Chuyện quái quỷ này sao có thể xảy ra được?
Rắn mào gà thì chắc chắn là có bàn môn tà đạo thật nhưng chúng nó có thông minh cao cấp mấy thì cũng không thể nào nói được tiếng người. Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng nói mà con rắn phát ra, tôi tuyệt đối không thể nghe nhầm được.
Ngay lập tức đầu tôi gạt cái khái niệm rắn biết nói tiếng người ra khỏi đầu, hoàn toàn không thể như vậy được, chắc chắn là tôi sợ quá sinh ảo giác rồi. Thần kinh tôi lúc đó căng như dây đàn, hai mắt hoa lên như chong chóng, hàm răng va vào nhau lập cập.
Con rắn mào gà vẫn đứng nguyên nhìn chòng chọc vào tôi, mắt nó thấy tôi mỗi lúc một chìm xuống nước thì nó dùng đuôi siết một cái vào cổ ra vẻ tìm hiểu con mồi. Sau vài giây thì nó thả mình xuống ghé vào mặt tôi, cái mào của nó không ngừng rung lên phát ra một câu: “Tiểu Tam Gia?”
Lúc này thì rõ mồn một rồi, hơn nữa giọng điệu nghe như có người đang nói chuyện với tôi, mồ hôi trên trán túa ra không ngừng. Toàn thân bất động, trong lòng gào lên con mẹ nó chứ, lần này không gặp quỷ, không gặp xác chết vùng dậy mà là gặp rắn thành tinh, nó đang nói chuyện với tôi kia!
Đầu óc tôi bỗng chốc trở nên hỗn loạn vô cùng, bao nhiêu ý niệm liên tục này sinh khi mỗi giây ngắn ngủi qua đi. Đây lẽ nào là rắn thần trong truyền thuyết? Thông thạo 6 ngôn ngữ loài người, chẳng hay là nghiên cứu sinh rắn vừa tốt nghiệp? Hoặc nó có nhân tính, có tư duy như con người?
Trong nháy mắt ấy tôi liền nhớ tới Tây Vương Mẫu này là một nơi ít người biết tới, thậm chí chỉ có trong thần thoại, có lẽ đây chính là tiên cảnh… Rắn biết nói chuyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Con rắn nhìn khuôn mặt đổi màu như cầu vồng của tôi, có vẻ cũng hơi bị hứng thú lại ngọ nguậy cái đấu rồi rung mào của nó lên nói: “Tiểu Tam Gia?”
Lần này tôi đã chuẩn bị tinh thần nên đã bình tĩnh lắng tai nghe xem rốt cuộc là nó đang nói chuyện hay là có tà thuật ở đây. Vừa nghe tôi liền phát hiện có chỗ không đúng, con rắn vừa thốt ra một câu bao hàm cả khẩu âm trường sa ư?
Chẳng lẽ con này nguyên quán là rắn mào gà Trường Sa, đến Tây Lương Nữ Quốc để hỗ trợ công cuộc kiến thiết tây bộ?
Trong vài giây tôi liền có một suy nghĩ hay là mình hỏi nó: “Có phải mày từ tỉnh hồ nam tới không?” Nhưng ngay lập tức tôi hiểu ra đang có chuyện quái gì, mồ hôi bỗng toát lạnh sống lưng.
Nếu như loài rắn này vượt ra khỏi những suy tính của con người, tức là nó có thể nói được thì chắc hẳn nó chỉ biết mỗi ngôn ngữ Tây Lương Nữ Quốc trước đây vì trong cả nghìn năm nay không có ai đặt chân vào nơi này cả. Nhưng hiện tại thì có thể thấy là nó đang nói tiếng phổ thông, hơn nữa còn nói được cả giọng trường sa, chuyện này không phải bình thường, tiếng phổ thông chỉ phát triển từ 50 năm trở lại đây, còn khẩu âm trường sa thì chỉ dùng chủ yếu ở trong khu vực địa phương. Tất cả đều là ngôn ngữ hiện đại, dù cho loài rắn này có trí tuệ siêu việt tới mức nào thì cũng không thể cập nhật nhanh như thế được.
Vậy tức là chỉ còn một khả năng, nếu rắn không biết nói thì là nó đang học nói, ví như loài vẹt nghe người phát âm rồi nhại lại giọng người ta.
Tôi lập tức liền lấy lại bình tĩnh, khẳng định là như vẩy rồi, trước giờ nghe thấy tiếng người gọi mình một câu “Tiểu Tam Gia?” Không hề có câu thứ hai, ngay cả ngữ điệu cũng giống nhau, thật sự rất bất thường. Khẩu âm trường sa trong số những người đi cùng tôi thì chỉ có Phan Tử là có thể nói được, mà Phan Tử lại luôn gọi tôi là Tiểu Tam Gia, ba chữ này trong suốt đường đi liên tục lặp đi lặp lại nhiều nhất. Lũ rắn chắc chắn luôn đi theo chúng tôi nên có thể nghe lỏm được.
Nhưng vẹt học tiếng người là do huấn luyện mà thành còn rắn học tiếng người thì chẳng biết vì nguyên nhân gì, chắc chắn không phải vì thích mà học rồi. Nhưng kiểu gì thì cũng phải có lý do thì chúng mới bắt chước tiếng người.
Nghĩ tới đây mồ hôi cứ nhỏ thành từng giọt xuống cằm, rắn phát ra âm thanh thì có nhiều vô kể, ví như rắn đuôi chuông phát ra tiếng lúc lắc ở đuôi để dụ con mồi, loài rắn mào gà này nhại giọng người nói chuyện chẳng lẽ cũng có mục đích đó?
Bố khỉ, nếu như vậy thì lão từ trước giờ vẫn cứ đâm đầu vào bẫy cũng chúng mày ư? Con mẹ nó chứ, trong lúc ngàn câu treo sợi tóc thế này mà tôi vẫn có thể bình tĩnh mà suy xét hết mọi trường hợp, trong đầu càng nghĩ càng thấy sợ bọn rắn này.
Con rắn vẫn đứng quan sát động tĩnh của tôi, cái đầu màu tam giác đỏ rực của nó chỉ cách mũi tôi một gang tay. Thậm chí tôi có thể ngửi thấy một mùi cay độc toát ra từ trên người nó, bao nhiêu ý niệm vụt qua trong đầu tôi nhanh như một tia chớp. Loáng một cái tôi lại trở về mới thực tại là dù có là thần thánh gì thì trước mặt tôi đang có một con rắn kịch độc.
Tôi chậm rãi lui người về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa tôi và nó ra, ít nhất là nếu nó có tấn công thì cũng kịp né người thoát khỏi tầm công kích. Sau đó mới tính tới việc nhảy vào trong nước ẩn nấp.
Nhưng tôi chỉ động đậy một chút là con rắn lại sáp tới gần hơn, luôn luôn trừng trừng nhìn vào mắt tôi nhưng là đang đọc suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Tôi lùi nửa bước nó tiến nửa gang, nhưng tuyệt nhiên chưa tấn công tôi, chỉ duy trì khoảng cách một bán tay. Đầy rắn thòng xuống gần sát mặt khiến tôi không dám động đậy nửa thân trên, đến cả chớp mắt cũng sợ.
Tôi liền cảm thấy vô cùng kỳ quái, nó hình như đang muốn khống chế tôi, nhưng loại ngôn ngữ cơ thể như vậy khó mà có thể hiểu được. Rắn cơ bản là một loài bò sát, mọi hành vi nó thực hiện đều dựa trên phản xạ có điều kiện với nhiệt độ xung quanh. Nó làm như vậy để làm gì chứ?
Đang lúc tôi chán nản vì không nghĩ ra được cách gì thoát nạn, bỗng tôi cảm giác dưới chân mình có cái gì đó huých vào, như là trong làn nước có gì đó đang di chuyển xung quanh mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |