Chạy ra khỏi doanh địa nhưng chưa phải tiến vào khu vực rừng cây rậm rạp, tốc độ của Muộn Du Bình tại địa thế này vô cùng nhanh. Chỉ vài phút đã thấy hắn chạy vọt lên áp sát được Văn Cẩm. Ba người chúng tôi một lần nữa lại vây quanh cô ấy, không còn đường thoát cô ấy đành lui mình tựa lưng lên một phiến đá lớn, vừa đứng nhìn chúng tôi đang tiến tới gần vừa thở hổn hển.
“Đại tỷ à, cô rốt cuộc thì đang sợ cái gì chứ?” Bàn Tử nhẹ nhàng nói, “chúng tôi đều là người tốt cả, đừng chạy trốn nữa, cứ làm như chúng tôi là quân Nhật đuổi một cô nương người Hoa vậy.”
Văn Cẩm đột nhiên kêu lên một tiếng, tôi không nghe rõ được là cô ấy vừa hét cái gì chỉ thấy Văn Cẩm xoay người bò lên trên phiến đá, động tác vô cùng nhanh nhẹn uyển chuyển. Chắc chắn cô ấy đã từng được luyện võ nhiều năm, tay chân linh động thoăn thoắt không một chút do dự.
Trong chúng tôi chỉ có Muộn Du Bình là theo kịp cô ấy, hắn lập tức leo lên theo, vươn tay chộp trúng người Văn Cẩm. Bị tóm cô ấy quằn quại, hai người trượt tay lăn xuống đằng sau phiến cự thạch. Sau đó tôi nghe thấy tiếng nước lõm bõm, có vẻ cả hai vừa rơi xuống đầm lầy.
Tôi và Bàn Tử lật đật chạy ra sau nhìn thì thấy mực nước ở trong đầm này khá cao, bên dưới có nhiều chỗ trũng sâu, nhìn xuống còn không thấy đáy. Bên dưới hình như là những hành lang uốn lượn thông với bên trong khu phế tích thành cổ. Sau khi Muộn Du Bình ngã xuống nước, anh vẫn không từ bỏ, nhưng để không làm mất dấu cô ấy thì vừa đáp xuống đã ngay lập tức phải ngoi lên mặt nước luôn. Tôi nghĩ chắc chắn lần này sẽ bắt được Văn Cẩm, tôi cùng Bàn Tử trực sẵn ở trên bờ mỗi người một góc, chỉ cần cô ấy ngoi lên là vồ lấy không cho chạy thoát.
Nhưng ba người hai trên bờ một dưới nước đợi cho tới khi mặt nước không còn một gợn sóng nào mà vẫn không thấy bóng Văn Cẩm ngoi lên.
Trong giây lát tôi chợt thấy nóng lòng, chẳng lữ cô ấy không bơi được nên chìm rồi, nếu thế thì chúng ta đã hại chết cô ấy rồi. Muộn Du Bình tức khắc lặn xuống nước tìm xem cô ấy đang ngất ở chỗ nào.
Lặn được gần một phút hắn mới ngoi lên vừa thở vừa nói: “Dưới nước có một đường hầm thông tới nơi khác, cô ấy đã bơi vào đó rồi.”
“Thế làm sao được? Bơi vào đó thì chết chắc chứ còn gì nữa? Mau mau cứu cô ấy ra đi!” Tôi cuống lên.
Kiểu phế tích này có kiến trúc vô cùng phức tạp, hàng lang uốn lượn vô cùng sâu, xung quanh lại còn bị ngâm nước rất dễ đổ sụp, cho dù có cả bình dưỡng khí thì cũng quá mạo hiểm.
“Không đâu, đường hầm này thông với cái hồ ở giữa rừng!” Vừa dứt lời, sau lưng chúng tôi truyền đến tiếng thở gấp gáp rồi tiếng người bì bõm lội trong nước.
Cả ba vội vã xoay người lao tới nơi đó, mới chạy được vài bước thì nhìn thấy có một cái hồ nhỏ, xung quanh nền đất thấy có rất nhiều dấu chân hướng vào trong rừng. Chắc chắn là của Văn Cẩm, cô ấy phải vô cùng thông thuộc đường lối trong này mới dám liều lĩnh như vậy.
Chúng tôi đuổi theo dấu chân trên mặt đất, chạy được vài phút thì nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng bước chân sàn sạt, mọi người không ai nói gì tự động tăng hết tốc độ. Đúng lúc đó hai mắt tôi tối sầm lại, trên đầu không còn thấy gì ngoài màu đen thẫm của tàng cây chen chúc. Tôi hốt hoảng nhận ra mình đã lao vào trong rừng mưa từ lúc nào không biết.
Tôi dừng lại một chút, thầm nghĩ thế này không ổn, nếu cứ đuổi bắt như vậy thì lạc đường biết phải làm sao? Chỉ trong một vài khắc thôi mà tôi đã bị Muộn Du Bình và Bàn Tử bỏ lại một quãng xa. Tôi mắng ầm lên, hai chân lại lập tức đuổi theo, hiện giờ chỉ có thể hy vọng Muộn Du Bình nhanh tay nhanh chân bắt được Văn Cẩm, nếu không tình hình sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Tuy Bàn Tử phân tích là sương mù trong rừng mưa thì không độc, nhưng ai biết là dự đoán đó có chính xác hay không được. Nếu đột nhiên bị mất đi thị giác trong rừng này thì coi như xong đời.
Văn Cẩm chạy trong rừng giống như lươn trạch dưới bùn vậy, cứ phăm phăm xuyên qua bao nhiêu cây cối, chạy như chỗ không người. Càng chạy trời càng tối, hai mắt không còn thấy được cái gì xung quanh nữa, tôi vẫn cố chạy tới mức đầu va phải một cành cây, ngã úp mặt xuống mới thôi. Vừa bật dậy đã không còn thấy bóng dáng của Bàn Tử và Muộn Du Bình đâu nữa. Xa xa chỉ còn truyền đến tiếng lá cây xào xạc, cũng không thể nào xác định được phương hướng nó phát ra từ phía nào.
Nhưng lúc này làm gì còn đầu óc đâu mà nghĩ tới hai người đó chạy tới chỗ nào, hai chân tôi bủn rủn hết cả, cổ họng như bị gió sấy tới khô không thở nổi, vừa đứng lên đã phải ngồi thụp xuống ngay, hai mắt hoa lên như chóng chóng. Tôi ho rũ rượi như người bị viêm phổi cấp, bao nhiêu lục phủ ngũ tạng cứ như muốn chui ra ngoài hết, cả người mệt lả ra. Ngồi nghỉ được một lúc thì mới định thần được, đưa mắt nhìn quanh tứ phía, lúc này thì hoàn toàn không nhận ra mình đang ngồi đâu nữa, trong lòng chợt hoảng hốt vô cùng.
Tôi nhẩm tính có thể là bọn họ đã chạy xa lắm rồi, giờ có đuổi theo cũng chỉ thêm lạc, mà tiến sâu vào trong rừng mưa lúc này thì cực độ nguy hiểm. Tôi đứng dậy vừa đi vừa gọi lớn lên mong là họ nghe thấy thì dừng lại, cứ tiếp tục chạy như vậy sẽ hỏng mất.
Gọi một hồi thì nghe thấy lá cây xa xa có tiếng rì rào nhè nhẹ, có vẻ là bọn họ đang quay trở về. Tôi lập tức tăng tốc chạy tới nơi phát ra âm thanh phía trước.
Nhưng cứ chạy tới gần thì âm thanh đó lại biến mất, như là mèo vờn chuột vậy, hai chân cứ loạng choạng lao theo âm thanh thoắt ẩn thoắt hiện trong những lùm cây.
Trong lúc đang dồn hết thính lực để nghe xem âm thanh kia rốt cuộc phát ra từ nơi nào thì trong tai tôi vang lên một tiếng người gọi khẽ: “Tiểu Tam Gia.”
Âm thanh kia như là có ai đó bịt mũi phát ra, nghe rất mơ hồ, văng vẳng xa xôi không biết từ cõi nào vọng tới. Nghe thêm một lúc thì nhận ra là giọng nữ nhân, lòng tôi bỗng lạnh ngắt đi. Tôi hốt hoảng nhìn quanh, lấy đèn pin để bên hông soi qua soi lại tứ phía, thầm nghĩ “là Văn Cẩm ư?”
Xung quanh tôi đã sớm bị vây chặt trong sương mù, không thấy rõ cái gì hết, nhưng tiếng nói thì thào kia chắc chắn là có thật, tôi tin tưởng vào bản thân mình không nghe nhầm, lập tức đáp lại: “Là ai vậy?”
Sâu bên trong tầng sương mù dày đặc lại có người gọi vọng lên: “Tiểu Tam Gia?”
Tôi lập tức quay đèn pin tới chỗ vừa phát ra âm thanh, tiến thêm một hai bước nhưng vẫn chẳng thấy có ai quanh đó cả. Trong lòng tôi cảm thấy quái dị vô cùng, âm thanh kia nghe rất rõ ràng vậy hẳn là chỉ ở quanh chỗ tôi đang đứng đây thôi. Không có chuyện đèn pin không thể soi tới được, nhưng sao không thấy có ai cả, chẳng lẽ người đó lại đang ẩn nấp?
“Cô là ai vậy?” Tôi hỏi một tiếng.
Không có tiếng hồi đáp, cảm giác hình như có gì đó không đúng. Vừa bước vừa cầm đèn pin soi qua soi lại xem có chỗ nào mà người có thể nấp được không. Nhưng tuyệt nhiên sương mù và bóng tối che hết mắt mũi, trong vòng hai thước trở ra không còn thấy cái gì hết cả.
“Có phải người của Chú Ba tôi không?” Tôi lại hỏi tiếp.
“Tiểu Tam Gia?” Tiếng nói thỏ thẻ lại vang lên, nhưng lần này đã chuyển sang bên trái của tôi. Lòng thảng thốt, tôi vội lia đèn pin qua xem nhưng trong mắt vẫn chỉ thấy sương mù giăng kín không nhìn tới một hình dáng khả nghi nào.
Chắc chắn người này đang trốn đâu đó quanh đây, da gà tôi nổi hết lên, nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng không hẳn như thế. Nếu có gì chắc chắn ở đây thì chỉ có thể khẳng định âm thanh vừa rồi là tiếng người, hơn nữa lại gọi Tiểu Tam Gia vậy chắc chắn biết tôi. Có thể là tay chân của Chú Ba, nghe thì có vẻ là người đó đang ở một nơi rất gần, ngay quanh chỗ tôi đứng thôi. Hoặc có thể là do sương mù dày quá nên hắn không thấy được tôi đang đứng đây nên không dám tùy tiện xuất hiện?
Tôi nghĩ một chút liền nói: “Tôi chính là Tiểu Tam Gia, có phải người của Chú Ba đấy không?”
Bên kia lại im bặt, lòng tôi nghi hoặc không rõ là hắn còn kiêng kị cái gì nữa mà không chịu xuất đầu lộ diện đi. Tay vội lia đèn pin tới chỗ vừa xuất hiện âm thanh, vừa đi vừa nói: “Ra mặt đi, lão tử là người không phải là quỷ mà phải sợ.”
Đi tiếp sáu bảy thước trước mặt xuất hiện một gốc cây đại thụ, mặc nhiên xung quanh vẫn không thấy bóng ai cả. Lúc này thì tôi đã cáu lắm rồi, do dự một lúc thì lại nghe thấy đằng sau cây đại thụ có tiếng người vọng tới: “Tiểu Tam Gia.”
Ngươi có bị điếc không vậy chứ, máu dồn lên tận đầu tôi mắng một tiếng: “Lão tử ở đây!”
Vừa nói xong thì bụi cây trước mặt lay động nhè nhẹ, tôi tức mình nghĩ ta đâu có rảnh mà đi chơi trốn tìm với nhà người chứ rồi nhanh chân bước tới đằng sau cây đại thụ. Vung tay lầy đèn pin soi xem là người nào mà gan lì tới vậy thì bỗng bị giật mình đánh thót, đập vào mắt tôi là một hồ nước, một cước bước hụt cả người lảo đảo lao về phía trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |