Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 58

Sau khi rời khỏi khu thạch bích trên vách đá, chúng tôi đều có biến động trong suy nghĩ nhưng vẫn tiếp tục kiên trì tiến vào bên trong khe núi. Bởi vì bị ảnh hưởng ít nhiều bởi những bức thạch điêu trong các hốc đá nên chúng tôi đề cao cảnh giác hơn, chú ý từng động tĩnh nhỏ một xung quanh. Chỉ lo gặp phải cạm bẫy mà Tây Vương Mẫu ngàn năm trước đã mai phục ở đây.

Nhưng từ lúc chúng tôi đi vào đây thì chưa có chuyện gì kỳ quái phát sinh, một đường vô sự, thậm chí cả di tích đền đài trong Tây Lương Nữ Quốc cũng chưa nhìn thấy. Chỉ có trước mắt một vùng rừng mưa càng vào sâu càng dày đặc, thân và rễ mọc chằng chịt, tán cây che kín bầu trời. Cảm giác như là chúng tôi đang lùi xa khỏi hoàng cung Tây Vương Mẫu chứ không giống như đang tiến vào đó.

Đi đến đâu cũng đưa mắt tìm xung quanh, chỉ cảm thấy nơi nơi là màu xanh mướt tầm mắt, như bước vào trong một tô bún tàu mốc vậy. Tôi lúc này mới lĩnh ngộ được khái niệm của cây cối là gì, tôi từng đi qua Tần Lĩnh ở Sơn Đông nhưng so với nơi này thì đó chỉ giống như đi du lịch. Ở bên kia thì tầm mắt có thể phóng tới cả km, còn ở đây thì chỉ nhìn được trong khoảng vài trăm thước.

Nhìn khuôn mặt kiên nghị trán đầy mồ hôi của Phan Tử thì không biết bọn họ ngày trước trong chiến tranh có khốn đốn như này không.

Cứ như vậy chúng tôi lầm lũi bước về phía trước, trong rừng loang lổ ánh sáng, hai bên vách núi biến thành những hình hoa in trên nền đá, đi mãi mà khoảng cách vẫn không ngắn lại. Cả đội cứ đi trong im lặng như thế, không ai nói được câu gì chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc cùng với tiếng muỗi vo ve bên tai. Bàn Tử đi đã mệt lúc này lại nổi hứng, vừa đi vừa hát để cổ vũ tinh thần, miệng nghêu ngao bài sao hoa lại có màu hồng như vậy.

“Hoa vì sao lại hồng như vậy? Vì sao lại hồng? Vì ai mà hoa phải mang màu hồng như bị thiêu trong lửa”.

Hát một câu là Bàn Tử lại vung tay phạt một khóm cây mở đường đi cho cả đội, nghe hắn hát cũng khiến tin thần chúng tôi có chút hào hứng. Việc này chỉ có Bàn Tử mới làm được chứ không thể trông chờ gì vào Muộn Du Bình.

Nhưng Bàn Tử hát lại rất khó nghe, hơn nữa cũng không hát đúng nhạc, nghe như đang đọc văn tế chiêu hồn. Phan Tử đi sau nghe chán không chịu được liền mắng, con mẹ nó chứ, chỗ này đã nóng như thế, sao cậu không hát bài gì nó mát mẻ một chút?

Bàn Tử nói cậu thì biết gì tới nghệ thuật chứ, đây là ca khúc nói về người khách đi trên đỉnh băng sơn, lúc tôi hát lên như là nhìn thấy núi trường bạch và sông băng như vậy chưa đủ mát cho cậu sao?

Phan Tử nói vậy sao cậu không hát bài cô gái tóc trắng đi? Trực tiếp miêu tả có phải hay hơn không giờ là lúc nào rồi còn bắt người ta phải liên tưởng. Bàn Tử nói trắng cái mặt nhà cậu, nghĩ tôi là cái radio à mà muốn nghe bài gì cũng được, đã thế lão tử hát cho cậu biết tay, việc gì phải nhiều ý kiến như vậy.

Vừa mắng xong thì có một tia sáng lóe lên trên trời, mây tích điện kéo sấm chớp tới ầm ầm, gió cũng bắt đầu nổi lên, trong không gian bắt đầu nhìn thấy những chấm mưa nho nhỏ.

Chúng tôi đều im lặng ngẩng đầu nhìn lên trời, xuyên qua tán cây mây đen từng đợt chớp lên, sấm đánh váng cả đầu óc, mây tích nước áp sát trên đỉnh khe núi. A Ninh thở dài, nói:

“Đi đêm ngoài trời lại gặp mưa lớn, xem ra Tây Lương Nữ Quốc không hoan nghênh chúng ta rồi, buổi tối hôm nay chúng ta lãnh đủ”.

Bàn Tử nói: “Mưa đi mưa đi, trời mưa giờ thì tốt quá đi chứ, mưa xuống mát mẻ, trong này oi bức như vậy, đến cả con gà con trong quần Bàn gia tôi cũng muốn chui ra” thiên chân quá đi: V)

Chúng tôi nghe thấy liền cười rộ, Phan Tử còn mắng:

“Cậu xem trọng con gà con của cậu đến vậy không sợ bị sét đánh trúng nó sao”.

Lời còn chưa dứt, mưa liền đổ xuống rào rào. Mới đầu là vài giọt to rơi xuống mặt sau thì không đợi chúng tôi kịp phản ứng, mưa rơi xầm xập xuống trắng xóa cả một vùng, lập tức khiến cho cả rừng mưa chìm vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi trên lá lộp độp liên hồi.

Tiếp theo là ‘đoàng’ một tiếng, sấm vọng vào khiến toàn bộ khe núi như muốn nổ vang lên, nước mưa trôi xuống từ những tán cây ào ào như thác đổ. Chúng tôi không nghĩ mưa trong này lại lớn đến vậy, lập tức không có chuẩn bị tất cả đều vắt chân lên cổ chạy trối chết.

May mà chúng tôi đã xuống tới đáy cốc, bốn phía có rất nhiều cây đại thụ, có cây còn bị một đống dây leo chằng chịt quấn quanh từ gốc đến ngọn, lúc đó nghe A Ninh kêu to chúng tôi cùng nhau trèo lên cây tránh mưa.

Mọi người đều trèo lên cùng một lúc, Bàn Tử giờ luôn miệng lầm bầm chết tiệt thật trời mưa thế này thì còn làm ăn được gì, đây rõ ràng là Long Vương đang đi tiểu trên đầu chúng ta. Lúc này một tia chớp rạch trời lóe lên, chiếu sáng toàn bộ khe núi.

Nhờ ánh sáng của tia chớp chúng tôi mới có thể nhìn rõ được toàn bộ bên trong, bỗng thấy được một cảnh tượng xưa nay hiếm, hai bên vách đá mưa đã tạo thành thác nước đổ ào ào xuống. Rừng mưa như quay cuồng trong đêm tối, nước từ hai bên đổ xuống như một lượng vô cùng lớn, như từ ngoài biển chảy vào, đồ sộ dị thường.

Mà dưới khe núi nước chảy thành vô số những con suối nhỏ, chỉ trong vài phút chúng tụ lại thành một con sông, chảy về phía đầm nước. Nhìn thấy cảnh tượng này tôi bỗng nhiên hiểu được vì sao thiên nhiên lại có thể hình thành được cái ốc đảo này: Sái Đạt Mộc là một bồn địa thấp nên nó chứa một lượng lớn nước ngầm chảy qua sa mạc và mưa, tất cả đều gom hết lại trong này.

Có thể bên dưới này còn có một hệ thống nước ngầm để chiều chỉnh cho khi tới mùa khô nơi đây không bị hạn hán, còn nguồn nước ngầm tương đối dồi dào luôn chảy bên trong nó. Cho nên bất luận là mấy ngàn năm sau khí hậu có biến đổi thế nào thì trong sa mạc này vẫn luôn tồn tại một rừng rậm, cây cối vẫn sẽ xum xuê như ngàn năm trước.

“Tàng phong tụ thủy nên bất động” (Ý là gió không tới được mà nước lại dồi dào thì sẽ không bao giờ bị thay đổi), không phải là đã trải qua ngàn năm vẫn không hề thay đổi sao? Cung Tây Vương Mẫu được đặt ở chỗ này quả nhiên là rất giống với long mạch ở dãy côn luân.

Kỳ quan như vậy cũng chỉ có ở đây mới có thể xuất hiện. Đang trong lúc cảm xúc dâng trào, Bàn Tử lại không an phận, liên tục ngọ ngậy cái mông to của hắn. Trên cây không gian vốn hẹp, Bàn Tử vừa động là tất cả mọi người liền không đứng vững, Phan Tử mắng ầm lên:

“Tiểu tử nhà cậu, con mẹ nó chứ, ngứa thịt gợn đòn rồi phải không?”

Bàn Tử cau mày nói:

“Không biết sao lại thế nữa, lão tử mông đột nhiên ngứa lắm”

Nói xong lại lắc lắc mông, cọ cọ vào thân cây. Trong lòng tôi liền cảm thấy buồn cười, định chọc hắn vài câu, thì đột nhiên cảm thấy mông mình cũng ngứa ngứa, cảm giác rất khó chịu, giống như là có con gì bò vào bên trong vậy.

Tôi gác chân lên cho tay vào bắt, vừa chộp được liền cảm thấy có gì đó không đúng, giật mình nhảy dựng lên gào:

“Bọ!”

Mọi người cùng đứng dậy, tôi gãi mông nhìn về chỗ chúng tôi vừa ngồi cạnh thân cây, vừa nhìn thấy liền hoảng. Trên thân cây hiện ra cả mớ bọ bò lổm ngổm bu đen cả một khoảng, chúng chỉ to bằng nửa ngon tay út, như là từ trong các khe nứt ở thân cây chui ra, đùi và mông chúng tôi đều bị chúng bò lên, gạt ra không hết.

“Chết con mợ hết chúng mày đi!”

Bàn Tử mắng to một tiếng, mọi người đều cật lực dùng chân đạp, nhưng đạp cũng không có tác dụng. Loại bọ này cơ bản là không sợ người, coi chúng tôi giống như cây cối, không chút do dự cứ bò lên người chúng tôi. May mà ống quần của chúng tôi đều bỏ trong giày, chúng không bò vào trong người được.

Nhưng mông tôi và Bàn Tử đã sưng lên, chúng tôi đành phải chạy vào trong mưa, dùng nước mưa dội vào mông của mình. Nước mưa lạnh chảy vào trong quần tôi mới cảm thấy bớt ngứa, nhưng vừa hết ngưa mông lại sưng tấy lên đau rát, trong lòng tôi gào lên chẳng lẽ lũ này cũng có độc.

Lúc này những người khác đã gạt được hết bọn bọ này ra khỏi người, mưa vẫn xối trên đầu tôi như tắm, khiến tôi không thể nào mở miệng được. Đành phải chuyển sang một cành cây khác, trèo lên trên thân cây, trên đó có một chỗ mưa đỡ hơn và tán cây cũng dày đặc hơn. Nhưng không đủ chỗ cho cả năm người chúng tôi, cuối cùng chỉ có tôi và A Ninh là được đi vào trong đó, những người còn lại dùng túi chống nước che đầu coi như là miễn không ướt đầu là được. Phan Tử mắng:

“Con mợ nó, vừa rồi là con quái gì vậy?”

A Ninh quay đầu ra nhìn rồi vỗ vỗ đèn pin trên tay, cuối cùng cũng bật lên được soi xuống ống quần thì túm ngay được một con bọ to bằng ngón tay út vẫn đang cố bám trên đùi, soi lên trước ánh đèn.

Đó là một con bọ nhìn gần giống con nhện, lại có thêm một cái đuôi, tầm mắt của chúng tôi bị A Ninh che nên nhìn không rõ lắm, mà mông tôi lại đau, nên chỉ hói:

“Đây là bọ gì vậy? Chúng có độc không?”

Chỉ thấy lông mày A Ninh cau lại, trong lòng tôi bỗng lộp bộp một tiếng, còn chưa kịp nói thôi xong rồi thì A Ninh đã thuận tay rút con dao trong thắt lưng Phan Tử ra, nhìn tôi nói:

“Qua đây, cởi quần ra!” 1 Like cho sự máu của chị ninh)

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 42
Phần 58 Xùy. Cùng một thời gian, Tiểu Long xuất hiện trước mặt lão giả còn lại. Ngao! Lão giả này cắn răng, phát tay đánh ra một con hỏa long, hỏa long nóng bỏng lao thẳng về phía Tiểu Long. Cá tạp hung hăng càn quấy, đáng đánh. Tiểu Long khinh thường cười lạnh một tiếng, hắn giơ tay ra ngăn cản hỏa long lao tới, bộ dáng dễ dàng như trở bàn tay. Lão giả mặc trường bào nhất nguyên Hóa Hồng ra tay lạnh thấu xương, cột sáng đóng băng linh hồn lao thẳng vào người Lục Thiếu Du, nhưng khi tới cách Lục Thiếu Du nửa xích đã tiêu tán không còn, giống như bị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Thám tử Hênry - Tác giả The Kid
Ở trong một khu chung cư, có hai vợ chồng Hênry và Như đang sống hạnh phúc bên nhau. Hênry làm nghề thám tử lâu năm rồi, anh đặt biệt danh là Hênry cho nó ngầu. Hiện nay anh đang sống cùng với cô vợ hiền xinh đẹp tên Như. Như vốn là cô gái độc thân sống chung khu chung cư với Hênry, cô thấy anh thật thà tốt bụng nên chấp nhận yêu anh và kết hôn với anh. Hôm đó là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của hai vợ chồng. Hênry về nhà tặng cho Như bó hoa và vài hộp quà. Sau đó hai vợ chồng ngồi ăn tối dưới ánh nến đầy lãng mạn...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 1
Phần 58 Giang Nam chiến ý hừng hực: Đã thắng không nổi Mộc Thanh Tuyền, vậy trước tiên cầm Tề Chung Lương khai đao, dùng hắn làm thạch, tôi luyện chính mình! Kỳ thật dùng cước lực của Giang Nam, nếu như muốn đi, mấy người Mộc Thanh Tuyền không có một cái nào có thể đuổi theo kịp hắn, chỉ cần ra phạm vi tầm bắn của Nhạn Minh Cung, Giang Nam tự nhiên có thể thi triển Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp vỗ cánh mà đi, cho dù là Thiên Bảo thái giám cũng không thể tránh được. Bất quá, Giang Nam lại quyết định lưu lại, tiếp tục cùng bọn người Mộc Thanh Tuyền quần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng