Muộn Du Bình sau đó nói thêm một câu thì tôi mới biết là minh nghĩ lung tung quá rồi, anh nói: “Người ngồi xe bát mã này chỉ có thể là Chu Mục Vương,”
“Chu Mục Vương? Là người được nhắc tới trong truyền thuyết”mục thiên tử”ư?”
Truyền thuyết mục thiên tử tôi biết rất rõ, trên đường đi tới đây tôi thường nghe mọi người kể về nó nhiều lần. Trong đó ghi lại chuyện Chu Mục Vương dùng tám tuấn mã là: Xích Ký, Ðạo Ly, Bạch Nghĩa, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Lục Nhĩ. Xa giá sơn son thiếp vàng, còn có Từ Đạo Phụ đánh xe, lấy Bá Yêu chỉ đường, theo Tông Chu xuất phát, lướt qua dãy Chương Thủy, đi xuống sông Hà Tông, trèo hết núi Dương Du, tới chờ bên đàn Ngọc Sơn, nằm ở phía tây của thành Tây Lương Nữ Quốc, cùng Tây Vương Mẫu uống rượu ngắm trăng.
Nói thẳng ra thì là ông ta ngồi xe bát mã du lịch qua thành Tây Lương Nữ Quốc lại được Tây Vương Mẫu thịnh tình khoảng đãi.
Nhưng nếu nhìn như trên phù điêu thì đây chẳng có điểm nào giống du lịch dài ngày cả. Chẳng lẽ là truyền thuyết đó sai sự thật, thực ra mục đích của chu mục vương năm đó tới Tây Lương Nữ Quốc là để xâm lược?
Tôi liền tiếp tục chăm chú ngắm bức phù điêu tiếp theo, những hình ảnh trên đó khiến tôi giật mình bất giác hít một ngụm khí lạnh. Cảnh tượng diễn ra như sau, Chu Mục Vương lúc này tiến sát tới một tẩm cung, sau đó có rất nhiều nữ nhân đầu rắn thân người xuất hiện, những nữ nhân đó đã đẩy đội quân của Chu Mục Vương vào bên trong một cửa vòm, tiếp theo là có vô số rắn mào gà từ trong tháp chui ra, cuối cùng là cảnh đội quân của ông ta bị cắn xé tan tành.
Nhìn tới đó, tôi liền hiểu được những thạch tháp trong đầm lầy kia dùng để làm gì, “xem ra năm xưa Chu Mục Vương quả thật có tới nơi này, nhưng bị bè lũ rắn độc xơi tái hết cả. Vì muốn che dấu thất bại của mình nên ông ta đã bịa ra cái truyền thuyết du lịch đó. Lũ rắn này luôn bảo hộ cho Tây Lương Nữ Quốc, khó trách bọn họ tôn thờ nó như thần thánh, còn thường xuyên cho ăn như vật nuôi nữa. Giống như người mãn thanh không giết quạ đen vậy.”
Nghĩ kỹ thì thấy chuyện không chỉ có vậy, xem ra bên dưới những thạch tháp này khẳng định thông tới một nơi nào đó. Rắn được nuôi nhốt dưới thông đạo vòng quanh thành cổ này, lấy đầu người làm thức ăn, nếu quốc gia lâm nguy thì chỉ cần đem chúng ra nghênh tiếp quân địch. Đây cũng được xem như một cách phòng ngự rất tốt, loài rắn này vừa độc vừa nhanh, khó lòng mà thắng được chúng.
Nói cách khác thì người sống trong thành, rắn nuôi dưới thành, giờ toàn bộ người trong khu vực này đều đã chết, rắn không có ai nuôi sẽ tự bò ra ngoài kiếm ăn. Nghĩ tưởng lại thấy nền văn minh của Tây Lương Nữ Quốc và của người Amazon có vẻ không khác nhau là mấy, ở bên kia thổ dân dùng cá ăn thịt người để chống lại kẻ thù và mãnh thú, bọn cũng cúng tế cho cá ăn thịt bằng người sống và động vật, còn ở đây thì dùng đầu người làm vật hiến tế.
Sau khi nhìn đi nhìn lại tôi thấy lập luận của mình rất hợp lý, có thể hình dung được đôi chút rõ ràng lịch sử của cổ thành này trong đầu.
Nhìn tới chỗ giữa thần miếu, ánh mắt Muộn Du Bình bỗng dừng lại, phía trước là một khối thạch bích vô cùng đồ sộ. Phù điêu ở trong thần miếu này được khắc nguyên hình thành một bức rất lớn, hiển nhiên có thể thấy là tất cả các hình ảnh ở đây đều miêu tả tập trung vào một sự kiện. Tôi nheo mắt nhìn lên bề mặt thạch bích chỉ thấy có một con rắn khổng lồ bị rất nhiều con rắn mào gà nhỏ xây kín xung quanh, cảnh tượng thật hỗn độn. Trong khi đó con rắn to kia lại quấn quanh một cái cây, nhìn những con rắn mào gà tua dua bốn phía thật giống với hoa văn trang sức trên quần áo thổ dân.
“Đây chắc là trận tử chiến giữa con đại mãng xà và rắn mào gà, xem ra thời kỳ này ở trong Tây Lương Nữ Quốc không phải chỉ có một loài rắn duy nhất, có lẽ con đại mãng xà kia là thiên địch của lũ rắn mào gà này.” Tôi đưa ra nhận định.
Muộn Du Bình sờ sờ bề mặt phiến đá rồi lắc đầu nói: “Không phải, chúng đang giao phối.”
“Giao phối?” Tôi trợn mắt sững sờ, trong đầu như nghe thấy có tiếng gãy của lý trí, nghĩ mãi mới hiểu hắn đang định nói gì liền hỏi lại: “Anh nói là con rắn mào gà này và con đại mãng xà kia đang mây mưa với nhau? Nhưng đây không phải cùng một loại rắn chưa kể hình dạng của chúng khác xa nhau thế này, chuyện đó diễn ra thế nào được?”
“Cậu có biết tới tú bà không?” Muộn Du Bình đột nhiên nhìn tôi hỏi.
“Tú bà?” Tôi sửng sốt tập hai, sao tự nhiên hắn lại hỏi những cái này, “tú bà là người mở kỹ viện chứ còn ai nữa.”
“Đó chỉ là dân gian gọi thế, tú bà thật ra là một loài chim, thời trước có người đã phát hiện ra chúng, loài chim ấy chỉ có chim cái không có chim trống. Chúng duy trì nòi giống bằng cách giao phối với những loài chim khác, vì làm dâu trăm họ nên người ta mới dùng tên của loài chim này để đặt cho những ai làm nghề kỹ nữ.” Muộn Du Bình thảnh nhiên nói, “Nhưng trên thực tế thì cổ nhân đã nhận định sai về loài chim tú bà này, chúng thật ra cũng có chim trống, nhưng so về kích thước thì chim trống lớn hơn chim mái rất nhiều, cho nên người ta đã nghĩ là chúng là hai loài chim khác nhau.”
Tôi nghe cũng hiểu được hầu hết ý nghĩa của những gì hắn nói, “nói như vậy thì anh cho rằng kia thực chất chỉ là một loài rắn, chỉ là chúng có kích thước khác nhau mà thôi, theo anh thì đâu là rắn trống, đâu là rắn mái?”
“Dựa theo phân tích về mặt số lượng thì con nhỏ hơn sẽ là rắn đực, còn lớn hơn sẽ là rắn cái, nhưng cũng không chắc lắm vì vẫn có khả năng ngược lại.” Muộn Du Bình vừa nói vừa đưa tay vuốt mặt thạch bích, bỗng nhiên vươn hai ngón tay dài ra chạm vào con đại mãng xà quấn quanh thân cây kia. Bất chợt thốt lên: “Kỳ lạ thật.”
“Chuyện gì vậy?” Tôi cũng sờ thử nhưng không tưởng được là cái gì. Quay lại nhìn Muộn Du Bình thấy hai chân mày anh nhíu lại, rồi ngay sau đó lui về lấy một khúc củi lại tiếp tục bôi lên phần tường không được điêu khắc bên cạnh.
Chỉnh thể toàn bộ bức phù điêu giờ mới hoàn toàn hiện ra, tôi cũng đừng lui lại phí sau ngắm xem nó ra hình gì. Ngay khi thấy được hết bức bích họa thì tôi bỗng bàng hoàng không tin vào mắt mình nữa.
Trên bức phù điêu không phải là con đại mãng xà quấn quanh thân cây, càng lúc cái cây kia càng trở nên khác thường. Phần dưới quấn thành một vòng còn phần trên thì lộ ra một cái đầu rắn rất khủng bố. Khi bôi đen hoàn chỉnh thì từ cái cây ban đầu giờ đã hiện ra hình hài một con rắn, nhưng vì nó quá to, nếu đem ra so với con cự xà kia thì thấy con đại cự xà chỉ bằng cái đũa, còn lũ rắn mào gà thì còn lại bằng que tăm. Thảo nào lúc trước không nhìn ra nó là rắn, vẫn tưởng là một thân cây đại thụ.
“Đây… Đây là cái giống gì vậy? Rồng à?” Tôi lắp bắp nói. Nếu nói là con cự xà và rắn mào gà kia là một đôi đã rất mất cân đối rồi thì với một con rắn lớn như thế này biết phải nói thế nào. Nhìn nó mà tôi nghĩ tới phải to bằng đường kính một chiếc xe tải giải phóng, làm gì có con rắn nào to tới vậy?
Muộn Du Bình cũng kinh ngạc, không thốt lên được lời nào, chỉ từ từ miết tay trên bức phù điêu, sờ qua hoa văn điêu khắc rắn mào gà một lúc mới nói: “Cậu xem, mấy con rắn nhỏ này quay quanh đây không phải là để mây mưa với con cự xà kia, mà chúng nó đang hỗ trợ cho con cự xà, khả năng là một mình nó không thể hoàn thành việc giao phối đó, con cự xà này và con rắn chúa kia…”
Tôi lập tức nhìn theo chỉ dẫn của Muộn Du Bình, cũng đưa tay sờ xem chuyện là như thế nào, quả nhiên phát hiện ra mấy con rắn nhỏ quấn chặt lấy nhau, chúng lại không quấn trên người con rắn chúa kia. Mà con cự xà lại quấn lấy thân con rắn chúa, tôi kinh ngạc hiểu được dụng ý của bức thạch điêu này, vừa hít một ngụm khí lạnh vừa nói: “OMG, Bàn Tử nói đúng!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |