“Mùi người chết ư?” Đó là thứ mùi vị gì? Chẳng hay là mùi thi thể phân hủy?
Tôi còn muốn tiếp tục truy hỏi, không ngờ Bàn Mã lại lắc đầu ý bảo tôi không nên về vấn đề này nữa: Mùi người chết là mùi người chết, nếu mày muốn biết những chuyện khác thì hỏi nhanh lên, chuyện này, lão chỉ có thể nói đến đây, còn tin hay không lão cũng không quan tâm.
Tất nhiên là tôi không thể cứ như vậy mà buông xuôi được, nhưng Bàn Mã có thái độ rất cứng rắn, tôi cầu xin ông già mấy câu, vẻ mặt của lão cũng không có một chút thay đổi, thậm chí lại không thèm đáp lại nửa lời.
A Quý bên cạnh cũng nháy mắt với tôi để ý bảo tôi đừng hỏi gì nữa, nài ép quá có khi ông già sẽ trở mặt. Nghe thế tôi mới ngừng lại, trong lòng không khỏi thầm mắng con mẹ nó lão già này thật không biết điều.
Bao nhiêu suy nghĩ trong lòng tôi về lão Bàn Mã gần như đã bị phá sản, mặc dù ngoài mặt lão không có bất kỳ biểu hiện nào nhưng trong từng lời lão nói, lão lại hoàn toàn không muốn hở cho tôi chút manh mối nào, rõ ràng là lão biết rất nhiều thứ. Nhưng hình như trước sau vẫn cố tình che che giấu giấu, thái độ rất mâu thuẫn, cả cái biểu cảm tỉnh rụi khi thấy Muộn Du Bình, lão già này nhất định đã từng gặp qua rồi.
Suy nghĩ trong đầu tôi liền xoay chuyển, thử hoán đổi vị trí xem, trong thời điểm nào thì người ta sẽ có biểu hiện thế này?
Một loại là khi treo giá món đồ gì đó, trước đây tôi từng giao tiếp với không ít lái buôn, đều là loại phóng một câu, bắt một câu (mặc cả) như thế. Nhưng lão quỷ này không thấy có chỗ nào giống những lái buông kia.
Còn một loại nữa là kẻ trong lòng chứa bí mật, tuyệt dối không thể nói ra, nhưng hắn thấy được một hiện tượng cùng với bí mật của hắn có liên quan, nếu người đó không nói có thể sẽ khiến cho sự tình trở lên nghiêm trọng. Trong loại mâu thuẫn này hắn chỉ có thể cung cấp lấp lửng một vài thông tin, gì cũng được miễn là có lý do để từ chối. Ví như đang làm một nhiệm vụ đặc biệt nhưng đã bị người khác nghi ngờ, lúc này bạn lại vô tình chứng kiến một đứa nhóc đang đùa giỡn với một cái quả cầu sắt, bạn biết quả cầu sắt đó là một quả bom nhưng nếu nói cho đứa trẻ đó biết, thân vận điệp viên của bạn khả năng sẽ bại lộ ngay lập tức. Sau bạn liền nhìn đứa trẻ kia nói thế này: “Cháu đừng có nghịch cái đấy nữa, sớm muộn cũng bị nó hại chết đấy.”
Tôi thấy khả năng này rất cao, tôi tới nơi này cốt là muốn biết chi tiết hơn về lần nhóm Văn Cẩm vào núi và thời điểm diễn ra, nhưng sau khi lão già nhìn thấy Muộn Du Bình, nét mặt lão khiến tôi không thể không chú ý. Nói cách khác, theo như suy luận trinh thám thì lão cho rằng Muộn Du Bình là một quả mình sẽ nổ chết tôi. Trong lòng lão còn giấu một bí mật giải thích vì sao Muộn Du Bình lại là quả bom đó, nhưng nhất quyết không chịu nói ra.
Chuyện đó có ý gì! Tôi bỗng nghĩ mình sẽ không tài nào hiểu được nội tình, con mẹ nó chứ, không sợ lão cố gắng giấu kín bí mật của mình, chỉ sợ là thực ra lão không có cái bí mật nào thôi. Tôi sẽ nhớ mặt lão quỷ này, ghi lòng tạc dạ cái ý tốt của lão, chí ít có thể nói, ấn tượng về lão đối với tôi cũng không phai. Hiện giờ chưa dùng tới cách phải nặng lời, cứ kiên trì thêm chút nữa không chừng còn có thể moi ra chút đỉnh.
Có điều là ngay từ đầu mình đã tỏ rõ thái độ rình rập nên lão chắc chắn sẽ sinh lòng cảnh giác, đó là lý do vì sao đầu tiên tôi quyết định phải thật bình tĩnh, rời sự chú ý của mình đi chỗ khác. Vì vậy liền gập đầu nói: “Thôi quên đi, chuyện này nếu ông đã không muốn nói cháu cũng không miễn cưỡng được, ông có thể nói cho cháu đội khảo cố kia đã xảy ra chuyện gì không?”
A Quý nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là hắn sợ hai người chúng tôi nổ ra tranh cãi, không để cho tôi có cơ hội hỏi lại bất cứ một câu gì, vội vàng phiên dịch ngay vấn đề này với Bàn Mã.
Ông già lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng liền lắc lắc, nói một câu gì đó. A Quý phiên dịch lại: “Lão nói, cậu hiểu sai rồi, đấy không phải đội khảo cổ, những người đó phục vụ trong quân đội.”
“Phục vụ trong quân đội?” Ban đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm, A Quý lại phiên dịch thêm một lần nữa. Tôi mới xác định không phải tai mình có vấn đề.
Suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy nhất định là lão Bàn Mã lầm rồi vì lúc đó mọi người đều mặc quân phục xanh biếc, lão khả năng tưởng những người đó là binh lính cũng nên.
(Đoạn đối thoại tiếp theo đều là do A Quý phiên dịch, nhưng để tiện hơn cho việc tự thuật thì không cần nhất nhất phải giải thích rõ ra nữa.)
“Tình thế lúc đó rất căng thẳng. Nhiều binh lính tới đây lưng đeo súng tự động, nói là muốn vào ngọn núi Dương Giác kia, cần một người dẫn đường cho bọn họ. Bố của A Quý lúc đó tới tìm lão, lão liền đưa bọn họ vào núi”. Ông già nói với tôi.
Tôi nhíu mày, chợt nhớ khi đó đang có tranh chấp biên giới với Việt Nam, vào những năm bảy mươi của thế kỷ trước nơi đây thường diễn ra những trận đánh lẻ tẻ như sao. Tôi quên là lúc đó nơi đây đang là chiến khu, tình thế có khi càng thêm phức tạp.
Đây thật sự là tình huống mà tôi không hề nghĩ đến, tôi lập tức rơi vào trầm tư vài khắc, trong đầu có rất nhiều thứ dần hiện ra.
Trong hoàn cảnh lúc đó, khẳng định là không thể có đội khảo cổ nào tới đây điều tra cả, chuyện này cũng thật kỳ quái… đội Văn Cẩm quả là rất siêu phàm. Lẽ nào dự án năm đó là do chính nhà nước phái họ đi, có súng ống nghĩa là thật sự có binh sĩ bảo vệ. Xem ra những gì lão Bàn Mã này nói cũng không phải hoàn toàn là giả.
Là loại dự án gì có thể khiến nhà nước phái một đội khảo cổ lao vào trong một chiến trường như vậy? Chẳng nhẽ núi Dương Giác này thật sự có một cổ mộ rất lớn ư?
“Những người đó lai lịch bất minh…” lời nói của chú Ba đột nhiên lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi một phen rùng mình, lạnh sống lưng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |