Bàn Tử xem thường đáp: “Chẳng phải cậu cũng vậy sao!”
“Cũng vậy cái đầu nhà anh!” Tôi cả giận nói, “tôi không biến thái như thế đâu, bản thân chưa bao giờ có hứng thú với một tiểu cô nương như vậy!”
Bàn Tử vỗ vai tôi nói: “Tôi tin Tiểu Ca là người tuyệt đối có nghĩa khí.” Nói xong cầm cốc đưa cho tôi, còn bản thân thì đứng lên đi tiểu. Tiếp đó phía sau có tiếng nước róc rách truyền tới, liên tục không ngừng, chẳng biết là hắn đã nín trong bao lâu nữa.
Tôi không khỏi mìm cười, mà cười cũng mệt, không gian lắng đọng, nhìn ánh trăng phía xa in trên mặt hồ, bỗng cảm giác thấy tới đây cũng có lẽ là do duyên số sắp đặt.
Lặng lẽ ngắm non sông tươi đẹp nơi đây, ai có thể nghĩ tới năm đó đã xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, lại nghe tiếng cười thống khoái của chúng tôi, ai biết được rằng chúng tôi đều mang trong lòng rất nhiều tâm tư. Vạn vật trên đời hết thảy đều rất đơn giản, mà con người dường như là loại sinh vật phức tạp nhất, phức tạp tới nỗi mà vừa phải chống lại vừa phải trốn tránh nhưng không được.
Tự chuốc lấy lo âu vẫn là tự chuốc lấy lo âu mà thôi. Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghĩ tới bản thân mình trước kia, rồi lại nhìn tới mình của ngày hôm nay, cảm thấy trước kia đâu đâu cũng vướng phải những ngăn trở, so sánh mà có chút nực cười.
Bàn Tử đi tiểu xong run rẩy quay lại chỗ cũ, nhìn Vân Thái vẫn còn ở bên kia, lại kỳ quái hỏi: “Em ấy vẫn còn chưa bị mắng cho mà quay về sao? Rất có nghị lực a.”
Tôi nói: “Đừng nói thế, có lẽ Tiểu Ca lại thích cô ấy thì sao, bọn họ chắc đang trao đổi tín vật đính ước cũng nên.”
Bàn Tử nói: “Không được, bọn họ nói chuyện cách chúng ta xa như vậy, nhỡ có yêu quái hay cái gì từ trong hồ xuất hiện kéo họ đi, chúng ta không thể cứu được, tôi phải đi xem bọn họ một cái đã.” Nói rồi nhẹ nhàng đi qua.
Tôi kéo hắn lại, nói không nên quấy rầy, Muộn Du Bình giờ đã rất phiền rồi, hắn chắc ngập đầu trong những vấn đề kia, giai đoạn này tôi cũng từng trải qua, để hắn một mình thì tốt hơn. Anh thử lắng tai nghe một chú, Vân Thái hình như cũng không nói gì, có khi là chỉ qua ngồi nhìn trời với Tiểu Ca thôi.
Bàn Tử ngồi xuống, lắng tai nghe thật kỹ, lại nghe thấy như là Vân Thái đang hát vậy. Tôi và Bàn Tử đều lặng đi, trong gió thì thầm có tiếng hát rất khẽ, là một ca khúc của dân tộc Dao, giọng ca nhẹ nhàng, nhưng thật sự rõ.
Không ai nói gì, lòng tôi thầm nghĩ Vân Thái cô ấy thật tốt, ngay sau đó bản thân cũng ngồi xuống, ngước mắt nhìn bầu trời dày đặc sao, lắng tai tiếp tục nghe.
Trời cao gió thổi hiu hiu, không biết đã bao lâu, đột nhiên tiếng hát bỗng ngừng lại, trong lòng tôi thoáng có chút rối loạn, hai mắt mở choàng. Bên kia Muộn Du Bình đã đứng lên, mắt hướng ra mặt hồ, mấy con chó đang chán cũng liền ngẩng đầu lên nhìn theo.
Bàn Tử vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, A Quý cũng thấy có điểm khác thường, tôi lay Bàn Tử dậy, chợt nghe trong gió có tiếng “xoạch xoạch”, hình như có nhiều bàn chân rất lớn đang đi lên trên bờ hồ.
Chó lập tức liền đứng cả lên, nhìn chằm chằm cảnh giác về phía đó, những con chó săn này đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp, không một con nào dám sủa tùy tiện. Bàn Tử và tôi liếc mắt nhìn nhau, tôi khó hiểu nhìn hắn, Bàn Tử lại chỉ chỉ cái đèn pin, ý bảo tôi đưa cho hắn. A Quý bên cạnh bảo chúng tôi cứ bình tĩnh ngồi xuống, phía trước liên tục vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi không được manh động. Hắn nói nhỏ: “Không có chuyện gì đâu, hình như là dã thú uống nước thôi.”
“Dã thú gì vậy chứ, nghe động tĩnh thì phải to lắm ấy.” Bàn Tử cũng nhẹ giọng đáp.
A Quý cầm súng săn lên, bảo chúng tôi đợi ở đây không được nhúc nhích, trong bóng tôi rón rén bước chân trần qua bên kia. Vân Thái theo sau, Bàn Tử vừa nhìn thấy có màn đi săn, lập tức không kiềm chế được, nháy mắt cho bọn tôi. Tôi cũng muốn đi xem, vì vậy họ vừa đi được mấy thước liền lén bám đuôi theo.
Đi tới bên cạnh Muộn Du Bình, chỉ thấy loáng thoáng tình hìn trên mặt hồ, chúng tôi tìm xem con dã thú trong tưởng tượng ở đâu, nhưng nhìn mãi không thấy. Chắc nó chỉ có tiếng uống nước to chứ thân hình cũng vừa phải thôi. Chúng tôi dùng đèn pin quét qua mặt hồ, men theo hướng âm thanh kia truyền tới mà tìm kiếm, vừa nhìn lại phát hiện âm thanh này phát ra từ tứ phía xung quanh. Hơn nữa lại có tiết tấu nhịp nhàng, không giống như là của dã thú phát ra.
“Đây không phải là động vật, là tiếng gì vậy?” Bàn Tử lầm bẩm.
“Tiếng thủy triều.” Muộn Du Bình nói.
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, hồ nhỏ như vậy mà cũng có triều cường sao? Chẳng lẽ hôm nay có siêu mặt trăng? Ngẩng đầu nhìn, ảnh trăng chỉ thấy lờ mờ xa xa.
A Quý để súng xuống, chúng tôi cũng đi tới bên cạnh hồ nước, quả nhiên đúng như vậy, mặt nước có sóng đánh dập dờn, như sóng biển vỗ vào bờ cát. Có điều là biên độ không lớn, phát ra tiếng như dã thú uống nước chính là do nước va vào tảng đá vọng lại.
Tôi nhìn bãi đá dưới chân mình, phát hiện thấy mực nước đã giảm xuống, trước mắt đều là đá ẩm, nói cách khác là trong lúc chúng tôi đang nói chuyện trên trời dưới bể và lúc Vân Thái hát thì nước trong hồ cũng từ từ hạ xuống. Từ chỗ nước rút tới bờ tôi ước chừng cũng phải mấy chục bước, độ sâu của hồ này chắc chắn khó thể tưởng được.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào đáy hồ này bị thủng?” Bàn Tử nâng tay lên rõi mắt ra xa.
Đối với tôi phong thủy tương đối quen thuộc, biết đây là một hiện tượng địa lí, liền qua nói vơi hắn: “Đây được hiểu là hiệu ứng Siphon.”
“Hiệu ứng Siphon là cái gì? Hút rượu nước hai hử?”.
“Hồ này thực chất thông với mạch nước ngầm, quanh đây có thể còn một cái hồ to hơn nữa lối với nơi này, bị ảnh hưởng bởi thủy triều, hồ này liền bị rút đi. Ví hồ nhỏ và hồ lớn này là một thanh nam châm, mà giả dụ hiệu ứng Siphon là do lực lấp dẫn của mặt trăng kia sinh ra, vậy thì mặt trăng kia chính là một nam châm cực đại, chắc chắn hồ lớn sẽ chịu lực hút rất lớn từ nó, hồ bé cũng xuất hiện áp lực nhưng ít hơn, nước trong hồ bé bị đẩy sang hồ lớn, mực nước sẽ từ từ bị rút xuống.” Tôi ngẩn đầu nhìn lên không trung, đột nhiên vỡ ra điều gì đó.
Khó trách chúng tôi không thể tìm được dấu vết của những xác chết kia, nếu như nơi đây tồn tại hiệu ứng Siphon thật thì mỗi tối đều có thủy triều, vậy thì thi thể năm đó có thể đã bị hút vào giữa hồ. Nó có nguyên lý giống như bồn cầu tự hoại vậy.
Không chỉ có những xác người mà tất cả những gì có trong hồ này đều sẽ bị đẩy vào giữa hồ, thảo nào mà tôi cảm thấy trên hồ ngoài đá ra chẳng thấy thêm một ít dấu vết nào nữa.
Mặt và đáy hồ có độ chênh lệch rất lớn, vô cùng dốc, chỉ cần rơi xuống không phải lúc thủy triều lên thì nhất định sẽ bị đẩy trở lại, còn nếu như không dùng đá ngăn lại thì chắc chắn sẽ rơi vào nơi sâu nhất trong hồ.
Nghĩ tới đây tôi không khỏi có chút chán nản, không biết hồ này sâu bao nhiêu, chúng tôi không mang bình dưỡng khí, nếu hồ này quá sâu thì chúng tôi chỉ có thể mất công toi trở về.
Có điều là khi suy nghĩ lại thì cũng không tới mức hết hy vọng, tay không lặn xuống nước có thể xuống tới hơn một trăm thước, tuy chúng tôi không phải thợ lặn chuyên nghiệp nhưng nếu hai ba mươi thước thì cũng không vấn đề. Còn nếu không quá sâu, biết đâu chúng tôi còn có thể lặn xuống tìm kiếm chút đỉnh, nhưng ngay cả như vậy cũng đòi hỏi kỹ năng bơi lội tương đối tốt.
Để tới được đây một lần không phải dễ, bất luận là thế nào thì chúng tôi cũng sẽ thử cho biết, chỉ là bơi trong hồ này cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nghĩ xong tôi mới nói với mọi người: “Các anh có thể nín thở được trong bao lâu?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |