Tôi trợn mắt nói: “Anh vừa nói cái gì phải không? Có chuyện gì không thể cho tôi biết?”
Tình hình là tôi vừa ngủ dậy, sắc mặt khó coi, hơn nữa tôi cũng chúa ghét bị người khác lừa mình, tuy biết rằng chuyện mà Bàn Tử nói là không thể cho tôi biết khả năng cũng không phải xấu, nhưng nó khiến tôi vô cùng khó chịu.
Bàn Tử bị tôi dọa cho sợ, còn giả bộ hồ đồ: “Làm gì có chuyện đó, tôi nói là không muốn cậu bị mệt thôi, cậu nghe nhầm rồi.”
Tôi tức mình tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Được được, anh đừng nghĩ anh là chú ba của tôi, đừng hòng lừa được tôi, nói cho tôi nghe có chuyện gì anh giấu tôi? Nói mau nếu không tôi không để yên cho anh đâu”
Bàn Tử nhìn nét mặt của tôi lúc đó, tôi lại trừng mắt không một chút nhượng bộ nào với hắn, lại nói: “Nói đi, anh không lừa được tôi đâu, có chuyện gì mà anh không thể nói cho tôi nghe được chứ? Nếu anh không nói cho tôi biết, vậy chúng ta đường ai lấy đi, anh biết là tôi hận nhất người nào dám lừa dối tôi không, tôi nói được là tôi làm được, anh không nói tôi sẽ chết trong này cho anh xem.” Nam nhi đại “tiểu thư” vốn mau nước mắt)
Bàn Tử liền gãi gãi đầu: “Mẹ nó chứ, cậu học đâu được thói khóc lóc như đàn bà thế không biết, còn muốn liều sống liều chết nữa, tôi không nói cho cậu cũng là vì muốn tốt thôi.”
Tôi mắng ầm lên: “Thiếu gì cách để ép anh, được vậy tôi tự đi tìm xem chuyện này rốt cuộc như thế nào?”
Đương nhiên tôi chỉ nói vậy thôi, Bàn Tử cũng không phải chú ba, không thể duy trì tình hình như thế mãi, cuối cùng cũng sẽ không chịu nổi loại không khí bế tắc này. Hắn cũng không phải người cố chấp, điểm này tôi chắc chắn được.
Quả nhiên Bàn Tử liền nhìn sang Muộn Du Bình cầu cứu, muôn du bình lại thản nhiên như không có gì, đành thở dài một hơi nói: “Vậy được, cậu theo tôi qua đây.”
Tôi không đi nổi đành phải để Bàn Tử dìu, tới bên dưới ô che nắng thấy giấy tờ trên mặt đá đá bị sửa sang lại. Chắc vừa rồi bọn họ đã xem qua chỗ này, Bàn Tử gom hết giấy tờ lại một chỗ, tôi bỗng thấy bên dưới mặt đá lộ ra một hàng to viết bằng than.
Giờ trời cũng tối mà đống lửa lại xa, tôi nhìn không rõ lắm, Bàn Tử liền bật đèn pin chiếu sáng cho tôi xem, tôi đọc một lúc liền ngây người ra.
Bên dưới viết: Chúng ta đã tìm được cửa vào chung cực, bước chân vào không nghĩ sẽ quay trở lại, từ giờ vĩnh biệt đem theo tâm nguyện một đời không uổng công vụ niệm bao lâu nay.
Nơi này vô cùng nguy hiểm, các người hãy mau đi ra ngoài.
Tôi không biết mình đã nghĩ gì lúc đó, chỉ biết nhìn dòng chữ viết trên mặt đá, Bàn Tử sau lưng tôi nói: “Lúc tôi kiểm tra mấy giấy tờ trên mặt bàn đá này có thấy nó, nên đã che đi cho cậu không nhìn thấy vì nghĩ cậu cũng không để tâm vào mấy thứ trên mặt bàn này… Chú ba của cậu có vẻ là đã hoàn thành tâm nguyện rồi, hơn nữa, con mẹ nó, còn chọn cách vĩnh viễn bỏ lại cậu trên cõi đời này nữa.”
Đây thực sự là bút tích của chú ba, tuy nét chữ không thực sự lưu loát, nhưng tôi làm phô tô bao nhiêu năm nay, có thể nhận ra thói quen múa bút của từng người. Chữ viết rất ngoáy, có lẽ lúc rời đi rất gấp hoặc là bị kích động mạnh.
Tôi nghĩ giờ mình phải phản ứng thế nào, nhưng trong lòng vẫn tĩnh như nước, không có chút cảm xúc gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tôi đã tưởng là mình sẽ có một chút các giác như là hồi hộp lo lắng hay phẫn lộ nhưng không, tôi lại chỉ im lặng không hiểu nổi cảm giác của mình.
Bàn Tử nghĩ tôi bị shock, vỗ vai tôi vài cái không nói gì cả, tôi bước tới gần nhìn mấy chữ viết nguệch ngoạc, trong lòng không có nổi một gợn sóng.
Tôi vẫn luôn lo lắng cho an nguy của chú ba, nhưng khi đối mặt với chuyện như thế này, lòng lại bình thản kỳ lạ. Tuy răng không bao giờ muốn chú gặp chuyện bất trắc gì, nhưng trong hoàn cảnh này thực nếu như có gặp chuyện không may thì cũng không lấy làm bất ngờ. Tôi còn cảm thấy ngay cả mình cũng có thể chết được, nhưng chết giờ cũng không còn là vấn đề mà tôi lo lắng nữa.
Giống như cảm giác sống trong chiến tranh vậy, ai cũng luôn biết mình sẽ chết bất cứ lúc nào, nên cái mà họ quan tâm chỉ là bao giờ thời điểm đó đến, còn đâu an nguy của bản thân vốn không còn quan trọng nữa.
Bỗng nhiên cảm thấy mình như hiểu được chú ba, những lời nói đó xuất hiện trong đầu tôi, chú ba trước giờ vẫn luôn luôn quan tâm ưu ái tôi rất nhiều. Nếu chúng tôi tráo đổi thân phận cho nhau, tôi là người luôn truy tìm một bí mật mà không thể nói cho ai biết, con đường tôi đi lại vô cùng gian nan nguy hiểm, tất nhiên tôi sẽ không muốn chú phải mạo hiểm tính mạng lao vào đó. Chắc chắn càng không muốn cho chú biết chân tướng sự việc như thế nào, đó mới là cách bảo vệ tốt nhất.
Hơn nữa, nếu như tôi vẫn là tôi của ngày trước, trong hoàn cảnh này chắc chắn đã khóc lâu rồi, từ giờ tôi vĩnh viễn không còn được trông thấy chú ba nữa, trong lòng nghẹn ngào tiếc nuối, có thể đau đớn ngất đi được.
Vấn đề là giờ tôi đã không còn như xưa nữa, tôi vẫn truy tìm lời giải cho câu hỏi đó, mà không còn nghĩ tới nó có liên quan tới chú ba hay không, cho nên những chữ này với tôi lại có nghĩa là chú còn sống, chú đã tìm được đường ra rồi. Tình hình hiện giờ hoàn toàn không khác trước, có lẽ đó là nguyên nhân khiến lòng tôi bình thản.
Đây không biết có thể coi là một tiến bộ trong suy nghĩ hay là do tôi đang quá mệt mỏi nên mới lấy đó làm cái cớ để quên đi, thực ra chú ba giờ đã rời xa tôi mất rồi.
Tôi yên lặng đi trong chốc lát rồi xoay người quay đi, Bàn Tử liền đặt tay lên vai tôi an ủi: “Tôi không muốn cho cậu xem nhưng cậu lại không nghe lời tôi chuốc lấy phiền não, việc này thì cậu cũng không thể thay đổi được, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Tôi không muốn giải thích gì với hắn nên chỉ nghe không nói gì. Bàn Tử liền dìu tôi về ngồi bên đống lửa, múc cho tôi một bát rồi bảo tôi ăn cho nóng.
Trong tay tôi là một bát đồ hộp, cũng không biết là ngon hay không, chỉ thỉnh thoảng đưa lên một thìa, vừa ăn vừa nhìn đống lửa. Bàn Tử liền tiếp tục an ủi tôi: “Chú ba của cậu không phải người phàm đâu, người phi phàm thì sẽ có cái kết phi phàm, hơn nữa lại cũng đạt được mục tiêu rồi, kinh nghiệm của chú ấy cũng phong phú như vậy, không hẳn là sẽ một đi không trở về.”
Tôi thở dài, nói không sao đâu, với hoàn cảnh này tôi cũng không còn lạ gì. Tôi chỉ đang nghĩ cái cửa vào chung cực đó ở đâu thôi.
Lúc còn lang thang trốn chạy trong rừng mưa tôi đã nghĩ là sẽ không có cơ hội gặp được chú ba, bởi vì màu khói đỏ biểu thị sự nguy hiểm vậy thì tất nhiên người nổi khói sẽ không còn ở vị trí đó nữa. Trong lòng tôi giờ đang cân nhắc xem liệu chú ba đã đi đâu sau đó.
Hiện tại những gì tôi nghĩ đã gần đúng hết, chỉ là không ngờ chú ba đã tìm được cửa vào chung cực, vậy nghĩa là họ đã tìm ra một nơi mà chúng tôi hoàn toàn không biết tới.
Chú ba hạ trại ở đây rồi sau đó phát hiện được cửa đi vào bên trong. Tiếp đó có thể trong lúc đang sửa sang lại trang bị chuẩn bị rời khỏi nơi này thì thấy khói tín hiệu của chúng tôi liền đáp lại. Cũng không chắc là chúng tôi sẽ tới đây hay không những vẫn để lại lời nhắn trên bàn đá kia rồi từ từ tiến vào trong cánh cửa đó, không hề quay lại.
Chú nói là đi chuyến này không tính trở về, chú ba không phải là loại người phó mặc số phận như vậy, chú không dễ dàng để người ta an bài mình. Dù có thể là bên trong cánh cửa đó vô cùng hung hiểm, nhưng chú sẽ không bao giờ nghĩ tới việc phải chết ở đó, hoặc bản thân chủ có nguyên nhân mà một khi đã tiến vào trong rồi thì không còn cơ hội để trở ra nữa.
Mọi chuyện ở đây theo tôi suy luận là như vậy.
Từ những phán đoán đó tôi nghĩ hẳn là cánh cửa kia phải ở quanh đây. Có lẽ là ngay trong khu vực miếu thần này. Tôi không biết chú ba giữ trong tay bao nhiêu manh mối, nhưng chắc chắn chúng không quá khó tìm. Khẳng định là nếu tìm vòng quanh đây có thể sẽ ra được một vài dấu vết sót lại. Chúng tôi không thể biết chắc nó là gì nên chưa thể kết luận được.
Bàn Tử nói: “Vậy lát nữa chúng ta sẽ chia nhau ra tìm manh mối quanh đây xem thế nào, chắc cũng sẽ phát hiện cái gì hữu ích, đúng không tiểu ca.”
Bàn Tử hỏi Muộn Du Bình rồi nháy mắt ra hiệu một cái, chắc cũng muốn Muộn Du Bình anh ủi tôi. Nhưng Muộn Du Bình lại lắc đầu. Tôi nhìn hắn, anh mới nói: “Ngô Tam Tỉnh tỉnh đã viết như vậy, chắc chắn là biết chúng ta sẽ không tìm thấy chỗ đó.”
“Tại sao chứ?” Bàn Tử không phục.
Muộn Du Bình nhìn đống lửa bập bùng, thản nhiên nói: “Ngô Tam Tỉnh vốn tâm tư kín đáo, biết chúng ta nhìn thấy tin nhắn thì đoán là cửa vào xung quanh đây, ông ta không muốn ngô ta gặp nguy hiểm nên nếu cửa vào dễ phát hiện thì ông ta sẽ không để lại tin nhắn ấy. Hoặc nếu có lưu thì cũng có thể thấy là cửa vào sẽ rất khó phát hiện, còn nếu bằng mắt thường có thể tìm ra thì chúng ta cũng sẽ không có cách nào vào được.”
Muộn Du Bình nói rất có lý, tôi lại thở dài, nghĩ nếu thật sự có manh mối thì chú ba vì muốn bảo vệ cho cái mạng nhỏ của tôi chắc cũng sẽ phá hủy những manh mối đó đi rồi.
Bàn Tử chán nản nói: “Vậy chuyến này chúng ta đi tay không sao?”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Đối với các cậu mà nói thì đây lại là chuyện tốt.”
“Bàn gia tôi chạy hơn ngàn km, xuyên qua biết bao nhiêu sa mạc đã thế lại còn đổ không biết bao nhiêu máu trong cái rừng mưa này, cuối cùng lại phải phơi nắng vỡ đầu đi về mà gọi là chuyện tốt sao?” Bàn Tử tựa lưng vào tảng đá gào lên vò đầu bứt tai. “Nơi này đến cái mẹt rách cũng không có, bàn gia tôi mệt chẳng buồn chết luôn rồi.”
Muộn Du Bình ngẩng đầu nói: “Nhưng nếu nói là muốn tìm được cửa vào thì cũng không phải là không có cách.” Nói rồi nhìn quanh tứ phía doanh địa, “hơn nữa doanh địa này nhìn kiểu gì cũng rất bất thường, không giống như tự nhiên bỏ đấy mà đi, những gì Ngô Tam Tỉnh nhắn lại chưa chắc đã tin được.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |