Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đường lại rất xóc, nhiều người vừa rồi còn rất cao hứng thì ngay lập tức đã nhụt trí, từng người một vô cùng ủ rũ vì bị rang dưới ánh mặt trời bỏng rát, ban đầu thì còn có người không chịu cho xe đi tiếp nhưng sau thì tất cả ngoan ngoãn trở lại xếp hàng.
Trong cái gọi là vừa thám hiểm vừa thăm dò hoạt động địa chất, hoạt động trong sa mạc thực ra khác hoàn toàn với thám hiểm trong rừng hay nặn xuống biển, nói cách khác thì chỉ cần bạn có kỹ năng sinh tồn, cả 2 địa thế này bạn đều có thể sống được 1 thời gian dài. Nhưng trong sa mạc thì không giống thế, ở đó, chỉ có cát và cát, cho dù bạn có 3 đầu 6 tay cũng không thể tìm ra cách để duy trì sự sống của mình, vì vậy sa mạc được còn được gọi là “chỗ chết”. Mà bọn A Ninh thì đây là lần đầu tiên tiến vào nơi như thế, kinh nhiệm thì không có, hiển nhiên tinh thần và thể chất đang rơi vào trạng thái suy sụp.
Tôi cũng bị phơi nắng tới ngất đi, nhìn bên ngoài cuồn cuộn bụi cát bản thân cảm thấy thoái trí, nhưng ngày hôm qua Định chủ Trác Mã đã chuyển lời nhắn tới tôi và Muộn Du Bình, bảo tôi phải khẩn trương hạ quyết tâm. Nghĩ tới chuyện đêm qua, tôi lại cảm giác được áp lực không thể hình dung.
Nó tồn tại bên cạnh các cậu.
Nó là ai đây?
Trong bút ký của Văn Cẩm có nhiều lần nhắc tới việc trong suốt 20 năm qua luôn phải trốn tránh sự truy tìm của “nó”, nó này rốt cuộc là cái quái gì? Mà khiến tôi chú ý là, vì sao lại dùng “nó” mà không phải là ‘hắn ta’ hoặc ‘cô ta’? Chẳng lẽ nó trong số bọn tôi không phải là người? Thật sự khiến cho người ta có cảm giác bất an.
Khi mới tiến vào khu không người chúng tôi đi theo một cái lưu vực sông đã cạn. Bồn địa Sái Đạt Mộc trước đây là nơi gặp nhau của các con sông, phần lớn các con sông đều bắt nguồn từ trong Cổ Lạp và núi Côn Luân, nhưng gần 10 năm trở lại đây khí hậu biến đổi nên nhiều con sông lớn đều chuyển sang hoạt động ngầm, còn các con sông nhỏ thì không phải nói, hầu như đều cạn trơ đáy, cây cỏ ở những chỗ này rễ phải dài bằng nửa thân người, có vẻ như là đã hai ba năm nay không có nước chảy qua đây, trong vài năm tới, lưu vực cạn này chắc cũng biến mất.
Đi 3 ngày mới đến cuối lưu vực, sa mạc tiếp nối sa mạc, nhưng trong bồn địa Sái Đạt Mộc sa mạc cũng không lớn, chúng giống như là từng mảnh từng mảnh liên kết lại, trang trí cho trung tâm bồn địa, bình thường dân chăn nuôi sẽ không tiến vào trong sa mạc vì bên trong là nơi ở của ma quỷ, hơn nữa cũng không có cỏ cho gia súc ăn. Định chủ Trác Mã nói rằng nếu đi qua sa mạc này sẽ tới nơi năm xưa bà và Văn Cẩm từ biệt trước cửa núi Diêm Sơn, nơi đó có 1 phiến đá vô cùng kỳ quái, giống như 1 cái cổng thành lớn, cho nên rất dễ tìm ra. Tiếp tục tiến vào bên trong, thấy cảnh sa mạc, hồ và đầm lầy giao nhau ở 1 chỗ, mấy thứ này hòa trộn vào nhau bề mặt ngày càng biến đổi, đến cả người có kinh nhiệm dẫn đường cũng không dám đi vào.
Nhưng bọn A Ninh mang theo gps, những cái đó họ không thấy lo lắng tuy rằng Trát Tây luôn nhắc nhở bọn họ, máy móc cũng sẽ có lúc sai lầm. Đặc biệt là trong sự chệnh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm lên đến hơn 50 độ như thế này.
Sau khi ra khỏi lưu vực 2 ngày, gió bắt đầu nổi lên, nếu là trong sa mạc, trận gió này rất có thể giết được người nhưng hiện tại chúng tôi đang ở sa mạc thượng, cùng lắm chỉ bị ảnh hưởng của gió cuốn theo cát vàng, xe cách xe không quá 100 thước, tầm nhìn rất linh động, tốc độ xe cũng chậm tới mức thấp nhất, có điều sau nửa ngày trời nổi gió lớn, xe và điều khiển đều đã đạt cực hạn, không nhìn thấy cái gì, cũng không nghe thấy được gì nữa, vô tuyến điện cũng không thể liên lạc được, khó nhất là không thể dừng lại sửa chữa.
Người Da Trắng vẫn chưa hết hy vọng, nhưng sau đó, chúng tôi nhận ra là cơ bản không biết xe có chạy được nữa không, hoặc là phải chạy về hướng nào, hắn đành phải dừng lại, vòng vo xung quanh tìm phương hướng tìm nơi chắn gió, phòng cát bụi bay vào động cơ, chờ cơn cuồng phong đi qua.
Xe bị gió thổi như muốn lật tung lên, cửa kính xe bị cát đập cho rung lên ầm ầm, mà chúng tôi lại không biết tình huống bên ngoài xe hiện giờ, cảm giác thật sự rất sợ hãi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối dần, có thể thấy trời chưa tối nhưng cát bay mù mịt, không cách nào nhìn ra được xa hơn.
Trong xe đợi hơn 10 phút sau, gió gào lại càng thêm dữ dội, tôi cảm giác được toàn xe bị chấn động, như sắp bay lên.
Người Da Trắng lộ ra biểu cảm vô cùng sợ hãi, hắn nhìn về phía tôi nói: “Cậu đã trải qua chuyện này trước kia chưa?”
Trong lòng tôi nói làm gì có chuyện này, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của anh, tôi liền an ủi, nói rằng yên tâm đi, xe mình rất nặng tuyệt đối có thể bảo vệ chúng ta, nhưng chỉ vừa mới nói xong, đột nhiên “ầm”. 1 tiếng nổ lớn vang lên, như là có cái gì đó va vào xe, chúng tôi kinh hoàng vài khắc, còi cảnh báo lập tứ kêu váng lên.
Tôi nghĩ có lẽ xe đằng sau nhìn không thấy đường nên đụng vào xe chúng tôi, dán mắt vào cửa sổ, Người Da Trắng nhìn qua bên ngoài.
Bên ngoài tối hơn lúc trước rất nhiều, nhưng bởi vì cát bụi là vật rắn nên khi thổi qua vẫn có thể nhìn thấy hình dáng vật phía trước, nếu là xe thì hẳn có thể nhìn thấy đèn pha bật sáng.
Nhưng bên ngoài nhìn ra không thấy có ngọn đèn pha nào, tôi đang kỳ quái nhìn thì Người Da Trắng lại đột nhiên kêu lên, túm lấy tôi kéo qua chỗ hắn nhìn, tôi quay đầu lại, nhìn thấy ngoài cửa sổ xe lẫn vào trong cát bụi đang tung mù mịt, không biết từ đâu xuất hiện 1 bóng dáng kỳ dị.
Ngoài cửa sổ xe có 1 bóng đen mơ hồ, nhìn không rõ nhưng hiển nhiên rất gần cửa kính xe, tôi cố gắng nhìn thật kỹ, như là bóng người, nhưng trong bão cát như thế này, sao có người dám đi ra bên ngoài, không phải là tự tìm chỗ chết sao?
Chúng tôi còn chưa kịp hết kinh ngạc thì bóng đen kia đã di chuyển, hắn như đang sờ vào cửa xe, có vẻ muốn tìm cách mở ra, nhưng xe dã chiến này đặc tính rất tốt, hắn đứng ngoài sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được khe hở, tiếp theo chúng tôi nhìn thấy một khuôn mặt dán vào trên kính xe. Ngọn đèn trong xe chiếu sáng cái kính gió hắn đeo.
Tôi liền phát hiện ra ngay, kính chắn gió này là trang bị trong đoàn A Ninh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tự nhủ tên ngông cuồng này là ai, bão cát như vậy hắn xuống xe làm gì, chẳng lẽ tiếng va chạm vừa rồi với xe chúng tôi là do hắn làm ra.
Người bên ngoài cửa cũng thấy được người trong xe, bắt đầu ra hiệu đánh vào kính xe, chỉ vào cửa, hình như là muốn chúng tôi xuống xe, tôi nhìn thời tiết bên ngoài, trong đầu gào lên lão tử mặc kệ đấy!
Còn chưa nghĩ xong, đột nhiên bên cửa kia cũng suất hiện 1 người đội kính chắn gió, người đó bật đèn, đánh mạnh vào cửa xe, hai bên đều đạp dồn dập.
Tôi cảm giác không ổn rồi, có thể có chuyện gì đó xảy ra, họ muốn chúng tôi xuống hỗ trợ, vì thế mỗi người lấy 1 áo choàng và kính chắn gió mặc vào, Người Da Trắng lấy ra 2 cái đèn mỏ, đưa cho tôi 1 cái.
Chúng tôi 2 người hít sâu 1 hơi, dùng lực mở cửa xe, trong chớp mắt cát bụi bay xầm xập vào mặt. Tôi tuy đã chuẩn bị tối nhất có thể nhưng vừa bị thổi cho tối tăm mặt mũi đã lui vào trong xe, phải dùng chân để ngáng ngoài cửa mới không bị hất ngã xuống sàn, lấy hết khí lực tôi lao ra ngoài lần thứ 2, cúi đầu chui ra ngoài, bên ngoài có người túm lấy tôi rồi kéo đi. Người Da Trắng xuống xe bên cửa kia liền bị ngã úp mặt xuống đất, hắn gào lên 1 câu xa đến 10 thước vẫn nghe thấy. Bốn phía đều là tiếng gió gào cùng với tiếng ma xát của cát trong không khí, âm thanh này không thực sự vang, vẫn còn nghe được cả tiếng thở của mình lẫn vào đó.
Vừa đặt chân xuống sa mạc, tôi liền cảm thấy có gì đấy không đúng, vị trí cao hơn trước? Dùng sức trụ vững 2 chân không để gió thổi ngã, tôi dùng đèn mỏ chiếu về phía xe mình, vừa nhìn thấy tôi đã trợn tròn mắt, trời, bánh xe 1 nửa đã không nhìn thấy, xe nghiêng đi 30 độ, nhiều chỗ đã ngập sâu trong cát, hơn nữa xe còn từ từ trôi xuống, giống như là rơi vào 1 hố cát lún. Khó trách xe có đề thế nào cũng vẫn đứng bất động.
Không có xe, chắc chúng tôi chỉ có thể chết ở đây. Tôi hoảng hốt lao tay ra kéo lấy xe định dùng sức lôi nó lên, nhưng vừa lúc đặt chân vào nền cát bên cạnh thì giật mình cảm thấy như có một thế lực bên dưới nuốt lấy chân tôi, giống như là thụt xuống 1 hố nước, tôi thoái lui về phía sau vài bước. Lúc này người lúc trước đập cửa xe chúng tôi liền giữ chặt lấy tôi, cố gắng ra hiệu cho tôi, nói là xe này hết cách rồi, chúng tôi phải rời đi ngay không thì sẽ bị kéo xuống bên dưới.
Người này che chắn kín mít, áo choàng khóa tận miệng, tôi biết hắn cũng đang nói chuyện nhưng trong hoàn cảnh gió máy thể này cơ bản không nghe thấy gì, tôi cũng không nhận ra là ai cả, nhưng nhìn tay hắn ra hiệu tôi cũng hiểu được hắn đang biểu đạt điều gì. Vì thế tôi gật gật đầu, ra hiệu lại hỏi hắn giờ chúng ta đi đâu? Hắn chỉ chỉ cái lọng che phía sau chúng tôi, bảo tôi cầm lấy nó, sau đó 2 tay cùng làm động tác đưa về phía trước.
Đây là ngôn ngữ của người câm điếc, ý của hắn là bảo tôi tìm xem trong những xe khác quanh đây vẫn còn nhiều người, khẳng định không biết bao nhiêu xe đã rơi vào hố cát thế này, chúng tôi phải nhanh chóng đi đến đó để báo cho họ, nếu không mấy cái xe này sẽ trở thành quan tài sắt giá hơn 100 vạn tệ mất.
Tôi nhìn hắn lại gật gật đầu, ra hiệu ok, lại quay lại mở xe ra, lấy trang bị của mình, cúi người, nếu vì thế này mà lưng tôi còng đi thì cũng là điều quá đơn giản. Lúc này, kỳ thật lỗ tai tôi đã bị gió làm cho tê rần, bốn phía nghe không rõ một tiếng gì, hoàn toàn mơ hồ, như là đang xem 1 bộ phim câm, toàn bộ xung quanh trở nên im lặng.
Lúc còn ngồi trên xe tôi có nhìn thấy xe sau chúng tôi đã bị thụt xuống như là bị một con quái vật lớn phía dưới nuốt lấy, tôi nghĩ tới lúc chấn động trong xe, lập tức dùng đèn mỏ chiếu ra xung quanh nhưng không nhìn tơi 1 cái gì, chỉ có bóng dáng Người Da Trắng đang thúc tôi mau đi đi.
Tôi tự trấn an bản thân, trong đầu nhắc nhở có lẽ là gió thổi to quá nên tảng đá phía trên rơi xuống, rồi quay người đi theo những bóng người đang cuốn vào trong cát bụi mờ mịt phía trước.
Đi được hơn 80 thước, tôi cảm giác trong 80 mấy thước ấy không hề gần, lúc đó liền nhìn thấy ánh đèn xe tiếp theo. Chiếc xe này đã bị kéo tụt xuống cát, đầu xe nghếch lên trời, chúng tôi vội nhảy lên, nhìn vào kính trước, thấy bên trong không còn có ai hẳn là tất cả đã thoát ra ngoài. Chúng tôi nhìn xung quanh hơn 10 thước thì thấy được chỗ bọn họ đang lấp, có 1 người rơi mất kính chắn gió, cát bay đầy vào mắt, kêu lên vô cùng đau đớn, chúng tôi quây lại thành 1 bức tướng ngăn không cho gió lùa vào rồi lấy khăn bịt mắt a ta lại.
Chúng tôi giúp a ấy đứng lên rồi dìu đi tiếp về phía trước, vài phút sau lại thấy được 1 chiếc xe nữa, trong xe có 3 người đang ngồi thản nhiên đánh bài, chúng tôi đạp cửa xe nửa ngày họ cũng không để ý, cuối cùng đành phải nhặt 1 cục đá đập vào cửa kính, lúc đấy một nửa chiếc xe đã ngập xuống lòng cát.
Sau khi lôi được bọn họ ra ngoài, cuồng phong đã mạnh tới mức có thể cuốn phăng cả 1 tảng đá, có những viên to bằng nắm tay thính thoảng bay vút qua mặt như viên đạn, chẳng may mà bị va trúng chắc chết. Có một người bị đá văng trúng kính chắn gió, mặt đầy máu, người bên cạnh dùng tay ra hiệu đi tiếp hết sức nguy hiểm, chúng tôi mới đành dừng lại trước hết tìm chỗ lấp dưới trận mưa đá này đã.
Vài người lấy trong ba lô ra 1 vật gì đó, tôi lấy ra 1 cái lắp bằng kim loại che trên mặt, Người Da Trắng lấy ra 1 quyển kinh thánh, nhưng còn chưa kịp mở ra được 1 trang nào thì gió lớn đã cuốn phăng mất hết tất tần tật giấy tờ bên trong, trên tay a ta lúc đó chỉ còn đúng cái bìa sách không.
Tôi nhìn hắn cười to, rướn cổ gào lên: “A mua phải sách lởm rồi!” Còn chưa nói xong thì từ trên đầu một cục đá bay tới va trúng vào cái lắp kim loại của tôi, tốc độ va chạm kinh hồn khiến tia lửa văng khắp nơi. Tôi cầm không chắc lại còn bị va chạm làm cho giật mình nên tức thời buông tay khỏi cái lắp, ngay lập tức gió cuốn luôn nó khỏi chỗ tôi, ném nó ra xa tít.
Tôi bị dọa 1 cái chết điếng người, nếu vừa rồi bị rơi trúng đầu, chắc không phải là tia lửa văng ra mà là tia máu văng ra khắp nơi mới đúng, vội vã ôm lấy đầu, cúi mặt vào trong hai cánh tay.
Sau đó thì đột nhiên bốn phía cùng sáng lên, một sức nóng kinh hồn tiến về phía chúng tôi, chúng tôi đều cuống cuồng tản ra, trong lòng gào thét con mợ nó, cái quái gì bay kinh vậy. Không đợi tôi kịp phản ứng, phía trước lại có 3 tia sáng vọt đến, lướt qua hai bên mạng sườn. Ngay lập tức tôi ngửi thấy một mùi cháy khét quen quen, mà thực sự là rất nóng đi. Trong lòng chợt phát hiện ra đây là cái gì, hẳn là pháo sáng đây mà.
Tôi lập tức bốc hỏa, đầu nghĩ sao lại có thằng nghịch dại tới mức dùng cái thứ nguy hiểm như thế vào lúc này, gió thì to mà lửa của pháo sáng thì cháy rất mạnh, chỉ cần chạm vào lập tức có thể thành đuốc sống. Đứng cách 160km vẫn cảm thấy sức nóng của nó huống chi là ngay sát bên cạnh như thế.
Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy không đúng lắm, tất cả những người ở đây đều đã qua các lớp huấn luyện chuyên nghiệp, biết phải xử lý trong trường hợp này như thế nào. Trong lúc thám hiểm, bắn đạn tín hiệu chỉ được phép khi có trường hợp cực kỳ khẩn cấp, bởi vì phạm vi báo động rất lớn, tiêu hao nhiều thì chỉ có thể là người của mình quá xa hoặc là do hoàn cảnh không có khả năng thông báo trực tiếp được mới sử dụng. Hiện giờ trong điều kiện ác liệt thế này, dùng đạn tín hiệu thì hẳn là bên đó có đang chuyện khẩn cấp xảy ra.
Tôi nhìn mọi người xung quanh, bọn họ đều có ý nghĩ giống tôi, tôi liền ra tín hiệu, bảo 3 người không bị thương tiến lên, chúng tôi tới đó xe có chuyện gì. Nếu người bên đó cần hỗ trợ, hoặc có người bị thương, cũng có thể xoay xở giúp đỡ.
Đây không phải kiểu nói là làm mà cũng không phải chủ nghĩa a hùng cá nhân gì cả, tôi vừa đứng lên đã bị 1 cục đá bay đập trúng vao vai, chúng tôi vội đem ba lô che lên làm lá chắn, la bàn chỉ hướng bắc, chỗ mà pháo sáng vừa bay tới, đồng thời đề phòng lại có pháo tín hiệu đột nhiên xuất hiện.
Sau khi đi được 1 lúc chúng tôi cũng không biết mình có đi chệch hay không nhưng đại khái là đi được hơn 100 thước chúng tôi nhìn thấy có 3 xe vây vào 1 chỗ, ở giữa lại không thấy có người nào, có vẻ như họ đã rời đi. Chúng tôi tìm tòi xung quanh, cũng không thấy được ai, nhưng ba lô trang bị trong xe đều đã mang đi hết.
Xe vẫn tiếp tục bị nún xuống, chúng tôi mở cửa xe ra trong lòng nói ít nhất vẫn có thể đem cái gì đó dùng được ra ngoài, ngay trong lúc vừa định vào trong xe lại có pháo sáng từ đâu xuất hiện, nhưng lần này ở xa hơn. Ánh sáng chợt lóe lên chếch về phía tay trái chúng tôi, cách chúng tôi một khoảng không xa lắm. Xem ra tôi đã đi lệch hướng. Hoặc là người bắn tín hiệu đã chạy đi khỏi vị trí lúc trước.
Chúng tôi lại đeo ba lô lên, tuy đã rất mệt nhưng may mắn là gió giờ đã không thổi đến người mình, chúng tôi có thể từ tốn đi tới chỗ đạn tín hiệu vừa bắn lên, cứ đi tiếp về phái trước tôi bỗng kinh ngạc nhìn thấy trong cát bụi cuồn cuộn bay lên trước mắt xuất hiện 1 hình dáng như 1 quái vật khổng lồ.
Trong cơn cuồng phong, chúng tôi gò người, dìu nhau đi qua cơn bão cát, nhìn thấy hình dáng khổng lồ đó, tất cả đều ngỡ ngàng, trong đầu bỗng quên mất cái nơi chúng tôi định đi tới.
Người Da Trắng bên cạnh kéo tay áo tôi ra hiệu, hỏi tôi đấy là cái gì. A ta tư duy theo cảm tính, hiện thì đang trên đất trung quốc nên cái gì cũng phải hỏi người trung quốc, mà gần nhất là tôi.
Tôi lắc đầu bỏ a ta đừng có hỏi, trong lòng tôi cũng không biết là cái gì.
Bình thường mà nói cái thứ ở phía trước chúng tôi không đến 200 thước nếu không phải là 1 người trung niên to béo mặc áo bông thì chỉ có thể là một tảng đá lớn, ai cũng nghĩ vậy, nhưng chúng tôi đang ở trên 1 vùng đất bằng phẳng toàn cát là cát, không hề thấy có phiến đá nào to tới vậy.
Táng đá này từ đâu xuất hiện? Chẳng lẽ là do chúng tôi quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, thực chất là không có cái gì? Trong lòng thầm nghĩ, đầu tiên quan trọng nhất là chúng tôi đi tới đây để tìm chỗ có những tảng đá như thế này, bởi vì chỉ cần có chỗ râm mát để nghỉ ngơi, mà bóng của những phiến đá như thế này thì rất thích hợp. Mà trong sa mạc bình thường những phiến đá cô lập thường rất hiếm, cho nên chúng tôi khẳng định là nếu nó có xuất hiện thật thì chúng tôi cũng đã chú ý.
Nhưng hiện giờ thì không nghĩ được nhiều như vậy, tảng đá to thế, hẳn sẽ là 1 nơi tránh gió lý tưởng, người bắn tín hiệu chắc là cũng muốn cho chúng tôi biết đường mà tới đây tránh gió.
Tôi bắt đầu đi tới chỗ phiến đá, càng đi càng cảm thấy rõ ràng, tới gần phiến đá gió đã giảm xuống nhiều, sức lực lại dâng lên, chay được 1 nửa đường thì trong mắt tôi hiện lên 5 6 ánh sáng đèn mỏ lóe lên.
Tôi mừng quýnh chân tay, lao như điên tới chỗ có ánh sáng, gió đập vào mặt, bước thấp bước cao chạy tới. Nhưng chạy cũng được 1 lúc lâu mà ánh sáng kia vẫn ở xa trước mắt, như là từ lúc nãy tôi vẫn đứng dậm chân tại chỗ, con mẹ nó chứ, trông thế mà xa tới vậy kia, trong đầu như muốn gào lên, càng chạy sức lực càng nhanh kiệt quệ, chạy chậm lại, tôi ra hiệu với người bên cạnh hoãn lại 1 chút, cảm giác có gì đấy không đúng ở đây.
Quay đầu nhì lại phía sau bỗng giật thót một cái, mấy người tưởng từ nãy vẫn đi theo tôi giờ chẳng còn 1 ai, chỉ thấy bão cát và bóng tối cuồn cuộn bốn phía.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |