Tôi lấy ra một nắm, hắn giật lấy vừa lắp đạn vào nòng vừa chạy đi tìm đuốc, sau đó nhanh chóng lao vào bụi cây đuổi theo Phan Tử. Chạy vài bước quay lại vẫn thấy tôi ngồi bất động thì cáu mắng ầm lên: “Mau đuổi theo, cậu bị ngốc à, hay là còn muốn tôi bế cậu đi nữa?”
Tôi thầm mắng mình một tiếng, lấy tay vả (nhẹ) lên mặt rồi lập tức tháo ba lô vứt xuống đất phi thân đến chỗ Bàn Tử. Bụi cây rất chật chội, chỗ nào lại đầy gai góc tua tủa khiến di chuyển khó khăn vô cùng. Tôi cắn răng lao bừa qua, mắt nhìn chăm chăm về ánh đuốc phía trước của Bàn Tử, không quản việc quần áo bị gai móc rách toạc bao nhiêu chỗ. Chúng tôi đuổi theo được mấy chục thước thì thấy tàng cây phía trước rung lên dữ dội. Con quái vật lôi Phan Tử đi chắc đã trèo lên cây. Tiếng động rất lớn nên có thể đoán được là nó cũng không phải một con vật bình thường.
Bàn Tử vọt tới dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên thấy rất nhiều vỏ cây bị tróc ra rơi lả tả. Trên tán cây, chấn động càng lúc càng kịch liệt từ cành này sang cành khác, không biết có bao nhiêu lá đổ xuống đầy mắt đất. Con quái vật vẫn đang di chuyển. Chúng tôi không phải khỉ nên không thể nào trèo lên cây bắt kịp nó, mà chạy theo dưới tàng cây thì không ăn thua gì cả. Bàn Tử thở hồng hộc, đuổi thêm vài bước thì dừng lại giơ súng lên hướng tới chỗ tán cây đang rung rung nhắm.
Tôi lập tức thét lên: “Con mẹ nó chứ, bắn vào Phan Tử thì sao!”
Bàn Tử cắn răng nói: “Kiểu gì cũng chết, liều một phen xem thế nào!” Nói xong nâng tay bóp cò, một tiếng súng rắn đanh vang lên.
Tiếng nổ lớn tới nhức đầu. Bàn Tử dùng súng cũng khá nhưng trong tình huống như thế này mà nhắm trúng được mục tiêu thì quả rất khó. Cũng không biết trúng trượt thế nào chỉ thấy trên cây liên tục chấn động. Con thú di chuyển rất nhanh, giống như đang bay vậy.
“Chết tiệt! Súng như’beep’, đường kính quá nhỏ!” Bàn Tử mắng ầm lên, cắn răng tiếp tục lao theo, vừa chạy vừa nhắm, được vài bước lại nổ thêm một phát súng nữa.
Tôi nhìn thấy viên đạn biến mất trong bóng tối trên tàng cây, hiển nhiên là không có tác dụng gì. Chờ Bàn Tử nạp thêm đạn thì đã không còn nhìn thấy con quái thú kia đâu nữa, khả năng chúng tôi khó mà đuổi kịp cứu Phan Tử.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Tôi cuống lên hỏi, lòng như lửa đốt.
Bàn Tử nhanh chóng xoay người, nhìn tới nhìn lui rồi phát hiện ra thứ gì đó. Đưa cây đuốc tới gần thì thấy trên cành cây đầy những vệt máu trượt dài.
Bàn Tử chạy sang cây tiếp theo thấy cũng có vết máu, chợt reo lên: “Có cách rồi!” Sau đó đưa cây đuốc cho tôi, nói: “Con bà nó, chuyện này cũng không lấy làm hay hớm gì, chúng ta truy theo vết máu này tới tận hang nó, dù không mang được Phan Tử về thì cũng bắt nó đền mạng.”
Đây có thể là cách duy nhất để cứu được Phan Tử lúc này, tôi cũng không do dự nhiều lập tức gật đầu. Bàn Tử bảo tôi đưa hết toàn bộ đạn cho hắn. Đạn của Phan Tử để trong bao thuốc lá, mang theo cũng không nhiều nên dùng từ nãy tới giờ đã gần hết. Tôi dốc hết ra, chỉ còn chưa đến một nửa. Bàn Tử lại cáu gào lên: “Lần sau mà có gắp lạt ma, không có loại đường kính 5, 54 li thì đừng hòng gọi lão tử đến!”
“Nếu có lần sau tôi sẽ mua cho anh cả hỏa tiễn, đừng nói nhiều nữa, mau đuổi theo!”
Bàn Tử cầm hết năm viên đạn còn lại, ba viên cho vào túi áo trước ngực, hai viên ngậm ở miệng, hất cằm nói: ‘Đi!’
Tôi đi trước dùng đuốc tìm những vết máu trên cành cây, Bàn Tử đi sau bọc lót. Chúng tôi tiến dần vào sâu bên trong bóng tối dày đặc. Máu rất nhiều, cả trên cành cây lẫn trong bụi cỏ đều thấy rõ mồn một. Càng nhìn tôi càng cảm thấy không ổn, Phan Tử mất máu nhiều như vậy có thể là do bị cắn trúng động mạch, nếu thật sự là như vậy thì đến cả thần tiên cũng khó mà cứu được. Nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, mọi chuyện trên đời này không có gì là tuyệt đối cả.
Đuổi theo khoảng năm sáu trăm mét, đã nghe thấy tiếng động ở trong tàng cây phía trước. Chúng tôi cũng chẳng còn bận tâm tới phương hướng gì nữa, lạc cũng mặc, tiếng gì xung quanh cũng mặc, chỉ biết đuổi theo vết máu rơi trên mặt đất. Vết máu chảy đứt quãng dần, càng lúc càng không nhìn rõ. Trong lòng tôi bất an cực độ, không biết là cầm được máu rồi hay là bị hết máu đây nữa.
Bàn Tử cảnh giác nhìn lên trên tán cây rồi tiến tới chỗ tôi nói to lên: “Chó má, con mợ nhà mày, có giỏi thì quay lại đây tấn công ta đây này, để xem răng mày cứng hay súng Bàn gia ta cứng!”
Tôi hoảng hốt ngăn hắn lại: “Anh làm cái quái gì vậy?”
Bàn Tử nói: “Dã thú tuyệt đối thích đem con mồi về những nơi yên tĩnh để ăn, nó nghe thấy tiếng tôi sẽ cảnh giác không dám nuốt Phan Tử đâu.”
Tôi nói: “Cảnh giác cái rắm, anh đừng có áp đặt lung tung!”
Bàn Tử nói: “Cậu chưa xem thế giới động vật bao giờ à? Động vật săn mồi lớn như con này thường có phạm vi hoạt động rất rộng. Trong phạm vi của nó sẽ có rất ít những con thú săn mồi khác bén mảng. Tốt nhất là có thể tới được hang của nó, như thế chúng ta mới có thể không bị những con khác phá đám.”
Tôi vẫn cảm thấy rất bất hợp lý, nhưng Bàn Tử lại tiếp tục làm theo ý mình, cứ vừa chạy vừa gào lên: “Đồ cờ hó, con mồi kia của ngươi bị mắc bệnh si đa, ăn vào sẽ đi ngoài ra máu…”
Nói chưa dứt, đột nhiên có một cơn chấn động rất mạnh từ trên tàng cây vọng xuống. Tiếp đó có thứ gì tự nhiên rơi xuống, thụp một cái va trúng Bàn Tử khiến hắn ngã lăn ra đất. Tôi vội chạy tới đỡ hắn dậy rồi lấy đuốc soi xem cái gì vừa rơi, chợt phát hiện ra đó là ba lô của Phan Tử, bên ngoài đỏ hoen một lớp máu.
Bàn Tử lập tức đứng lên quan sát, tôi định nói gì đó thì hắn ra hiệu im lặng, chỉ tay bảo tôi soi đuốc lên tàng cây. Tôi từ từ đứng dậy giơ cao tay lên thì bất giác nhìn thấy một bóng đen rất lớn lặng lẽ trườn từ trên cây xuống ngay sau lưng Bàn Tử.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |