Muộn Du Bình không trả lời tôi mà hai mắt hướng vào lùm cây xa xăm, một lát mới quay ra nói: “Theo tôi!” Dứt lời lập tức mặc áo khoác vào.
Tôi nhìn mặt trời mỗi lúc một chìm xuống, thầm nghĩ chắc sớm muộn không chết vì rắn rết thì cũng bị hắn đùa chết, hai chân vội vã chạy theo. Muộn Du Bình đi tới chỗ doanh địa rồi chui vào một căn lều tìm ra cái túi chống nước. Đứng ngẩn nghĩ ngợi gì đó một lát rồi lại chạy đi, thuận tay cầm thêm vài cái cốc đánh răng để trên phiến đá. Sau đó bật đèn pin lên lao vào trong rừng.
Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy theo phía sau, chỉ thấy hắn bỏ chạy tới một cái cây ngay cạnh đầm lầy thì dừng lại, cúi xuống múc lấy vài cốc bùn đổ vào túi chống nước rồi lại lấy bùn đổ lên người mình. Tôi cứ ngây ra nhìn không biết làm gì, mãi tới lúc Muộn Du Bình quay lại vẫy tôi một cái thì mới vỡ ra vấn đề, lập tức gật đầu nhảy xuống vũng bùn, còn chưa đứng vững đã bị một cốc bùn tấp vào mặt. Sau vài giây hai người đã toàn thân vấy bùn, nhìn giống như lúc lần đầu gặp Văn Cẩm.
Tôi vốn định để tới khi sương mù giăng mới tắm bùn, vì để bùn dính lên người thật sự rất khó chịu, hiện tại là đã cảm thấy hơi bị bất tiện liền quay ra hỏi Muộn Du Bình tính làm gì vậy. Hắn nói: “Bẫy Văn Cẩm!”
“Bẫy Văn Cẩm?”
“Cô ấy tới tìm thức ăn, chắc lương thực của cô ấy đã hết, nên tối nay cô ấy sẽ lại tới, chúng ta sẽ mai phục chờ cô ấy.”
“Buổi tối? Mai phục?” Tôi lập tức lắc đầu: “Tôi mặc kệ, giờ mà không nghỉ thì tôi không còn sức để đi nữa.”
Muộn Du Bình nhìn tôi, bỗng lên tiếng: “Vì sao cậu muốn tới đây?”
Tôi ngây ra một lúc, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, bước ra khỏi đầm lầy rồi đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Tôi vẫn chôn chân trong vũng bùn, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu, thầm gào lên anh lừm gì tôi? Tôi tới đây không phải vì mấy người cái gì cũng lừa dối tôi sao, hỏi tôi vì sao muốn tới nơi này ư? Con mẹ nó chứ, là vì tôi…
Nghĩ tới đó chợt thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình đi càng lúc càng xa mới chột dạ, không đuổi theo e là không kịp mất. Tôi mắng một tiếng rồi leo lên khỏi đầm lầy.
Trở về nói với Bàn Tử chuyện vừa rồi, Bàn Tử cũng hơi do dự. Tình hình tối hôm qua quả thật rất khốn đốn, hắn cảm thấy không nên mạo hiểm nữa. Tôi đành nói khéo với Bàn Tử thì anh mới miễn cưỡng đồng ý.
Nói thật thì chuyện mà Muộn Du Bình muốn làm bây giờ khiến cho mọi dư liệu của chúng tôi đều xoay chuyển, đáng ra là tối nay chúng tôi sẽ làm mọi cách để có thể sống sót được, giờ thì thành ra là sẽ cố gắng đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng Bàn Tử nói không tới nỗi ấy, Văn Cẩm không phải người ngốc. Cô ấy chỉ xuất hiện khi nào sương bắt đầu giăng thậm chí là cả khi chúng ta không ở trong doanh địa đó thì phải tới tối mịt mới chịu ló mặt ra. Nếu đúng như Tiểu Ca phỏng đoán cô ấy tới tìm đồ ăn thì khả năng tới lúc này cũng đói lắm rồi.
Muộn Du Bình bảo Bàn Tử nổi lửa đun nồi canh lên, làm thế nào để giống như là vẫn còn ăn dở vậy. Bàn Tử lập tức động thủ, thổi cho lửa đốt càng to, vài giây sau thì cho thêm rau củ quả linh tinh vào thành một nồi lẩu, mùi thơm bay tỏa ra tứ phía. Muộn Du Bình lấy túi bùn ra để bên cạnh Phan Tử, đổ một lượt lên người hắn để đề phòng tối nay có nguy hiểm. Sau đó là tới Bàn Tử.
Chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đó mọi chuyện, Muộn Du Bình bê nồi lẩu rau bảo chúng tôi đi theo, tôi hỏi còn Phan Tử tính sao? Hắn nói: Trước khi sương lên chúng ta sẽ về, cả ba người đi thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Ngay sau đó chúng tôi trở về chỗ doanh địa, Muộn Du Bình đem nồi canh để lên trên đống lửa đêm qua chúng tôi đốt.
Lúc này trời vẫn còn sáng, ba người chạy đi tìm một lùm cây nấp, vừa ngồi trong đó vừa nhìn ra bên ngoài. Tôi đã cố gắng nhịn không để mình bật cười, chuyện này nghĩ thật cũng hơi bị vô nghĩa, lấy một nồi nước câu dẫn văn cầm, mà Văn Cẩm có phải là mèo đâu.
Chúng tôi ngồi trong bụi cây, mắt liên tục nhìn lên trời, nắng cứ tắt dần cho tới khi bốn phía cây cối tối om đi, vẫn chưa thấy có ma nào mò tới, ngay cả nồi canh kia cũng đã nguội từ lâu rồi. Bàn Tử nhịn không được muốn hỏi Muộn Du Bình nhưng bị hắn xua tay ngăn lại, sau đó chỉ chỉ lỗ tai bảo chúng tôi nghe xem có tiếng động.
Chúng tôi ngưng thần tĩnh khí nghe ngóng âm thanh xung quanh, cả người đầy bùn vừa hôi lại vừa dính, thực sự khó chịu muốn chết đi được. Đặc biệt là trên mặt và ở phần bung, vì cường độ hoạt động rất nhiều nên da dẻ ở đó như bị giằng ra, ngứa vô cùng. Tôi không có cách nào gãi được, mà để thế thì càng lúc càng ngứa hơn.
Đành phải cắn răng ngồi chờ, mãi tới tới khi trên trời chỉ còn lại vài vệt sáng và trong rừng đã âm u như vào đêm rồi. Tôi bắt đầu có cảm giác hoang mang, đang nghĩ linh tinh thì bỗng có người đẩy tôi một cái, tôi lập tức bừng tỉnh, nửa ngồi nửa đứng bắt đầu lần mò theo hai người kia đi tới chỗ sau phiến đá nhòm qua. Dưới ánh sáng tương đối ảm đạm kia chợt thấy có một người bùn từ trong rừng chầm chậm bước ra, nhìn qua dáng người thì có thể đoán đó là một nữ nhân.
“Thật sự là Văn Cẩm!” Yết hầu tôi run run, thầm nghĩ cách này mà cũng có thể dùng được sao. Còn chưa cân nhắc được xem chân tướng người đó thế nào thì tay Muộn Du Bình đã động vào vai tôi rồi kéo tôi lại.
Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, hắn liền ra hiệu với tôi và Bàn Tử, ý là chỉ cần hắn tấn công thì chúng tôi cũng phải chạy làm hai hướng bao vây lấy cô ấy, nhất định lần này phải bắt cho bằng được.
Lúc này tôi cũng không đoán được Muộn Du Bình đang làm cái quỷ gì, chỉ biết gật đầu lia lịa. Quay lại kiên nhẫn đợi, cảm giác mai phục này lần đầu tiên tôi được trải qua, kích thích vô cùng, trong lòng hồi hộp. Chờ mãi cho tới khi phía nồi canh kia nghe thấy một vài tiếng động rất nhỏ.
Bàn Tử lúc đó đã tính lao ra, nhưng Muộn Du Bình vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đợi thêm mười phút nữa, Muộn Du Bình thấy thời cơ đã chín muồi, đột nhiên từ sau phiến đá xoay người phi ra ngoài. Đồng thời ngay lập tức tôi nghe thấy một tiếng thét lên kinh ngạc, rồi tiếp tới là tiếng người bỏ chạy.
Tôi cùng Bàn Tử cũng nhanh chân lao ra chặn đường, hai người hai bên trái phái vòng qua doanh địa vây không để cô ấy có cơ hội chạy thoát. Loanh quanh một lúc thì chúng tôi cũng thu hẹp được vòng vây lại, ép cô ấy vào trung tâm.
Văn Cẩm vô cùng hoảng sợ, bản thân cứ liên tục chuyển hướng nhưng chúng tôi đã khép kín các đường thoát rồi nên chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh.
Tiếp theo có người lại đốt lửa lên, giờ tôi mới thấy rõ ràng mặt Văn Cẩm. Tuy vậy nhưng dưới một lớp bùn đất như này thì không thể nhìn rõ được hoàn toàn ngũ quan của cô ấy, nhưng tôi có thể khẳng định là cô vẫn còn cực kỳ trẻ. Thoạt nhìn còn tưởng là một tiểu cô nương 18 19 tuổi. Cho dù bị bùn vấy đầy người thì vẫn có thể nhận ra cô ấy cực kỳ thanh tú, xem ra còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh kia nhiều.
Tình huống chạm mặt này vô cùng đặc biệt, nếu như bình thường tôi còn tưởng là cô ấy là từ trong bức ảnh kia bước ra. Nhưng hiện giờ không có tâm tạng đâu mà nghĩ tới chuyện như thế. Văn Cẩm hiển nhiên là bị chúng tôi dọa cho sợ không biết làm gì, vừa nhìn ba người vừa tìm một khe hở để chạy trốn.
“Đừng sợ, Trần… ừm, dì.” Tôi muốn trấn an cô ấy nên thốt lên một câu, nhưng vừa nói thì đã thấy không biết gọi sao cho phải.
Văn Cẩm đột nhiên đưa mắt nhìn tôi, rồi từ từ tiến tới lại gần, tôi vươn hai tay ra tính ôm lấy cô ấy không cho chạy. Nhưng không tưởng là cô ấy thấy tôi lao đến thì cúi người, dùng hai tay tóm chặt một tay tôi rồi bẻ ra đằng sau. Tôi đau kêu ầm lên, cô ấy liền luồn ra sau lưng rồi đẩy tôi ngã úp lên tấm bạt căng lều, tưởng còn đem cả lều đổ sụp xuống. Hai chân loạng chọang lao vào trong đám sương mù giăng dày đặc trước mắt.
Tôi vội đứng lên quay mặt lại đã thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình đã lao theo Văn Cẩm, trong lòng thầm mắng mình quá vô dụng, ngay lập tức cũng quay người đuổi theo bọn họ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |