Đúng là người ở đây đã rời đi, nhưng không phải là rời đi trong tư thái thong thả mà khẳng định là bọn họ rời đi trong tình trạng rất bất thường.
Muộn Du Bình nói tới điểm đáng ngờ này tôi mới nhớ, đúng là lúc kiểm tra qua tôi có chú ý tới một chúng, nhưng tôi lại không có nhiều thời gian quan sát nên cũng không lưu tâm. Giờ nghe hắn nói tôi mới gật gật đầu nói: “Có lẽ không phải tất cả mọi người có thể tới được đây, ở một vài nơi nguy hiểm nói không chừng là một vài người bị giữ lại đó còn đoàn chú ba vẫn đi tiếp.”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Nếu có người bị rớt lại sau đoàn thì vốn không cần phải lưu lại tin nhắn này. Đọc tin nhắn thì có thể thấy điều kiện tiên quyết lúc đó là những người ở đây phải rời đi cùng một lúc, sau đó mới viết tin nhắn lại. Hơn nữa Ngô Tam Tỉnh tỉnh không nói cho thuộc hạ biết là tới đây sẽ đi vào chỗ chết, đây là điều tối kỵ, nhất định ông ta là người rời khỏi nơi này cuối cùng nên để lại lời nhắn.”
Nếu nói như vậy thì lại không thể giải thích tình trạng của doanh địa này, trừ khi mà những người đó phát hiện ra cửa vào vui sướng tới mức không nghĩ là phải mang theo cái gì nữa, chỉ biết tiến thẳng vào cái cửa đó. Điều này thật sự không thể xảy ra.
Bàn Tử “A!” Lên một tiếng, chắc cũng vừa vỡ ra đạo lý, hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi nhíu mày nói: “Việc này thực cũng rất quái đản, đầu tôi lại rối lên rồi, tưởng tượng từ đầu thì rất khó, hay là chúng ta thử lật từ kết quả lên xem thế nào.”
Trong những lúc thế này thì Bàn Tử luôn có cách. Tôi hỏi hắn lật lại như thế nào, Bàn Tử nói: “Chuyện này chúng ta có thể xác định được rất nhiều kết quả, nhưng lại không biết chính xác quá trình của nó, vậy chúng ta sẽ suy từ kết quả ngược lại nguyên nhân vấn đề. Như tiểu ca nói là tin nhắn ở đây giải thích chuyện bọn họ rời đi, không có ai bị rớt lại dọc đường, nhưng mà nơi này lại còn rất nhiều ba lô và đồ đạc vẫn để lại rất nhiều, có thể thấy là số người ở đây ít hơn số ba lô. Vậy…”
Bàn Tử nói tới đó thì ngừng lại, giống như vừa nghĩ ra cái gì đó nhưng nói không nên lời. Tôi vẫn chưa hiểu rõ ý của hắn là gì, người ít hơn so với số ba lô, hơn nữa còn ít hơn rất nhiều.
Vậy ý anh có phải là đã có nhiều người chết?
Mà lại chết ngay trong khu doanh địa này?
Không khí bỗng trùng xuống, lát sau Bàn Tử lại nói: “Trong doanh địa hoặc là xung quanh đây khẳng định đã xảy ra một biết cố rất lớn. Nhưng không thấy có dấu vết của đánh nhau, vậy có thể là do phát sinh đột ngột từ bốn phía cùng lúc, lúc ấy hẳn là có chuyện gì đó khiến cho bọn họ phải rời khỏi doanh địa này. Sau đó họ không trở về, chú ba vẫn may mắn sống sót, liền mang theo những người còn lại tìm kiếm cửa vào rồi rời khỏi đây. Tôi đoán quá trình diễn ra như thế.”
Tôi nghe xong chợt hiểu ra nhưng cũng vẫn có sơ hở, lại lắc đầu nói: “Không đúng, bình thường trong tình huống ấy người sống sót tất nhiên sẽ bỏ nơi này mà đi tìm chỗ an toàn hơn để ẩn náu. Cũng làm sao còn tâm trạng mà đi tìm cánh cửa đó rồi quay lại lưu lời nhắn kia nữa.”
“Như vậy thì có thể là họ gặp phải chuyện bất trắc cùng với lúc phát hiện được cửa vào.” Bàn Tử chỉnh lại.
Tôi gật đầu, Muộn Du Bình cũng gật đầu, lầm bẩm: “Có lẽ thế, trong lúc cấp bách vì biến cố xuất hiện đột ngột thì bọn họ lại phát hiện được cánh cửa đó cũng nên.”
“Chỉ là phỏng đoán thôi, chúng ta không thể nào chứng thật được thì cũng không có tác dụng gì.” Bàn Tử nói: “Tóm lại mọi chuyện có thể xem là như vậy.”
“Nhưng, biến cố đột ngột đó là gì?” Tôi hỏi, trong lòng chợt động, “chẳng lẽ là lũ rắn kia?”
Bàn Tử bất giác nhìn nháo nhác bốn phía vào trong rừng mưa rồi quay lại nói: “Cậu cứ yên tâm trong lúc cậu ngủ thì tôi và tiểu ca đã đi múc mấy xô bùn rồi. Lát nữa sẽ đổ lên trên mấy cái bạt kia, cả người gác đêm cũng trát bùn lên người nữa, chúng ta sẽ không sợ bọn rắn mào gà đó nữa. Nhưng phải nói là nơi này tà khí ngút trời, nói gở ra thì đây còn là trung tâm của tà giáo trong bồn địa này cũng lên. Mà biến cố đó nhất định phát sinh vào buổi tối, chúng ta phải thật đề cao cảnh giác. Luôn luôn nhớ là nếu nghe thấy bất cứ một động tĩnh nào thì tuyệt đối không được ra khỏi lều.”
Tôi gật đầu nói: “Tôi nhận canh ca đầu tiên.”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Tính cảnh giác của các cậu không cao, nếu những phán đoán vừa rồi của chúng ta chính xác thì biến cố này chắc chắn rất nguy hiểm. Chỉ sợ ai ngồi canh cũng không thể ứng phó kịp, vậy tốt nhất cả buổi tối hôm nay tôi sẽ canh cho, các cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |