Nó ngồi trên ghế tôi vừa ngồi, hai cánh tay nhỏ dài liên tục trượt từ đầu xuống mạng sường, động tác dị thường. Tôi sửng sốt một chút, mới hiểu ra là nó đang chải đầu. Lúc này, cả người tôi chợt lạnh, tóc gáy dựng đứng lên.
Trong một căn phòng hoang phế đã mười mấy năm, đột nhiên lại nhìn thấy 1 người trong bóng tối chải đầu, hành động như vậy hơn nữa trong trường hợp này, dễ dọa người khác sợ chết khiếp.
Tôi vừa đổ mồ hôi lạnh khắp người, vừa có cảm giác kỳ quái, đây là cái dạng người gì? Ngồi ở đây từ lúc nào? Trong lúc tôi tìm được quyển bút ký này rồi ngồi xem tại đây, cùng lắm cũng chỉ mới 20 phút thế mà nó ngồi xuống cạnh tôi lúc nào tôi không biết? Tôi không cảm nhận được một chút cảm giác nào cả… Hơn nữa trong một căn hầm bỏ hoang như này, sao có thể gặp được người khác nữa?
Hơn nữa động tác vô cùng quỷ dị, ngồi trên ghế kia, soi gương rồi chải đầu, không thế không khiến người khác nghĩ là Hoắc Linh và những người khác không đi cùng nhau… Chẳng lẽ người này là Hoắc Linh?
Mồ hôi của tôi đổ xuống không khác gì thác, cũng may thần kinh tôi đã vững hơn trước đây, tuy rằng không thể hiểu được chuyện đang diễn ra trước mắt nhưng cơ thể vẫn tự chủ được, không đến mức không biết phải phản ứng như thế nào. Phản xạ có điều kiện tôi lùi phía sau vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, cả người đề phòng.
Nếu như trong phim, nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng như vậy, người ngồi trong bóng tối hẳn là sẽ cười vang lên ba tiếng, sau đó đạo diễn sẽ cho một người đặc biệt xuất hiện, hoặc là cầm ra cái súng nhỏ, rồi nói: “Không nghĩ là ngươi, tà tiên sinh”. Nhưng đây không phải trong phim, sau khi lui lại vài bước, người kia cũng không nhúc nhích, vẫn làm động tác chải đầu, tôi từ từ lùi xa ra, chưa định làm gì thì cái bật lửa càng ngày càng tối, khoảng cách cũng lới rộng dần, người kia liền ẩn vào bóng tối, không còn thấy rõ.
Lui lại 5, 6 bước, tôi cảm thấy đã đủ an toàn, liền dừng lại, cố lấy dũng khí hỏi 1 câu: “Là ai ngồi đó?”
Sau khi tôi quay lại được tầng hầm ngầm, không có chuyện gì xảy ra, cổ họng phát ra những tiếng khàn khàn, có vẻ như không giống tiếng của mình, bản thân bỗng giật nảy, nhưng tại đây quá im lặng, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ, tiếng khàn khàn lại càng nghe cực vang.
Nhưng, sau khi tôi hỏi, đối phương vẫn không có phản ứng gì, từ bàn làm việc không có tiếng gì vọng lại. Giống như tôi nói chuyện một mình vậy.
Chết tiệt, tưởng làm ta sợ được sao? Tôi thầm mắng 1 tiếng, thật sự bắt đầu sợ hãi, ngẫm lại vừa rồi nhìn thấy thân thể người đó, tâm nói có người như thế này trên đời sao?
Không thể nào, tuyệt đối không thể, tôi phủ định chính ý nghĩ của mình, nói là đây là trong cổ mộ thì còn có lý, chứ đây là nhà ở hiện đại, không có lý nào lại có những thứ như thế ở chỗ này, đây cũng không có quan tài… Khoan, khoan, khoan đã, không đúng! Chết tiệt, nơi này quả đúng có 1 cái quan tài.
Đầu óc tôi ong 1 tiếng, tâm nói chẳng lẽ thứ này là bánh tông trong quan tài chui ra?
Tôi lại lắc đầu, cố gắng hít thở mấy hơi, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.
Điều này cũng không thể nào, đâu có đụng tới trong quan tài đâu mà bánh tông đã chui ra? Nếu như vậy, hẳn là mọi người làm trong nhà tang lễ đều phải được học qua một khóa đào tạo chính quy chống bánh tông rồi.
Lúc này, trong đầu tôi lại đột nhiên hiện lên 1 cái ý niệm, có phải đây là người đã gửi băng ghi hình cho tôi? Chờ tôi ở đây?
Vừa rồi khi tôi đọc bút ký, nghĩ rằng người gửi băng ghi hình chắc hẳn là Văn Cẩm, nhưng trên thực tế không thể xác định, băng ghi hình này có thể chính do cô ấy gửi hoặc cô ấy sắp xếp cho những người khác gửi đi. Nghĩ thế tôi thấy cũng rất có khả năng, trong tầng hầm ngầm như này hẳn ít người biết đên, có thể đi vào đây khẳng định là người trong cuộc, có thể đã luôn ở đây chờ tôi tới, khi thấy tôi vào tới đây, liền đi ra tiếp đón. Nghĩ vậy tôi cảm thấy có chút bình tĩnh hơn. Tôi cố gắng lấy dũng khí, tâm nói nếu là người sống thì không hề đáng sợ, vì thế nhíu mày, đem bật lửa giơ về phía trước, đi vào phòng kia xem rốt cuộc đấy là ai.
Đi lên trước hai ba bước cẩn thận xem xét, đến khi nhìn thấy mơ hồ bàn làm việc, vừa thấy người kia, tôi lại vô cùng hoảng sợ. Người ngồi chỗ kia, đã không thấy đâu nữa.
Tôi nheo nheo mắt, cẩn thận nhìn, quả thật không thấy, trên ghế không có người, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm? Là ảo giác?
Không thể nào, mồ hôi ra lạnh toát, tuyệt đối không thể nhìn nhầm, tôi nhất thời liền trở nên bồn chồn, giơ cao cái bật lửa, chiếu xung quanh bốn phía.
Lúc giơ bật lửa lên, động tác quá nhanh, cái bật lửa sáng bừng lên rồi tắt ngấm.
Bốn phía lập tức rơi vào tối đen, bản thân nhìn cũng không thấy 5 đầu ngón tay, chỗ này một chút ánh sáng cũng không có, là hoàn toàn tối tăm, nhất thời trong lòng tôi chợt hoảng, vội vàng đánh liên tiếp mong cho nó lên lửa.
Nhưng đánh mãi, đánh liên tục cũng không thấy nó sáng, dù tôi có đánh như thế nào nó cũng không chịu lên lửa, chỉ thấy những tia lửa văng tung tóe khắp nơi, trong một nơi tuyệt đối tối tăm thế này, tia lửa văng ra hết sức chói mắt, tôi hiểu là chắc đã hết ga.
Trong lòng gào thét, nhìn quanh bốn phía tối mù mịt, tối không thấy tay mình đâu, dự cảm xấu cực độ dâng lên. Tôi bỏ bút ký vào túi, chuẩn bị lui lại phía sau sờ vào cửa, đột nhiên nghe thấy trên trần nhà có tiếng “khúc khích” nghe như tiếng một cô gái đang cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |