Một đường xóc nảy, trong lòng lại có chút gấp gáp nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Trên xe tôi còn bắt gặp người cháu họ xa nói giọng Bắc Kinh của lão Bàn Mã, nhìn ra được là ông ta cũng có một nỗi băn khoăn gì đó, suốt chuyến đi không nói lời nào, rõ ràng là đang đăm chiêu suy nghĩ. Ông ta cũng không hề nhận ra là tôi có mặt ở trên tàu.
Về tới Phòng Thành Cảng, tôi quyết định qua khách sạn để bắt đầu hành động. Trước tiên là phải đặt mua đồ, biết là trong việc này có chút mờ ám và khó khăn nên tôi cần phải hành động thật cẩn trọng. Đầu tiên là gọi cho Phan Tử, bảo hắn giúp mình chuẩn bị một ít trang bị, hắn quen biết rộng nên hiệu suất rất cao. Sau đó sẽ nhắn Vương Minh lập tức tới hỗ trợ mình một tay, tôi đang cần một người nằm vùng.
Phan Tử nghe tin tôi muốn đặt trang thiết bị thì có chút lo lắng, tôi đành phải lừa hắn rằng mình đặt hộ người khác, hắn mới chịu đồng ý. Năm ngày sau hàng và người tới, tôi ở Phòng Thành Cảng thuê một chiếc xe, đem những thứ này chuyển tới Ba Nãi. Đường quốc lộ Bàn Sơn dốc đứng vô cùng, tôi lại chỉ có bằng lái xe hạng C, lúc này cứ nhắm mắt phóng bừa, mạo hiểm vạn phần. Mấy lần suýt chút nữa thì lao xuống vách núi, do là toàn bộ lộ trình đều bám vào vách đá, hai bên đầu xe đều bị đâm cho biến dạng, lúc Vương Minh xuống xe hai chân mềm nhũn ra.
Ba Nãi chỉ có đường rải đá, đoạn cuối cùng thực sự không thể phóng vào được, ngày lại đổ mưa lớn, buộc lòng chúng tôi phải đổi sang xe kéo. Phải thuê tới ba xe thồ mới có thể mang hàng vào tới thôn. Đến giờ thì mọi chuyện vẫn thuận lợi, nhưng từ lúc tôi rời đi tới lúc quay lại thôn Ba Nãi này cũng đã qua hai tuần.
Vốn là đã giao hẹn trước với A Quý là đón mình ở cổng thôn, trước phải đem chuyển hết đồ đạc vào trong nhà hắn. Nhưng tới cổng thôn rỡ hàng rồi mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Bản thân tôi lúc đấy cũng mệt mỏi rã rời, không khỏi tức giận, bảo Vương Minh ở lại trông đồ đạc còn mình thì tới nhà A Quý tìm xem hắn đâu. Cửa phòng khách kiêm phòng ăn mà chúng tôi trọ vẫn đóng chặt, gõ nửa ngày mà không thấy gì, đành tới tận nhà sàn của A Quý tìm.
Đây là nơi ở của nhà Vân Thái, đại sảnh không khác với phòng trọ của chúng tôi là mấy, vì không có nhà bếp ở đây nên có vẻ sạch sẽ hơn rất nhiều. Trong góc nhà có chất một vài cái khung gỗ màu, dùng để bán cho khách du lịch. Trên tường dán mấy bức tranh tết, khuê phòng của chị em Vân Thái ở trong nhà, A Quý ngủ ở phòng bên, còn có một cầu thang gỗ thông với tầng hai.
Nơi này đậm chất dân giã, cửa chính không khóa, bên trong gian phòng nào cũng chăng rèm. Tôi gọi vài tiếng, cẩn thận tiến vào thấy không có ai ở nhà. Nhìn lên lầu hô thêm hai tiếng nữa nhưng trước sau vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng thầm mắng, con mẹ nó chứ, sao A Quý lại làm ra thế này? Đã hẹn chờ tôi vậy rồi mà người lại không thấy đâu cả? Chẳng lẽ hắn đi vào núi? Vậy thì khốn rồi, ở đây tôi chỉ biết có mình hắn, chẳng biết khi nào hắn mới chịu trở về!
Lập tức máu nóng trong người tôi dồn hết lên não, sợ là hắn đang làm gì trên tầng nên không nghe thấy tôi gọi. Vì vậy nhanh chân bước lên cầu thang, tiếp tục hò hét.
Tầng một và tầng hai ngăn cách với nhau bằng một cánh cửa tre đan, đặt ở trên sàn gác, tôi đẩy nó ra rồi từ từ đi lên. Bên trên có một hành lang, bước tới phần cuối hành lang lại thông sang ban công gỗ, trông cũng cũ nát lắm. Thoạt nhìn đều như những nhà sàn gỗ từng thấy qua. Hai bên đều có phòng ở, bên cạnh là một đống đồ, cửa phòng toàn bằng những khung gỗ căng da thú khô. Tôi gõ một hồi lại không thấy có phản ứng, hình như người trong nhà đã đi hết không còn một ai.
Tôi thở hổn hền mấy hơi để mình tỉnh táo lại, thật cáu không có chỗ phát tiết. Lúc này bỗng nhiên nghĩ tới sau cửa này hình như A Quý bảo là phòng của con trai hắn.
Con trai A Quý tôi mới chỉ nghe hắn nhắc tới, chứ chưa hề được thấy mặt bao giờ. Nghĩ hắn chắc bị khuyết tật gì nên mới không gám gặp người lạ, vậy sao hôm nay cũng không có nhà? Tôi không nén được tò mò, nhòm qua khe cửa xem bên trong phòng. Phát hiện bên trong vô cùng tối tăm, chỉ có thể thấy trên tường treo rất nhiều đồ, không rõ là cái gì, hình như đều là tranh giấy. Quả thật không có người, hơn nữa cũng không thấy đồ dùng sinh hoạt, trống huểnh trống hoảng.
Tôi lấy làm lạ, con trai A Quý ngủ trong phòng này sao? Phòng này sao có thể cho người ở được chứ? Nghĩ đẩy vào xem kỹ một chút, lại thấy cửa không nhúc nhích, hình như đã cài then bên trong rồi.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ tới những thứ này, thu lại lòng hiếu kỳ của mình quay lại tầng một. Sang nhà hàng xóm tìm hỏi thử, thấy bảo A Quý đã lâu chẳng thấy mặt, như là cả hai tuần vừa rồi vào núi mà không trở ra. Có điều họ cũng không dám chắc được, vì A Quý bình thường cũng đều phải đi tiếp khách. Con gái hắn mấy ngày mưa vừa rồi lại sang thôn bên thăm ông nội.
Tôi mắng một tiếng, hai tuần trước chính là lúc tôi rời khỏi thôn, xem ra hắn sau khi đi vào núi lần hai thì không có trở ra nữa. Rất có thể A Quý kia không nhớ tôi bảo hắn ra đón tôi.
Vì thế buộc lòng phải tự mình bỏ tiền thuê mấy thôn dân giúp đỡ, trước là đem những trang bị kia chuyển tới nhà A Quý, để Vương Mình trông nom. Sau đó lại qua nhờ hàng xóm kia tìm hộ một người dẫn đường vào núi. Bản thân mang theo ít đồ vào núi trước, sau đó A Quý đi ra tìm người chuyển hết đồ vào sau.
Vừa hỏi thì biết được nguyên nhân do đâu mà A Quý không tới đón tôi, hóa ra là ngay sau khi tôi rời đi mấy ngày trời mưa tầm tã, đất đá và bùn nhão trong núi không ngừng trôi xuống. Không nói tới đi ra, ngay cả hiện tại mang theo mười mấy người kéo la vào núi cũng có thể dễ dàng gặp nạn chỉ trong một nốt nhạc. A Quý có khả năng đã bị kẹt lại trong núi.
Đây là chuyện rất bất ngờ, tôi lập tức không biết phải làm sao. Có điều hàng xóm kia nói với tôi không cần lo lắng qua, A Quý biết đối phó với tình huống này như thế nào, bọn họ chỉ cần đợi ở bên hồ, nhiều nhất là bị dính mưa, ngoài ra không có nguy hiểm lớn nào cả. Chỉ có điều tôi nếu muốn vào núi thì phải chờ thêm một tuần, nếu như mưa vẫn không dứt thì chắc còn phải đợi lâu hơn. Dưới thời tiết này thì không có bất cứ một thợ săn nào có thể giúp tôi được. Đó không phải vấn đề tiền long gì cả.
Một tuần, tôi thầm tính chuyện này thật không đúng, A Quý nếu cứ ở trong đấy không về, vậy thì hai tuần vừa rồi bọn họ cũng không hề có tiếp tế, đồ ăn chẳng phải đã hết sạch rồi sao. Cho dù là A Quý có thể đi săn, dưới tình hình mưa lũ thế này có còn con thú nào không cũng là một vấn đề.
Kỳ thật cho dù hắn chịu được thì tôi cũng không thể đợi những một tuần. Vì vậy liền ra giá cao gấp ba lần trước đề tìm một người liều mạng. Cuối cùng hàng xóm kia bị tôi hỏi nhiều quá liền nói, dưới tình hình thời tiết xấu thế này, dám đi vào núi chỉ có một người, đó chính là lão Bàn Mã, thử đi mà thỉnh cầu ông ta xem!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |