyện tốt. Bởi vì hắn là tay chân của Trần Bì A Tứ, việc chúng tôi trở mặt với lão già chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó… khẳng định phi thường khó đối phó, hiện tại một người của hắn trúng chiêu, chúng tôi liền nắm chắc trong tay hơn một phần thắng.
Phan Tử từ xa xa hú một tiếng, ý bảo chúng tôi tụ họp lại, tôi nói với Thuận Tử: “Cứ kệ đã, tập hợp tất cả mọi người xong rồi nói sau, đầu anh không có việc gì chứ?”
Thuận Tử gật gật đầu, buồn bực nói: “Làm thế nào mà tôi lại bị hôn mê được nhỉ? Tôi nhớ rõ… các cậu còn đang phá núi! Nơi này là nơi nào?”
Tôi nhất thời phản ứng không kịp, Bàn Tử lập tức nói: “Anh thật hồ đồ, chúng tôi vốn tưởng là đốt cái pháo mừng. Không nghĩ tới tuyết lở, có hòn đá rơi từ núi xuống, đập vào đầu anh, đập đến hôn mê, chúng tôi thì bị tuyết đẩy đến nơi này, dường như là tòa miếu, chúng tôi cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Thuận Tử nghĩ nghĩ nói: “Tôi chẳng nhớ gì cả, có điều các cậu không được ở trên núi tuyết nổ này nổ nọ, quả thực quá xằng bậy… Không được, các cậu trở về phải trả tôi thêm tiền, chuyện mua bán này quá lỗ rồi.”
Bàn Tử còn muốn nói nữa, tôi sợ hắn lỡ miệng, vỗ vai hắn nói: “Đừng nói nhăng nói cuội, chuyện đó nói sau, nhanh lên đi thôi.”
Nói xong cùng Bàn Tử nâng Quách Phong lên, muốn khiêng hắn đến chỗ Phan Tử luôn. Quách Phong vóc dáng quá lớn, hai người chúng tôi cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, mới miễn cưỡng đem hắn dựng ngồi lên được.
Quách Phong run rẩy, đầu cứ vẹo sang một bên. Tôi đang nghĩ làm thế nào dựng hắn đứng lên được. Phía sau, Bàn Tử đột nhiên nhíu lông mày. Tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại, phát hiện thì ra trên gáy Quách Phong có một khối sưng u rõ ràng là dấu vết bị đánh, tuy rằng không phải quá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ liền có thể phát hiện.
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, điều này chứng minh Quách Phong không phải trúng độc, mà bị người ta đánh cho hôn mê. Tôi liếc mắt nhìn Thuận Tử đang đeo ba lô của Quách Phong ở phía sau, vừa định hỏi hắn sao lại thế này, Bàn Tử thở dài một tiếng, ý bảo tôi đừng lên tiếng.
Tôi nhìn ánh mắt Bàn Tử, không rõ hắn có ý gì, đành thu hồi ý định, sau đó nâng Quách Phong lên, cố hết sức đưa hắn dựa lên vai, hướng đến chỗ Phan Tử.
Đi qua một đoạn hành lang tối, chúng tôi tới được chỗ đăng nô của bọn Phan Tử, Trần Bì A Tứ và Phan Tử đều đang đợi ở đó, duy nhất không thấy Muộn Du Bình đâu. Tôi hỏi Phan Tử: “Ơ tiểu Ca đâu?”
Phan Tử nói: “Không phải hắn ở chỗ các cậu à? Tôi không có để ý lắm.”
Tôi nhìn lại bốn phía, ngoại trừ hai cái đăng nô một cho tôi và Bàn Tử châm, một do Thuận Tử đốt, không có cái đăng nô thứ tư nào sáng lên, xa xa chỉ có hai điểm ánh sáng mông lung mờ nhạt.
Dựa theo đạo lý mà nói, trong hoàn cảnh vừa rồi, nghe được tiếng kêu của Thuận Tử, bất kỳ ai cũng sẽ tìm cách đốt ngay một cái đăng nô, bằng không khẳng định sẽ bị tường xâu vây chết, nếu hắn không châm đèn, chẳng lẽ là trước đó, đã giống Quách Phong cũng bị trúng chiêu đến hôn mê bất tỉnh?
Không thể có khả năng đó được, thân thể hắn chẳng khác gì nhang muỗi, hẳn là sâu gì cũng phải sợ hắn mới đúng.
Bàn Tử rống to một tiếng vào bóng đêm hôn ám, thanh âm dội ngược trở lại, vang vọng một lúc trong linh cung trống trải, nhưng không ai trả lời, giống như Muộn Du Bình căn bản chưa từng bước vào đây. Bốn phía tĩnh mịch, cũng không có tiếng hít thở hay tiếng bước chân.
Lòng tôi bỗng sáng tỏ, với thân thủ của tên kia, không có lý do gì hắn không nghe được tiếng kêu của Bàn Tử, càng không dễ bị chế trụ, nếu hắn cứ như vậy không một tiếng động biến mất, khẳng định có lý do riêng, hoặc là phát hiện cái gì đặc biệt, tự mình rời khỏi đội ngũ. Thế nên hiện tại cho dù chúng tôi có quỳ gối dập đầu, hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Phan Tử cùng Bàn Tử lại gọi thêm vài tiếng, xác định không có hồi đáp, liền bật đèn pin chuẩn bị đi tìm, tôi ngăn bọn họ lại, nói: “Lúc này trăm ngàn lần chớ ly tán, chúng ta trước đem người bị thương xử lý tốt. Sau đó cùng đi.”
Mọi người thấy có lý, lập tức vây quanh Quách Phong, Trần Bì A Tứ kiểm tra rồi một chút thương thế của hắn, lấy tính cách của lão hồ ly này mà nói, tôi biết hắn phát hiện ngay chỗ bị thương của Quách Phong, nhưng một chút biểu tình kinh ngạc cũng không biểu lộ, mà chỉ liếc tôi một cái, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi bỗng nhiên cảm giác được chỗ không thích hợp, đúng rồi, vừa rồi mang Quách Phong trở về, là Bàn Tử và tôi, chiếu theo lẽ thường, Trần Bì A Tứ sẽ không nghi ngờ một tên mới quen ở sơn thôn như Thuận Tử, có khả năng hắn cho rằng, đánh bị thương Quách Phong là tôi hoặc Bàn Tử, hoặc cả hai cùng làm.
Từ giờ hắn sẽ dùng sách lược gì đối phó chúng tôi đây, việc này thật không thể giải thích mà. Thật tình giống như tự đem súng dí vào mình vậy.
Lại nói, Thuận Tử là lính xuất ngũ, nói như thế nào cũng là lính biên phòng tuyến đầu chính quy. Muốn hắn đánh bất tỉnh một người như Quách Phong cũng có thể không phải chuyện gì khó khăn, hắn có thể là đang nghi ngờ chúng tôi, rốt cuộc một đám thân phận không rõ ràng, lại rõ ràng không phải thứ gì tốt đẹp, cho nên hắn tạm thời giả ngu để đánh lừa, cái này tôi cũng không thể đi vạch trần hắn, nơi này hoàn cảnh phức tạp như vậy, nhiều bằng hữu còn hơn nhiều địch nhân.
Đúng là không nên tìm một người đã từng tham gia quân ngũ để dẫn đường mà, tôi nhắc nhở thầm trong lòng. Cảm giác quan hệ ngày càng rối rắm. Không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.
Một bên Thuận Tử đem Quách Phong đặt xuống, sau đó lấy từ túi ra hai que tăm, đưa vào lỗ tai của hắn, đem tường xâu bên trong móc ra, vứt xuống, Bàn Tử lập tức một cước dẫm chết.
Thuận Tử nói với chúng tôi, loại này sâu bọn họ gọi là “Tuyết mao”, là thuốc đông y vô cùng hiếm thấy. Loại này bình thường sinh sống ở dưới ranh giới có tuyết, ở trên ranh giới có tuyết chưa từng nhìn thấy qua, không biết nơi này như thế nào lại nhiều như vậy, Quách Phong bị sâu bò vào trong đầu, phỏng chừng không còn chịu được bao lâu.
Nói như vậy thông qua lỗ tai tiến vào đầu óc, đó là xả đản. Tôi sờ sờ dưới tai Quách Phong, phát hiện sưng đỏ, khẳng định là “Tường xâu” ở trong lỗ tai cắn trúng độc, không có nghiêm trọng như lời Thuận Tử. Chẳng qua mấy con sâu đó rốt cuộc ở đâu đến, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Bàn Tử nhìn đỉnh đầu nói: “Chắn chắn là giấu ở mái ngói trên nóc nhà, chỉ cần ngửi thấy trùng hương ngọc, bọn chúng liền tỉnh lại, chiêu này thật đúng là thâm độc. Có điều, lão Uông kia chẳng lẽ biết trước chúng ta sẽ thiêu rùa nam châm?”
Tôi thầm nghĩ chắc chắn là thế, nếu đem từ quy chôn ở dưới đá phong mộ, tất nhiên là hy vọng quân trộm mộ phát hiện, sau đó tiến hành phá hủy, bất luận là thiêu hay đập, phỏng chừng đều khiến cho trùng hương ngọc phát huy tác dụng, đánh thức cái thứ giấu trên mái ngói nghìn năm, nhưng là nếu là người đối với Linh cung một mực cung kính không phá hoại, từ quy đó ở trong này, có thể vĩnh viễn bảo hộ Vân Đỉnh Thiên Cung an toàn.
Hoa Hòa Thượng có mang theo một ít dược phẩm, tiêm vào một chân của Quách Phong, nói là tạm thời có thể bảo toàn mạng của hắn. Tiêm xong, chúng tôi đem áo khoác của Quách Phong cởi ra, phủi phủi sâu ở bên trong, phủi sạch sẽ.
Phan Tử nói với Trần Bì A Tứ: “Tứ gia, sâu này độc tính rất lợi hại, chúng ta tốt nhất nhanh rời khỏi đây, nếu có thêm người bị đốt, dược phẩm sẽ không đủ.”
Trần Bì A Tứ nhìn nhìn bốn phía, nhíu mày, Hiệp Thành thở dài, đem chuyện vừa rồi chúng tôi bị nhốt trong hành lang kể cho Phan Tử nghe, Phan Tử vừa nghe xong cũng nghi hoặc đến cực điểm: “Anh chắn chắn không phải chúng ta đi lạc chứ?”
Hiệp Thành vừa định nói tiếp, Thuận Tử ‘A’ một tiếng, nói: “Kỳ lạ.” Tôi nhìn lại, thì ra là cái đăng nô đầu tiên hắn châm lửa, ở xa xa trong bóng tối ánh lửa đã tắt.
Dầu thắp bên trong đăng nô là dầu mấy trăm năm, hiện tại có thể đốt lên được đã muốn cảm ơn trời đất, tôi nói với hắn chẳng có gì lạ cả, nhưng Thuận Tử vẫn cau mày, vỗ tôi một cái, làm tôi quay lại nhìn lần nữa.
Tôi có chút không kiên nhẫn, phía sau, tôi lại nhìn đến cái đăng nô thứ hai do mình châm, ánh lửa khẽ khàng uốn éo, tựa như có người ở cạnh thổi vào vậy.
Bên trong đại điện tuyệt đối không có gió, nếu bên cạnh không có thứ gì tác động, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Tôi tưởng Muộn Du Bình trở về, muốn gọi một tiếng, Bàn Tử lại bịt kín miệng tôi lại, tôi nhìn thấy ngọn lửa phản chiếu, mơ hồ chiếu ra hình dáng người, khẳng định không phải Muộn Du Bình, vì bóng dáng đó rất cao lớn.
Tôi có chút cảm giác không đúng, nhưng bóng dáng ấy rất mơ hồ, thật sự ngay cả cái hình dáng cũng chiếu không rõ ràng lắm, Trần Bì A Tứ nhìn mấy lần, đột nhiên giơ tay lên, đánh ra một viên thiết đạn, xẹt thẳng qua chỗ bên cạnh ngọn lửa đăng nô, gió mạnh tác động vào ngọn lửa, lập tức sáng thêm một chút, chúng tôi liền thấy được cái thứ cổ dài có điểm không giống người, đứng ở bên cạnh đăng nô.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |