Tôi đem chi phiếu của khối mắt cá cho Bàn Tử, hắn nhìn tôi rất vui vẻ. Thấy hắn tâm tình thoải mái, tôi liền vụng trộm hỏi, vì sao lại muốn đi chuyến này?
Bàn Tử nói với tôi, chuyến đi này, có một số việc không có người làm cùng thì không thể. Tỷ như đổ cái đấu lớn trong thâm sơn rừng già, đi một mình tuyệt đối không xong, thứ nhất trang bị mang theo rất nhiều, thứ hai đồ tốt nhiều quá một mình mang ra thì không hết. Loại cổ mộ này bên trong cực đoan hiểm ác, ngươi có thể đổ một cái mà còn sống sót đi ra là may mắn rồi, còn đi vào thêm hai ba lần nữa, chỉ sợ ai cũng không tình nguyện. Cho nên, loại tình huống này, sẽ có một người đứng ra dẫn đầu, thời hậu cổ gọi là “Tróc đấu”, từ thời dân quốc gọi là “Giáp lạt ma”.
Giáp lạt ma, trong tay có các hạng mục, sử dụng để chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ, đội khảo cổ thời kỳ giải phóng cũng dùng cùng loại chiêu số tìm đến người tài ba dị sĩ.
Giáp lạt ma lúc này là ông đầu bóng lưỡng. Đầu bóng lưỡng kia quan hệ rất rộng, quen biết cả Bàn tử là dân trộm mộ Bắc phái, mà Bàn Tử rất nhiều nơi cần hắn, vậy mà lúc được gọi, hắn liền lên ngay xe lửa này. Về tình huống cụ thể như thế nào, theo lệ thường, không phải chuyện Giáp lạt ma để lộ ra, người khác mà biết được, có khả năng khiến cho nội tình hỗn loạn. Cho nên khi tôi hỏi chuyện Tam thúc, Bàn Tử đầu thẳng diêu, nói “Bà nội gấu, ngươi còn hỏi ta, Bàn tử ta mà biết việc này cùng Tam thúc chó má của ngươi có quan hệ, cho thêm tiền ta cũng không làm.”
Lòng tôi thở dài, tâm nói Muộn Du Bình kia tất nhiên cũng do Đầu bóng lưỡng liên hệ, phỏng chừng hỏi cũng không ra cái gì. Nơi này người hiểu rõ nhất, trừ bỏ tôi cùng Phan Tử, chỉ còn Trần Bì A Tứ.
Muộn Du Bình trước sau giữ một vẻ sầu muộn, không cùng tôi chào hỏi, ở yên một chỗ ngủ gà ngủ gật. Tôi tỏ vẻ ân cần hỏi chuyện hắn một chút, nói vài câu phát hiện hắn căn bản không nghe thấy. Bàn Tử bảo tôi đừng hao tổn khí lực làm gì, từ khi lên xe hắn chỉ có ngủ và ngủ.
Xe lửa xuất hành, tôi cùng Bàn Tử và Phan tử rủ nhau chơi bài, đánh bài cho mau hết thời gian. Tôi vừa chơi vừa để ý Trần Bì A Tứ Trần, ông già này từ khi lên xe không hề nói chuyện, Phan Tử nói gì hắn gần như chỉ ừ một tiếng, xe lửa vừa rời ga liền tự mình đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về, Bàn Tử thấp giọng hỏi tôi, “Này cái lão gầy ấy, nhìn như hai triệu năm trăm tám mươi nghìn tuổi.”
Phan Tử nhỏ giọng nói với Bàn Tử một chút về Trần Bì A Tứ, Bàn Tử nghe được hắn đã hơn chín mươi, mặt tái đi, nói: “Cậu đừng nói với tôi là lão gia hỏa ấy cũng theo chúng ta lên núi nha, ốm yếu như vậy, đến chỗ đồng không mông quạnh tôi sẽ vứt hắn ở đó cho tự sinh tự diệt, ai cũng đừng cản trở, dù sao hắn đi vào cũng là tìm chết.”
Phan Tử nhanh tay chặn cái miệng đang múa máy của Bàn Tử, nhẹ giọng nói: “Mẹ kiếp cậu nói ít vài câu đi, lão già này rất tinh quái, hắn mà nghe được đến chỗ đồng không mông quạnh chỉ sợ bị hại là cậu.”
Tôi nhớ lại Trần Bì A Tứ, ở trong quán trà tạo cho tôi cảm giác như hắn là một đại sư quốc học bí hiểm, xung quanh vây một đám người, với thế lực và tài nghệ như vậy, hơn nữa đã lớn ngần ấy tuổi, tại sao lại theo hội Giáp lạt ma? Không sợ bị chúng tôi hại ư?
Phan Tử cười cười, tiếp tục nói: “Cậu không hiểu sao, chúng ta hiện tại đều đi theo Giáp lạt ma của Tam gia, hắn dù không phải phương trượng cũng là tiểu sa di, Tam gia không có ở đây, đây là quy củ giang hồ. Hắn đi vụ này cũng là theo quy củ giang hồ mà đến, cũng không có biện pháp.” Hắn suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Có điều mẹ nó phải cẩn thận lão già này, ở mặt ngoài hắn tỏ ra một đằng, kỳ thực bên trong, khẳng định đã an bài người của chính mình ở bốn phía.”
Bàn Tử nghe xong mắng: “Ông đây càng không muốn hiểu, Tam gia của cậu cũng thật kỳ lạ? Không thấy quyết định này thêm phiền sao? Cả cậu cũng thế, tôi xem chúng ta tiên hạ thủ vi cường, cứ trói hắn lại trước rồi làm gì thì làm.”
Phan Tử nhìn phía cửa, nói: “Tôi cảnh cáo cậu đừng xằng bậy. Tam gia đề bạt người này khẳng định có dụng ý, chúng ta nên nể mặt mũi hắn, dù sao hắn đã lớn tuổi như vậy, tuổi trẻ có thời điểm lợi hại mấy cũng vô dụng, đến lúc đó mới biết cái gì… Á…”
Hắn còn chưa nói xong, tay của Muộn Du Bình đột nhiên vươn xuống, một phen nắm bả vai Phan Tử, khí lực thật lớn, cơ hồ đem hắn bóp đau đến đứng dậy.
Phan Tử đang nói biến thành nhe răng trợn mắt, nửa câu sau nói không ra. Chúng tôi đều sửng sốt, Phan Tử với Muộn Du Bình tình cảm vốn không tốt đẹp gì, vừa định lên tiếng, cửa kêu khẽ một tiếng, Trần Bì A Tứ đi vào.
Chúng tôi liếc nhìn nhau, cúi đầu tiếp tục chơi bài, giống như cậu học trò nhỏ đang lén lút chơi trong khi học bài thì bị mẹ phát hiện.
Ông lão nhìn tất cả chúng tôi, không nói gì, trở lại giường của chính mình, cũng không biết có phải đang ngủ hay không.
Hắn ở trong này, chúng tôi cũng không dám bàn nhau chuyện gì, đành phải tập trung tinh thần đánh bài. Cứ như vậy thời gian từng chút trôi qua, chập choạng ngày hôm sau, xe lửa của chúng tôi ngừng ở sơn hải quan.
Sơn hải quan là đệ nhất quan trong thiên hạ, có đều cảnh do người dựng, phần lớn trùng tu năm 1986. Chuyến xe lửa tiếp theo của chúng tôi còn hai giờ nữa mới tới, Bàn Tử nói tôi có muốn đi xem xung quanh một chút không, tôi nói trời tối, lại không trăng không sao, xem cái con chim à. Vì thế tất cả chúng tôi cùng vài người khách khác đi nam về bắc trong nhà ga đi tìm phòng đợi.
Hiện tại đúng là đêm trước xuân vận, người rất nhiều, bên trong nhà ga có một mùi khó ngửi, đủ loại người qua đêm trong đó, còn gói to gói nhỏ. Chúng tôi thật cẩn thận theo dòng người đi vào, sợ đụng đến người khác.
Người rất nhiều, đi lại loạn xạ, không lâu sau mấy người chúng tôi bị tách ra. Muộn Du Bình cùng Trần Bì A Tứ đã vọt tới một chỗ rất xa, Bàn Tử dẫm phải chân mấy người, vang lên tiếng mắng mỏ. Tôi nghĩ mọi người không nên đi tách ra, nên giơ tay vẫy vẫy cho họ biết vị trí của tôi, Phan Tử một phen kéo tay tôi lại, đem tôi cúi rạp xuống đến thắt lưng.
Lòng tôi thấy kỳ quái, chợt nghe hắn nói: “Có cảnh sát! Kiềm chế một chút.”
Tôi vừa nghe vừa cúi người chạy sang một bên, trái phải đều là người. Trong dư quang khóe mắt thấy, tại cửa lớn, vài người mang phục trang cảnh sát cùng vài hiệp cảnh đang đứng kiểm tra giấy tờ.
Tôi cúi đầu dùng giọng Hàng Châu nói với Phan Tử: “Không có việc gì, ở Hàng Châu cũng hay xảy ra việc này, kiểm tra chứng minh thôi. Chúng ta không mang trang bị trên người, lại không bị truy nã, sợ cái gì?”
Phan Tử dùng cằm chỉ chỉ mấy người đàn ông không chớp mắt trong đám đông, nói: “Ở cửa là trông cửa, mặc thường phục nhiều gấp đôi, là đang tìm người. Cúi thấp xuống, đừng cho ai nhận ra.”
Chớp mắt tôi ngẩng đầu lên thì thấy, trong mấy người đó còn có người trông rất quen mặt, người nọ còn nhắm thẳng đến chỗ chúng tôi tìm kiếm. Tôi còn đang cẩn thận nhìn, hắn đã mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào chỗ chúng tôi kêu to: “Nơi đó!”
Tôi nhìn thấy người nọ tay bị còng, trong lòng lộp bộp, nhìn kỹ hơn, dựa vào trí nhớ của mình, kia không phải ông đầu bóng lưỡng sao? Như thế nào mới không gặp hai ngày, đã lọt hố rồi!
“Má nó!” Phan Tử mắng to, kéo tôi nhảy dựng lên bỏ chạy, phía sau đám cảnh sát mặc thường phục đuổi theo, kêu to: “Đứng lại!”
Chúng tôi chạy như bay qua một đám người, dùng sức đẩy họ. Phan Tử một đường đi qua, người toàn bộ đều tránh hết ra, nhưng lúc tôi chạy qua, những người đó đều vây lại. Lòng tôi ai oán, thế này là chuyện quái gì, trông tôi dễ bắt nạt vậy sao?
Mắt thấy phía trước bị chặn, phía sau cảnh sát cũng đến, đột nhiên ba một tiếng, đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu đại sảnh phòng đợi đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó, ba một tiếng lại một đèn vỡ. Tôi thừa cơ đẩy thắt lưng hai người trước mặt chui qua, vất vả chạy gần đến vị trí cửa.
Bỗng nhiên, bị một người tóm trở lại, đem tôi kéo đến một bên. Tôi nhìn lại, là Phan Tử, hắn quay đầu, ý là, chúng tôi theo đoàn người chạy ra ngoài.
Đèn huỳnh quang trên đầu ba ba vỡ liên tục, những người đợi xe lửa hoảng loạn, cố tránh mảnh thủy tinh rơi xuống. Lập tức dâng lên tiếng ồn ào, trẻ con kêu khóc, tiếng la hét sợ hãi thành một đoàn, rất nhiều người chạy ra hướng cửa vào, chúng tôi theo dòng người chuồn ra ngoài.
Tôi xa xa thấy Bàn Tử đang chạy tới, hướng lại chỗ gần hắn, vừa định hỏi Muộn Du Bình đâu, tên kia đột nhiên nhảy xổ ra như u linh. Bàn Tử hỏi Phan Tử: “Tên Giáp lạt ma kia bị sét đánh trúng rồi, tính sao giờ?”
Phan Tử mắng một tiếng: “Cái con rùa con, bỏ rơi chúng ta ở đây dễ dàng như vậy, con người bây giờ thật con mẹ nó không đáng tin cậy, nếu có cơ hội, tôi xử chết hắn!”
Bàn Tử nói: “Cậu nổi nóng cái gì, cậu nói phải làm sao bây giờ?”
Phan Tử gãi đầu, hắn cũng không biết giờ nên làm gì cho tốt, đi lại chỗ tôi. Tôi vừa định mắng hắn, Muộn Du Bình vỗ bả vai tôi, nói: “Đi theo ông già.”
Chúng tôi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Trần Bì A Tứ ở cách đó không xa đang nhìn chúng tôi, bên cạnh còn có thêm vài người trung niên.
Muộn Du Bình nhắm thẳng hướng hắn mà đi qua, chúng tôi lúc này cũng không còn cách nào, đành phải kiên trì đi cùng hắn. Trần Bì A Tứ thấy chúng tôi đi lại, liền ra hiệu cho mấy người bên cạnh. Mấy người kia lập tức tản ra hòa vào đám đông, chính hắn cũng vừa chuyển đầu hướng đám đông đi đến.
Chúng tôi ở trong nhờ đám đông che dấu, rốt cục trốn ra khỏi nhà ga sơn hải quan, mò mẫm đi vào một công viên, mọi người dừng lại, nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt ai cũng u ám. Lần xuất hành này thật bất lợi, nguyên bản nghĩ chỉ cần dựa theo kế hoạch của đầu bóng lưỡng, chúng tôi có thể không cần động não mà đạt được mục đích. Không nghĩ tới mới hai ngày, đầu bóng lưỡng thế mà lại bị bắt, còn tự mình dẫn đường cho thiên lôi (cảnh sát) đến đánh chúng tôi, bỏ cả nghĩa khí, cùng ba mươi năm quan hệ thâm giao, xem ra ánh mắt Tam thúc không tránh khỏi sai sót.
Chúng tôi ngồi xổm trong bụi cỏ nghỉ ngơi chốc lát, Trần Bì A Tứ nhìn một lượt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, dùng yết hầu khàn khàn nói: “Chỉ bằng mấy thằng nhãi ranh các cậu, còn muốn đi lấy Đông Hạ hoàng đế Cửu Long nâng thi quan, lão già Ngô Tam Tỉnh hồ đồ rồi sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |