Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 47

Định chủ Trác Mã muốn gặp tôi?

Tôi nhìn Trát Tây tỏ vẻ kỳ lạ, vì tôi và lão bà bà này chưa bao giờ nói chuyện với nhau, cũng không có gì để nói cả, thậm chí tôi còn không thường xuyên nhìn thấy bà ấy, sao bà ấy đột nhiên muốn gặp tôi?

Nhưng vẻ mặt Trác Tây lúc đó thực sự rất nghiêm túc, có cảm giác không thể không nghe theo, kiểu như là nếu bà nội cậu ta mà đã muốn gặp ai, người đó không tới thì chỉ có đường chết, nhìn thấy tôi có vẻ kỳ quái như vậy, cậu ta chỉ nhẹ giọng nói: “Làm ơn mau đi theo tôi, đây là chuyện rất quan trọng!”.

Tôi lại càng sửng sốt, nhìn vẻ mặt cậu ta thêm một lần nữa, cảm giác không thể từ chối, đành phải gật đầu đi theo. Cậu ta lập tức xoay người, bảo tôi đi mau.

Tôi đi đến nơi mà Định chủ Trác Mã nghỉ ngơi, cách xa chỗ tôi nằm, ở giữa có vài chiếc xe tải. Đại khái là chê chúng tôi ồn ào náo động, bà không thể ở gần được. Tôi đi khoảng 200 thước mới đến được chỗ họ đốt lửa trại, tôi nhìn thấy Định chủ Trác Mã và con dâu của bà ấy không ngủ mà đang ngồi bên đống lửa, trên thân khoác 1 chiếc chăn dày, lửa trại cháy rất lớn, ngoại trừ 2 người phụ nữ kia, bên cạnh còn có 1 người cũng đang chùm chăn. Tôi đến gần nhìn thì kinh hãi lắp bắp đó, không phải ai khác mà chính là… Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình ngồi quay lưng lại phía tôi. Vậy nên tôi không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn Nhưng dưới ánh lửa, tôi thấy trong nét mặt Định chủ Trác Mã gợn lên một tia hung ác. Tôi không hiểu chuyện gì nên từ tốn bước đến bên cạnh đống lửa, trong lòng thầm nhủ, lại chuyện quái dị gì nữa đây?! Sao lão bà bà này lại nửa đêm vụng trộm gọi chúng tôi tới nơi này!

Trát Tây xua tay bảo tôi ngồi xuống, cùng lúc đó con dâu lão bà bà đưa cho tôi 1 cốc trà, tôi cảm ơn rồi đưa tay ra nhận lấy, nhìn thoáng qua Muộn Du Bình đang ngồi bên cạnh, cũng thấy hắn liếc nhìn tôi một cái, trong ánh mắt như có một chút bất ngờ.

Trát Tây ngồi phía sau chúng tôi, mắt hướng về phía doanh địa, dùng tàng ngữ nhẹ nhàng nói với Định chủ Trác Mã, lão bà bà gật đầu, đột nhiên dùng khẩu ẩm phổ thông nói chuyện với chúng tôi: “Có người để lại cho ta một ít thông tin, muốn nhờ ta truyển tải lại cho hai người biết!”

Tôi cùng Muộn Du Bình không nói lời nào, nhưng cả hai thực có điểm kinh ngạc, trong lòng chợt nói là ai đã để lại lời nhắn? Nhưng Muộn Du Bình một chút biểu cảm kinh ngạc cũng không lộ ra, chỉ cúi đầu uống 1 ngụm trà, tôi cảm thấy không nên hỏi gì lúc này thì tốt hơn, chỉ cần nghe là được.

Sau đó, Định chủ Trác Mã nhìn chúng tôi 1 cái, lại nói: “Người bảo ta truyền tin này tới cho các cậu là một người, tên Trần Văn Cẩm, ta tin là các cậu hẳn nhận ra người này, cô ấy bảo ta kể lại cho hai người nghe một chuyện”

Tôi vừa nghe, cả người bỗng ngây ra, còn nghĩ tai mình vừa nghe nhầm, đang định hỏi thì Định chủ Trác Mã lại nói tiếp: “Lúc Trần Văn Cẩm bảo tôi gửi băng ghi hình, cô ấy đại khái cũng đã đoán được trước mọi việc, chuyện gì xảy ra sau đó, nếu các cậu dựa vào nội dung trong bút ký của cô ấy mà tiến vào Tháp Mộc Đà, như vậy cô ấy bảo tôi nói cho các cậu mục đích của cô ấy ở đây đợi các cậu, nhưng…”. Bỗng Trát Tây giơ tay trước mặt Định chủ Trác Mã. Bà ấy nhìn qua rồi nói tiếp: “Thời gian không còn nhiều lắm, tính từ giờ trở đi, nếu 10 giờ nữa cô ấy không gặp được các cậu, cô ấy sẽ tự mình đi vào đó, các cậu tự nghĩ cách đi!”

Tôi có chút hoảng hốt, trong đầu nghĩ… có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mục đích ư? Văn Cẩm đang ở trong Tháp Mộc Đà này đợi chúng tôi? Đây… Đầu óc tôi lúc này đây không thể vận động được, đành nhìn về phía Muộn Du Bình, chợt thấy Muộn Du Bình lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhưng chỉ trong vài giây, hắn liền trở về trạng thái bình thường. Hắn ngẩng đầu nhìn Định chủ Trác Mã, hỏi: “Cô ấy nói cho bà chuyện này từ lúc nào?”

Định chủ Trác Mã lạnh lùng nói: “Ta chỉ chuyển lời nhắn, chuyện của cô ta, ta không hề biết, các cậu có muốn hỏi, ở đây, nhiều người không tiện nói…” Nói xong, theo phản xạ có điều kiện khiến chúng tôi lập tức nhìn về phía doanh địa.

Muộn Du Bình hơi nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”

Định chủ Trác Mã cười một cái nói: “Nếu cậu kịp gặp cô ấy thì cậu sẽ biết!” Nói xong, bà ta phất tay, cô con dâu bên cạnh liền đỡ bà ấy đứng lên chuẩn bị trở vào trong lều, xem ra là bà ấy không muốn nói gì nữa.

Tôi muốn đứng dậy ngăn bà ta lại thì bị Trát Tây cản, cậu ta lắc đầu ý là không có cách nào lay chuyển được bà ấy.

Đột nhiên Định chủ Trác Mã lại quay đầu lại nhìn chúng tôi nói: “Đúng rồi, còn 1 câu ta chưa nói cho các cậu”

Chúng tôi đều cẩn thận nhìn bà ấy, bà nói: ‘Cô ấy bảo tôi nói cho các cậu biết.

“Nó” ở ngay trong nội bộ các cậu, phải thật cẩn thận!”

Nói xong, bà ta xoay người tiếp tục đi vào trong lều, rốt cuộc cạnh đống lửa giờ chỉ còn 2 người tôi và Muộn Du Bình, ngây ngốc ngồi nhìn vào khoảng không phía trước.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, hắn nhìn vào đống lửa, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Tôi liền hỏi hắn: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao lời nhắn lại chỉ gửi tới cho 2 chúng ta?”

Hắn không trả lời, nhắm mắt lại, rồi định đứng lên.

Tôi nhìn thái độ của hắn, lập tức nghĩ tới vô số vấn đề muốn hỏi, bản thân không thể kiểm chế được, lấy tay đè hắn lại, nhìn anh hỏi: “Anh định chạy trốn đến bao giờ nữa?”

Hắn quay đầu thản nhiên nhìn tôi, không định đứng lên đi nữa, cuối cùng lại ngồi xuống. Hành động của hắn rất bất thường, tôi còn nghĩ đến việc hắn hất tay tôi ra nghênh ngang đi tiếp, điều này khiến bản thân tôi có vài khắc sửng sốt, không biết nói gì cho phải. Hắn vẫn nhìn tôi, hỏi: “Cậu muốn gì?”

Tôi nghe xong lửa lại cháy bùng lên trong đầu, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh không thể lại trốn tránh được, anh nhất định phải nói cho tôi biết!”

Hắn quay mặt đi, hai mắt lại dán vào đống lửa, nói: “Tôi không trả lời đâu”

Lần này tôi thực sự nổi giận, khàn giọng nói: “Con mẹ nó chứ! Tại sao?! Anh có cái gì không thể nói cho tôi biết? Anh cứ ở bên cạnh đùa giỡn tôi, ngay cả lý do cũng không cho tôi biết, anh nghĩ tôi là cái quái gì?!”

Nghe tôi nói hắn quay mặt lại, nhìn tôi trong ánh mắt hiện lên một tia sắc lạnh: “Cậu không thấy mình rất kỳ quái sao?! Tôi làm việc của tôi, sao lại phải nói cho cậu?”

Liền lúc đó, tôi rơi vào câm lặng. Quanh co vài phút, thiết nghĩ thì đúng là như vậy, đấy vốn là chuyện của hắn, hắn hoàn toàn không cần thiết phải nói cho tôi biết.

Không khí trở nên rất gượng gạo, tôi cũng không biết nói gì cho phải.

Yên lặng 1 lúc lâu, Muộn Du Bình uống 1 ngụm trà đã nguội, bỗng nhiên nhìn tôi nói: “Ngô Tà, cậu tới đây làm gì? Kỳ thật cậu không lên đến nơi này, chú Ba nhà cậu vì cậu mà làm không ít chuyện, về điều này, không phải cậu không biết!”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy sững sờ, theo bản năng nhìn vào thẳng mặt Muộn Du Bình, 41 từ này hắn sao có thể nói một cách bình thản như vậy?! Thật quá khó khăn đi! Nhìn vẻ mặt của hắn, tôi không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

“Tôi cũng không nghĩ tới điều đó, kỳ thật yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần biết đang có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ thỏa mãn ngay, nhưng mọi người cứ cố tình giấu giếm tôi, không cho tôi biết, tôi nghĩ đây cũng không phải là việc xấu xa gì?” Tôi nhìn hắn nói.

Muộn Du Bình nhìn nhìn tôi, nói: “Cậu có nghĩ tới nguyên nhân vì sao bọn họ không nói cho cậu biết chân tướng sự việc không?”

Tôi nhìn vào mắt Muộn Du Bình, phát hiện lúc này đây, hắn thực đang nói chuyện nghiêm túc cùng với tôi. Điều đó làm tôi không khỏi giật mình, trong đầu nghĩ… hắn có uống nhầm thuốc không vậy. Nhưng nói như thế, có lẽ hiện tại Tiểu Ca có thể sẽ nói cho tôi biết chút gì đó! Tôi lập tức liền tươi tỉnh hẳn lên, lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều tới thế, cũng nhiều khi không biết mình đang nghĩ cái gì nữa!?”

Du Bình thản nhiên đáp: “Thật ra có đôi khi người ta nói dối một ai đó là vì muốn bảo vệ cho họ, có những sự thật không nên để người đó biết thì tốt hơn!”

“Có thể chỉ là do a nghĩ thế thôi!” Tôi phản bác.

“Có điều biết đâu người đó không nghĩ như anh – nghĩ là anh đang muốn bảo vệ người ta. Người đó sẽ nghĩ cái chết có lẽ còn dễ chịu hơn thì sao? Anh có biết nỗi khổ của một kẻ mà cả đời vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra quanh mình không?!”

Tôi chợt nhớ tới lúc anh mất đi trí nhớ. Thật muốn tự mình tát mình một cái. Trong lòng chợt nghĩ, tôi sao tự nhiên lại cãi nhau với hắn, mà còn nói ra những lời này.

Hắn lại nói: “Tôi là một người chưa từng có tương lai, tôi làm mọi chuyện chỉ là muốn biết tôi với thế giới này có liên hệ gì, tôi từ đâu tới, vì sao lại ở chỗ này?” Tiểu Ca nhìn vào bàn tay chính mình, thản nhiên nói: “Cậu có thể tưởng tượng được không, nếu có ai đó như tôi, dù có biến mất trên thế giới này, chắc cũng sẽ không ai phát hiện ra, thật tốt là vì dù tôi có hay không tồn tại trên thế giới này cũng vậy thôi, không lưu lại một chút dấu vết gì. Có những lúc tôi nhìn vào gương, cảm thấy hoài nghi chính bản thân mình có thật sự tồn tại hay chỉ là một người ảo ảnh!”.

Tôi không nói được gì, suy nghĩ một chút mới nói: “Không có chuyện như vậy đâu, nếu anh biến mất trên đời này, thì ít nhất… cũng có tôi phát hiện ra!”.

Hắn lắc đầu, không biết là có ý gì, nói xong liền đứng lên, nhìn tôi đáp: “Chuyện của tôi, có lẽ chờ tới ngày tôi biết đáp án, sẽ nói cho cậu biết, cũng như chuyện của cậu, dù có bắt được tôi, cũng không có đáp án cho cậu đâu. Hiện giờ, hết thảy đối với tôi mà nói, giống như là 1 điều bí ẩn, tôi nghĩ cậu đã hiểu được ít nhiều rồi, không cần nói thêm nữa!”. Sau khi nó xong liền quay mặt bước đi.

“Anh có thể ít nhất cho tôi biết 1 việc không?” Tôi gọi theo bước anh.

Hắn dưng lại, quay đầu nhìn tôi.

“Anh vì sao lại trà trộn vào đám âm binh trong cánh cửa thanh đồng kia?!”Tôi hỏi hắn.

A nghe xong, nghĩ một lát rồi nói: “Tôi chỉ làm việc mà Uông Tàng Hải đã làm năm đó thôi!”

“Vậy anh đã nhìn thấy cái gì bên trong?” Tôi hỏi “sau cánh cửa khổng lồ đó, rốt cục là nơi nào?”

Hắn quay đầu phủi hết nhưng hạt cát còn vương trên quần áo, nhìn tôi nói: “Bên trong đó, tôi đã nhìn thấy chung cực, tất cả mọi vật trong chung cực”

“Chung cực?” Tôi không hiểu ý nghĩa của từ này, còn muốn hỏi tiếp. Hắn chỉ nhìn tôi thản nhiên nở 1 nụ cười, xua tay ra hiệu tôi đừng hỏi gì cả, rồi nói: “Hiểu theo một cách nào đấy thì trước giờ tôi vẫn luôn đứng bên… cậu”. Nói xong từ từ đi xa dần, trong bóng tối giờ chỉ còn lại 1 mình tôi. Tôi gục mặt xuống cát, đầu có cảm giác như đau đớn vô cùng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 31
Phần 47 Phanh. Âm thanh trầm thấp, trầm đục truyền ra, chưởng ấn đánh vào sau lưng thân thể mềm mại của Dương Diệu. Phụt. Miệng Dương Diệu lập tức phun ra máu tươi, thân thể mềm mại rơi xuống phía dưới, lảo đảo đáp xuống mặt đất. Liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, trên mặt đất lập tức xuất hiện khe nứt. Dương trưởng lão. Hơn ba mươi đệ tử trẻ tuổi của Vân Dương Tông lập tức lo lắng vây qunah nàng. Trong những đệ tử này cũng chỉ có một Vũ Suất, hai Vũ Tướng, mặt khác đều là Vũ Sư. Các ngươi cẩn thận. Dương Diệu ngừng lui lại, những năm này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lưu Phong – Quyển 2
Phần 47 Hảo cẩu thì không cản đường. Xin mời các hạ nhường đường, tại hạ muốn trở về nhà. Lưu Phong thật ra là một người không thích tranh đấu nhưng đối mặt với người có thể giết hắn thì lại khác. Hắn chính là loại người đối với bằng hữu thì ấm áp như mùa xuân, đối với địch nhân thì tàn bạo lãnh khốc như mùa đông vậy. Về nhà? Trên đời này ai mà chẳng muốn về nhà chứ? Hắc ảnh trước mặt hắn cũng muốn về nhà. Đáng tiếc là hắn phải hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân nếu không hắn sẽ không thể về nhà. Ta cũng muốn về nhà...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Vĩnh Hằng – Quyển 8
Phần 47 Đáng chết, vì sao Bạch Hạo có thể qua lại sương mù tự do như thế? Đã có hơn mười người mất đi tin tức... Thông tri tất cả mọi người, không nên đi một mình, ít nhất cũng phải đi ba năm người với nhau! Những thiên kiêu Man Hoang tiến vào Luyện Hồn Hồ phần lớn đều dùng Công Tôn Dịch, Chu Hoành cùng với Hứa San cầm đầu, sau đó bọn họ liên hệ vói nhau, thần thái cảnh giác. Kể từ đó Bạch Tiểu Thuần phát sầu, mặc dù hắn có thể đánh hạ năm người nhưng sẽ tiêu hao một ít thời gian, thân ảnh của hắn đi vào trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng