Càng lúc mặt nước càng bị giao động mạnh, hắc khí bốc lên ngùn ngụt, tôi không còn sức mà sợ nữa hai hàm răng bất giác va vào nhau, cả người run lên cầm cập, hai chân nhũn ra không thể di chuyển một bước. Đầu óc xoay chuyển liên miên vừa phải cân nhắc xem giờ phải làm thế nào, vừa phải để ý cảnh giác tình huống phía dưới.
Hắc khí này có thể là do vô số lá cây trong rừng mưa trút xuống phân hủy tạo thành rất có thể bên trong có chưa độc tốc có hại. Loại khí này thường tồn tại dưới lớp bùn lầy của những cánh rừng rậm nhiệt đới, chỉ có khi nào khí hậu biến hóa mới phun ra.
Rất nhiều rừng nhiệt đới mà con người chưa có khả năng khai phá được là vì gặp phải loại khí độc này xuất hiện tràn lan khắp bề mặt khu rừng. Khí độc này còn đặc biết là vì có một lượng tương đối lớn khoáng vật thường tồn tại trong núi lửa còn hoạt động hoặc là hòa vào trong sương mù. Độc tính của nó thì khỏi bàn, tính tới nay trên thế giới vẫn còn rất nhiều nơi gọi là “thung lũng chết” chình là vì lý do này.
Nếu đúng như vậy thì cái thứ đang bốc lên dưới mặt hồ kia tuyệt đối không nên chạm vào. Không biết chừng nó còn nguy hiểm hơn cả thứ sương mù đêm qua gặp phải ở doanh địa trong rừng mưa.
Nghĩ thế này thì phải lập tức tụt xuống càng nhanh càng tốt để kịp quay lại chỗ di tích thần miếu, nhưng trong khoảng thời gian suy nghĩ miên man vừa rồi thì hắc khí đã bay lên tới tán cây ngay bên dưới, giờ có nhảy thẳng xuống cũng không kịp nữa rồi. Hơn nữa sương mù trong thần miếu kia nếu vẫn còn chưa tan thì có thể tôi sẽ trúng độc mù mắt, đến lúc đó mà gặp phải đàn rắn đi tuần qua thì chắc tôi cũng sẽ giống với Bàn Tử bây giờ, thế thì thà rằng tự sát còn hơn.
Tôi thầm cầu trời khấn phật cho cái thứ hắc khí này chỉ luẩn quẩn trong tàng cây phía dưới chứ không tràn lên cành cây trên này. Nhưng điều đó hoàn toàn không thể, hắc khí từ từ leo lên trên cây như sinh vật sống vậy, trong gần một phút ngắn ngủi đã tràn ngập không gian.
Trong lòng tôi thầm mắng khí độc ở đây chắc chắn sẽ không chỉ ảnh hưởng tới thị lực có thể nó ảnh hưởng tới toàn bộ cơ thể, trong lúc cấp bách tôi lập tức xé vạt áo có dính bùn ấp lên mũi. Sau đó cũng lấy một miếng vải để che lên mũi Bàn Tử.
Chợt nhớ ra là mình đang ở trên cây cao, liền tìm một cái rễ cây để buộc chặt thân mình với cành cây nhỡ may có trúng độc thần trí trở nên mơ hồ cũng không bị ngã xuống bên dưới.
Vừa hoàn tất giai đoạn cuối cùng thì hắc khí cũng chạm tới chân tôi, thực chất tốc độ bốc hơi của nó không hề chậm, chỉ một loáng đã bay lên ngang người rồi bóng đen trong nháy mắt bao trùm lấy chúng tôi trên cành cây. Tôi thầm chí còn cảm thấy nó tràn qua người mình, trong không gian chợt vang lên một tiếng rì rì rồi tiếp đến là hai mắt bị ngập trong bóng tối.
Hắc khí tản ra che kín tứ phía, nhìn hắc khí dâng lên từ từ mà tôi cảm thấy như mình đang ngồi trong một căn phòng bốc cháy bùng bùng, khói đen mù mịt che hết mặt mũi. Nhưng cùng lúc tôi lập tức ngửi thấy một mùi rất quái dị, vài giây sau thì yết hầu bỗng ngứa ngáy khó chịu.
Yếu hầu tự nhiên bị ngứa thì hoàn toàn không phải là chuyện bình thường, bản năng của tôi mách bảo phải ngừng thở, nín hơi lấy vài giây nghe ngóng tình hình.
Sau khi nín thở thì tôi không cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa, liền mới nhẹ nhàng thở ra, có lẽ hắc khí này độc tính chưa hẳn là mạnh. Vậy thì chúng tôi sẽ không thể bị hun chết ở đây, nhưng nếu hít vào quá nhiều thì chuyện gì xảy ra cũng không đoán được.
Tôi vừa cầu cho hắc khí này giống với sương mù sẽ tự mình tan biến, vừa tính nhìn quanh xem có thể trèo lên cao hơn đến chỗ không khí loãng hơn được không, nhưng vừa ngẩn đầu nhìn thì toàn bộ hắc khí đã tràn lên rất cao rồi. Mà vừa lấy đèn pin soi trong ánh sáng của đèn có thấy hắc khí có chứa những hạt vật chất nhỏ li ti li ti, hình như đây không phải là khí mà là khói, bất giác đưa tay lên sờ nhưng không được.
Đây là cái quái gì vậy? Tôi bỗng cảm giác từng thấy qua ở đâu đó loại khói đen thế này rồi, nhưng ở chỗ nào mới được chứ? Tôi nghĩ một lúc trong lòng không dưng lại có cảm giác bất an khó tả, một dự cảm rất xấu bỗng lan tràn trong đầu tôi.
Trong lúc cấp bách như thế mà đầu tôi lại nghĩ đến Muộn Du Bình, cảm giác thật sự rất hận tính cố chấp của hắn. Nếu lúc nãy nghe tôi không làm cái trò mèo ấy thì đâu đến nỗi chật vật thế này. Nếu như bản thân không thể duy trì được cho tới khi đám khói này tan đi thì tôi chết biết tìm ai mà báo oán đấy.
Có thể là trước giờ tôi vẫn rất tính nhiệm hắn, nhưng gần gây những quyết định của anh rất bất thường, trong lòng chợt muốn tát vào mặt mình một cái, sao lúc đó ngu ngốc lại chạy theo hắn làm gì.
Nhưng cho dù không có chuyện này xảy ra thì cũng không biết đêm nay chúng tôi ở trong thần miếu kia có thể tai qua nạn khỏi được không. Lúc lao đi lại không mang theo mặt nạ phòng độc thật sự là điều xuẩn ngốc nhất của tôi. Nhưng trang bị của A Ninh thì khá lớn, còn đồ của Bàn Tử và Phan Tử thì đều là đồ quân dụng cũ, vừa cứng vừa nặng, mang theo cũng cồng kềnh bất tiện.
Nghĩ thế nào cũng không đúng, ngẫm ra thì trước sau gì cũng vẫn phải trải qua một kiếp nạn, sống chết có số cả rồi.
Hai mắt tiếp tục dán vào hồ nước, chợt nghe từ bên dưới đầm lấy truyền lên một tiếng nước quấy vừa trầm vừa nặng. Không biết là do lỗ tai tôi lại có vấn đề hay là thực sự có chuyện phát sinh mà trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh một con quái vật khổng lồ từ bên dưới ngoi lên.
Trong đầm lấy chắc chắn đang có dị biến, nếu không thì chắc chắn không thể phát ra tiếng động như vậy được, tôi nghĩ có phải trứng rắn trong bụng thi thể nở ra hay là có đại mãng xà tới dùng bữa thật?
Chỉ nghe tiếng nước chảy bên dưới càng lúc càng vang, giống như ngay tại bên dưới tàng cây của tôi không bằng. Liều mình cầm đèn pin soi xem là thứ gì, thấy từ bên trong mờ mịt khói đen có ẩn chứa một hình hài như là một con nghé con, nó không ngừng di chuyển, hình thể soi với con đại mãng xà lần trước gặp trong khe núi còn to gấp đôi. Nhưng rốt cuộc thì có phải là rắn hay không thì không đoán được.
Khói đen tràn ngập ảnh hưởng tầm nhìn vô cùng, đốm đen khổng lồ kia nhìn thế nào cũng không rõ, tôi cảm giác giờ chỉ có thể phó mặc cho số phận. Tự trấn an bản thân, ngưng thần tĩnh khí nhìn theo di chuyển của đốm đen bên dưới.
Dưới lớp sương mù này là một đầm lầy, đốm đen từ trong đầm lấy ngoi lên, vậy tất nhiên không phải là động vật sống trên mặt đất, nhìn hình dạng thì không phải là con cự xà còn lại trong lần gặp trong khe núi. Tôi thầm than nếu hình thể của nó trong sương mù đã to như vậy thì có phải là một con đại kình ngư hay không?
Nhưng trong đầm lấy làm gì có con cá nào to bằng con nghé được, chẳng lẽ là cái sấu sao? Nghĩ kỹ thì không thể nào đi, nếu là cá sấu thì vừa rồi tôi hẳn đã thành mồi cho nó. Trong một đầm lấy sâu như này mà có một con cá sấu to bằng con nghé tôi chắc chắn sẽ đánh động nó, mà cá sấu thì đâu có bỏ qua con mồi nào không may rơi vào địa phận của nó.
Trong lúc đang suy tư, đống đen kia bỗng nhiên dừng lại hướng về phía tôi, hình như nó bị ánh sáng phát ra từ đèn pin của tôi thu hút. Thấy có vẻ không ổn nên tôi đem ánh sáng chuyển qua một hướng khác, soi tới chỗ Bàn Tử đang nằm.
Vừa soi qua tôi liền giật nảy mình. Đầu Bàn Tử không biết từ lúc nào đã gục xuống, trong khóe mắt có một dòng máu đen chảy ra, tôi hoảng hốt lấy tay sờ qua, đầu chợt tê rân rân. Cả người Bàn Tử giờ đã lạnh băng, chỉ còn thỉnh thoảng cảm thấy một chút khí ra vào ở cánh mũi.
Tôi thầm than một tiếng không xong rồi, có phải là độc rắn phát tác hay là khí độc ảnh hường mà trong vài phút đã ra nông nỗi này. Tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy, vội làm hô hấp nhân tạo cho hắn, tuy trong lòng cảm thấy rất ghê nhưng trước cái danh giới sống chết thì không còn quan tâm nữa.
Tư thế của Bàn Tử không hề tự nhiên, sau lưng không có cái gì để dựa vào nên tôi phải dùng tay đỡ lấy đầu của hắn. Nhưng trọng lượng của Bàn Tử rất nặng, tôi dẫm phải một vài nhành cây gãy ra răng rắc, vài lần thay đổi vị trí đều không được. Với tình hình này thì dùng một tay thì không có khả năng đỡ được nửa người trên của Bàn Tử.
Cuối cùng tôi xoay xở đặt hắn dựa vào một chạc cây bên cạnh, vừa đặt người Bàn Tử xuống thì bên tai bỗng nghe thấy một tiếng ‘rắc’. Trong một khắc tôi nghe thấy có tiếng gãy giòn tan, cành cây Bàn Tử tựa vào lập tức bị gãy rời ra. Tôi đột nhiên cảm thấy hai chân lơ lửng trong không trung, còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra thì vội ôm lấy Bàn Tử lao xuống dưới tàng cây, một lần nữa rơi vào trong đầm nước bên dưới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |