Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Phần 74

Ban đầu là dựa theo phỏng đoán của Phan Tử, nếu may mắn không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn cộng với việc chúng tôi cố gắng đi thêm khoảng năm sáu giờ nữa thì đến tầm nửa đêm là đã có thể đến vị trí của chú Ba. Nhưng khốn nỗi là người tính không bằng trời tính, chúng tôi không biết là ngay khi mặt trời lặn nhiệt độ không khí bị thay đổi đột ngột thêm vào đó là tối lại thường có mưa to, độ ẩm cao và hơi nước ngưng tụ lại tạo ra sương mù dày đặc.

Trong tình trạng như vậy một người bình thường còn vả mới có thể di chuyển được chưa nói tới ba người tàn tạ như chúng tôi. Cố đi thêm hai mươi phút nữa thì cả bọn bắt buộc phải dừng lại nghỉ, Phan Từ tuy lòng như lửa đột nhưng cũng không dám mạo hiểm đi sâu vào trong sương mù.

Tuy chúng tôi vẫn nhận biết được phương hướng chính xác nhưng hiện tại đang ở trong rừng, tầm nhìn rất hạn chế, thậm chí có đi qua chỗ chú ba hay không cũng không biết được nên phải đi theo hình chữ s để mở rộng phạm vi quan sát.

Sau khi đi sâu vào trong rừng mưa thể lực đã tiêu hao rất nhiều, cảm giác bản thân không còn trụ vững nữa nên vừa đi được vài thước ai lấy đều phải dừng lại thở dốc, lại thấy xung quanh mờ mờ ảo ảo làm cho lòng càng thêm bất an.

Sương mù càng lúc càng thêm dày, đến lúc chúng tôi dừng lại tầm nhìn gần như về không, chỉ cần một trong ba người bước khỏi vị trí một bước cũng hoàng toàn không nhận ra, xung quanh chỉ thấy những bóng đen ẩn hiện như ma chơi. Tàng cây lại sà xuống rất thấp nên càng thu hẹp không gian hoạt động của bản thân. Trời vừa mới tối mà bên trong rừng đã như vào nửa đêm nên chúng tôi phải bật đèn pin chiếu đường, cảm giác như là đang đi trong một sơn động chật chội chứ không giống như đi trong rừng nữa.

Phan Tử nói nếu muốn tới chỗ chú Ba như trong dự tính thì có lẽ không được, hiện chỉ có thể tìm lấy một nơi an toàn tạm thời nghỉ ngơi đợi sương tan mới tiếp tục tiến vào rừng được. Hắn nói vậy vì theo như kinh nhiệm đi rừng nhiều năm của mình, loại sương mù này đến đêm là tan, chúng biến mất cũng nhanh như là khi hình thành vậy.

Tôi rất tin tưởng vào năng lực của Phan Tử, nên hắn nói gì chúng tôi cũng răm rắp tuân theo, không ai phản đối nửa lời. Mà hơn nữa giờ tôi cũng kiệt sức rồi, nếu đi tiếp thì chắc sẽ tiến thẳng vào quỷ môn quan trước khi gặp được chú ba, nghĩ thế mà lòng như trút được gánh nặng. Dẫu sao tôi cũng vẫn còn trẻ, còn phơi phới lắm, chưa muốn vùi xác trong cái chốn hoang dã không người biết tới này.

Chúng tôi tìm thấy một cái cây bị đổ ngập trong bùn, bên trên khá khô ráo và cũng tương đối rộng, đủ để cho ba người nghỉ ngơi. Lúc đầu thì Phan Tử không cho chúng tôi nhóm lửa nhưng ai cũng cảm thấy cả người mồ hôi và nước mưa rất khó chịu, muốn nhóm một đống lửa nhỏ để sưởi khô quần áo và cũng làm ấm người nên cưới cùng Phan Tử cũng đồng ý, chúng tôi tìm xung quanh những nhành củi hoặc gỗ khô để nhóm lửa.

Nói là củi khô nhưng mà cái nào cũng ẩm mốc và rêu bám đầy, lúc đốt thì khói đen bay mù cả mắt, mãi tới một lúc sau lửa mới lên được, Bàn Tử vội cho cầm mấy cành ướt hơ trong lửa cho nó khô đi rồi mới vứt vào đống lửa. Thật sự tôi chỉ còn cảm thấy mệt mỏi thôi, cả ngày chỉ có đi và đi, không nghỉ ngơi được phút nào trọn vẹn, tới lúc này thì cả Bàn Tử cũng im lặng không còn sức mà nó, tất cả đều ngưng thần nghỉ ngơi.

Giờ tôi mới cởi giày ra cảm giác cả bàn chân tê dại đi, trên da nổi đầy mụn nước nhìn còn tưởng có một lớp túi bao bên ngoài. Từ sau khi ra khỏi núi trường bạch, da bàn chân tôi bị chai đi tưởng sẽ không bao giờ còn bị mụn nước nữa nhưng giờ nghĩ lại mới thấy những con đường mà trước đây tôi từng đi cũng chưa phải là khó nhất, trong thế giới này còn biết bao nhiêu nơi tôi chưa đặt chân tới nên chưa nếm được cái khổ của nó mà thôi.

Đang lúc mát xa lòng bàn chân và vài huyệt trên cơ thể thì nghe Phan Tử hiện giờ trời tối nên sẽ không thấy khói tín hiệu, đợi đến sáng mai thì chắc không có cơ hội nhìn thấy nữa, chúng ta hiện giờ vẫn còn có thể xác định được vị trí nên phải nghĩ cách làm một ký hiệu để mai biết đường mà đi theo. Bàn Tử lại lấy đồ trong ba lô của tôi chia ra rồi để vào ba lô của họ.

Tôi hơi ngại một chút nhưng giờ không phải lúc sĩ diện hão, thực sự tôi không còn sức mà vác ba lô nữa. Bàn Tử bảo tôi tốt nhất nên ngủ một ít để lấy sức. Nói thì như vậy chứ trong lúc căng thẳng đầu óc thế này càng nghỉ ngơi chỉ càng thêm mệt, nhưng tôi cũng không muốn suy nghĩ gì thêm nữa nên cũng nhắm mắt lại.

Nhưng vì bản thân quá mệt mọi thêm nữa là tình hình xung quanh cũng rất bất an nên không thể bình tĩnh ngủ được, miên man nửa mơ nửa tình được vài phút lại giật mình tỉnh dậy đành nhắm mắt để đấy không dám ngủ nữa. Gà gật thêm một lúc thì cũng có hơi buồn ngủ thì bên tai nghe thấy tiếng Bàn Tử hỏi Phan Tử rất khẽ:

“Đại Phan này, nói thật nhé nếu chúng ta đi đến chỗ kia rồi mà Tam Gia nhà cậu không có ở đó cậu tính thế nào?”

Lại nghe Phan Tử nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, tất nhiên tôi sẽ đi tìm rồi, cậu hỏi những cái này làm gì?”

Bàn Tử lại thì thào: “Lão tử tới đây là để phát tài chứ không phải đến để chùi đít cho Tam Gia nhà cậu, Tam Gia nhà cậu hành động chẳng theo kế hoạch gì cả khiến cho mọi chuyện trở nên rối rắm. Tới khi Tiểu Ngô dậy tôi sẽ hỏi ý kiến cậu ấy xem thế nào, hiện tại chưa tính được gì cả, mà tôi nói trước luôn, trong tình huống xấu nhất nếu Tam Gia nhà cậu chết thật, tôi sẽ lấy lại trang bị của mình rồi đi làm việc của mình, cánh rừng này lớn như vậy tôi sẽ không ngu theo mấy người đi tìm họ đâu.”

Phan Tử cười lạnh nói: “Cậu muốn tách ra phải không? Cánh rừng này quỷ bí dị thường như vậy, chúng ta đi cùng nhau còn không biết sống nổi không huống hồ cậu lại muốn tách ra đi một mình, hơn nữa ra tới ngoài còn mấy trăm km sa mạc, cậu có thể một mình đi khỏi sa mạc được sao?”

Bàn Tử cười một tiếng, không nói tiếp ngay mà mãi sau mới lại lên tiếng: “Bàn gia tôi không phải thằng ngốc, lão tử đã sắp đặt kế hoạch đâu vào đấy rồi nhưng vẫn muốn nói cho cậu biết trước để sau này có chuyện gì thì cũng không cần cậu phải lo.” Nghe những lời này tựa như là hắn đã có dự tính hết cả từ trước rồi.

Phan Tử lắc đầy, giận dữ nói: “Tôi cũng chẳng muốn miễn cưỡng gì cậu cả, muốn lấy đồ đạc thì cứ lấy, đi đâu thì cứ đi, nhưng nếu có chuyện gì thì cũng đừng mong là bọn này sẽ qua cứu cậu, mà bọn này có đào ra được cái gì thì cậu cũng đừng mong có một phân trong đấy.”

“Cậu muốn dọa tôi đấy à, cậu thật không có mắt nhìn người, xét đến dọa người thì Bàn gia tôi là tổ của cái trò đó!” Bàn Tử nói: “Bàn gia tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyến này Tam Gia nhà cậu không phải là đến để đổ đấu, muốn lấy được đồ tốt chắc lão tử phải đi một mình mới được, cũng giống như Tiểu Ca vậy, đang lúc căng thẳng mà lại mất tích, cả hai lần trước cũng thế, bỏ mặc chúng ta không chừng đang ngồi đâu đó bên dưới này ôm vàng bạc mà chúng ta không biết ấy chứ.”

Tôi nghe đến đấy thì không nhịn được cười, lòng thầm nhủ khẳng định một điều là Muộn Du Bình để chúng tôi lại không phải vì tiền.

Bàn Tử thấy tôi chưa ngủ thì không nói gì nữa, lát sau mới càu nhàu:

“Người lớn nói chuyện, trẻ con nghe lỏm cái gì, đi chỗ khác ngủ đi!”

Trong lòng tôi cảm giác Bàn Tử biết tôi chưa ngủ, những lời vừa rồi có thể hắn cố tình nói cho tôi nghe, nhưng tôi không biết hắn làm vậy là có ý gì. Hình như muốn nhắc tới chuyện mỗi lần Muộn Du Bình mất tích, chẳng lẽ Bàn Tử đã chú ý thấy điểm gì bất thường muốn nói cho tôi biết?

Nhưng trong tình huống này thì bên cạnh vẫn còn Phan Tử nữa, chắc chuyện này không cần thiết để cho hắn biết nên đành yên lặng không nói gì nữa, đến khi nào có thời cơ tôi sẽ hỏi. Hơn nữa giờ tôi cũng mệt lắm rồi không muốn tính toán chuyện gì nữa.

Sau đó thì mọi người lại im lặng, tôi tựa đầu trên một cành cây cũng từ từ thiếp đi, rồi ngủ sau như chết lúc nào không biết nữa.

Trong lúc ngủ chắc tôi cũng mơ thấy vài thứ linh tinh, nhưng ngủ rất sâu nên mơ cũng chỉ loáng thoáng không nhớ rõ. Cũng không biết ngủ bao lâu đến khi tôi tỉnh lại thì thấy sương đã tan dần, nhìn đồng hồ thì mới ngủ được ba giờ.

Ngủ rất ngon nên tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhưng thân thể thì đau nhức vô cùng, xem ra còn đau hơn cả lúc trước. Tôi không nghĩ là sau khi nghỉ ngơi thì cả người lại mỏi mệt hơn thế này, giờ lại càng không muốn làm gì.

Vươn vai vài cái cho giãn gân cốt, cảm giác dần trở nên ổn định, nhìn thấy Bàn Tử đang ngồi kia ngẩng đầu nhìn lên cây, xung quanh không thấy Phan Tử đâu cả.

Trong lòng tôi kỳ quái mới hỏi Bàn Tử:

“Phan Tử đâu rồi?”

Bàn Tử không nói gì chỉ chỉ tay lên trên cây, ý là hắn đang trên kia.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 21
Phần 74 Tại sao làm mình chật vật như thế? Nói đi, vì cái gì trốn tránh ta? Hắn cong ngón tay búng thịt nát vào mũi Hạ Hầu Long Thành. Hạ Hầu Long Thành nhìn chằm chằm vào chóp mũi, qua một lúc hắn mới kịp phản ứng. Ah... Quai hàm của hắn há to ra, tối qua hai mỹ nhân như ngọc hầu hạ hắn bây giờ hóa thành thịt nát bám vào người hắn. Thiếu chút nữa hắn đã nôn ra. Hắn che ngực cố nén không nôn ra ngoài, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: Không có trốn! Thiên Nguyên Hầu đưa tới tới trước mặt hắn, xoa nắn vết máu trên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Cô gái đến từ hôm qua
Phần 20 Tụi con gái trên trái đất này hình như đều được đúc ra từ một khuôn. Có một cái thói, không hiểu là thói tốt hay thói xấu, gần như đứa con gái nào cũng “mắc phải”. Đó là sau khi chuyển từ giai đoạn “thăm dò bí mật” qua giai đoạn “thừa nhận hợp pháp” bao giờ đứa con gái cũng hỏi đứa con trai một câu theo đúng... sách vở : Trước khi quen tôi, anh đã quen mấy người rồi ? Chẳng hiểu tụi con gái hỏi câu đó để làm gì. Bởi trong những trường hợp “gay cấn” như thế này, tụi con trai...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Miêu Nghị – Quyển 13
Phần 74 Trừ giận Miêu Nghị không còn người nào khác, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị lại cấu kết với bà chủ khách sạn Phong Vân, ngươi ngầm thông đồng cũng bỏ đi, cùng lắm thì cắt đứt quan hệ, hết lần này tới lần khác lại náo lớn như thế, hiện tại thiên hạ có ai không biết bà chủ khách sạn Phong Vân đã thành nữ nhân của Miêu Nghị, như vậy nói rõ bà chủ sẽ thành chính thất. Nếu như hai con gái nàng làm chính thất, lão bản nương làm thiếp còn có thể. Hiện tại An Như Ngọc không chịu nổi, nàng chỉ xem như ủy khuất chấp nhận. Chuẩn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng