Ông già thu dao săn lại sau lưng, nhìn tôi từ đầu tới chân một lượt rồi chuyển xác con linh miêu sang vai khác, tiếp theo dùng tiếng địa phương ý bảo tôi đi theo ông ấy.
Bốn phía cỏ vẫn lay động không dừng, nhưng ông già tảng lờ, vác con linh miêu hiên ngang đi trước, ngay sau đó động tĩnh bốn phía liền lui dần, càng lúc càng xa. Được một lát thì từ sâu trong cánh rừng truyền đến một tiếng hú rền rĩ, linh miêu chỉ tạm thời đi săn theo đàn, con kia dễ là con khỏe nhất trong lũ đó. Nó trụ trì cuộc đi săn ngày hôm nay, một khi con dẫn đầu bị giết cả đàn liền tan rã. Linh miêu có bản tính thời sinh vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không dám mạo hiểm lần thứ hai nữa.
Ông già vừa gọi vừa bước về phía triền núi cổ mộ, có ánh đèn lóe ra bất định, nhưng mọi người vẫn giữ nguyên vị trí trên mỏm núi. Nhóm người A Quý kia cũng thật không tốt, chẳng ai chịu xuống dưới cứu tôi.
Chỉ thấy có người thả một cái đèn pin từ trên triền núi xuống, chúng tôi nhận lấy, cùng lúc Muộn Du Bình chạy tới chỗ tôi. Trông hắn có chút vội vã, nhìn thấy tôi không sao mới nhẹ nhàng thở ra. Tiếp theo hắn nhìn sang ông già bên cạnh.
Trên tay Muộn Du Bình cũng đầy máu, con dao săn của A Quý nằm trong tay trái, hai người liếc nhìn nhau một cái, Muộn Du Bình thấy hình xăm trên vai ông già lập tức ngẩn cả người. Nhưng ông ta coi như không để ý tới hắn, lập tức bước qua rồi đi thẳng.
Lòng tôi thầm than, ông già này cực giỏi, còn có cả hình xăm như Muộn Du Bình, chẳng lẽ người này là “Bình ba ba”?
Muộn Du Bình nghĩ đuổi theo hỏi nhưng tôi ngăn hắn lại, ông già này không phải tầm thường, hơn nữa lại bất đồng ngôn ngữ, hỏi cũng vô dụng, trước hết cứ về rồi hãy tính sau.
Đi tới chỗ tôi trượt chân dưới sườn núi, nhìn thấy cũng có một xác linh miêu ở đó. Cổ nó bị cắt đứt, hiển nhiên là kiệt tác của Muộn Du Bình, ông già có ý bảo chúng tôi mang nó theo. Muộn Du Bình đem xác mèo rừng quàng lên vai, trèo lên trên triền núi. Người bên trên lập tức chạy tới, nhìn thấy ông già đi trước mặt ai cũng thực kinh ngạc.
Ông già dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với nhóm người A Quý, tôi nghe mà không hiểu gì hết. Quay ra hỏi nhỏ Vân Thái, ông già này là ai vậy.
Vân Thái đáp: “Còn là ai nữa, chính là người các anh muốn tìm, lão Bàn Mã đó.”
“Ông ta là Bàn Mã?” Tôi giật mình, có điều trước tôi cũng có nghĩ tới, vì nghe bảo lão Bàn Mã này là thợ săn lợi hại nhất vùng, ngoại trừ ông ta ra thì không có ai ở độ tuổi bát thập cổ la hi lại có thể giết được một con linh miêu cỡ này. Phải biết rằng một con linh miêu có thể solo chết một con sói đơn độc, trong họ nhà mèo thì nó là đỉnh cao của tiến hóa. Không phải người quen thuộc tỉ mỉ từng tập tính của chúng thì không có khả năng làm được như thế.
Vừa rồi lão Bàn Mã nhất định là bị linh miêu tập kích, từ trước tới giờ chúng vẫn lượn lờ trong khu vực này, phục kích đợi thời cơ. Mẹ nó, trong giờ khắc quyết định kia tôi thấy ngay tới Muộn Du Bình cũng không thể làm tốt hơn được. Chỉ cần một khắc do dự thôi là tôi hoặc ông già, trong hai người sẽ có một người phải chết.
A Quý nhìn qua thương thế của tôi, rồi giới thiệu với hai bên vài câu. Ông già hình như không hề có hứng thú đối với chúng tôi, chỉ đơn giản chào hỏi qua loa rồi bắt đầu phủ hết bùn đất trên người.
Sau khi lau qua máu trên người, hình xăm trên người lão Bàn Mã hiện lên dưới màu máu rất rõ nét, hơn nữa tạo hình lại tương đồng với Muộn Du Bình. Trên lưng ông già có nhiều vết thương mới, sâu kinh khủng, chắc là do linh miêu đánh lén mà thành.
Vài người trong nhóm thợ săn thì thào, thuật lại tiến trình vào núi. Bản thân tôi nừa suy luận nửa đoán mò, hơn nữa có Vân Thái phiên dịch nên tôi cũng hiểu được sơ lược câu chuyện. Trước tôi cũng đoán đúng vài phần, quả thật là vì có chuyện với con trai mình nên lão mới phải vào núi. Không ngờ lại có chuyện như thế này xảy ra, cũng may ông già khi đi núi thường có một thói quen là đeo trên lưng một cái gậy, bình thường dùng để chống khi đi núi, nếu có bất trắc cũng đề phòng được có kẻ đánh lén phía sau. Đây là quy luật từ thời xa xưa khi dã thú vẫn còn hoành hành, cả đời chưa bao giờ phát huy tác dụng, không ngờ chính lúc đó nó lại cứu mạng ông già. Quần áo đã bị con linh miêu xé rách, may mà gáy không bị cắn đứt.
Linh miêu xem như tuyệt chủng bao nhiêu năm giờ lại xuất hiện ở đây, có thể là vì mấy ngày trước trong núi có mưa to nên phát sinh tai họa ép chúng phải đi ra ngoài. Nơi con người sinh sống thường có nhiều chuột, lũ mèo lớn bị chúng hấp dẫn nên mò ra sống gần đây.
Tôi nhìn ông già đang rất hưng phấn, có vẻ như vừa tìm lại được cái cảm giác sảng khoái thời kỳ đỉnh cao, nghĩ giờ cũng không phải lúc thích hợp để hỏi ông ấy vấn đề gì cả. Một lát sau A Quý thông báo quay về làng, nói mọi người trong thôn đang nóng lòng chờ, vết thương của ông già và của tôi đều bắt đầu thâm lại, phải về thôn xử lý càng sớm càng tốt.
Những người khác đem hai xác linh miêu thiêu hủy, lúc này trời cũng dần sáng lên, giờ cũng không còn sớm, tính ra đã qua một đêm rồi. Vì thế mọi người liền dập tắt lửa lập tức xuất phát.
Lông linh miêu rất có giá trị, đốt đi như vậy kể cũng đáng tiếc, có điều A Quý nói không được cho người khác biết nơi này xuất hiện linh miêu. Bằng không, chưa tới một tuần những tên săn trộm sẽ lũ lượt kéo nhau tới, bọn họ lòng tham không đáy, nếu không bắt được linh miêu thì cũng khẳng định không về tay trắng. Nới này sẽ bị càn quét chẳng còn lại gì.
Đi về một mạch không ai nói câu nào, tới khi trời sáng thì cũng về tới thôn, nhiều người liên quan đều thức trắng đêm. Họ đang chuẩn bị người để tiến vào núi, vừa tới sơn khẩu thì chạm mặt chúng tôi.
Chúng tôi vào trong trụ sở thôn ăn chút điểm tâm, có bánh nướng áp chảo kẹp trứng chim cút. Tôi đói tới mức ăn liền hai bát lớn, trong thôn cũng có rất nhiều người quan tâm, không ngừng tới hỏi đông hỏi tây.
Bả vai của tôi cảm giác như bị cắn rách ra, người ta tiêm cho tôi một mũi uốn ván, sau đắp thêm thảo dược. Lão Bàn Mã phải khâu hơn mười mũi trên lưng, ông thấy lang băm này cũng thật là, khâu lên người cứ như khâu chăn đệm, thế mà lão Bàn Mã vẫn lẳng lặng không thốt lên câu nào. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng mấy cán bộ thôn vẫn đang không ngừng lải nhải những chuyện linh tinh.
Những sự tình rườm rà khác thì không cần đề cập tới, sau khi chúng tôi trị thương tưởng là sẽ được về nhà nghỉ ngơi, chờ thêm một chút ra chào tạm biệt ông già. Không ngờ là lão Bàn Mã trước khi rời đi lại bảo chúng tôi theo ông ta về nhà.
Tôi và Muộn Du Bình liếc nhau, thầm nghĩ ông già này đúng là tính tình cổ quái, liền theo sau lão. Đi được chưa tới hai bước, Bàn Mã bỗng chỉ Muộn Du Bình nói một câu gì đó.
Chúng tôi nghe mà không hiểu, nhìn qua phía A Quý bên cạnh, hắn cũng lộ vẻ kỳ quái, liền ra trao đổi với lão Bàn Mã vài câu. Ông già bỗng dùng ngữ khí kiên quyết trả lời hắn, nói xong lập tức quay đi.
Tôi không biết đang xảy ra chuyện gì chỉ nhìn A Quý, A Quý lúng túng, tôi hỏi ông già vừa nói gì vậy? A Quý đáp:
“Ông ấy nói, nếu cậu muốn biết chuyện gì thì chỉ nên đi một mình thôi, còn vị này thì không thể đi.”
Tôi nhíu mày, thầm hỏi đây là ý gì, nhìn nhìn qua Muộn Du Bình. A Quý lại nói:
“Ông ấy còn nói…”
“Nói gì?”
“Nói nếu hai người các cậu tiếp tục đi cùng nhau thì sớm muộn cũng có ngày một người bị người kia hại chết.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |