Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 108

Tôi ngồi cạnh đống lửa cháy bập bùng, hơi ấm tỏa ra vừa đủ khiến cho tâm tư dần thư thái được một chút thì đồng thời bao nhiêu đau đớn trong suốt quá trình trốn chạy lại bắt đầu hành hạ thể xác tôi. Trên người chạm vào đâu cũng đau tê đi, da thịt như không còn cảm giác gì hết, chân tay mỏi mệt rã rời. Nhưng ngay khi nghe chú Ba nói tới chuyện băng ghi hình thì tôi liền dẹp hết những đau đớn của bản thân để tập trung suy nghĩ xem ý chú muốn nói ở đây là gì.

“Có lý do gì chứ?”

Dưới ánh lửa, khuôn mặt suy tư của chú Ba hằn lên những vết nhăn của năm tháng bôn ba, vài giây sau chú lại hút một hơi thuốc dài, trầm ngâm nói: “Chú nói thế mày có tin không?”

Chú đưa mắt nhìn về phía tôi, bất giác tôi thấy hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ tôi đâu có thể tin tưởng chú dễ dàng như vậy. Nhớ lại lúc còn trong bện viện, bao nhiêu tin cẩn tôi đều đặt vào chú nhưng thực tế thì sao chứ, chú vẫn lừa dối tôi, hết lần này đến lần khác. Kể cả lúc này đây tôi vẫn luôn có cảm giác như chú vẫn muốn giấu mình điều gì đó, vì vậy chú có giải thích cũng chỉ là phí công.

Chú Ba cười một tiếng, giọng khàn khàn rồi nói tiếp: “Nếu chú muốn lừa mày là vì chú có lý do không thể nói được, tất nhiên là chú sẽ vẫn giấu mày cho tới cùng. Thế nên giờ chú có nói gì mày cũng sẽ không nghe, mọi chuyện nên gác lại đây thôi, đợi khi nào tìm thấy Văn Cẩm hãy nghe chính miệng cô ấy nói ra.”

Tôi thở dài một hơi, cảm giác như người chú rất đỗi thân quen trước mặt tôi đã không còn như trước nữa. Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa cách. Tôi không kiềm chế được liền nói: “Chú Ba, thực lòng cháu không nghĩ như vậy. Trước đây chú khác, không bao giờ nói hai lời nhưng giờ thì cháu không thể nhìn thấu chú. Có chuyện gì thì chúng ta cũng không còn ngồi lại nói chuyện thoải mái như trước đây được nữa. Chú có nghĩ cháu là cháu của chú nữa không vậy?”

Chú Ba quay lại nhìn tôi, tay châm một điếu thuốc nữa nói: “Mày trước sau vẫn mãi là cháu của chú, đây sẽ là lần cuối cùng, chú cam đoan với mày điều đó. Bản thân chú cũng rất mệt mỏi nên lần này sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện.”

Hai người chúng tôi nhìn nhau một cái rồi bất chợt cười khổ, cũng không ai muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bản thân cũng không lý giải được cảm xúc của mình lúc này, như là bị nghẹn bởi một vật mà chính mình không thể hình dung nổi nó là cái gì. Bế tắc vô cùng.

Yên lặng một hồi, Chú Ba lại nỏi: “Thật tình chú đã nói mày với nhiều lần rồi, chuyện này có nguyên nhân sâu xa vô cùng, bí mật bên trong rất nhiều. Bản thân chú cũng không tưởng được rốt cục nó sẽ dẫn tới đâu nữa, cho nên, chú Ba ta kỳ thật vẫn muốn giải thích cho mày nhưng phải đợi tới đúng thời điểm.”

Tôi thầm mắng chú lý giải cái rắm ấy. Chú tuy nói là biết không nhiều nhưng so với cháu chắc chắn là rõ ràng hơn cả chục lần. Hai người chúng ta nói chuyện ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau. Chú thì đang ở trung tâm của câu chuyện, còn cháu thì nói thế nào cũng vẫn chỉ là người ngoài. Ngay cả muốn tìm một cửa để bước chân vào cũng không thể.

Nhưng thật sự là nhiều lời cũng vô ích, cho dù có thể nào thì tôi cũng đã tới đây, chuyện tiếp diễn ra như thế nào còn phải chờ vào số phận nữa. Tôi nhìn ra bóng tối xung quanh, không muốn tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa, dẫu sao thì tôi cũng sẽ đi theo chú tới cùng. Trừ phi chú giết tôi, nếu không thì tôi sẽ không bỏ cuộc.

Uống thêm vài ngụm trà tôi xoay người vặn xương sống cho bớt mỏi. Vừa xoa xoa mấy vết thương trên người, tôi vừa nói lảng sang truyện khác: “Đúng rồi Chú Ba, Văn Cẩm có gửi cho chú băng ghi hình vậy bên trong chú xem có nội dung gì?”

Chú Ba đứng dậy rồi bảo tôi đi theo chú, tới chỗ để ba lô trang thiết bị lấy một chiếc máy tính. Chú quay ra nói với tôi: “Chú không biết phải miêu tả cho mày thế nào mới được, tự mày xem đi sẽ rõ.”

Tôi tất nhiên là rất muốn xem, nhưng không ngờ là chú Ba lại chủ động như vậy. Chú đưa tay đặt máy tính lên ba lô rồi mở nó ra. Nội dung băng ghi hình đã được chú lưu vào bên trong bộ nhớ của máy rồi.

“Chú đã bảo một thủ hạ đem băng ghi hình chuyển thành một file, cũng mất tới ba trăm tệ. Chú xem không biết bao nhiêu lần nhưng không hề hiểu bên trong là cái gì, mày cũng đừng quá hy vọng” nói xong thì bật file cho tôi xem, “pin không còn nhiều, mày mau xem đi.”

Trên máy tính xuất hiện một file video, tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh thấy có cảm giác kỳ quái. Đây là đâu mà trên tay lại ôm được máy tính hiện đại như vậy, thật không có chút khí chất thám hiểm nào cả.

Chú Ba không cùng xem với tôi, mở máy tính cho tôi xong liền qua chỗ khác, hình như người của chú vừa phát hiện cái gì nên bảo chú qua xem tính hình. Lúc đó Hắc Nhãn Kính liền chạy tới ngồi sau lưng tôi, tư thế như chuẩn bị xem phim vậy. Người này xuất hiện làm tôi không được tự nhiên, tôi liếc hắn một cái nhưng hắn không hề chú ý chỉ chống mắt nhìn lại tôi.

Tôi không còn cách nào khác, thầm than một tiếng người này là cái giống gì đây chứ, đành thay đổi tư thế cho thoải mái rồi mở file ra, chú tâm nhìn vào màn hình.

Đầu tiên màn hình chỉ có một màu đen, tiếp theo từ loa phát ra tiếng động vô cùng ồn ào hỗn độn. Tôi nghe mà thấy quen thuộc vô cùng nhưng lại nhất thời không nhớ ra là tiếng gì, phải mất một lúc mới phát hiện đó là tiếng nước chảy. Màn hình trước sau vẫn một màu hắc ám, không thấy một chút ánh sáng biến hóa nào, nhưng loa vẫn văng vẳng tiếng nước đổ ầm ầm.

Phải nói thêm là trong thời gian hơn một phút xen giữa tiếng nước chảy thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sấm rền xa xa, có thể tưởng tượng là cuộn băng ghi hình này được quay lại trong thời điểm mưa rào mà bên cạnh lại có nước chảy xiết. Hoặc là gần đó có một thác nước nhỏ, chắc là vì mưa nên phải che hết ống kính lại vì sợ nước vào, màn hình hoàn toàn không hiện ra một cái gì cả.

Tiếng nước vẫn tiếp tục đổ xuống lúc xa lúc gần, máy quay phim chắc vẫn đang di chuyển ở giữa khu vực đó. Đại khái là mất hơn năm phút tôi mới nghe thấy có tiếng động khác ngoài tiếng nước chảy. Đó là tiếng người thở dốc và tiếng chân dẫm lên cát sỏi, bước chân rất hỗn độn, hơn nữa lại chậm, nghe như là có vài người đang tập tễnh di chuyển. Nhưng âm thanh đó chỉ xuất hiện trong vài giây rồi lập tức lại biến mất, trong loa chỉ còn nghe thấy tiếng nước ù ù.

Tôi có chút bất ngờ. Băng ghi hình thứ nhất tôi thu được ở Cát Lâm quay cảnh Hoắc Linh chải đầu trong tòa nhà quỷ dị ở Cách Nhĩ Mộc. Băng ghi hình thứ hai là của A Ninh mang tới, bên trong lại có một người tướng mạo giống tôi bò qua bò lại trong đại sảnh của cái trại an dưỡng đó. Tôi còn tưởng nội dung của băng ghi hình thứ ba này ít nhất cũng liên quan tới Cách Nhĩ Mộc, nhưng xem từ đầu tới giờ thì hình như là địa điểm ngoài trời.

Tôi nhớ lúc chúng tôi tiến vào trong khe núi trời cũng đổ mưa to, nước đổ xuống xung quanh tạo thành tiếng róc rách, nghe có vẻ cũng giống như thế này. Chẳng lẽ băng ghi hình này quay lại lúc Văn Cẩm tiến vào trong Tháp Mộc Đà? Nếu thật vậy thì tin tức này rất quan trọng.

Tiếp tục xem, tiếng nước chảy vẫn không dứt, vẫn mơ hồ khi gần khi xa. Người cầm máy quay chắc vẫn đang di chuyển. Tôi từng xem qua hai băng ghi hình đều phải đợi rất lâu nên cũng quen với cảm giác buồn tẻ đó, cũng không nóng vội làm gì. Nhưng bất thường là Hắc Nhãn Kính bên cạnh vẫn chăm chú theo dõi không rời mắt.

Lại kiên nhẫn xem khoảng hai mươi phút, tiếng nước mới dần dần nhỏ đi, chỉ còn văng vẳng, nghe như thác nước đã bỏ lại đằng sau. Đồng thời tiếng người thở hồng hộc lại xuất hiện, giờ nghe đã rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng người trong đó hình như cố gắng kiềm lại. Tôi có cảm giác như là những người này sau khi rời xa nơi có nước chảy kia lại rơi vào một không gian bị chặn kín, không khí có chút ngột ngạt.

Sau đó chúng tôi nghe thấy giọng người nói đầu tiên, đó là tiếng của một nữ nhân, cô ấy có vẻ đã sức cùng lực kiệt, vừa thở gấp vừa nói: “Nơi này là chỗ quái nào vậy? Chúng ta vẫn chưa ra ngoài sao?”

Không ai đáp lời cô gái, bốn phía chỉ vang lên tiếng thở cùng tiếng bước chân dồn dập, trên màn hình vẫn chỉ có màu đen. Trong lòng tôi chán nản vô cùng, nhưng lại không thể tua đi được, đành nhịn xuống tiếp tục tập trung xem.

Cô gái kia nói xong, một lúc sau có tiếng đặt ba lô xuống đất và tiếng người ho khan. Xung quanh có người thở dài rồi có một nam nhân nói gì đó, không phải là trả lời cô gái kia mà là hỏi một người khác: “Anh còn thuốc lá không?”

Tiếng nói rất mơ hồ lại đặt trong bối cảnh này, nếu không nghe cẩn thận sẽ không hiểu. Điều khiến tôi chú ý là giọng của người nam nhân kia có thể thấy đó là khẩu âm miền Nam.

Nhưng cũng không ai trả lời, chúng tôi không biết người đó có còn thuốc lá không, nhưng tiếp theo trong loa vang lên tiếng kim loại rơi xuống đất. Rồi người hỏi thuốc mắng nhỏ một câu: “Cẩn thận một chút!”

Sau đó không gian lại rơi vào trầm mặc, hình như là máy quay phim xê dịch ra bên ngoài. Người cầm máy quay trở lại chỗ gần với tiếng nước chảy, âm thanh ù ù lại vọng lên, nhưng chỉ vài phút sau lại im lặng. Nam nhân xin thuốc lại hỏi: “Chúng ta rốt cuộc phải đi đâu bây giờ?”

Không ai đáp lời hắn, hết thảy đều im lặng, tiến độ cứ như vậy cho tới một lúc sau, trên màn hình đen vẫn hoàn đen. Tôi kiên nhẫn xem, thời gian từng giây từng phút trôi qua chậm rãi, bản thân lúc đó cũng cảm thấy như không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Ngay lúc tôi không nhịn được muốn tua đi một đoạn thì Hắc Nhãn Kính bên cạnh lại giữ lấy tay.

Tôi thấy kỳ quái, thầm nghĩ hắn muốn làm gì chứ, bỗng nhiên trong loa có truyền tới một lời nói, đó là khẩu âm Tây Bắc rất nặng. Người kia nói rất vội vã, như bị hoảng sợ vậy, tiếng kêu thất thanh: “Nghe kìa, có tiếng động, chúng lại tới!”

Tiếp theo là tiếng xôn xao, người nam nhân giọng miền Nam lại nhẹ giọng quát: “Mọi người hãy im lặng!”

Những người này như được huấn luyện qua nên ngay lập tức không ai dám ho he một tiếng gì. Trong loa im phăng phắc, tất cả tiếng động đều biến mất chỉ trong nháy mắt. Cảm giác yên tĩnh này rất khác so với lúc trước đi cạnh thác nước, có tiếng gì xen lẫn trong không gian nhưng nghe mãi cũng không rõ.

Thần kinh của tôi căng thẳng vô cùng, lại ghé tai vào gần loa của máy tính nghe xem có nhận ra tiếng đó là gì không. Tôi cảm thấy như từng nghe qua tiếng này ở đâu trước đây rồi.

Quả nhiên, tiếng động kia từ từ tiến gần lại, càng nghe càng cảm thấy rất quen. Thêm một vài giây sau tôi chợt nhận ra đó là tiếng gì, cả người nổi da gà, hai mắt nhòe đi, âm thanh kia chắc chắn là tôi đã nghe thấy nó một lần trước đây.

Đó là lúc Muộn Du Bình tiến vào trong cánh cửa thanh đồng ở Vân Đỉnh Thiên Cung, tôi nghe thấy tiếng kèn ở trong lòng đất vọng lại.

HẾT QUYỂN 5


Bạn vừa đọc xong Quyển 5, đọc tiếp Quyển 6 tại đây: http://truyensex.moe/dao-mo-but-ky-quyen-6/


Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đạo mộ bút ký” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-dao-mo-but-ky/

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 33
0 Sưu Sưu. Tầng tầng lớp lớp lông vũ màu xanh da trời trong nháy mắt dưới sự bao phủ của Thái Cổ U Minh Viêm trực tiếp bị hòa tan. Lục Thiếu Du muốn thu hồi Huyễn Ảnh Thanh Vũ cũng đã không còn kịp. Thu. Giới chủ Linh Vũ giới vung tay, Thái Cổ U Minh Viêm bao phủ vô số lông vũ trực tiếp tiến vào trong cơ thể giới chủ Linh Vũ giới rồi biến mất. Phụt. Trong nháy mắt Huyễn Ảnh Thanh Vũ bị Thái Cổ U Minh Viêm bao phủ tiến vào trong cơ thể giới chủ Linh Vũ giới, Lục Thiếu Du lập tức mất đi mối liên hệ linh hồn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 27
0 Đạo Không đạo nhân khẽ nắm tay, đại đạo trong cơ thể nổ vang. Giống như hỗn độn mênh mông, trong mơ hồ đàn tranh vang vang, kỵ binh lưỡi mác va chạm, âm thanh sát phạt bỗng nhiên vang lên. Đạo âm của hắn khác với đại đạo duy ngã bất không bất đồng, duy ta không thông, là một mình tách ra khỏi hậu thế, vạn đạo kiếp diệt duy ta bất diệt, mà bây giờ đã nổi lên tráng chí vào đời tranh hùng. Hỗn độn tiên thiên, đạo không chi xử, đều vô hạn có thể! Quanh thân Thanh Liên tiên tôn hoa rơi chầm chậm, một bông hoa một thế giới, diễn hóa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lục Thiếu Du – Quyển 16
0 Tiểu oa nhi, tốt hơn ngươi đừng có chọc vào Thiên Hạp đảo chúng ta. Lập tức giao ra giải dược, bằng không các ngươi sẽ phải hối hận. Vũ Vương tứ trọng kia nhướng mày nói, trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng lo lắng. Thực lực mấy người này đều bất phàm, đặc biệt là đầu yêu thú thất giai trung kỳ kia có thể dùng một chiêu đả thương tứ trưởng lão, những người này quả thực khó dây vào. Thế nhưng Thiếu đảo chủ bị hạ độc, không thể trì hoãn được nữa. Lần này hắn cũng chỉ cố gắng kiên trì, hy vọng dựa vào mặt mũi của Thiên Hạp đảo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng