Bác sĩ nói:
“Sao lại như thế này? Bọn họ sao lại ở đó mà cười? Có phải là nghe thấy tiếng chúng ta thì vui tới mức thế không?”
Trát Tây liền hỏi ngược lại:
“Ông có lúc nào vui mà lại đi cười như vậy không?”
Trên mặt A Ninh hiện lên biểu cảm nghi hoặc, cô ấy không gọi nữa mà lại điều chỉnh bộ đàm, muốn nghe rõ hơn thanh âm kia. Điều chỉnh vài lần đều không có tác dụng, thanh âm kia thỉnh thoảng vẫn vang lên đều đặn. Chúng tôi lắng tai nghe phát hiện rõ ràng là tiếng cười lạnh, cảm giác vừa như oán hận vừa như cay độc. Cơ bản không phải là tiếng người bình thường có thể phát ra, hoặc là có thì chỉ trong viện tâm thần mới có khả năng nghe thấy.
Nhưng nếu nghe cẩn thận thì lại cảm giác như sau tiếng cười còn có một vài âm thanh khác nữa, rất nhỏ. Hai ba loại âm thanh trộn lại với nhau, ở trong hoàn cảnh khủng bố như này lại mang thêm màu sắc ma quỷ khiến người nghe kinh hồn rợn tóc gáy.
Điệu cười này nghe rất khủng khiếp, tôi đột nhiên có linh cảm vô cùng bất an. Ngay cả đến người từ lúc đi vào đây vẫn giữ một thái độ hầm hầm như Trát Tây mà cũng lộ ra nét mặt sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nuốt một ngụm nước miếng nói:
“Sao lại như vậy, con mẹ nó chứ, điệu cười này thực sự rất khó nghe”
A Ninh ra dấu bảo cậu ấy đừng nói gì cả, đưa bộ đàm lên ghé vào tai, nghe trong chốc lát mới nói:
“Đây không phải tiếng người!”
“Đừng nói lung tung chứ chị đội trưởng!” Bác sĩ kêu lên, “không phải tiếng người chẳng lẽ là tiếng quỷ?”
“Các anh nghe thử mà xem” A Ninh bảo chúng tôi ghé sát tai vào “tiếng này tần suất rất nhanh, hơn nữ, ngữ điệu lại bình ổn, cứ năm phút lại ngừng, ai đã thấy người khác cười được năm phút liên tục không?”
Tôi nghe tới đó thì thấy quả có lý, lại hỏi:
“Vậy đây là tiếng gì?”
“Loại tần suất như này chắc hẳn là tiếng máy móc, ví như là dán dán chiếc đồng hồ trên cái bộ đàm này, nhưng nghe tần suất lại không cố định, cũng có thể là người bên kia đang dùng móng tay liên tục cào vào một phiến kim loại chẳng hạn.” A Ninh vừa nói vừa minh họa, “hơn nữa vọng vào trong loa phát ra sẽ nghe thành tiếng này.”
“Dùng móng tay cào trên bộ đàm ư, sao họ phải làm vậy?” Bác sĩ hỏi “sao lai không kêu lên như thế thì có lẽ chúng ta không cần dùng bộ đàm cũng có thể nghe thấy”. Người đó vừa nói thì Trát Tây và A Ninh sắc mặt thay đổi, tôi cũng đột nhiên hiểu ra được chuyện gì:
“Bọn họ không thể kêu được, cũng không thể nói gì, chỉ có thể dùng cách này để liên lạc với xung quanh”
“Trong hố cát! Bọn họ bị rơi xuống hố cát!” Trát Tây kêu lên, “khả năng chỉ còn mỗi cái đầu vẫn chưa bị chìm xuống, trong tình huống như thế chỉ cần đánh rắm là cũng có thể chìm nghỉm được”.
“Chết tiệt!” Chúng tôi trở nên vô cùng khẩn trương, lập tức đứng cả dậy nhìn bốn phía tối đen như mực. Trong đầu nghĩ họ có thể ở chỗ nào?
A Ninh lúc này vẫn rất bình tĩnh, cô ấy vỗ vỗ tay bảo chúng tôi không cần cuống lên: “Bình tĩnh nào! Bọn họ có thể phát tín hiệu như thế này cho thấy bọn họ hiện giờ đang tạm thời an toàn, chúng ta có thể thu được tín hiệu nghĩa là bộ đàm ở bên cạnh bọn họ, chúng ta có thể tới đó nhanh nhất có thể!”
“Nhưng nói là bên cạnh, nhưng hiện giờ bên cạnh vô cùng lơn, tìm thế nào đây?” A Ninh bảo chúng tôi đi theo, bắt đầu cầm bộ đàm đi xung quanh, phán đoán hướng phát ra tìn hiệu. Tôi thấy sao lại không nghĩ ra cách đơn giản như thế, uổng công luôn tự nghĩ mình là một người uyên bác, đứng một chỗ cũng có thể thu được tín hiệu bộ đàm. Sóng âm thanh là phải từ một nơi nào đó phát ra, mà dựa vào âm tần có thể nhận biết khoảng cách, từ đó suy ra dò sóng bộ đàm có thể đoán ra được nó từ hướng nào tới.
Chúng tôi lập tức làm theo đi quanh một vòng, thì thấy ở trong khe đá có tín hiệu mạnh nhất, chắc hẳn nguồn phát tín hiệu ở ngay bên trong đấy. A Ninh hô to vài tiếng, chúng tôi lập tức chạy tới chỗ đó, đồng thời tập trung đèn pin hướng vào bên trong. Trát Tây kêu lên:
“Để ý dưới chân, đừng xuống vội!”.
Chúng tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Vừa chạy vừa tìm rất nhanh thì thấy đầu ra của khe sâu đó, ngay trước mặt chúng tôi, xuất hiện một cái động đá hình bán nguyệt bên trong rộng khoảng 100 thước.
“Ngay trong này?” Chúng tôi đều toát mồ hôi lạnh, cảm thấy có gì đấy không đúng lắm, bởi vì đèn pin đảo qua thì thấy trong chỗ này đến cả một bóng ma cũng không có.
“Chẳng lẽ đã chìm xuống rồi?” Trong lòng tôi bỗng có linh cảm rất xấu.
A Ninh lắc đầu, bởi vì trong bộ đàm vẫn vang lên âm thanh như trước cô ấy liền kêu lên một tiếng bảo chúng tôi tách ra để tìm.
Chúng tôi chia nhau ra cẩn thận tìm tỏi mọi manh mối rất nhanh liền thấy Trát Tây gọi, bên đó có phát hiện mới chúng tôi vội vã chạy tới xem thì thấy có rất nhiều dấu chân hỗn độn ngay trên mặt cát. Không phải dấu chân của chúng tôi.
“Bọn họ ở ngay đây!” Trát Tây nói, “động đá hình bán nguyệt này giống như một cái hang tránh gió, bọn họ chắc chắn là bị cuồng phong dồn tới mức phải chạy vào bên trong, mà ở đây gió không thổi tới mới có thể giữ được giấu chân còn nguyên trên mặt cát”.
Chúng tôi lập tức theo dấu chân di vào, dấu vết trên cát rất rõ ràng, có thể thấy được tổng cộng có ba người. Chúng tôi đi theo dấu chân đó khoảng hơn mười thước thì đến cuối hang, dấu chân không hề biến mất, cũng không quẹo sang hai bên, không có hố cát lún ở đây.
“Theo dấu chân này thì không phải là đi vào bên trong sao?” Trát Tây tặc lưỡi nói.
“Không phải!”
Nét mặt A Ninh có vẻ rất kinh ngạc, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trên trần hang, bên trên một khoảng tối đen, cũng không nhìn thấy bất cứ một cái gì.
“Bọn họ trèo lên trên đó”
Thế là thế quái nào, chúng tôi đều sửng sốt, ngần đầu nhìn lên trần rồi nhìn lại vết chân dưới mặt cát, chỉ thấy che hết trong hang là một vùng tối đen như mực. Chỉ có một màu đen thuần túy, chúng tôi chiếu đèn pin lên vì trên trần thật sự rất cao ánh sáng của đèn pin tản ra không thấy rõ cái gì.
Bọn họ lên đấy làm cái quái gì? Chẳng lẽ trong hang này còn có cái gì nữa?
Lúc này A Ninh bảo chúng tôi lui về phía sau rồi rút ra trong ba lô một khẩu súng báo hiệu, hướng lên trên trần bắn lên. Pháo sáng bay lên giữa không trung nổ mạnh một tiếng rồi chiếu sáng rực lên như ban ngày, trong nháy mắt cảnh tượng xung quanh hiện lên rõ ràng. Toàn bộ chúng tôi đều đưa mắt nhìn bôn phía, trong vài giây ánh sáng đột ngột khiến cho mắt của mọi người không kịp thích ứng, còn chưa thấy gì hết thì chợt nghe A Ninh đã thốt lên vô cùng sợ hãi:
“Trời ạ!”.
Chúng tôi nheo nheo mắt ngần đầu nhìn vào không trung, chỗ pháo sáng vừa lóe ra thì thấy dưới cái vòm hình bán nguyệt khổng lồ có khảm một vật thể vô cùng lớn, một nửa bị chôn ở bên trong trần hang, nửa còn lại lộ ra nằm lơ lửng giữa không trung.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |