“Cậu sao vậy?”, Người Da Trắng nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của tôi liền hỏi, “sắc mặt cậu trắng bệch rồi kìa.”
“Không có gì, tôi vừa bị dọa một trận gần chết thôi”, tôi làm bộ như vẫn chưa hết hoảng hốt, lại vừa đi theo hắn vừa hỏi: “Tháp Mộc Đà là nơi nào? Các anh đi đến đó làm gì?”
“Tháp Mộc Đà à? Chuyện đó nói đến thì dài lắm.” Người Da Trắng nhìn A Ninh đi trước, nhẹ giọng nói với tôi: “Tôi sẽ nói với cậu sau, giờ ta đi xem cái mà Tiểu Ca mang về là cái gì đã.”
Tôi nhìn ánh mắt hắn, biết chắc việc này A Ninh không cho phép hắn nói bừa bãi, vì thế ngầm hiểu, không nói thêm tiếng nào.
Trong doanh địa có người tới báo. Những người còn ngủ trong túi ngủ bị đánh thức dậy. Chúng tôi cẩn thận đi qua chỗ họ đang nằm rồi cứ thế đi theo bọn A Ninh. Toàn bộ doanh địa rất lớn, vượt qua cả đường biên, phía sau còn có một khoảng lều trại, trong đó một lều có mái vòm rất lớn trên đỉnh, đường kính khoảng bốn năm thước, hẳn là được dựng bởi dân bản xứ. Trên bạt có đánh dấu tàng văn nhìn như là trạm thu phí quốc gia. A Ninh đưa chúng tôi vào trong. Bên trong ấm áp hơn nhiều. Tôi thấy bên cạnh một lò sưởi nhỏ có đủ mọi loại thảm da trâu, sau này tôi được biết nó gọi là “thảm lông cừu thô”, là thứ vô cùng sang quý ở thời điểm hiện tại. Ngoài ra còn có rất nhiều dụng cụ bằng gỗ mang kiểu dáng Tạng dân và một ít đồ gói trong túi bóng.
Trong lều vô cùng thoải mái. A Ninh ngồi xuống trên thảm. Phía trước có một người lạ mặt, dường như là chủ của trại này, tiến vào rót cho chúng tôi mỗi người một tách trà. Tôi cũng ngồi xuống, xem qua từng người một. Điều khiến tôi tức mình chính là Muộn Du Bình. Hắn ngồi phía đối diện tôi nhưng không nhìn tôi lấy một cái, chỉ tựa vào đống chăn lớn sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần. Người trên xe không vào hết, trong lều chỉ có một ít người tôi quen mặt là Ô Lão Tứ và Người Da Trắng, còn đâu tất cả đều là người lạ. Điều này khiến tôi không được tự nhiên.
Những người khác lục tục ngồi vào chỗ của mình, A Ninh liền đem cái mà Hắc Nhãn Kính đem ra từ quỷ ốc để xuống mặt bàn. Đó là một chiếc hòm nhỏ bằng gỗ lim. Sau khi mở ra, bên trong là một chiếc thanh hoa từ bàn (?) Đã bị hỏng. Bên trái từ bàn bị thiếu mất một bàn tay.
Phía dưới quan tài đá kia, khẳng định có một khoảng không gian. Đây là cái gì, vì sao bọn Muộn Du Bình muốn trộm cái này ra? Tôi không khỏi có chút tò mò, đang muốn nhỏm người lên để nhìn vật trên bàn rõ hơn thì đột nhiên ngoài trại có hai người đi vào. Đó là một lão thái bà người Tạng tóc đã bạc và một người phụ nữ trung niên. Lão thái bà gầy giống Trần Bì A Tứ, cũng khoảng 70 tuổi, nhưng tinh thần còn minh mẫn, ánh mắt sắc bén.
Người phụ nữ trung niên kia thì nhìn như một Tạng nhân bình thường. Hai người bọn họ vừa tiến vào trong trại thì không khí đột nhiên thay đổi. Trừ Hắc Nhãn Kính và Muộn Du Bình ra thì những người khác đều tự động ngồi ngay ngắn lại, hướng mắt nhìn về phía hai người, đặc biệt là lão bà bà. Có hai người còn hướng họ hành lễ. Có vẻ lão thái bà người Tạng này là một người có địa vị cao.
Lão thái bà cũng trả lễ, xem qua từng người, đặc biệt là tôi, có thể bởi vì là người lạ cho nên bà ấy nhìn tôi vài lần, sau đó mới ngồi xuống. A Ninh liền cung kính dâng cái tử bàn kia cho lão thái bà, hỏi: “Lão bà, người xem xem, đây có phải là cái mà ngày trước bà từng nhìn thấy không?”
Sau khi nói xong liền có người lập tức phiên dịch sang Tạng ngữ. Lão thái bà nghe xong nhận lấy từ bàn đưa lên mắt nhìn. Nhìn vài lần bà ấy cũng không gật đầu, mà dùng Tạng ngữ nói gì đó. Người phiên dịch bắt đầu thuật lại lời của bà, trong khi vài người xung quanh thì thầm trao đổi qua lại. Bọn họ đối thoại đứt quãng, mà người phiên dịch thì không những trình độ Tạng ngữ không cao lắm, mà tiếng Trung nói cũng không được trôi trảy, cứ lắp ba lắp bắp. Tôi cố gắng nghe cũng không rõ, liền hỏi Ô Lão Tứ bên cạnh, lão thái bà này là ai?
Ô Lão Tứ không trả lời tôi, nhưng Hắc Nhãn Kính bên cạnh nói rất nhỏ với tôi: “Bà ấy tên là Định Chủ Trác Mã, là người dẫn đường năm đó của Văn Cẩm.”
Tôi nghe đến cái tên, liền ‘a’ một tiếng, trong lòng rõ ràng thêm một chút. Thật sự công ty của A Ninh quá là thần thông quảng đại. Bọn họ không chỉ biết đến Tháp Mộc Đà, mà còn biết cả người dẫn đường năm ấy. Nói như vậy, A Ninh hẳn biết chuyện của Văn Cẩm?
Tôi đọc trong bút ký của Văn Cẩm, khi bọn họ xuất phát từ Đôn Hoàng tiến vào trong Sái Đạt Mộc, quả thực có nhờ một nữ tạng nhân dẫn đường. Tôi bất giác sờ vào quyển bút ký trong túi mình, thầm nghĩ sao lại thế được, chẳng lẽ có người từng xem qua nó trước rồi sao? Nhưng tôi nhớ rõ trong bút ký, Văn Cẩm nói rằng nữ nhân dẫn đường này cũng không cùng họ đi vào quá sâu bên trong bồn địa.
Sau khi tiến vào khu vực Sát Ngươi Hãn, nữ dẫn đường cũng không đi theo nữa. Trên thực tế là không có đường để mà dẫn tiếp. Cuối cùng bọn họ chia tay ở cửa núi Diên Sơn, Văn Cẩm tự mình tiếp tục đi vào bên trong. Bồn địa Sái Đạt Mộc diện tích hơn hai mươi tư kilomet vuông, Văn Cẩm cuối cùng đi đến đâu cũng không ai rõ. Xem ra, nếu họ muốn đi Tháp Mộc Đà mà chỉ mang theo lão thái bà này cũng không thể giúp ích gì nhiều. Cùng lắm là dẫn bọn họ tới chỗ trước đây chia tay với đội của Văn Cẩm mà thôi.
Tôi đang suy nghĩ thì Định Chủ Trác Mã cũng đối thoại xong. Sau khi người phụ nữ hành lễ đưa lão bà bà ra ngoài, có mấy người không hiểu gì liền hỏi thế nào. A Ninh không thể che dấu nụ cười trên mặt, hưng phấn nói: “Đúng vậy, bà ấy nói Trần Văn Cẩm khi ấy đưa cho xem chính là cái từ bàn này. Bà ta có thể đưa chúng ta tìm đến cửa núi năm đó.”
Vài người bỗng xôn xao, Hắc Nhãn Kính lại hỏi: “Lúc nào xuất phát?” A Ninh đứng lên, nhìn bọn họ nói: “Hôm nay, giữa trưa tầm mười hai giờ, toàn bộ mọi người đều xuất phát”. A Ninh nói xong, những người khác cũng đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị. Lúc này Hắc Nhãn Kính mới chỉ vào người tôi, hỏi: “Cậu kia thì làm sao đây?” A Ninh quay đầu nhìn về phía tôi, tỏ ra kinh ngạc một chút, tựa như từ đầu đã quên tôi có mặt ở đây. Tôi cũng nhìn chằm chằm A Ninh, chờ xem cô ấy sẽ nói gì.
Không ngờ là A Ninh cũng không mấy quan tâm, nghĩ nghĩ một lát liền chỉ vào Muộn Du Bình, nói với Hắc Nhãn Kính: “Cậu ta là do anh này mang về, bảo hắn đi mà chiếu cố cậu ấy”, nói xong thì bỏ ra ngoài. Trong lều chỉ còn lại có hai người là Hắc Nhãn Kính và Muộn Du Bình. Hắc Nhãn Kính cười gượng hai tiếng, cũng dựa vào đống chăn đằng sau, châm một điếu thuốc, sau đó nhìn Muộn Du Bình nói: “Tôi đã nói là cậu tự tìm lấy phiền toái mà, vừa rồi không cho cậu ta lên xe có phải tốt hơn không, cậu nói giờ phải làm sao đây?”
Muộn Du Bình ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc mắt nhìn tôi, rồi thở dài đánh thượt một cái ra vẻ thật sự rất bất đắc dĩ, nói với tôi: “Cậu về đi, chuyện ở đây không liên quan tới cậu, mà cũng không cần phải quay lại cái trại an dưỡng kia nữa, bên trong nguy hiểm lắm.”
Tôi nhìn hắn, trong lòng lửa giận bốc lên ngập đầu. Nói thật, cơ bản tôi không có ý định quay lại cái chỗ chó má đó, tôi cũng không muốn biết A Ninh muốn đến chỗ đấy để làm gì. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, Muộn Du Bình đã làm gì ở Vân Đỉnh Thiên Cung, cái cảnh tôi nhìn thấy trước cánh cửa rốt cuộc là chuyện gì. Vì thế tôi trả lời: “Muốn tôi về cũng được thôi, tôi chỉ muốn hỏi cậu vài việc.”
Muộn Du Bình vẫn thản nhiên nhìn tôi rồi lắc đầu nói: “Chuyện của tôi không thể nói cho cậu được, hơn nữa, có một số việc tôi cũng đang tìm đáp án.” Nói xong thì hắn đứng dậy, cũng không quay lại mà đi thẳng ra khỏi trại.
Tôi giận run người, cảm giác như máu sắp phun ra ngoài, nhìn bóng dáng hắn đi mà tôi giận không thể xông lên bóp phát chết luôn đi cho rồi. Hắc Nhãn Kính cũng thở dài, vỗ vỗ vai tôi, nói: “Từ đây vào trong thành mất khoảng ba giờ, lên đường may mắn nhé.” Nói xong thì Hắc Nhãn Kính cũng đi ra khỏi lều. Trong lều chỉ còn mình tôi. Tình hình càng lúc càng xấu đi.
Điều này làm cho tôi thấy rất xấu hổ, như bị người khác xem thường, thậm chí còn có cảm giác bị vứt bỏ, vô cùng khó chịu. Nhìn cái thái độ vừa rồi của bọn A Ninh, rồi Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính, quả thực bọn họ cho tôi là người thừa, có cũng được mà không có cũng không sao. Như vậy so với bị nhục mạ còn khó chịu hơn ngàn lần. Nhưng Hắc Nhãn Kính nói cũng đúng. Ngẫm lại thì tôi là do đội của A Ninh cứu ra từ trong cái trại an dưỡng kia, đây là chuyện có thật. Cho nên chuyến này họ cơ bản không có chuẩn bị gì cho tôi, cũng không có trách nhiệm giải thích cho tôi bất cứ chuyện gì, tôi đương nhiên nên đi về nhà.
Nhưng như vậy thật sự tôi không cam lòng. Nhìn khí thế chuẩn bị hừng hực của mọi người bên ngoài trại, tôi cảm thấy huyết quản sôi lên. Tôi nghĩ sau khi trở về thì chuyện gì sẽ xảy ra? Văn Cẩm đã có ý định gửi băng ghi hình tới cho tôi từ lâu rồi. Chú Ba tìm kiếm bọn họ suốt hai mấy năm trời còn không ra, chẳng lẽ tôi lại đi vào vết xe đổ của chú Ba sao? Không thể nào được. Chuyện xảy ra trong trại an dưỡng rất khó giải thích, lại hoàn toàn không có một manh mối nào. Trong bút ký của Văn Cẩm cũng chỉ nói đến cái nơi gọi là Tháp Mộc Đà. Hiện giờ nhóm người ngoài kia đang chuẩn bị xuất phát đi tới đó, trong khi tôi lại bị đuổi về nhà.
Toàn chuyện tôi chỉ có duy nhất một đầu mối, chính là quyển bút ký trong túi này. Mà nội dung trong bút ký, gần như là ám chỉ việc đi tới Tháp Mộc Đà. Tôi muốn biết thêm một ít sự tình còn ẩn dấu bên trong. Tôi phải làm gì bây giờ? Trở lại Cách Nhĩ Mộc để làm gì chứ, tôi cũng không muốn thế.
“Làm việc gì quan trọng cũng cẩn phải chủ động.”
Bỗng bên tai tôi vang lên lời của ông nội, tiếp theo tôi sờ vào quyển bút ký để trong túi, nhớ lại những chuyện vừa trải qua ở Cách Nhĩ Mộc, hoàn toàn là nhờ tôi quyết đoán mới có thể chiếm được chút tiện nghi. Được lắm, tôi liền đưa ra quyết định trong đầu. Con mẹ nó chứ, Muộn Du Bình, đừng hòng kiêu ngạo, anh nghĩ anh có thể đi mà tôi thì không, tôi sẽ tự mình đi theo! Tôi đứng lên, đi ra ngoài, tới chỗ A Ninh đang chuẩn bị hành lý hỏi: “Chỗ cô có thừa bộ trang bị nào không?”
A Ninh đang ăn lương khô, nghe tôi hỏi thế liền làm vẻ mặt vô cùng kinh ngạc hỏi: “Trang bị có thừa không à? Cậu muốn làm gì?”
Tôi nhún vai, không biết nói thế nào tiếp: “Tôi muốn gia nhập, tôi muốn đi, tôi muốn đến Tháp Mộc Đà!”
“Đi cái đầu cậu!” A Ninh nở nụ cười rồi quay đi, không để ý tới tôi nữa. Nhưng tôi tiếp tục nhìn cô ấy, thuyết phục: “Tôi có thể giúp, như trong lần ở Vân Đỉnh Thiên Cung ấy”
A Ninh liền ngẩng đầu, sắc mặt có chút thay đổi. Cô ấy nhìn ánh mắt tôi, cười một cái nói: “Cậu thật sự muốn đi chứ?”
Tôi gật đầu, cô ấy liền chỉ tới chỗ trang bị trên xe nói: “Cứ lấy những gì cậu muốn, đúng mười hai giờ chúng ta xuất phát, nếu trễ sẽ bị bỏ lại.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |