Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Phần 26

Toàn bộ tàng thi các một mảnh tối đen, mấy chiếc đèn pin lốm đốm chiếu cùng một hướng, ánh sáng hỗn độn, chỗ góc Bàn Tử ngồi cách mấy người chúng tôi rất xa, đèn pin chiếu sang đến bên kia, bị thi thể bốn phía che khuất, bóng dáng tầng nọ lấp tầng kia, cho dù chiếu xuyên suốt, chúng tôi cũng rất khó nhìn rõ.

Chẳng qua cái loại sắc xanh tím trên mặt hắn, chắc chắn không có nhìn lầm, cả cái vẻ quỷ dị, đờ đẫn đến biểu tình âm trầm, thật sự rất giống thi thể bên cạnh, làm cho người ta không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Phan Tử vốn nghĩ Bàn Tử như cũ chỉ đang đùa cợt, thử gọi thêm một tiếng, Bàn Tử vẫn không hề phản ứng, giống như một bức tượng bình thường không hề nhúc nhích, Phan Tử cũng nhìn ra manh mối không đúng, nói với chúng tôi: “Hình như xảy ra chuyện gì?”

Tôi nhíu mày, không biết nên trả lời hắn thế nào, động tác và biểu tình của Bàn Tử cùng với thi thể nơi này không khác biệt, nếu không phải hắn đang đùa giỡn chúng tôi, khẳng định ngay có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra. Nhưng mọi người khác đều ổn, tại sao chỉ mình hắn xảy ra chuyện. Với tính tình của hắn, chẳng lẽ bị quỷ nhỏ nơi này nhìn trúng bắt làm phụ thân? Hay là trúng phải Tát Mãn nguyền rủa?

Chúng tôi dần dần theo đường dốc trơn trượt đi xuống, tới gần nơi Bàn Tử ngồi, không thấy chung quanh đó có điểm gì bất đồng, tất cả đều là thi thể xanh tím với răng nanh bén nhọn. Thời điểm cách chỗ Bàn Tử khoảng bốn năm thước, Phan Tử khoát tay áo, ra hiệu tất cả đừng nhúc nhích, dùng tay ra dấu với Hoa Hòa Thượng.

Trong đội của Trần Bì A Tứ, Quách Phong giống Bàn Tử giữ vai trò tiên phong, Hoa Hòa Thượng là sư gia, Hiệp Thành là thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Ai cũng có năng lực đặc biệt nhất định, hiện tại Quách Phong đã chết, nhưng năng lực của Hoa Hòa Thượng cũng không kém, cho nên Phan Tử sẽ nể mặt mũi hắn.

Tôi cảm thấy thật chênh lệch, nếu chúng tôi coi như là một đội, người tiên phong thì có nhiều, nhưng miễn cưỡng có thể làm sư gia như tôi lại quá ít, ngẫm lại sau khi thiếu đi Muộn Du Bình, nếu đối phương không có Hoa Hòa Thượng, vậy trách nhiệm kia hẳn phải do tôi gánh vác, tôi so với Hoa Hòa Thượng năng lực còn kém quá xa.

Hoa Hòa Thượng nhìn thấy dấu tay của Phan Tử, gật gật đầu. Bọn họ tự mỗi người nhảy ra đao săn, tay kia làm trụ, liền theo hướng Bàn Tử lần mò đi tới.

Rất nhanh hai người đến ngay sát cạnh Bàn Tử, mà Bàn Tử không hề quay đầu nhìn, dường như muốn bắt chước hành vi nghệ thuật đường phố chuyên giả cách các pho tượng nổi, yên lặng ở đó, đồ sộ bất động.

Trong lòng bàn tay tôi đều là mồ hôi, không biết vì sao cứ cảm giác có điểm không đúng. Lúc này, hai người phía trước đã ngừng lại, trong đó Phan Tử cách Bàn Tử rất gần, cơ hồ nâng tay là có thể chạm được đối phương. Có điều bọn họ quay lại mặt sau xua tay rối rít, ý bảo chúng tôi đừng đến gần, rồi chính mình cũng bắt đầu lùi lại.

Trái tim tôi bắt đầu đập kinh hoàng, không biết bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì, chỉ thấy Phan Tử lùi về bên cạnh tôi, quay đầu nói với tất cả: “Phiền to, thi thể phía sau hắn có vấn đề.”

“Cái gì phiền?” Tôi hỏi: “Có đại bánh tông à?”

Phan Tử ra hiệu đừng hỏi, làm dấu bảo chúng tôi đi theo hắn. Chúng tôi đi theo hắn xuyên qua mấy cổ thi, xuống mấy tầng ruộng bậc thang, đi tới bên cạnh Bàn tử. Hắn chỉ ngón tay về một phía, tôi theo phương hướng đó nhìn lại, thì thấy sau lưng Bàn Tử, vài cỗ thi thể xanh tím sắc ngồi xếp bằng, nhưng bên trong đó có một khối, khác biệt hẳn so với những cái còn lại!

Đầu của khối thi thể này rất lớn, cơ hồ lớn gấp ba người thường, ngũ quan đều nhìn không rõ lắm, giống như một cái đầu trẻ con chưa phát dục cỡ bự. Một cái đầu lưỡi kỳ quái, theo bên trong miệng cổ thi chui ra, đang quấn quanh cổ của Bàn Tử.

Tôi nhất thời da đầu liền muốn phát nổ, cảm giác kinh hoảng tột độ, cổ trở nên cứng ngắc, lấy tay che miệng ngăn chính mình không hét lên, nhẹ giọng nói: “Đó là cái gì vậy?”

“Có thể là một cái thi thai, vị trí của nó, khẳng định là dưỡng thi huyệt của toàn bộ Linh cung, khối thi thể này vừa vặn đặt tại thi huyệt, theo thời gian, sẽ nổi lên biến hóa, biến thành cái dạng này, trải qua mấy trăm năm, chỉ sợ đã thành tinh.” Trần Bì A Tứ ở bên kia nhẹ giọng nói.

Sau khi nói xong, biểu tình trở nên rất kỳ quái, dường như nghĩ tới chuyện gì, lại nói: “Không đúng! Không phải long mạch này là giả sao? Làm thế nào xuất hiện dưỡng thi huyệt được, chuyện này…”

Hoa Hòa Thượng vừa thấy biểu tình kỳ quái của Trần Bì A Tứ, dường như cũng đột nhiên hiểu ra, sắc mặt biến đổi [tôi cảm giác Hoa Hòa Thượng kỳ thực đã sớm nghĩ tới, nhưng vì nghĩ đến mặt mũi của Trần Bì A Tứ, cho nên cố ý đợi cho Trần Bì A Tứ nghĩ ra sau đó mới giả vờ như vừa bừng tỉnh đại ngộ]. Hắn hỏi Trần Bì A Tứ: “Lão gia, chẳng lẽ, là” Liên hoàn khấu”ư?”

“Liên hoàn khấu” là một loại mánh khoé bịp người. Nghĩa là đem cái thật biến thành giả, đem cái giả làm thành thật, sau đó để lại một chút sơ hở, làm cho những người khác ở thời điểm xem xét, nhìn thấy sơ hở, nhìn thấy lớp vải che ngoài cùng của cái ‘Thực’, nên cứ nghĩ nó là giả, kỳ thật nó lại đúng là cái ‘Thực’ đến không thể nào thật hơn, cũng chính là một loại Không thành kế.

Trần Bì A Tứ cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, giả, long mạch giả mà lại có dưỡng thi huyệt? Lão gia hỏa Uông Tàng Hải này, dùng”Liên hoàn kế”chơi chúng ta một vố thật tuyệt, đáng tiếc ngươi cẩn thận mấy cũng có sai sót, rốt cục vẫn lộ ra sơ hở.”

Tôi còn chưa nghe thủng, hỏi Hoa Hòa Thượng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Hoa Hòa Thượng giải thích, “Thật sự rất huyền diệu, chúng ta thiếu chút nữa mắc lừa, may mắn bị ném tới nơi này. Cậu có nhớ không, vừa rồi chúng ta sau khi phát hiện phương vị bị làm giả, vẫn luôn nghĩ long mạch này là giả, nhưng chỗ này lại xuất hiện thi thai, long mạch giả thì không có bảo huyệt, tức là không có khả năng xuất hiện thi thai, điều đó chính là sơ hở, xem ra từ quy kia cũng là một bộ phận cái bẫy của Uông Tàng Hải, muốn làm cho chúng ta nghĩ lầm rằng mình bị lừa, nghĩ lầm cả long mạch đều là giả, kỳ thực long mạch là thật, chẳng qua không phải vận mệnh tam đầu long, cái từ quy kia, chính là thứ khiến cho một long mạch vận mệnh bình thường, sửa chữa thành cực phẩm đại cục Đàn long tòa, một cách dễ dàng.”

Tôi ‘A’ một tiếng, nhất thời được thông suốt. Phương vị trong Phong thuỷ kỳ thật là điểm phi thường mấu chốt quyết định tốt xấu của long mạch, ví dụ như một cái độc nhãn long, từ tây hướng sang đông, thì phải là đằng long, từ động hướng sang tây, chính là phục long, đem chôn một cái từ quy dưới đất, thay đổi một chút phương vị phong thủy của địa phương, phục long kia lập tức có thể ngụy trang thành đằng long.

[Sau đó tôi tìm hiểu một chút về đàn long tòa, thì ra ba cái đầu rồng toàn bộ nhắm hướng đông, thì mới gọi là đàn long tòa, mà Núi Trường Bạch sơn mạch toàn bộ đều nhắm hướng bắc, chỉ có Tam Thánh sơn ở giữa mới là long đầu, hai ngọn núi bên cạnh chỉ là “song xà bàn hộ”, cũng là phong thuỷ giai huyệt, nhưng không nên mai táng, mà thích hợp xây dựng miếu thờ, từ quy đặt ở nơi đó, bắc liền biến thành đông, Trần Bì A Tứ mới có thể phán đoán sai lệch.]

Tôi không khỏi cảm khái, thiết cục phức tạp như vậy, loại trình độ đấu trí này, quả thực bất khả tư nghị (không thể nghĩ bàn= không còn gì để nói). Ngẫm lại vừa rồi chúng tôi đã hoàn toàn bị lừa, nếu không phải phát hiện ra thi thai ở đây, cả bọn khẳng định là mặt mũi xám xịt quay trở về.

Chúng tôi với Uông Tàng Hải, cách nhau một ngàn năm thời gian. Nhưng tôi đột nhiên cảm giác được tư tưởng của hắn như đang chảy xuôi trước mặt, kế sách định ra từ một ngàn năm trước, thế mà đủ để đem chúng tôi đùa vòng quanh như con rối, người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Phan Tử ở một bên nhẹ giọng nói: “Các cậu còn tâm tư nói chuyện à, tên Bàn Tử chết tiệt phải làm sao bây giờ? Đối phó thứ này, móng lừa đen có tác dụng gì không?”

Trần Bì A Tứ lắc đầu, tỏ vẻ không biết, Hoa Hòa Thượng nhíu mày, hiển nhiên cũng không biết cách nào đối phó.

Loại thời điểm này là thời khắc đáng ghét nhất trong mỗi chuyến đi, chúng tôi không biết Bàn Tử bị đầu lưỡi quấn quanh như vậy, có bị nguy hiểm không, nhưng nếu tùy tiện đi cứu lại có thể làm tình huống thêm trầm trọng, hai bên đều vô kế khả thi, Phan Tử cùng tôi chảy một đầu mồ hôi, lại không biết không biết làm thế nào cho phải.

Không nghĩ tới là, chúng tôi ở bên này không nhúc nhích, Bàn Tử ở bên kia lại có phản ứng trước, hắn đột nhiên té lăn trên mặt đất, sau đó bị kéo lên ngay. Đại đầu thi thai cuộn mình đi động, dùng đầu lưỡi dắt theo Bàn Tử, bắt đầu hướng đường dốc phía dưới nhanh chóng kéo đi, Bàn Tử cứng đơ như tảng đá, một chút phản kháng cũng không có.

Nếu bị nó kéo xuống dưới kia, Bàn Tử nhất định sẽ mất mạng. Tình thế trở nên khẩn cấp, Phan Tử kêu một tiếng đuổi theo, chúng tôi lập tức vọt xuống.

Đại đầu thi thai vừa thấy chúng tôi vọt xuống dưới, lập tức đẩy nhanh tốc độ, nhất thời Bàn Tử bị kéo lê dưới đường nẩy hết cả lên, bị nó trái lay phải động điên đảo, chúng tôi ở trên sườn dốc căn bản không thể chạy, rõ ràng giống như ngồi thang trượt cư thế trượt đi xuống.

Rất nhanh đuổi được hơn mười thước. Đột nhiên chúng tôi nhìn đến Bàn Tử đang trượt trên sườn dốc, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, quá sợ hãi vọt xuống bên kia, lập tức nhìn thấy phía trên sườn dốc có một cái động, Bàn Tử đã bị kéo vào động, chỉ còn lại hai chân thòng lòng ra ngoài.

Phan Tử nhảy dựng lên, xông đến như mãnh hổ vồ mồ, lập tức bắt lấy hai chân Bàn Tử, sau đó dùng sức kéo lại. Tôi lướt qua họ cái rầm, hai chân loạng quạng bò trở lại, giúp sức với hắn, tiếp theo Hiệp Thành, Thuận Tử cùng Hoa Hòa Thượng cũng vọt xuống dưới. Hoa Hòa Thượng lôi ra thừng leo núi buộc vào đùi Bàn Tử, như vậy trừ khi hắn bị kéo thành đoạn, nếu không thi thai kia kéo như thế nào cũng không thắng nổi chúng tôi được.

Chúng tôi nhiều người như vậy, rất nhanh Bàn Tử từ từ được kéo lên, cái đầu lưỡi kia gắt gao bắt nơi cổ họng hắn, cơ hồ khấu vào da thịt. Bàn Tử gân xanh nổi lên bạo liệt, hai mắt trắng dã, cơ hồ chịu không nổi, Phan Tử chém một đao mã tấu dứt khoát, nhất thời trong động truyền đến một tiếng nữ nhân thét chói tai, đầu lưỡi gãy, Bàn Tử được buông lỏng, để chúng tôi kéo ra.

Chúng tôi chạy nhanh đến ngăn cái đầu lưỡi kia, ném lại trong động, rồi ấn ngực cho Bàn Tử, thân thể hắn lập tức có thể động đậy, bắt đầu vuốt vuốt cổ, há to mồm vừa thở vừa ho khan. Phan Tử sợ thứ kia lại thoát ra, mạnh mẽ xuất ra xẻng công binh đi đến bên cửa động, lấy đèn pin chiếu vào, có điều vừa chiếu lập tức liền buông vũ khí, dường như thi thai đã chui hẳn xuống rồi.

Chúng tôi nhẹ nhàng thở ra, giúp Bàn Tử đấm lưng. Đấm nửa ngày hắn mới ngừng ho, lòng còn sợ hãi nhìn chăm chăm cái phá động, nói: “Cảm ơn, cảm ơn các vị hảo hán…” Tôi hỏi Bàn Tử rốt cuộc khi đó có chuyện gì xảy ra, tại sao cứ ngồi im không nhúc nhích y như tượng Phật Di Lặc.

Bàn Tử nói chính hắn cũng không biết, chỉ thấy sau cổ lành lạnh, cả người không thể động đậy, vẫn nhìn tốt nghe tốt, nhưng thân thể làm thế nào cũng không động đậy, như bị băng đông cứng, hắn dùng tất cả khí lực, nhưng ngay cả chuyển động tròng mắt cũng không thể, vô cùng đáng sợ.

Phan Tử cười to: “Vừa rồi nghe thấy tiếng thét chói tai, đây là một cái nữ thi thai, phỏng chừng ở nơi này quá tịch mịch, nhìn thấy cậu cùng nàng hình thể tương tự, nên muốn tha cậu xuống bồi nàng ta. Cái này gọi là địa ngục không ngăn được tình yêu đôi lứa.”

Bàn Tử cười khổ, đẩy hắn một cái, “Cậu con mẹ nó mới giống chồng của nàng ta.”

Phan Tử vừa cười vừa tránh cái đẩy của hắn, cả người ngất ngưởng về sau, tất cả mọi người không ngờ rằng, ngay tại phía sau, đột nhiên cái đầu thai bự chảng kia lại theo cửa động lò dò đi ra, miệng toàn là máu, lập tức cắn chân Phan Tử, Phan Tử căn bản không phản ứng kịp, bị thứ đó kéo mạnh vào trong động.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 19
Phần 26 Lũng Đông nghe Lũng gia lão tổ nói như vậy, tuy không cam lòng nhưng nào dám có hành động gì, chỉ có thể không ngớt vâng vâng dạ dạ. Có điều hắc bào nam tử bên cạnh tỏ ra kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lũng gia lão tổ một cái, đôi môi không khỏi khẽ mấp máy truyền âm. Trong tai Lũng gia lão tổ lập tức vang lên thanh âm: “Lũng huynh, vừa rồi ngươi làm như vậy ý là...” “Huy lão đệ còn nhớ rõ tên Yêu Viên thần bí động thủ cùng ta tại Cửu Tiên Sơn chăng?” Thanh âm đàm thoại của Lũng gia lão tổ cũng rõ ràng lọt vào tai hắc...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Giang Nam – Quyển 8
Phần 26 Đầu yêu vật này cùng Bái Nguyệt Giáo Chủ khí tức tương liên, để cho pháp lực của hắn nhất thời tăng lên cuồng bạo, liên tiếp tăng vọt, nhất trọng Thiên Cung từ phía sau người này hiện ra, trong chớp mắt liền đem không gian bên trong Minh Nguyệt nhét đầy! Ta không tin, còn đánh không lại ngươi! Hắn hai mắt đỏ ngầu, vận dụng cấm thuật tới điên cuồng tăng lên tu vi của mình, đem uy năng trấn giáo chi bảo Nguyệt Minh Châu này phát huy đến cực hạn. Oanh! Nguyệt Minh Châu trên dưới tung bay, cùng Giang Nam Sâm La Ấn va chạm, hư không bên trong Trấn Ma...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Dương Thần – Quyển 2
Phần 26 Là một nhân viên mua đồ ăn sáng vĩ đại, Dương Thần cảm thấy các mỹ nữ không xếp hàng nghênh đón mình thì thật không lễ phép. Nhưng hắn càng tò mò hơn khi thấy đám phụ nữ này lại đang thảo luận cái vấn đề gì đây. Thế là hắn đặt đồ ăn sáng xuống rồi liền đến văn phòng làm việc của Lưu Minh Ngọc ngay. Triệu Hồng Yến mắt tinh, nhìn thấy Dương Thần đi tới liền vẫy tay về phía hắn nói: Dương Thần, mau tới chúc mừng chị Minh Ngọc. Nói mấy câu may mắn nghe xem nào. Chúc mừng cái gì đó? Dương Thần cười ha hả hỏi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng