Còn đang cân nhắc xem giờ nên làm gì thì trên đầu bỗng nghe thấy thanh âm “Khúc khích… Khúc khích…” – như tiếng cô gái đang cười.
Lại thấy gáy bỗng lạnh toát, tôi nhớ ra rằng nóc hầm này khá thấp, chỉ cần nhảy lên là chạm vào trần nhà. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng theo phản xạ, tôi vội ngửa đầu lên.
Ngẩng đầu lên vẫn không nhìn được gì, nhưng tôi cảm nhận được một mớ lù xù rủ xuống trên mặt mình. Tôi dùng hai tay đưa lên vơ, cả người bàng hoàng, đây chẳng phải là tóc sao, đã thế lại ướt và dinh dính.
Từ sau khi xuống mộ dưới đáy biển, tôi đối với tóc có chút sợ hãi vô hình, lần này vừa chạm phải liền cảm thấy cổ họng sợ run lên, giống như vừa nuốt phải chuột. Tôi vội vã hạ thấp người xuống để lui qua, rồi lấy tay áo lau hết những thứ trên mặt. Lui đến chỗ nào cũng không biết nữa, mắt cứ dán lên trần nhìn trừng trừng khoảng không tối thui.
Bóng tối đen đặc tới mức tôi không thể nghĩ đến nơi nào tối hơn nữa, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, run lên tự hỏi không biết chuyện gì đây… Trên trần nhà có người! Chẳng lẽ người vừa ngồi ở đây lại leo lên trần nhà? Theo tôi thì điều này không thể xảy ra… Chẳng lẽ nó là thằn lằn!?
Sự tình càng lúc càng khó hiểu, vuốt cái chất dính dính trong tay, ngửi qua một chút, thấy được một mùi hết sức kỳ quái. Lại thấy có điểm quen thuộc, tôi nhớ tới từng ngửi thấy nó ở đâu đó rồi, nhưng dự cảm dâng lên trong lòng dâng lên một điềm vô cùng xấu. Lúc này, thanh âm “Khúc Khích… Khúc khích…” kia lại vang lên, nghe như ngay trên đầu tôi. Tôi lập tức lại lui về sau vài bước.
“Cạch!”
Tôi va vào bàn làm việc. Trong hầm im lặng tới mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, cho nên tiếng va chạm vừa rồi giống như sét đánh bên tai, chính mình cũng bị dọa giật nảy, cả người mồ hôi đổ như tắm. Tôi đứng im, nghe xem có tiếng động gì khác xung quanh không. Tôi càng lúc càng luống cuống. Cả người tôi bắt đầu run lên, trong đầu đã dự cảm ra một chuyện vô cùng đáng sợ. Tiếp theo, gáy tôi liền cảm giác được một trận ngứa ngáy, giống như có cái gì rủ xuống sau đầu mình. Tôi nắm chặt cái bật lửa, rốt cuộc thì cũng không nhịn được, run rẩy quay đầu lại, dùng hết sức đánh lửa.
Ba lần tia lửa văng ra, trong khoảng thời gian cực ngắn khi ánh sáng lóe lên, tôi chỉ thấy một mớ tóc lớn từ trần nhà rủ xuống sau đầu mình. Tôi ngẩng đầu tiếp tục đánh lửa, liền nhìn thấy bên trong mớ tóc đen sẫm lộ ra một khuôn mặt kỳ dị và dữ tợn đang lạnh lùng nhìn về phía mình.
Tia lửa tắt ngấm, trước mắt lại tối mịt mùng, nhưng tôi đã hiểu rõ ràng những gì đang diễn ra trong phòng này.
Cấm bà!
Nhất thời tôi không biết nên phản ứng thế nào. Chết tiệt! Nơi này sao lại có một con Cấm bà?
Trí óc đột nhiên trống rỗng. Tôi kêu lên một tiếng rồi lao đi như điên, không quan tâm trước sau có gì. Thẳng hướng trong bóng tối, trong đầu tôi chỉ có ý niệm duy nhất, phải cố gắng mọi cách để thoát ra khỏi chỗ này.
Không chạy được bao nhiêu bước, tôi va vào tường, ngã xuống đất, đầu óc choáng váng, thật sự giống như đập đầu vào tường tự sát! Nhưng tôi lại lập tức đứng lên, trên đầu nghe liên miên từng hồi “Leng keng! Leng keng!”
Nó đang tiến thẳng tới chỗ tôi. Không có thời gian gạt máu mũi, tôi vùng dậy tiếp tục tìm phương hướng chỗ thoát ra ngoài. Lần này cẩn thận hơn, tôi lấy tay quơ về phía trước. Dựa vào trí nhớ, tôi tìm chỗ đi tới hành lang, sau đó vượt qua tường tới cửa ra, quay đầu đóng cửa lại rồi phi thân vào trong bóng tối. Tôi sờ soạng lung tung, quan trọng bây giờ là tìm được cầu thang lên phía trên.
Nhưng trong cái chỗ tối đen như mực này, muốn tìm cái cổng tò vò kia quả thực khó như mò kim đáy bể. Tôi mò mẫm nửa ngày nhưng ngay cả vách tường cũng không chạm đến. Loạng choạng mãi, tôi đột nhiên vấp vào cái gì đó khiến cả người ngã úp xuống. Tôi lần mò về đằng trước một chút, liền ý thức được chỗ tôi đang nằm úp lên là… trên mặt thạch quan.
Chống tay vào thạch quan, tôi tính đứng dậy, nhưng tay với xuống chẳng thấy nắp thạch quan đâu, khắp người chợt nổi da gà, cảm giác có gì đó không đúng ở đây… Thạch quan đã bị thay đổi. Tôi cố mò thêm một chút, trong đầu liên vỡ ra là nắp thạch quan đã bị ai đó mở ra, tay của tôi đang sờ vào bên trong.
Làm sao mà thạch quan mở ra được? Trong nháy mắt đầu tôi nổi lên nghi vấn, nhưng trong lúc một mớ hỗn loạn rối tinh rối mù thế này, chỉ cần nghĩ thêm là đã thấy choáng váng. Tôi cũng không bận tâm được nữa. Hiện giờ, điều quan trọng nhất là trốn khỏi đây trước đã. Tôi liền đứng dậy, tiếp tục sờ soạng tiến về phía trước.
Ngay lúc đó, đột nhiên như có ai giật mạnh lấy tôi. Dây thần kinh như bị giật mạnh một cái, đã đến cực hạn. Tôi tựa như bị dọa chết, vừa định ngất đi, liền có một bàn tay với lên bịt lấy miệng tôi. Cả người cũng bị giữ đứng im, không thể động đậy.
Tôi dùng sức gạt ra, nhưng người đằng sau lại khỏe hơn tôi nhiều, ngay cả ngọ nguậy cũng không thể, đồng thời bên tai nghe có một giọng nói rất nhỏ:
“Đừng nhúc nhích!”
Tôi vừa nghe thấy những từ này cả người bỗng kinh hoàng, ngay lập tức đứng im, trong lòng như chết lặng. Tuy rằng chỉ vài từ, nhưng vừa nghe xong tôi đã biết đó là ai!
Đây là giọng của… Muộn Du Bình!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |