Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 71

Trong lúc suy tư chúng tôi đã đi tới gần pho tượng, dòng nước dưới chân chảy rất mạnh, rễ cây đung đưa cuốn theo dòng nước. Phan Tử bảo chúng tôi cẩn thận, khả năng dưới lớp bùn này còn có khe hở thông xuống dưới lòng đất. Giống như một cái miệng giếng vậy.

Bàn Tử căn bản không nghe thấy gì, mắt dán lên bức thạch điêu kia, đèn pin lia qua lia lại trên bề mặt nó. Dưới ánh sáng của đèn tôi thấy hiện ra rất nhiều chi tiết, thạch điêu như được làm từ 1 khối đá hoàn chỉnh, rất nhiều chỗ đã bị rạn nứt. Nó còn được bao phủ bởi một lớp rêu xanh nên nhìn càng thêm quỷ dị xấu xí, tới gần thì không nhìn ra một hình thù gì.

Nhìn vài lần, Bàn Tử liền đem ngọn đèn chiếu xuống nước, toàn bộ phần ngoi lên mặt nước của tượng đá được bao quanh bởi hai bên tán cây long não đại thụ, trong nước chỉ thấy toàn bộ phần thân thạch điêu bị quấn chằng chịt rễ cây. Có thể đoán được là mực nước ở đây khá sâu. Đồng thời bao quanh thạch điêu còn có một bóng đen rất kỳ quái, hình dạng bất quy tắc, lẩn vào bên trong rễ cây. Không biết có phải là một bộ phận của thạch điêu không nữa.

Bàn Tử nhìn nửa ngày không hiểu nó là cái gì liền lia đèn pin soi xuống nước để nhìn mọi vật cho rõ ràng, nhưng vừa chiếu tới thứ kia thì chỉ thấy nó là một cái bóng mơ hồ. Soi đi soi lại mới nhận ra nó không phải là cái gì cả mà chỉ là một hố trống rỗng.

Hơn nữa khi nhìn thấy đám rong nhiễu động trong nước tôi cũng đoán là có một cái hố hút nước quanh đây, không ngờ là nó ở ngay dưới cái thạc điêu này. Tưởng là có thể nhìn thấy cái gì cổ quái nhưng thực chất thì tất cả đều rất tầm thường nên bản thân không khỏi có chút thất vọng, Phan Tử cũng không còn đủ kiên nhẫn chờ chúng tôi ngắm nghía liên tục giục giã, hai người vội tiếp tục xuất phát.

Bàn Tử vẫn cảm thấy khó giải thích, lúc quay đèn pin trở lại còn lầm bầm:

“Dòng nước này hướng về chỗ nào? Chẳng lẽ là phía dưới cổ thành này?”

Tôi nói không phải thế, có thể là trước kia kinh thành này có một hệ thống thủy lợi, cũng có thể là bể chứa nước ngầm, nên giờ mới sinh ra hiện tượng này.

Bàn Tử lại nói:

“Dòng nước này sao có thể chảy đi đâu được chứ? Nơi này vừa trũng vừa thấp nước vốn không thể chảy ra ngoài được”.

Tôi nghĩ nếu là hệ thống thoát nước kinh thành bình thường thì hẳn là đầu ra của nó sẽ là một con sông lớn rồi từ sông mới đổ ra biển. Còn như ở cổ thành trong Tây Vực này, quanh đây không có con sông nào nhưng trong thành này lại có mạch nước ngầm chảy qua, như vậy thì theo lý là hệ thống thoát nước sẽ chảy theo mạch nước ngầm mà ra ngoài.

Trên thực tế thì ở Tây Vực lượng mưa vô cùng ít, nước ở đây được coi như bảo vật, dù có thế nào thì cũng không cần một hệ thống thoát nước xa xỉ như vậy làm gì. Thành cổ Lâu Lan khi đào ra cũng có hệ thống thoát nước, nhưng là ở trên mặt đất rồi mới dẫn nước vào giếng, nơi này hệ thống thoát nước lại được chôn ngầm dưới lòng đất thì quả thật là rất kỳ lạ.

Cho nên tôi cảm thấy có lẽ hệ thống thoát nước ở đây hoặc sẽ dẫn vào mạch nước ngầm hoặc là xung quanh đây có đào hào hoặc ao, nước trong này sẽ hướng theo nơi đó mà chảy vào rồi bị giữ lại trong đó. Trong kinh thành này cũng có đào vài cái giếng để nước có thể thông từ dưới lòng đất phun lên, tới khi nào đầy thì thôi.

Vị trí của pho tượng bên dưới trống rỗng, có lẽ chính ngay đây là một miệng giếng, nếu suy xét kĩ thì cũng có khả năng lắm. Vừa rồi chúng tôi có nhìn thấy tháp đá, Bàn Tử nói nghe thấy có tiếng nước bên trong, có thể đó là tiếng của hoa tiêu dưới lòng đất.

“Con mẹ nó chứ, đây gọi là thâm lầy động, quảng tích lương, xem ra tư tưởng của Mao chủ tịch cũng chỉ là từ cố nhân thôi, Tây Vương Mẫu của chúng ta thật siêu phàm” Bàn Tử hồ hởi nói.

Phan Tử đáp: “Nhưng nơi này lượng mưa ít như vậy, phải mấy năm mới có một trận mưa to, một công trình hùng vĩ như vậy trải qua mấy trăm năm còn hoạt động được sao?”

“Nếu trong thời gian ngắn thì khả năng không được, nhưng quốc gia nào ở Tây Vực có nước thì quốc gia đó có thể xưng vương, như Lâu Lan được xưng là đại quốc Tây Vực cũng chỉ có mấy nghìn binh lính. Nơi này địa thế kỳ dị, nếu có một nguồn nước dồi dào, cho dù quốc gia có nhỏ thì vẫn có thể cố thủ. Anh xem tình hình ở đây thì biết, khẳng định chính vì thế mà ốc đảo này hình thành kiểu sinh thái rừng rậm nhiệt đới, cây có thể giữ nước, nước lại có thể nuôi cây, tóm lại là cổ nhân sinh sống ở đây hẳn là có mưu tính rất sâu xa”.

Cổ thành Tây Vương Mẫu vốn nằm trên một vùng trũng, như vậy có thể hưởng được lượng nước ngầm ít ỏi của sa mạc. Nhưng nếu như những gì tôi nghĩ là đúng thì suốt một thời gian dài như vậy nếu chỉ là công trình thủy lợi thì hẳn không thể tồn lại tới tận ngày nay, vậy bên dưới cổ thành này rốt cuộc còn sâu bao nhiêu nữa?

Phan Tử nghĩ ngợi một chút liền gật đầu nói: “Có lý đấy, nhưng lợi bất cập hại, nếu có chiến tranh xâm lược thì địch chỉ cần lẻn vào thành thả thuốc độc vào đường nước là có thể khiến cả thành bị tiêu diệt, chẳng lẽ họ không nghĩ tới chuyện này?”

Tôi nói: “Không có nhiều giếng nước tôi đoán là chỉ có cung tây vương mẫu và nhưng quan lại giàu có trong thành mới được quản lý giếng riêng, dân chúng chỉ có thể được dùng một vài giếng công cộng, mà ở đó chắc chắn sẽ có người canh gác nghiêm ngặt. Chúng ta xem qua phim cổ trang thì tưởng là đầu độc đường nước sẽ dễ dàng nhưng nếu thực hiện thì chắc chắn rất khó khăn. Dù sao giếng cũng khá sâu đổ thuốc độc sẽ bị pha loảng chỉ sợ đến cả con khuẩn que cũng không bị độc chết chưa chưa nói người”.

Nói tới đây thì Bàn Tử sửng sốt một chút, không biết vừa nghĩ tới cái gì, mặt bỗng đăm chiêu rồi quay ra nói với tôi: “Nếu nói như vậy thì chúng ta có thể từ trong miệng giếng vào tới cung Tây Vương Mẫu?”

Tôi nói: “Có thể lắm chứ, nhưng chúng ta không phải là cá, hơn nữa bên dưới này rễ cây giăng khắp nơi, giống như một cái mê cung, dù cho là thợ nặn siêu việt đến đâu, được trang bị tốt tới mức nào cũng không thể toàn mạng mà đi ra. Nói không chừng miệng giếng bên kia lại bé như cái bát thì càng khốn khổ”.

Bàn Tử lại mắng: “Là cậu trêu tôi chứ gì? Bàn gia tôi béo thì có ảnh hưởng gì tới cậu chứ”.

Tôi mới phân trần: “Tôi nào có dám trêu chọc gì anh đâu. Đến cả tôi cũng đâu gầy đến mức chui lọt miệng bát chứ”.

“Tôi cảm thấy không phải thế” Bàn Tử nói: “Chúng tôi ngày trước có học một khóa chi viện cho biên cương, người ta lấy bờ sông là hoa tiêu, độ sâu của nước cũng căn cứ vào độ rộng của mặt sông, nếu mưa lớn như vậy, một cái miệng giếng bằng cái bát thì làm sao có thể dùng được? Tiểu Ngô cậu không phải không biết tính đấy chứ?”

Lúc tôi còn học kiến trúc, từng được nghe giảng về vấn đề này, nhưng không bao giờ dùng tới nên đã quên sạch không còn 1 chữ, cân nhắc vài giây đành gạt đi, nhìn Bàn Tử nói: “Hiện tại tôi không nghĩ ra, tới khi nào nghỉ ngơi đầy đủ thì tôi sẽ cẩn thận tính cho anh”.

Phan Tử nói: “Tiểu Tam Gia, hai người đừng cân nhắc mấy chuyện đó nữa, mau đi thôi đợi đến lúc tình được miệng giếng nó to như thế nào thì chúng ta cũng không thể chui xuống đó được, hơn nữa việc cấp thiết nhất bây giờ là đi tới chỗ Tam Gia đã”.

Vừa rồi mải tranh luận, tôi quên mất chuyện tới chỗ chú Ba bây giờ mới là tối quan trọng nên lập tức gật đầu, đem chuyện cái giếng gạt sang một bên chú tâm vào tìm đường đi tới chỗ chú trước đã. Đúng lúc đó chợt nghe thấy trong rừng phía sau có một tiếng cành cây gãy răng rắc, rồi có cả tiếng tán cây rung rung, lá cây lay động rì rào liên miên, không biết có cái gì đang di động trong bụi cây dày đặc.

Từ lúc chúng tôi vào tới đây, trong rừng trước sau không hề nghe thấy 1 tiếng gì, trong lúc yên tĩnh như vậy đột nhiên nghe thấy tiếng động khiến cả ba được một phen giật thót, toàn bộ đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Trong tán cây rậm rạp ngoài thạch điêu đầu người mình chim ra thì không còn thấy một cái gì nữa, âm thanh cũng từ từ ngưng lại. Cả khu rừng lại quay lại với sự tĩnh lặng bất thường khiến người ta nghẹt thở.

Chúng tôi nhìn nhau vài cái, tiếng động ban nãy không phải nhỏ nên ai cũng nghe thấy nó từ đâu vọng lại. Xem ra trong nơi ẩm ướt này không phải là chỉ có cây cối và nước đọng. Phan Tử liền chuẩn bị súng, ý bảo chúng tôi cũng sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất, không ai nói gì cả, giờ nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất. Chúng tôi gật đầu, không dám tiếp tục chậm trễ, ngưng thần tĩnh khí vừa quan sát động tĩnh bốn phía vừa gia tăng cước bộ.

Đi chưa nổi hai bước đột nhiên Bàn Tử hoảng hốt gọi:

“Khoan, khoan đã!”

Chúng tôi hỏi hắn lại có chuyện gì, Bàn Tử quay đầu lại chỉ chỉ phía bức thạch điêu đầu người mình chim hỏi chúng tôi:

“Lúc nãy có quay mặt về hương nào?”

Chúng tôi nhìn lại thạch điêu bỗng phát hiện không biết từ lúc nào nó đã quay đầu về phía chúng tôi, màu xanh rêu trên khuôn mặt dữ tợn không hề có chút thay đổi, chằm chằm nhìn về phía này. Lại bị tán cây che mất một nửa mặt nên có cảm giác như là đang lấp sau tán cây rình rập con mồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mùi vị quê hương
Phần 65 Chuyện người tử tù Cuối Văn phòng làm việc của giám đốc CA Nhã. Anh Nhã ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha, anh rất chăm chú lắng nghe những tâm sự của đồng chí bí thư, đồng chí đang ngồi trước mặt anh và chậm rãi nói: Thế này cậu Nhã ạ, cậu còn ba năm nữa thì về hưu nhỉ, còn mình thì cuối năm nay, mình sẽ bàn giao cho người khác, về với thú vui vườn tược và ao nhà, ông cười chua chát. Em lại cứ nghĩ anh phải sang năm chứ ạ, anh Nhã vui vẻ đón lời ông bí thư. Đúng ra là thế, nhưng cậu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Mẹ kế hành hạ con chồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Vũ và Quyên cưới nhau đã lâu rồi mà chưa có con. Bác sĩ nói rằng sau một lần sẩy thai, Quyên không còn mang thai được nữa. Điều này làm hai vợ chồng cực kỳ buồn. Ba của Vũ rất mong muốn có đứa cháu nội đích tôn nối dõi tông đường. Không còn cách nào khác, Vũ phải đem bé Quang đứa con của anh và cô người yêu cũ hiện nay sống ở xóm lao động nghèo về nhà nuôi. Vũ và Quyên ngồi nói chuyện với nhau trong phòng. Ngày mai anh đi công tác rồi, mấy ngày nữa anh mới về. Em ở nhà coi chừng thằng Quang nha...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 20
Phần 71 Không có gì phải nói nữa, Miêu Nghị ôm Tần Vi Vi lên bước nhanh vào phòng ngủ. Nghẹn trong đất Luyện Ngục trăm năm cũng nên để hắn làm cho đã đi. Dưới ánh trăng thơ mộng, Dương Khánh cất tinh linh, ngước nhìn mặt trăng sáng ngời đã chếch đi, khe khẽ thở dài. Tần Tịch nhẹ ôm tay Dương Khánh, hỏi: Thế nào rồi? Dương Khánh lắc đầu nói: Không ngoài dự đoán, quả nhiên hắn vẫn muốn cứng rắn làm. Ta không muốn nhưng không khuyên hắn được, hắn cứ muốn bí quá hoá liều. Dương Khánh nhìn Tần Tịch, cười khổ nói: Hay nói tính cách quyết định vận mệnh, có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng