Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 102

Trong tay tôi không có vật gì để chiếu sáng, không gian bên trong kia hoàng toàn bị cành cây che khuất, khó mà hình dung được đang có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt kia, chợt thấy yết hầu rung lên, trong vài giây không biết làm gì cho phải cứ ngây người ra nhìn đối phương.

Sau đó tôi liền thấy có gì đó không đúng ở đây, màu mắt đỏ đòng đọc này không phải là màu của tia máu hằn lên trong mắt mà giống như là mắt bị một màng máu bao phủ vậy. Thậm chí là có máu chảy ra từ hai hốc mắt, hơn nữa ánh mắt không hề chớp lên, thoạt nghĩ còn tưởng là mắt cá.

Người sống có thể bất động nhưng tuyệt đối không thể không chớp mắt. Đây là lẽ tự nhiên nên nhìn cảnh tượng đó trong lòng tôi chợt hoang mang.

Cho tay lên sờ áo lấy ra một cái bùi nhùi để trong túi chống nước, tôi đốt bùi nhùi lên rồi từ từ tiến về phía trước xem xét tình hình.

Tời gần khe hở có thể thấy được đại khái tình hình bên trong, tôi vừa hé mắt nhòm vào toàn thân giật bắn, cảm giác như có một luồng điện từ gáy truyền tới chân tê dại.

Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt dữ tợn đã bị trương phềnh lên vì ngâm nước lâu ngày. Thậm chí cái mà tôi nhìn thấy không thể coi là mặt, bởi vì hàm dưới của người đó hoàn toàn biến mất, toàn bộ phần từ cằm xuống tới cổ đã rơi đâu không rõ, bên trên còn lưu lại ít máu mờ mờ. Hàm trên và lưỡi thò ra ngoài, do không có hàm dưới nên lưỡi rủ xuống sát cổ, cảnh tượng kinh hãi vô cùng, thoạt nhìn còn tưởng là một cái xác rắn đang phân hủy.

Đây là một xác người chết, tôi thật sự muốn ói lên tận cổ, vội bịt miệng để không phun ra ngoài, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai tay run không thể tự chủ được.

Nhìn kiểu tóc và kiểu quần áo trên người nạn nhân thì đây chắc chắn là người của Chú Ba rồi. Mà chết cũng không lâu, có thể bị nước cuốn vào nên mắc lại trong đống cây mục này. Nhưng nếu đây là một xác chết thì tiếng gọi vừa rồi là của ai?

Tôi lập tức nhìn về phía thi thể nhưng bùi nhùi vừa lúc tắt ngấm, khuôn mặt dữ tợn kia một lần nữa lại lui vào bên trong bóng tối. Chỉ còn thấy hai con mắt đỏ hằn học nhìn tôi trừng trừng.

Tôi nổi da gà đầy người, nhìn quanh tứ phía, ở một bể nước ngầm tối tắm thế này làm gì còn ai khác ngoài tôi. Hơn nữa vừa rồi khi phát hiện ra xác chết kia thì hoàng toàn không nghe thấy bất cứ một động tĩnh nào nữa.

Mồ hôi tôi chảy lạnh cả lưng, chân tay bủn rủn, yết hầu không ngừng run lên, cảm giác rất ấn an, nơi này chắc chắn có quỷ rồi. Không thể ở lại lâu hơn được nữa, mặc kệ hết thảy mọi thứ tôi cũng phải mang Bàn Tử rời khỏi đây ngay lập tức.

Tôi hít sâu một hơi rồi quay đi cởi bỏ hết những dây rợ còn quấn trên người mình ra. Sau đó cúi người xuống túm lấy Bàn Tử chuẩn bị khiêng lên trên phiến đá kia.

Nửa thân dưới của Bàn Tử chìm trong nước, hơn nữa quần áo cũng bị ngâm lâu nên càng thêm nặng, tôi vận hết khí lực của bản thân mà không thể nhấc nổi hắn lên, thậm chí còn bị kéo xuống suýt ngã.

Tôi hiểu chỉ với hai tay thì không thể nghĩ tới việc đưa Bàn Tử lên trên cao kia, lập tức quay đầu bốn phía xem có gì hữu dụng lúc này không. Trên người Bàn Tử vẫn còn mớ rễ cây mà tôi buộc vào, có thể dùng một cái cành cây để luồn vào nách hắn sau đó quấn dây vào giữa tạo thành một cái cán, đầu dây còn lại sẽ buộc lên người tôi. Sau đó tôi trèo lên trên phiến đá rồi từ đó dùng trọng lượng của mình để kéo Bàn Tử lên, cảm giác lúc đó như lão ngư dân kéo thuyền trên sông hoàng hà vậy, chật vật vô cùng.

Cách này tôi học được khi còn ở trường, thầy giáo tôi đã dùng một cái gậy gỗ, một sợ dây thừng kết hợp với trọng lượng cơ thể để thực hành, buổi đó học về lịch sử kiến trúc cổ đại, giải thích cho việc người ta vận chuyển vật nặng như thế nào.

Cũng may tôi không phải là hạng nhẹ cân nên kéo một chút cũng thấy khả thi, Bàn Tử cuối cùng cũng dần dần được nâng lên khỏi mặt nước. Phải mất một lúc tôi mới có thể kéo hết toàn bộ nửa thân của Bàn Tử ra khỏi mắt nước, nhưng nhìn lại thì người tôi bị dây thắt cho sắp đứt làm đôi đến nơi rồi.

Vội dùng sức tháo dây rồi tìm một tảng đá để móc dây vào, quấn vài vòng đủ chắc để cố định thân hình Bàn Tử không để bị tuột xuống. Sau đó tôi nhảy xuống nước nâng chân Bàn Tử lên rồi đẩy người lên bề mặt phiến đá. Vật lộn một lúc cũng đặt hắn nằm ngay ngắn được, tôi vội tháo hết cành cây và dây rợ quấn quanh người Bàn Tử để hắn thoái mái được một lúc rồi mới tìm cách sơ cứu hồi sức.

Tôi chưa bao giờ được huấn luyện qua một khóa cứu người khẩn cấp nên động tác vô cùng rời rạc thiếu chuyên nghiệp. Chỉ nhớ mang máng trong đầu là nếu như tim ngừng đập thì trong 8 phút phải hồi lại còn ngoài 8 phút thì không thể cứu chữa được. Hiện tình hình Bàn Tử rất nghiêm trọng, tim thoi thóp, hô hập yếu, cơ bản là hắn bị trúng độc không phải bị ngạt nước, hồi sức cấp cứu bình thường có khả năng cứu hay không cũng không rõ.

Tôi ép tim ngoài lồng ngực cho Bàn Tử cũng không biết mình có đúng động tác hay không, nhưng trong lúc này thì không quản được nên chỉ biết cố gắng kiên trì. Sau đó hai ba phút bỗng thấy Bàn Tử ho khan vài tiếng, cả người run rẩy rồi hộc ra một miệng nước bùn. Tiếu theo hắn hít sâu một hơi, ngực phập phồng thở, có vẻ là hô hấp đã điều hòa. Nhưng chỉ thở được vài hơi, người Bàn Tử lại mềm ra, ngực thắt lại, tình hình bỗng xấu đi.

Tôi nhìn vết cắn trên cổ bản tử, thầm nghĩ độc tính của loài rắn này thật sự lợi hại, phân lượng tiêm vào cơ thể vô cùng chính xác. Bàn Tử không bị giết bởi lượng độc ấy nhưng chừng nào nó vẫn còn trong cơ thể thì cũng vô phương cứu chữa. Tôi liền cởi áo rồi tụt xuống dưới nước mò chủy thủ, mãi mới vớ được một cái mang lên ghé vào miệng vết thương rạch hai đường nông ép cho máu độc chảy ra. Máu từ vết cắt ứa ra đen thẫm, tôi vừa quán sát vừa dùng tay ấn ngực hỗ trợ tim cho hắn, trong đầu cân nhắc xem tiếp theo phải lam gì.

Trong lúc đang sơ cứu cho Bàn Tử, tôi bỗng nghe thấy có tiếng gọi rất thê lương phía sau lưng mình, giống như là âm thanh vọng ra trong đống cây mục kia.

Trong tình thế vô cùng cấp bách, tôi không nghe thấy là nó nói cái gì, nhưng toàn thân lập tức khựng lại. Vội cầm đèn pin lên rồi lập tức quay đầu nhìn ra phía sau nơi tôi vừa đào ra được một cái hố bên trong đống gỗ mục.

Vẫn thấy mơ hồ hai con mắt người chết đỏ đòng đọc nhìn tôi, lạnh lẽo vô hồn, cảm giác gáy mình tê rân rân vô cùng khó chịu. Nhưng điều khiến tôi kinh hãi nhất lúc đó là cái đầu lưỡi của xác chết tưởng đã cứng nhưng giờ tự nhiên lại động đậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạ Thiên – Quyển 13
0 Sở Dao nhận viên thuốc, sau đó nàng khoanh chân ngồi trên giường, bỏ thuốc vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Hai mắt nàng khép hờ, chân khí trong cơ thể vận chuyển theo đường lối cực kỳ quen thuộc trong kinh mạch. Sau khi viên thuốc tiến vào trong cổ họng của Sở Dao thì nhanh chóng hóa thành nước chảy theo cuống họng vào bên trong, hình như có thể thấy được đường đi của nó, trước tiên là tiến vào trong đan điền, sau đó chợt bộc phát rất nhiều khí tức, những luồng khí này nhanh chóng tiến vào trong kinh mạch mà va chạm cuồng loạn. Dù có một phần chân khí bị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Phần 68 Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu, e thẹn nói: Tướng công, chàng đáng ghét chết đi được, sư phụ còn ở đây, chàng không thể đợi chút nữa hãy nói sao. Nghe tướng công nói những lời này, trong lòng nàng mừng rỡ vô cùng, lại có chút kiêu ngạo, mi mục hàm tình, ánh mắt thâm sâu chăm chú lên mình tướng công. Thấy đồ đệ của mình bị người ta cuỗm mất rồi, An Bích Như chỉ đành tươi cười, duyên dáng nói : Lâm tướng quân, ngươi thật sự có biện pháp. Đâu có, đâu có, cũng như nhau thôi, sư phụ tỷ tỷ cũng có biện...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Lục Thiếu Du – Quyển 30
0 Lam Thập Tam tiếp tục cười khổ nói. Vậy thì nếu như Lục Thiếu Du tìm người đòi thì sao? Tử Yên quay đầu nói với Lam Thập Tam. Chuyện này... Ánh mắt Lam Thập Tam nhảy lên, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nụ cười nói: Ta sẽ đổ lên người của ngươi, dù sao cũng là ngươi làm chủ. Nếu như bên trên có người trách tội mà nói, ta cũng không có liên quan. Yên tâm đi, Phó các chủ không nói gì, vậy thì bên trên càng không nói gì. Tử Yên cười nói. Lục Thiếu Du không biết thế nào rồi, nếu như lúc này có mặt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng