Không có bình dưỡng khí, bọn họ chỉ có thể duy trì được một phút đồng hồ ở dưới nước, một phút ấy họ có thể đi đâu được chứ? Tôi không tin là có thủy quái đã tấn công họ. Theo như thực tế mà suy đoán thì bọn họ nhiều nhất chỉ có thể bơi tiếp hai ba mươi thước, nói cách khác trừ khi là lúc ấy có tàu ngầm tiếp ứng nếu không chẳng thể làm được gì, cũng không thể đi được nơi nào cả. Bọn họ chắc chắn là ngay ở quanh đây thôi.
Nhưng bốn phía vẫn không có gì cả, đáy hồ hoàn toàn phẳng lặng.
Trong đó kỳ quái nhất là hai chi tiết, là cởi mũ lặn và tháo dây thừng. Cùng lúc mũ lặn này hết sức khó cởi, khó của nó ở sau lưng, hơn nữa lại vô cùng dài, cho dù người ta có dư dả thời gian muốn cởi được nó ra khả năng cũng phải mất tới mười tới hai mươi giây. Hơn nữa cơi dây thừng nhanh nhất cũng mất thêm năm giây nữa. Hai mươi năm giây là tính theo Muộn Du Bình, còn nếu như cỡ Bàn Tử dựa vào thể trạng và tính cách thì chắc cần nhiều thời gian hơn.
Mặt khác, mũ lặn này cũng không ảnh hưởng nhiều tới hành động của bọn họ, nếu bị tấn công còn có thể làm vật phòng thân. Vì vậy, dù là hữu tình hay vô ý thì bọn họ cũng không cần thiết phải cởi mũ lặn xuống.
Rốt cuộc là chuyện già đã xảy ra, có thể khiến cho bọn họ phải nghĩ tới giải pháp cởi mũ lặn?
Ngay cả Muộn Du Bình cũng phải cởi mũ lặn thì phải biết chuyện này không còn là phát kiến bất ngờ, tính cách của hắn rất cẩn thận, vì vậy để tới mức phải cởi mũ lặn chắc hành động này vô cùng cần thiết.
Tôi nghĩ chắc sẽ không phải quá nguy hiểm, bọn họ từ từ cởi mũ lặn, tất nhiên là sự tình lúc đó cũng không cấp bách thay đổi trong chớp mắt. Ví như bị động vật tấn công hoặc là gặp phải chuyện bất thường. Trái lại lúc đó bọn họ còn có thể thong thả suy nghĩ, rồi ra quyết định “có thể cởi mũ lặn, không có gì nguy hiểm.”, Hoặc là “có thể cởi mũ lặn, nguy hiểm trong phạm vi không chế.” Tình hình có thể phán đoán như vậy.
Nếu thế có thể xác định là chuyện này tất nhiên sẽ phải xảy ra ở quanh đây.
Từng bước từng bước phân tích khiến tôi dần bình tĩnh, nhìn quanh một chút vách đá phía dưới sườn núi sâu thăm thẳm nơi thôn trại cổ nằm. Bỗng nhiên tôi cảm giác có một luồng khí lạnh quái dị từ trong phế tích trào ra – bọn họ có ở phải đang ở bên trong cổ trại dưới đáy hồ này không? Nhưng từ nơi này tới cổ trại mà chỉ mất một phút thì không thể nào. Bọn họ có điên mới cởi mũ lặn để bơi vào đó, vậy chẳng khác nào tự sát.
Tôi thử tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc đó, nhìn xung quanh một chút xem có chỗ nào mà phải cởi dây thường mới có thể đi qua, hoặc là nhất thiết phải tháo mũ lặn xuống mới qua được không.
Bốn phía đều là bãi đá sạch trơn, tôi chậm rãi bơi đi, phát hiện tình hình vô cùng đơn giản. Nhờ vào ánh sáng mạnh từ đèn pin và kính lặn thì có thể thấy, nơi duy nhất có khả năng chính là phía dưới vách đá, chỗ sát với bên trong thôn trại cổ, nơi đó có mấy thân cây rất lớn.
Những khối gỗ này năm xưa chắc chắn toàn là đại thụ ngoài thôn, hiện giờ tất cả cành lá đều đã bị phân hủy thành bùn, chỉ còn thân cây chưa bị mục nát hoàn toàn. Vô số cành cây từ trên thân rơi xuống chồng chất ở xung quanh, toại thành một đống như lùm cây héo rũ. Đa số cành cây giăng khắp nơi, cũng bị chất vôi trong nước bao trùm giống như nham thạch.
Nếu Bàn Tử phát hiện trong đó có vật gì, hắn sẽ phải cơi dây mới bơi vào bên trong được, vì dây thừng rất dễ vướng vào trong những cành cây kia. Mà mũ lặn thì rất cồng kềnh cũng sẽ khiến cho hắn không thể ghé vào mà quan sát được.
Nghĩ một lát, tôi chợt rùng mình, trong đầu hiện ra một ý niệm vô cùng khủng khiếp: Có lẽ Bàn Tử phát hiện trong mớ cành cây kia có vật gì đó liền cởi mũ lặn và dây thừng ra để nhìn, kết quả là bị nhốt trong đó. Sau tới Muộn Du Bình vì cứu Bàn Tử mà cũng cởi mũ lặn, kết quả hắn cũng bị nhốt ở bên trong, hai người vì thế mà đều bị chết chìm, cũng không thấy thi thể nổi lên.
Nếu quả thật có chuyện đó, tôi đây sẽ phải đối mặt với một cảnh tượng vô cùng kinh khủng – trong đống cành cây mục kia tôi phải chứng kiến hai người bọn họ bị dìm trong nước hai tuần thành hai các xác trương phềnh. Thi thể của bọn họ không nổi lên mặt nước được có thể là vì vẫn đang bị mắc kẹt trong cái mớ cành cây quỷ quái này.
Tôi đầu tiên không dám bơi qua nhưng ngay sau đó lại tự ép bản thân huy động chân vịt, bởi vì hiện giờ đã không thể trốn tránh được nữa.
Vẫn duy trì khoảng cách, tôi bơi tới trên đống gỗ mục, cho đèn soi vào trong để kiểm tra một chút, thấy phía dưới trong những khoảng trống to bằng quả bóng rổ, tất cả đều là cành cây bàng bạc như dây thép gai quấn vào nhau thành một đống. Ánh sáng xuyên qua những cảnh cây đó chiếu xuống dưới từng tầng từng tầng một, nếu như có thứ gì bị mắc ở trong này, thì có là thần tiên cũng không thể trốn thoát được.
Mà giữa đống cành cây chồng chéo lên nhau này, quả thật có một lỗ hổng rất lớn, hình như là có người đã dùng lực rất lớn đề gạt chúng ra, trong đó cũng không thấy xác Bàn Tử và Muộn Du Bình.
Tôi tìm một vòng, phát hiện quả thực không có gì, nhẹ nhàng thở phào một cái, cắn răng ép mình lặn xuống tới sát bên ngoài mớ cành cây.
Tới gần tôi vừa nín thở vừa quan sát, lập tức phát hiện ra cành cây ở đay chắc chắn không thể vây chết được người, rất nhiều cành đã bị bẻ gãy, tôi nhìn những chỗ bị bẻ gãy kỳ thật bên trong đã mục rỗng mủn ra như bùn, lấy tay vừa chạm liền vỡ thành nhiều mảnh, chúng có thể giữ được nguyên vẹn hình dạng như vậy đơn giản là vì bên ngoài có một tầng vôi mỏng bảo vệ. Thứ này chịu không nổi lực, cho dì bị vây khốn thì chỉ cần dùng sức một chút là có thể khiến cho cả đống cành cây nát ra thành từng mảnh.
Trong khe hở này, quả thật có vô số đoạn mảnh vôi cùng những đoạn gãy nát của “cành cây vôi”, hỗn độn ở bốn phía, có lẽ do Bàn Tử tìm hai cốt trong này tạo thành cảnh tượng này. Lấy đèn pin ghé sát vào soi qua, nhưng không thấy có cái gì khác biệt. Rõ ràng là bọn họ không tìm được gì cả.
Tôi không khỏi cười khổ, thực sự không nghĩ nổi nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì sao họ ở đáy hố này bỗng nhiên biến mất, thật chẳng lẽ như A Quý nói, nơi này có thủy quái quấy phá?
Một lát sau, tôi thậm chí còn nghĩ cởi đồ lặn của mình ra xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, vất vả lắm mới có thể nhịn không làm ra cái chuyện hoang đường đó.
Dưới mấy thân cây mục này chắc chắn là thông trại cổ, tôi dùng mắt quan sát một lượt, chỉ thấy tất cả đều là mãi ngói, không thấy được bên trong. Đèn pin chiếu ánh sáng mạnh cũng vô dụng, một loáng ánh sáng lại xuyên qua, trái lại càng khiến cho cổ trại thêm âm u tịch mịch.
Tôi trấn an lại tinh thần, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm xung quanh, đèn pin vừa lay động bỗng giật mình. Trong nháy mắt lúc tôi quay đi nơi khác, bỗng cảm giác trong thôn trại cổ hình như có thay đổi, lại quay đầu nhìn. Ở sâu bên trong thông trại, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ánh sáng xanh quỷ dị, tựa như là một ánh đèn u ám được người thắp sáng lên.
Dưới nước sâu, sắc xanh lạn lẽo từ quầng sáng tỏa ra như ma chơi xuất hiện trong cõi u minh, mơ hồ, đầu óc tôi nhát thời trống rỗng, giữa cơ ác mộng như vậy, tim tôi đập rộn lên, ép trong lồng ngực trong giây lát không thể nào hô hấp được.
Chết tiệt, đây là chuyện quái gì, ánh sáng kia là sao? Chẳng lẽ trong cổ trại kia có người?
Lẽ nào Muộn Du Bình và bàn tử vẫn đang ngồi trong cổ trại, bọn họn không chỉ còn sống mà hơn nữa còn đang hoạt động?
Nhưng đây là hơn mấy chục thước sâu dưới đáy hồ, cổ trại bị chôn vùi trong mấy nghìn năm, bọn họ không hề có dưỡng khí, sao có thể sống ở dưới nước trong thời gian dài như vậy? Cho dù là đèn pin thì hai tuần vừa rồi cũng đã sớm hết điện. Hơn nữa loại ánh áng này có cảm giác quỷ dị khó tả, không phải là ánh đèn, cũng không phải là ảnh lửa.
Cảm giác nghẹn thở càng lúc càng mãnh liệt, hay đây là những oan hồn năm đó bị chết chìm không siêu thoát, vẫn luônluẩn quẩn trong tòa cổ trại hoang phế dưới đáy hồ này? Đây là người báo củi lửa năm đó, xuyên qua cõi âm tào địa phủ để trở về nhân gian, tại đây chỉ dẫn cho những vong hồn người chết quay trở về với quỷ vực?
Một cơn kích động không hiểu từ đâu khiến tôi mất khả năng tự chủ muốn bơi theo ngọn đèn kia. Như trong đáy hồ băng lạnh tối tăm, một kẻ lạc đường bỗng tìm thấy ánh sáng vậy. Nhưng ở gần đó, tôi bỗng nhiên có một linh cảm lóe lên, chợt ý thức được có phải Bàn Tử cũng Muộn Du Bình đã rơi vào hoàn cảnh này, rồi cũng ở vị trí này thấy thứ ánh sáng kia nên bọn họ mới bị mất tích?
Đây chẳng lẽ chính là điểm mấu chốt? Tiếp theo, chuyện gì sẽ phát sinh đây?
Tôi không thể kiềm chế nổi tinh thần của mình, quan sát bốn phía, sợ rằng đột nhiên sẽ có chuyện xảy ra.
Nhưng nhìn quanh một vòng, tứ phía vẫn vô cùng tĩnh lặng, đèn pin chiếu đi, không thấy một tia di chuyển nào.
Quay đầu trở lại, ngọn đèn xanh kia càng lúc càng tăm tối. Bỗng nhiên, có một nỗi sợ hãi không hiểu vì sao lại bắt đầu dâng lên trong lòng tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |