Đạo mộ bút ký - Quyển 6

Phần 42

Phải mất một thời gian A Quý mới phiên dịch được hết những lời này, dễ nhận thấy hắn cũng hiểu được cái bất thường trong vấn đề. Có ý gì đây? Tôi càng nghĩ càng thêm ngờ vực.

“Mùi người chết ư?” Đó là thứ mùi vị gì? Chẳng hay là mùi thi thể phân hủy?

Tôi còn muốn tiếp tục truy hỏi, không ngờ Bàn Mã lại lắc đầu ý bảo tôi không nên về vấn đề này nữa: Mùi người chết là mùi người chết, nếu mày muốn biết những chuyện khác thì hỏi nhanh lên, chuyện này, lão chỉ có thể nói đến đây, còn tin hay không lão cũng không quan tâm.

Tất nhiên là tôi không thể cứ như vậy mà buông xuôi được, nhưng Bàn Mã có thái độ rất cứng rắn, tôi cầu xin ông già mấy câu, vẻ mặt của lão cũng không có một chút thay đổi, thậm chí lại không thèm đáp lại nửa lời.

A Quý bên cạnh cũng nháy mắt với tôi để ý bảo tôi đừng hỏi gì nữa, nài ép quá có khi ông già sẽ trở mặt. Nghe thế tôi mới ngừng lại, trong lòng không khỏi thầm mắng con mẹ nó lão già này thật không biết điều.

Bao nhiêu suy nghĩ trong lòng tôi về lão Bàn Mã gần như đã bị phá sản, mặc dù ngoài mặt lão không có bất kỳ biểu hiện nào nhưng trong từng lời lão nói, lão lại hoàn toàn không muốn hở cho tôi chút manh mối nào, rõ ràng là lão biết rất nhiều thứ. Nhưng hình như trước sau vẫn cố tình che che giấu giấu, thái độ rất mâu thuẫn, cả cái biểu cảm tỉnh rụi khi thấy Muộn Du Bình, lão già này nhất định đã từng gặp qua rồi.

Suy nghĩ trong đầu tôi liền xoay chuyển, thử hoán đổi vị trí xem, trong thời điểm nào thì người ta sẽ có biểu hiện thế này?

Một loại là khi treo giá món đồ gì đó, trước đây tôi từng giao tiếp với không ít lái buôn, đều là loại phóng một câu, bắt một câu (mặc cả) như thế. Nhưng lão quỷ này không thấy có chỗ nào giống những lái buông kia.

Còn một loại nữa là kẻ trong lòng chứa bí mật, tuyệt dối không thể nói ra, nhưng hắn thấy được một hiện tượng cùng với bí mật của hắn có liên quan, nếu người đó không nói có thể sẽ khiến cho sự tình trở lên nghiêm trọng. Trong loại mâu thuẫn này hắn chỉ có thể cung cấp lấp lửng một vài thông tin, gì cũng được miễn là có lý do để từ chối. Ví như đang làm một nhiệm vụ đặc biệt nhưng đã bị người khác nghi ngờ, lúc này bạn lại vô tình chứng kiến một đứa nhóc đang đùa giỡn với một cái quả cầu sắt, bạn biết quả cầu sắt đó là một quả bom nhưng nếu nói cho đứa trẻ đó biết, thân vận điệp viên của bạn khả năng sẽ bại lộ ngay lập tức. Sau bạn liền nhìn đứa trẻ kia nói thế này: “Cháu đừng có nghịch cái đấy nữa, sớm muộn cũng bị nó hại chết đấy.”

Tôi thấy khả năng này rất cao, tôi tới nơi này cốt là muốn biết chi tiết hơn về lần nhóm Văn Cẩm vào núi và thời điểm diễn ra, nhưng sau khi lão già nhìn thấy Muộn Du Bình, nét mặt lão khiến tôi không thể không chú ý. Nói cách khác, theo như suy luận trinh thám thì lão cho rằng Muộn Du Bình là một quả mình sẽ nổ chết tôi. Trong lòng lão còn giấu một bí mật giải thích vì sao Muộn Du Bình lại là quả bom đó, nhưng nhất quyết không chịu nói ra.

Chuyện đó có ý gì! Tôi bỗng nghĩ mình sẽ không tài nào hiểu được nội tình, con mẹ nó chứ, không sợ lão cố gắng giấu kín bí mật của mình, chỉ sợ là thực ra lão không có cái bí mật nào thôi. Tôi sẽ nhớ mặt lão quỷ này, ghi lòng tạc dạ cái ý tốt của lão, chí ít có thể nói, ấn tượng về lão đối với tôi cũng không phai. Hiện giờ chưa dùng tới cách phải nặng lời, cứ kiên trì thêm chút nữa không chừng còn có thể moi ra chút đỉnh.

Có điều là ngay từ đầu mình đã tỏ rõ thái độ rình rập nên lão chắc chắn sẽ sinh lòng cảnh giác, đó là lý do vì sao đầu tiên tôi quyết định phải thật bình tĩnh, rời sự chú ý của mình đi chỗ khác. Vì vậy liền gập đầu nói: “Thôi quên đi, chuyện này nếu ông đã không muốn nói cháu cũng không miễn cưỡng được, ông có thể nói cho cháu đội khảo cố kia đã xảy ra chuyện gì không?”

A Quý nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là hắn sợ hai người chúng tôi nổ ra tranh cãi, không để cho tôi có cơ hội hỏi lại bất cứ một câu gì, vội vàng phiên dịch ngay vấn đề này với Bàn Mã.

Ông già lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng liền lắc lắc, nói một câu gì đó. A Quý phiên dịch lại: “Lão nói, cậu hiểu sai rồi, đấy không phải đội khảo cổ, những người đó phục vụ trong quân đội.”

“Phục vụ trong quân đội?” Ban đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm, A Quý lại phiên dịch thêm một lần nữa. Tôi mới xác định không phải tai mình có vấn đề.

Suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy nhất định là lão Bàn Mã lầm rồi vì lúc đó mọi người đều mặc quân phục xanh biếc, lão khả năng tưởng những người đó là binh lính cũng nên.

(Đoạn đối thoại tiếp theo đều là do A Quý phiên dịch, nhưng để tiện hơn cho việc tự thuật thì không cần nhất nhất phải giải thích rõ ra nữa.)

“Tình thế lúc đó rất căng thẳng. Nhiều binh lính tới đây lưng đeo súng tự động, nói là muốn vào ngọn núi Dương Giác kia, cần một người dẫn đường cho bọn họ. Bố của A Quý lúc đó tới tìm lão, lão liền đưa bọn họ vào núi”. Ông già nói với tôi.

Tôi nhíu mày, chợt nhớ khi đó đang có tranh chấp biên giới với Việt Nam, vào những năm bảy mươi của thế kỷ trước nơi đây thường diễn ra những trận đánh lẻ tẻ như sao. Tôi quên là lúc đó nơi đây đang là chiến khu, tình thế có khi càng thêm phức tạp.

Đây thật sự là tình huống mà tôi không hề nghĩ đến, tôi lập tức rơi vào trầm tư vài khắc, trong đầu có rất nhiều thứ dần hiện ra.

Trong hoàn cảnh lúc đó, khẳng định là không thể có đội khảo cổ nào tới đây điều tra cả, chuyện này cũng thật kỳ quái… đội Văn Cẩm quả là rất siêu phàm. Lẽ nào dự án năm đó là do chính nhà nước phái họ đi, có súng ống nghĩa là thật sự có binh sĩ bảo vệ. Xem ra những gì lão Bàn Mã này nói cũng không phải hoàn toàn là giả.

Là loại dự án gì có thể khiến nhà nước phái một đội khảo cổ lao vào trong một chiến trường như vậy? Chẳng nhẽ núi Dương Giác này thật sự có một cổ mộ rất lớn ư?

“Những người đó lai lịch bất minh…” lời nói của chú Ba đột nhiên lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi một phen rùng mình, lạnh sống lưng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:18 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 7
Phần 42 Sơn Hải Đỉnh của hắn đã hoàn toàn đốt hủy, chỉ còn lại có một Ngũ Sắc Kim cầu trôi ở trong hư không, loại thần hỏa này bộc phát uy năng, đừng nói đạo văn trong đỉnh, cho dù là đạo tắc cũng sẽ bị thiêu hủy sạch sẽ. Hắn tâm niệm hơi động, trong Minh Đường Thần Phủ lại có một ngụm Sơn Hải Đỉnh bay ra, miệng Sơn Hải Đỉnh này là pháp bảo dự phòng của hắn. Thất Bảo của hắn đều có pháp bảo dự phòng, chẳng qua là uy lực hơi không bằng. Giang Nam vốn cho là mình không dùng đến những pháp bảo dự phòng này, bất quá giờ phút...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 12
Phần 42 Mà sự thật cũng là Lăng Tiếu động thủ trước. Cốc Uy còn muốn nói cái gì thì bị Lăng Tiếu lên tiếng rồi: Cốc Uy trưởng lão, chuyện này không liên quan đến gươi, ngươi trước đi đi thôi. Tiếp theo hắn nhìn Hỏa Phong nói: Đánh người chính là ta, các ngươi muốn tìm phiền toái cũng là ta, cùng hắn không có quan hệ, huống hồ hắn còn là người trong Đan Minh, các ngươi thật muốn liên lụy hắn, đây đối với thanh danh của Dược môn các ngươi đều không tốt. Lăng đại sư! Cốc Uy có chút khẩn trương mà nói. Hắn thật không nghĩ đến Lăng Tiếu vừa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Hướng Nhật – Quyển 4
Phần 42 Thưa cô, cô tìm em ạ? Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Hướng Nhật thấy hai mẹ con họ Nhâm đang ăn sáng, tính ra đây là lần thứ hai hắn gặp cảnh này. Tiểu Hướng đấy à. Nhâm mẫu nhiệt tình gọi hắn ngồi xuống, rồi nháy mắt với con gái. Nhâm đại tiểu thư thấy tín hiệu, mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn cầm một túi plastic nửa trong suốt đi tới: Này, cho anh. Cho anh? Nhưng lúc sáng anh đã... Hướng Nhật chưa kịp nói xong, đã nhận được cái trừng mắt của Nhâm đại tiểu thư: Ăn rồi hay không cũng kệ, có mấy cái sủi cảo mẹ...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng