Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 46

Xe Jeep chạy như bay trong biển cát mênh mông vô bờ bến của sa mạc. Khí hậu khô nóng, các xe phải cách nhau thật sự xa để tránh bụi cát che mất tầm nhìn. Tôi ngồi ở trong xe, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến quyết định của mình trước đó, không biết có chính xác hay không, nhưng thấy quả thật cũng hơi lỗ mãng. Chẳng qua hiện tại đã trên xe nên cũng không còn nghĩ tới chuyện thay đổi nữa.

Về kế hoạch thì A Ninh đã nói với tôi trước khi xuất phát. Tôi nhận ra con đường này khớp với lộ trình mà trước đây Văn Cẩm đã đi, xuất phát từ Đôn Hoàng, hướng về tỉnh Sát Ngươi Hãn, từ chỗ đó rời khỏi đường chính, tiến vào bồn địa không người Sái Đạt Mộc. Sau đó Định Chủ Trác Mã dẫn đường đến một cửa núi thì chia tay.

Con đường này cùng với con đường mà Văn Cẩm nhắc đến trong bút ký hoàn toàn giống nhau. Tôi cảm thấy có chút bực bội trong lòng, không biết A Ninh lấy thông tin này từ đâu? Căn cứ tình hình hiện tại thì hẳn là cô ấy biết đến Tháp Mộc Đà, biết Định Chủ Trác Mã, biết con đường đi tới địa điểm đó. Tôi nghĩ qua còn tưởng là cô ấy từng xem qua bút ký, nhưng bút ký lại ở chỗ tôi.

Đoàn xe một mạch chạy như bay, rất nhanh đã tiến tới Đôn Hoàng. Có người nói cho tôi biết, đường tới khu không người Sát Ngươi Hãn tương đối an toàn vì vẫn là nơi thường có đoàn du lịch tới tham quan. Hai bên dọc theo đường đi mênh mông cồn cát khiến tôi cảm nhận được rõ sự hoang vu của sa mạc. Trong cái vô định không có điểm dừng này, người ta có cảm giác mình như bị bỏ quên giữa dòng chảy cuộc đời.

Cảm giác này trở nên rõ ràng hơn khi nhìn những phế tích thưa thớt, đại diện cho cuộc sống dân cư một thời, cứ thế lùi xa dần. Đến khi chúng tôi rời khỏi Đôn Hoàng, đi vào khu Sát Ngươi Hãn, trực tiếp tiến vào bên trong sa mạc thì không còn thấy một dấu vết nào của con người nữa. Trong mười mấy giờ chạy giữa sa mạc, tất cả những gì chúng tôi nhìn thấy đều không hề thay đổi, chỉ có cát và nắng, khiến người ta vô cùng ngột ngạt. Cũng may khi đội A Ninh hạ trại, âm thanh ồn ào náo động của tiếng người xung quanh cũng xua tan đi phần nào cảm giác trống trải, cho tôi một khoảng thời gian thoải mái ngắn ngủi.

Tôi và Người Da Trắng ở cùng một xe. Hắn và một người nữa thay phiên nhau lái xe. Trên đường đi, tôi hỏi anh vài chuyện, xem hắn có đáp lại không. Người Da Trắng cũng rất thoải mái trả lời tôi, vừa nghe tôi đã thấy chỉ là do mình đã phức tạp hóa vấn đề lên. Đầu tiên tôi cho rằng họ đã xem qua bút ký, sau đó mới biết tới Tháp Mộc Đà, Định Chủ Trác Mã và con đường này.

Kỳ thật, chuyện không phải vậy. Sau khi A Ninh nhận được băng ghi hình, cô ấy liền tự mình đi điểu tra công ty chuyển phát nhanh. Thông qua những gì người của công ty chuyển phát nhanh nhớ được, bọn họ tìm được người đã gửi đi bưu kiện này, chính là Định Chủ Trác Mã. Sau khi tìm được đến nhà Định Chủ Trác Mã, vừa hỏi tới bưu kiện chuyển phát nhanh, những dữ kiện như Tháp Mộc Đà, người dẫn đường và cả đường đi đến đó đều được phát hiện. Kế hoạch hiện tại là dựa theo thông tin của Định Chủ Trác Mã.

Nghe xong tôi mới cảm thấy thoải mái, nói như vậy thì nội dung ba phần trong bút ký của Văn Cẩm có tới một nửa là không quan trọng. Điều quan trọng là nơi họ chia tay với Định Chủ Trác Mã để tiến vào bồn địa Tháp Mộc Đà, đáng tiếc là đoạn đó tôi lại chưa xem được kỹ, nhất định phải tìm cơ hội đọc trộm mới được.

Tiếp theo, Người Da Trắng lại nói với tôi nhưng điều hắn biết về Tháp Mộc Đà. Người Da Trắng nói, Tháp Mộc Đà này chỉ khi họ tìm đến Định Chủ Trác Mã mới phát hiện ra. Căn cứ theo đoạn đối thoại với Văn Cẩm trong trí nhớ của Định Chủ Trác Mã, có vẻ như đây là nơi ở cuối cùng của Uông Tàng Hải. Về phần đây là chỗ nào, chính Văn Cẩm cũng không biết, bản thân cô ấy cũng đang đi tìm.

Nhưng Định Chủ Trác Mã sau đó lại nói dựa vào đường đi cùng với kinh nghiệm của mình, bà ấy phát hiện Tháp Mộc Đà mà Văn Cẩm đang tìm là nơi trong truyền thuyết gọi là Tây Vương Nữ Quốc. Ở trong cách gọi của dân bản xứ, địa danh kia có tên là Tháp Nhĩ Mộc Tư Đa, nghĩa là Quỷ Thành Trong Mưa. Sau khi nhận ra điều này, bà ta vô cùng sợ hãi, vì thế giả bộ như không tìm thấy đường nên chia tay với bọn họ.

“Tây Vương Nữ Quốc?” Tôi nghe tới đó liền giật mình, “đấy không phải chỉ là địa danh trong thần thoại sao?”

“Kỳ thật không phải vậy. Tây Vương Nữ Quốc là một nơi có thật, hơn nữa là một quốc gia cổ đại. Còn có truyền thuyết rằng Tây Vương Mẫu chính là nữ vương của quốc gia đó. Tỉnh Thanh Hải trong tiếng Khương có nghĩa là”xích tuyết giáp mỗ”.”Giáp mỗ”là chỉ Tây Vương Mẫu, mà Tháp Nhĩ Mộc Tư Đa chính là thành trì của Tây Vương Nữ Quốc. Tây Vương Mẫu ở trong truyền thuyết Tây Vực biểu thị cho lực lượng thần thánh. Theo như truyền thuyết của Định Chủ Trác Mã thì thành trì đó chỉ có khi nào trời mưa lớn mới xuất hiện, nếu lúc đó có ai nhìn thấy lập tức sẽ bị cướp đi đôi mắt, vĩnh viễn trở thành người mù, khiến cho người đời vô cùng sợ hãi.”

“Vậy ý của anh nói là nơi mà chúng ta hiện đang muốn tìm chính là thành trì của quốc gia cổ đại tên là Tây Vương Nữ Quốc?”

“Có thể nói là như vậy. Căn cứ vào tư liệu phân tích khảo cổ, đặc biệt là vài năm trở lại đây, sự tồn tại của Tây Vương Nữ Quốc gần như đã được chứng thực”, Người Da Trắng nói với tôi, “trên thực tế, nếu Tháp Mộc Đà quả thực tồn tại trong bồn địa Sái Đạt Mộc thì có thể khẳng định đó là một bộ phận của Tây Vương Nữ Quốc. Cậu phải biết rằng không phải chúng ta đi tìm Tây Vương Nữ Quốc, mà là nếu chúng ta tìm thấy bất cứ một nơi nào đó ở trong này, nơi đó tự nhiên trở thành Tây Vương Nữ Quốc. Đấy gọi là thám hiển khảo cổ.”

Tôi nghe xong liền cười khổ, cái gì mà Tây Vương Mẫu chứ? Tôi nghĩ đó không phải là nơi có thể dễ dàng đến được. Uông Tàng Hải đi sứ lần cuối cùng là tới Tây Vương Nữ Quốc? Điều này nên hiểu thế nào đây? Nghĩ nát óc, tôi lại nhớ đến Hậu Nghệ trong truyền thuyết tìm thuốc trường sinh bất tử, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ Uông Tàng Hải cũng đi tìm thần dược đó? Cảm giác vô cùng ngớ ngẩn, liền lắc lắc đầu, xua cái ý niệm này đi, không nghĩ tới nó nữa.

Trong số trang bị tôi lấy ở chỗ A Ninh có bộ trang phục đặc chế của công ty bọn họ. Quần áo như của tôi mà tiến vào trong sa mạc, chỉ một ngày sẽ bị phơi giòn mà chết. Ban ngày trời nóng như lửa nhưng đêm lại lạnh xuống tới âm độ, cho nên trên xe tôi đã thay đổi trang phục. Lúc tôi mặc quần áo vào thì phát hiện một điểm bất ngờ, trên thắt lưng của trang phục có dãy số 02200059.

Tôi liền hỏi Người Da Trắng đây là dãy số gì. Hắn nói đây là mã vạch của công ty. Ông chủ của bọn họ thật sự rất thích dãy số này, nghe nói cũng được dịch ra từ trong chiến quốc sách lụa. Tôi vô cùng kinh ngạc, nhớ tới hòm mật mã trong Thất Tinh Lỗ Vương Cung, trong đầu tự nhủ con số này có ý nghĩa đặc biệt gì đây?

Sau hai ngày rong ruổi trong sa mạc, chúng tôi cuối cùng cũng tới được giữa Sái Đạt Mộc. Sau vài lần hạ trại, đối với người của của A Ninh tôi không còn thấy ngại. Lúc trước ở Cát Lâm, tôi có nói chuyện qua với vài người, nhìn chung tất cả đều thân thiện. Những người khác tôi cũng quen dần tính cách họ nên mấy ngày vừa rồi đi cùng nhau cũng không tới mức quá chán.

Như vậy cũng có một điểm rất hay là tôi không phải đối mặt với cái biểu hiện chán ngắt của Muộn Du Bình suốt cả ngày. Mà hắn cũng không có để ý tới tôi. Đây là điểm rất bất thường, bởi vì trước đây khi đi cùng nhau, Muộn Du Bình tuy rằng không phải là một bạn động hành thân thiện, nhưng cũng không có cảm giác xa cách tới mức này. Cuối cùng tôi lại cảm thấy như là hắn đang dè chừng một chuyện gì đó. Ngược lại thì Hắc Nhãn Kính lại rất có hứng thú đối với tôi, thường xuyên tới tìm tôi nói chuyện.

Sau khi xe tiến vào trong sa mạc, rất nhanh liền ra khỏi đường quốc lộ. Định Chủ Trác Mã bắt đầu dẫn đường. Bà ta cùng con dâu và một người cháu cùng đi với A Ninh, là xe đầu tiên. Tôi cũng không biết tình huống của bọn họ thế nào nhưng từ khi lão thái bà kia bắt đầu dẫn đường thì địa hình càng lúc càng khó đi, không phải do đá vụn mà do lòng sông khô cạn tạo ra vô vàn những khe rãnh trên mặt đất. Cả đội trong chốc lát liền trở nên vô cùng chán chường.

Định chủ Trác Mã giải thích là, muốn tìm đến cái cửa núi năm đó họ chia tay, trước hết phải tìm được một cái thôn. Đoàn của họ khi ấy bắt đầu đi chính là từ cái thôn kia. Ngựa và lạc đà của Văn Cẩm đều là mua trong thôn. Hiện tại thôn đó có thể đã bị bỏ hoang, nhưng di chỉ hẳn là vẫn tồn tại, tìm được nơi đó thì sẽ biết bước tiếp theo tiến hành như thế nào.

Trí nhớ lão thái bà vô cùng tốt, quả nhiên vào lúc chạng vạng, chúng tôi đi tới một thôn nhỏ tên là Lan Sai. Trong thôn vẫn còn người sinh sống, có khoảng hơn ba mươi hộ gia đình. Điều này khiến chúng tôi mừng rỡ vô cùng, nhất là nó chứng thực khả năng dẫn đường của lão thái bà là chính xác. Thứ hai là sự tình phát triển rất tốt, ở trong một sa mạc như thế này lại có thể nhìn đến một nơi có người sống, quả thực rất hạnh phúc.

Lúc đấy trời đã tối muộn, chúng tôi quyết định hạ trại trong thôn. Đáng tiếc là lúc chúng tôi vào thôn đã xảy ra một chút sự cố. Một chiếc xe đâm vào trong một tảng đá bị phong hóa, người thì không sao, nhưng xe thì bị hỏng, mà từ đây cách đường quốc lộ đã rất xa, khả năng không thể có thêm viện trợ. Có nghĩ là phải có một xe nữa ở lại đây.

Sau khi chuyện này xảy ra, A Ninh bắt đầu tỏ ra lo lắng. Ban đêm, khi chúng tôi nói xe bị hỏng, phải nghỉ lại, A Ninh liền nói với chúng tôi lo lắng của cô ấy. Cô ấy băn khoăn là tuy rằng trang bị rất tốt, nhưng bốn phía điều kiện rất khắc nghiệt, nếu không thể trong một thời gian ngắn tìm được cửa núi kia, khẳng định không chỉ có một chiếc xe hỏng.

Ở đây không thể tìm đâu ra người sửa, nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ, quan trọng là xe sẽ phải để lại trong này. Bọn họ càng tiến vào trong bồn địa, xe hỏng bị bỏ lại cùng với người trong xe, nếu không được cứu viện kịp thời, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Xe và lạc đà hay ngựa rốt cuộc cũng không giống nhau. Lạc đà mà bị thương thì có thể tự lành lại, vết thương nhỏ thì không ảnh hưởng mấy. Nhưng xe lại là chuyện khác. Chi cần có vấn đề xảy ra liền khiến cho người ta lo lắng, hơn nữa đây dẫu sao cũng chỉ là xe dân dụng không phải là xe quân dụng.

Nhưng cũng không phải là A Ninh không có cách, bởi vì hiện tại trong thời đại này, không có chuyện cả một đội năm mươi người cưỡi lạc đà tiến vào Sái Đạt Mộc. Ở đây không thể tìm được nhiều lạc đà như thế. Năm mươi người, hơn nữa còn thêm hành lý, khả năng cần tới cả trăm con là ít. Một đội lớn như thế khẳng định sẽ gây chú ý tới chính phủ.

Tuy là đội sửa chữa cũng nói với A Ninh không cần phải lo lắng vô cớ như thế, bồn địa Sái Đạt Mộc cũng không phải một nơi quá lớn. Hai mươi năm trước người đi qua Sái Đạt Mộc vẫn dùng lạc đà tháp tùng trong sa mạc. Hiện tại cũng chỉ cần mười mấy giờ là có thể đi xuyên qua nửa khu vực này. Trong đó có nhiều căn cứ thăm dò, khu công nghiệp cho nên cũng không cần phải lo lắng như vậy.

Những lo lắng này đều là từ cháu trai của Định Chủ Trác Mã. Tiểu tử đó, tên là Trát Tây, nói chúng tôi quá tin tưởng vào trang bị của mình. Sái Đạt Mộc tuy rằng đã từng bị chinh phục nhưng khu vực an toàn chỉ có 2%, còn lại tới 90% là sa mạc, đầm lấy. Chúng tôi với hơn mười xe và gần năm mươi người, đối với nơi đã từng giết chết không bao nhiêu sinh mạng mấy ngàn năm qua thì quả là không đáng kể. Cậu ta nói, cho dù là có đi theo lộ trình tốt nhất như là đường du lịch thì hàng năm vẫn có người và lạc đà gặp sự cố tử vong chứ chưa nói tới chuyện chúng ta tiến vào khu không người.

Hơn nữa, cậu ta trước kia từng thấy người ta xuyên qua bồn địa với mục đích du lịch nhưng không ai ở lại trong đó quá hai ngày, còn mục đích của chúng tôi đi vào trong bồn địa để tìm kiếm. Nếu không tìm được ngay mà chỉ có thể ở trong sa mạc đi vòng vèo, đây là điều người dân du mục vô cùng kiêng kị. Cho nên, thằng bé lo lắng không phải là vô lý, việc này cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất. Lời nói của Trát Tây khiến chúng tôi rơi vào trầm mặc, A Ninh suy nghĩ rất lâu mới hỏi Trát Tây: “Vậy cậu có đề nghị gì cho chúng tôi không?”

Trát Tây lắc đầu nói: “Các người nếu đã muốn đi vào Sái Đạt Mộc, hẳn là phải chuẩn bị trước tinh thần có thể chết bất cứ lúc nào, chuyện này từ xưa đến nay vẫn vậy.”

Cách nói chuyện của Trát Tây thật sự khiến tôi giật mình. Trước đây tôi từng nghe người khác nói qua chuyện cậu ta phản đối gay gắt chuyện bà nội đi theo dẫn đương cho chúng tôi, cho rằng công việc quá mức nguy hiểm. A Ninh còn phải dùng tới kinh tế để thuyết phục bà ấy, nhưng đối với Trát Tây đây là một sai lầm lớn. Cậu ta cho rằng chúng tôi đang mạng lại nguy hiểm cho bà nội. Thế nhưng lão bà bà Định Chủ Trác Mã kia cũng rất kiên quyết. Trong gia đình người Tạng, bà nội có địa vị rất cao. Trát Tây không cách nào phản đối được, đành phải nghe theo đi cùng. Dọc đường tới đây cậu ta vẫn mang định kiến rất lớn với chủng tôi, ngay từ đầu cũng không nói được lời nào hay ho.

Trong sa mạc chỉ có mấy gian nhà nhỏ trong thôn, gió ban đêm thổi lạnh thấu xương. Nhìn ngọn lửa trại lùng bùng trước mắt, toi còn tưởng chúng tôi đang ở một thời đại khác, cách xa thời kỳ văn minh, trong lòng chợt run lên một cảm giác lạnh lẽo mơ hồ. Sau khi Trát Tây nói xong chúng tôi cũng không có hứng nói chuyện nữa, vài người trầm mặc ngồi bên lửa trại thật lâu, sau đó cũng lần lượt chui vào túi ngủ, khép lại một ngày dài mệt nhọc. Sáng mai chúng tôi sẽ tiếp tục xuất phát. A Ninh không hạ lệnh căng lều bạt, tất cả ngủ ngoài trời. Buổi tối nhiệt độ giảm xuống đôi khi chỉ còn không độ, cho nên chúng tôi cùng tránh ở phía sau xe tải, sưởi ấm bên cạnh ngọn lửa.

Khi nằm xuống, tôi có cảm giác nhiều người trằn trọc không ngủ được. Bốn phía gió rít lên khe khẽ. Cũng khó trách, nơi này là chỗ nghỉ chân cuối cùng trước khi tiến vào Sái Đạt Mộc. Chuyến đi này hết sức khó khăn ngay cả với người lão luyện, mà trong đội có rất nhiều người lần đâu tiên bước vào một hành trình dài như vậy, hiển nhiên lúc này sẽ có một cảm giác vô cùng hưng phấn hồi hộp.

Tôi cũng không biết mình được xét là một người có kinh nhiệm hay vẫn chỉ là một kẻ mới vào nghề, chỉ biết giương mắt nhìn lên bầu trời, chợt thấy khoảng cách giữa đất và trời không cách nhau quá xa, tinh tú cũng trở nên rõ ràng hơn. Tôi sống ở phía Nam, khi lớn lên cũng ít khi được nhìn thấy bầu trời đầy sao cao và rộng như thế này, chưa bao giờ được nhìn lên dải ngân hà sáng như ngọc trong vắt ngang bầu trời, cũng không còn có cảm giác buồn ngủ.

Nhưng cả quãng đường dài bôn ba khiến thần trí tôi mệt mỏi, dần dần mọi thanh âm xung quanh đều lắng xuống, bốn phía cũng trở nên im lặng. A Ninh có sắp xếp người gác đêm. Có nhiều người làm thuê chịu trách nhiệm về việc này, cho nên tôi cũng không phải thay phiên gác trong đêm nay. Hơn nữa, nơi này là thôn xóm nên không cần quá mức cảnh giác.

Trát Tây cũng nói, chỉ có ở gần trong đặc khu phía Tây mới có khả năng gặp phải dã thú, còn nơi này không có cây cối, dễ đến cả con chuột cũng không nhìn thấy, chứ chưa nói tới thú dữ. Vì vậy tôi cũng không nghe thấy tiếng người gác đêm nói chuyện, chắc học cũng ngủ gục đâu đó rồi. Tôi nghe trong tiếng gió mơ hồ như có tiếng động vật kêu, cũng không để ý được nhiều, nếu cả doanh địa có bị tấn công, hẳn cũng không tới lượt tôi bị ăn thịt.

Tôi vừa nghĩ vẩn vơ, vừa nhìn bầu trời đêm cao tít. Cũng không biết là bao lâu, trong lúc đang lơ mơ ngủ, bỗng tôi cảm giác có người đi đến trước mặt mình, tôi sợ giật bắn người, nhỏm dậy thì nhận ra là Trát Tây. Tôi bị cậu ta dọa cho sợ vội ngồi thẳng dậy, tính nói gì đó thì cậu ta cũng ngồi xổm xuống trước mặt tôi, bịt miệng tôi lại nói: “Đừng nói gì cả, bà nội tôi muốn gặp anh.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ma Vương – Quyển 1
Phần 46: Tiểu Khô Lâu Làm Dữ... Sau khi Hàn Thạc đến bên cạnh gã béo mập này thì nhận thấy có mười mấy tên dong binh đang che chắn ở phía sau lưng gã, trong đó lợi hại nhất là hai vị trung cấp chiến sĩ, tiếp đó là sáu vị sơ cấp chiến sĩ, ngoài ra còn một vài tên chiến sĩ tập sự. Trên người tất cả đám này đều là những vết thương tím bầm, trong đó hai vị trung cấp chiến sĩ lợi hại nhất lại mang thương thế nặng nhất, đến bây giờ cơ hồ đã mất đi sức chiến đấu. Phú Tân Ân tiên sinh, chúng ta mới là người bảo vệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Hướng Nhật – Quyển 8
Phần 46 Lúc trở lại trang viên Dịch gia thì đã qua một giờ. Sớm đã quá mấy lần so với thời gian hẹn của cô nàng Anna. May mắn là Anna vẫn đang nói chuyện với lão thái thái, Hướng Nhật bước vào thì nàng trừng mắt một cái rồi lại quay sang với lão thái thái. “Cháu ngoan về rồi à. Vừa đúng lúc, còn chờ cháu là dọn cơm thôi” Lão thái thái cười đứng lên từ ghế salon, âm thanh vang dội. Tuy trong lòng mấy cô con dâu ghen tị nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đồng tình với lời lão thái thái. Mọi người bước đến bàn ăn, là một chiếc bàn tròn thật...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Miêu Nghị – Quyển 34
Phần 46 Hoàng mỉm cười nói: Hắc Thán cũng không phải trường hợp đặc biệt, cũng giống như con rồng tổ sư gia ngươi chém giết vậy, hẳn là vì nguyên do huyết thống Long tộc không thuần, thời gian hóa hình vượt xa Long tộc bình thường. Tuy nhiên cũng chính là vì nguyên do huyết thống không thuần, có thể là do trong cơ thể mang huyết thống Long tộc và bộ tộc Thiên Mã, Long tộc bình thường chỉ có một loại thần thông thiên phú, mà con rồng tổ sư gia ngươi chém giết có hai loại thần thông thiên phú. Hắc Thán cũng như vậy, vừa có thể hô mưa gọi gió điều động...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng