Đạo mộ bút ký - Quyển 6

Phần 70

Mấy phút tiếp theo, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ dám quên.

Trong thủy đạo tối tăm mù mịt, không có lấy bất kỳ một con quái vật hay một thứ kinh khủng nào. Tuy rằng là ý thức của tôi không muốn chấp nhận nhưng sâu trong thâm tâm đã hiểu rõ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi nữa thôi tôi nhất định sẽ chết, chính xác là phải chết, giờ muốn trốn cũng không thoát được rồi.

Cảm giác đáng sợ đó không thể dùng ngôn từ nào mà hình dung hết được.

Tôi bỗng thấy hối hận với tất cả những quyết định lúc trước, đồng thời lại muốn tự nhủ không được buông xuôi, phải hành động tới những giây cuối cùng, nhưng từ đáy lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong đầu không thể khống chế được những ý niệm cứ liên tục nảy sinh. Tiếp theo tới giai đoạn thất thần, trong tích tắc tôi nghĩ tới khi nổi lên mặt nước, tình hình mình sẽ như thế nào? Nếu như tôi chết, người nhà tôi sẽ phản ứng ra sao? Hối hận và sợ hãi khiến cho đầu óc tôi rối lên thành một mớ bòng bong.

Bình oxy đã sớm về không, không còn cách nào để xác định bao giờ tôi sẽ ngạt thở, chỉ có thể tận lực tới những giây cuối cùng, chờ cái thời khắc đó tới.

Rốt cuộc thì tôi gần như đã cảm thấy mình không thể hít thở được nữa. Dưỡng khí hít vào càng lúc càng ít, không gian thời gian như bị kéo dài ra. Sợ hãi khiến tôi bất giác bật khóc, cơ bản không thể trấn an được tinh thần, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Tôi phải chết.

Rất nhanh sau đó, khí oxy hoàn toàn cạn kiệt, tôi còn không ngừng hút trong ống thở, nhưng đã không còn lại gì. Nín ngụm khí cuối cùng, cố gắng nhịn tới cực hạn, trong đau khổ cùng cực, theo bản năng tôi mở miệng nuối không khí, một luồng nước xộc mạnh vào khí quản, cả người nhất thời co giật.

Đây là đang ở dưới nước, tôi không thể hít tới ngụm thứ hai vì phổi đã sặc đầy nước, sau khi sặc qua vài lần, cái cảm giác đau xót tê dại liền dân đầy trong phế quản, chỉ cảm thấy ngực như muốn nổ tung.

Tôi không thể miêu tả cảm giác sau đó, cũng cơ bản là không biết mình giằng co trong bao lâu. Chầm chậm những xúc cảm đó từ từ xa dần, bốn phía tĩnh lặng, trước mắt ánh sáng từ từ thu hẹp, bên tai nghe thấy một chút thanh âm kỳ quái, hình như có ai đó đang nói chuyện, vừa giống như tiếng nước chảy.

Trong vài tích tắc sau, hết thảy đều tối mịt.

Một khắc đó, tôi đã nghĩ là mình chết rồi, không thể có bất kỳ một khả năng thay đôi nữa. Không phải là chết trong tay bánh tông, ngược lại là bị chết chìm. Ông nội nói thực là đúng, chết trong tay bánh tông cũng là chết, mà chết đuối cũng là chết, vì sao phải sợ bánh tông mà không sợ nước chứ? Người thực là một sinh vật nực cười.

Cũng may cảm giác tĩnh lặng cuối cùng cũng không đến nỗi tệ, nếu lúc chết ai cũng được bình thản như vậy thì đối với cái chết cũng không quá đáng sợ. Ngược lại khoảng thời gian trước khi vong mạng dường như khó có thể chịu đựng được.

Lần thứ hai tỉnh lại, tôi còn cảm thấy có một chút kinh ngạc, nhưng mất một thời gian rất dài, năng lực suy nghĩ không thể nào hoạt động được, do đó cảm giác kinh ngạc kia không cách nào hiểu nổi. Cơ bản là không biết diễn đạt làm sao.

Từ từ từng bước, ý thức mới khôi phục được như cũ.

Cảm giác đầu tiên của tôi là đau, đau kinh khủng khiếp từ trên tay, sau đó chầm chậm lan ra, cuối cùng là tới phổi. Hình như trong phổi có giăng một cái lưới sắt, mỗi lần hô hấp là toàn thân lại muốn chết.

Tôi dồn hết sức lực để chống lại cơn đau đang giày vò cơ thể, cũng không biết qua bao lâu, mới phát hiện mình đã thích ứng được. Tiếp theo, mọi cảm giác trên người đang dần hồi phục.

Hết thảy những gì vừa trải qua giờ mới hình thành lại trong đầu, từ lúc ở Phòng Thành Cảng tới đây, hạ thủy, thấy lục quang kỳ quái ở cổ trại dưới đáy hồ, phát hiện ra tòa nhà Hán cổ rồi tới tượng sắt, chui vào trong giếng, sau cùng là ngạt thở… Vân vân và mây mây, từng việc từng việc một lần lượt nhớ ra. Lập tức trong lòng bỗng thấy lạ, mình lúc đấy hẳn là phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, tại sao có thể tỉnh lại được?

Trong một tích tắc, cảm giác đây giống như một giấc mơ, nói không chừng là tôi vẫn đang ngủ, chết chìm chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cả người đau nhức làm cho tôi hiểu là không phải vậy. Bản thân biết chắc mình đã được cứu.

Thử động tay một cái, cảm giác vô cùng chật vật, nhưng có thể thấy được khu vực xung quanh tương đối ẩm, như là đang nằm trên một tảng đá ướt át, tai và mắt bắt đầu lấy lại được phản ứng, nghe được có tiếng nói, đông thời nó cũng dần trở lên rõ ràng, là tiếng người hát khẽ, hơn nữa…

Đây là tiếng của Bàn Tử!

Giọng hát hết sức khó nghe, nhưng tôi lập tức bị nó làm cho xúc động, liền dùng toàn bộ khí lực trong người ngẩng đầu nhìn, kết quả là phải thốt lên trong đau đớn.

Tiếng hát kia trong giây lát liền ngừng bặt, Bàn Tử nói: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Tiếp theo trước mắt sáng lên, hiện ra đầu tiên là khuôn mặt to bè đầy nghi hoặc của Bàn Tử trước mắt mình. Đồng thời tôi cũng nhìn thấy Muộn Du Bình đang đứng sau lưng Bàn Tử, giơ cây đuốc lên soi.

Tôi nhìn đầu hai người ấy, thoạt tiên còn không thể tin được. Bàn Tử bắt đầu nói chuyện, đầu óc tôi vẫn chưa thông suốt được những gì hắn nói, đây không phải là ảo giác, tôi thực sự được gặp lại bọn họ! Trong giây lát mà bao nhiêu cảm xúc bỗng trở lên hỗn độn, trước còn giữ trong lòng một nỗi sợ hãi, hy vọng, lo lắng mãnh liệt, tất cả những tâm trạng đó tôi cuối cùng cũng có thể buông tha được rồi. Không biết nên biểu đạt thế nào cho phải, nước mắt chỉ trực rơi xuống, nhưng không hiểu sao bất giác bản thân lại cười rộ lên.

Một người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vừa chịu nỗi cô đơn và hoang mang dữ dội, rồi qua cơn tuyệt vọng khi cận kề cửa tử, sau đó lại phát hiện mình vẫn bình yên vô sự, loại cảm xúc hạnh phúc này dễ khiến cho người ta phát điên được. Nhưng tôi vẫn đang ngổn ngang trăm mối trong lòng, cũng không phải vì điều này, tôi thầm nhủ: Bất luận là bây giờ có gặp phải chuyện gì, rốt cục thì cũng gặp được bọn họ, chung quy thì mình cũng không phải một thân một mình nữa! Thật tốt quá rồi!

Vừa cười vừa run rẩy chắc nhìn kỳ quái lắm, Bàn Tử rõ ràng là nghĩ tôi đang phát điên, lập tức đỡ tôi dậy, không nói lời nào mà tự nhiên tát cho tôi hai cái, sau lấy tay cố gắng vỗ lưng cho tôi, nói: “Hít thở! Hít thở!”

Hắn hạ thủ không lưu tình, tôi chỉ cảm thấy ong một tiếng, bao nhiêu cảm xúc háo hức bị đánh bay hết, lại bị Bàn Tử vỗ vài cái, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn, bắt đầu vừa ói vừa ho khan, cũng không biết nhổ ra cái gì nữa.

Sau khi ói xong, tôi khó khăn ngoảnh lại nhìn về phía bọn họ, thị lực càng lúc càng rõ ràng, các âm thanh cũng trở lên có trình tự hơn.

“Sao rồi? Còn khó chịu không?” Tôi nghe thấy Bàn Tử hỏi.

Sợ hắn lại vỗ mình tiếp, tôi lập tức xua tay ra hiệu, nhưng vẫn chưa nói nên lời.

Bàn Tử thở phảo nhẹ nhõm nói: “Cảm tạ ông giời, cậu đã tỉnh lại. Con mẹ nó! Lão tử còn tưởng cậu lần này thành người thực vật kia đấy, nếu vậy lão tử đây thật mang trọng tội”

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi sao lại không bị chết?” Theo bản năng tôi liền hỏi.

“Cậu nên đi hỏi Diêm Vương thì tốt hơn.” Bàn Tử nói, sau đỡ tôi tựa vào vách đá, để tôi thoải mái một chút.

Tôi cũng tình táo lắm rồi, vừa nhìn về phía bọn họ, hai tuần trời không gặp, hai người họ đều đen như công nhân lò than vậy, mỗi người chỉ mặc độc một cái quần đùi, vô cùng thảm hại, mặt mũi lởm chởm râu ria, hơn nữa lại gầy không ít. Khiến tôi thở phào được là tuy nhìn bộ dáng rất chán nhưng khí sắc lại không tệ, rõ ràng là không bị thương ở đâu cả.

Quay đầu nhìn xung quanh, xa xa có một đống lửa nhỏ, không biết dùng cái gì để đốt, soi sán rag tứ phía. Nơi này giống như một cái hang nhân tạo bằng phẳng, khoảng ba mười thước vuông, đứng lên đầu có thể chạm trần, chung quanh nước dột như trời mưa vậy, trên mặt đất ẩm ướt vô cùng. Nham thạch hiện ra một màu xanh sẫm đan xen vào nhau, dùng đèn pin soi thấy rất đẹp. Bên kia còn có một cái cửa động cao nửa người tương đối dài và hẹp, như bị người ta dùng đao bổ ra, không biết thông tới nơi nào.

“Chết tiệt, đây là nơi nào? Các anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Khiến tôi lo gần chết, còn tưởng là mấy người ngỏm luôn rồi kia.” Tôi mắng.

Bàn Tử méo miệng nói: “Chuyện dài lắm, ban đầu còn lo là cậu không tìm được chúng tôi. Như thế nào vậy? Cậu có phải đã gặp người đưa tin của tôi mới tìm được tới đây phải không?”

Nói tới cái gọi là “người đưa tin” tôi lại bốc hỏa lên đầu, hận một lỗi không thể bóp chết Bàn Tử được, nhưng không có khí lực đành nhịn lại, chỉ mắng: “Con mẹ nó, người đưa tin của nhà anh thật không có đạo đức nghề nghiệp, thiếu chút nữa đã đem tôi hại chết.”

“Thế quái nào! Tôi biết là nó được việc mà.” Bàn Tử hỏi, “cậu mau nói đi, cậu làm sao mà tới được đây?”

Tôi nghe xong càng tức, thầm nói anh hỏi tôi, tôi biết quái đâu được?, “Tôi không biết, không phải là mấy người cứu tôi sao?”

Bàn Tử đang hứng khởi, nghe tôi nói câu đó đột nhiên mặt nghệt ra, “chúng tôi cứu cậu?”

“Đúng vậy mà!” Tôi liền kể qua cho họ nghe quá trình mình tìm được co kỳ nhông kia, sau đó xuống dưới giếng, toàn bộ mọi chuyện từ lúc đó tới giờ.

Bàn Tử nghe tới đó liền ra vẻ kỳ quái, ngoảnh đầu lại nhìn Muộn Du Bình, Muộn Du Bình ngồi trên tảng đá phía sau hắn, sắc mặt âm trầm khó hiểu.

Tôi kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à? Chẳng lẽ không phải hai người cứu tôi?”

Bàn Tử chậm rãi lắc đầu đáp: “Cậu làm thế nào tới được nơi này, chẳng lẽ hoàn toàn không biết được à?”

Tôi không hiểu gì lại nói: “Biết cái gì?”. Nhìn biểu cảm trên nét mặt của bọn họ, cảm giác có gì đó không ổn, lập tức hỏi, “rốt cuộc làm sao vậy? Trên người tôi đã xảy ra chuyện gì à?”

Bàn Tử chán nản ngồi dưới đất, mắng một tiếng con mợ nó, như kiểu bị đánh ngã vậy, thở dài nói: “Cậu đã không biết thì cũng tôi lại càng mù tịt luôn.”

Tôi không khỏi nổi nóng, mắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con mẹ nó, anh đang đùa cái quỷ gì vậy? Mau nói cho tôi biết.”

Bàn Tử ra hiệu, bảo tôi đi mà hỏi Muộn Du Bình. Tôi đưa mắt nhìn về phía hắn, liền thấy anh nói: “Đại khái là năm giờ trước, cậu đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hôn mê sâu, không còn cảm giác. Bọn tôi tiến hành sơ cứu đơn giản cho cậu rồi giờ thì cậu đã tỉnh lại.”

Tôi chờ Muộn Du Bình nói tiếp, nhưng hắn lại im lặng.

“Không có?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Không.” Hắn chán nản nói.

“Anh không nhắc tới làm thế nào hai người cứu được tôi.” Tôi nói.

Bàn Tử nhìn tôi, “cậu nghe không đúng trọng tâm gì cả, chúng tôi cơ bản là không cứu được cậu. Năm giờ trước, cậu đột nhiên xuất hiện ở nơi này.” Hắn nói từng chữ một, “đột nhiên xuất hiện, nói cách khác là vốn dĩ chỗ này không có cái gì, bất thình lình cậu tự nhiên tới nằm ở đây.”

Tôi nhíu mày, mất một lúc tôi mới hiểu được ý của hắn, vội hỏi: “Anh nói là tôi tự mình xuất hiện ở đây?”

Bàn Tử gật đầu, “tôi và Tiểu Ca đang lui cui trong động kia, chỉ thỉnh thoảng tôi ra đây lấy nước. Lúc phát hiện tại đây bỗng có thêm một người, tôi còn bị dọa cho sợ gần chết, nhưng Bàn gia này lập tức nhận ra là cậu, tôi liền đi gọi Tiểu Ca tới, cùng nhau cứu chữa cậu sống lại. Cậu lúc đó đã ngạt thở, cho nên nếu có muốn tìm một ân nhân cứu mạng thì Bàn gia tôi cũng coi như là có một chân trong đấy. Sau đó thì sợ cậu bị gãy xương nên chúng tôi cứ để cậu nằm đây không di chuyển, đợi tới tận khi cậu tỉnh lại.”

Tôi nhìn vào mắt Bàn Tử, hiểu là hắn không nói đùa, nhất thời rơi vào trầm tư.

Thật đúng là không nghĩ tới chuyện lại phát triển theo chiều hướng đó, tôi còn tưởng sau khi bị hôn mê có kỳ tích xảy ra, được Bàn Tử và Muộn Du Bình tìm thấy, sau đó bọn họ cứu tôi sống lại, hóa ra không phải là như vậy. Nhưng tôi không thể nào trong lúc đang mê man bất tỉnh như vậy có thể bò vào đây được, cũng không thể dịch chuyển tức thời tới nơi này. Đây là chuyện quái gì?

Chẳng lẽ có người khác đã cứu tôi? Ai đó đã cứu tôi lên, rồi đưa tới nơi này?

Đó là một đáy giếng bỏ hoang, không thể có người nào vô tình đi ngang qua được, nói cách khác là có người đã đi theo tôi.

Tôi nói cho Bàn Tử suy nghĩ của mình, hỏi hắn có thấy dấu vết gì lúc đó không, Bàn Tử và Muộn Du Bình lại càng không có phản ứng nào, hình như không đồng tình.

Bàn Tử cười khổ một tiếng, vỗ vai tôi, lớn tiếng nói: “Chó má lắm! Chuyện đó không thể xảy ra đâu, nếu có người có thể đưa cậu tới nơi này, con mẹ nó, vậy thì xác định trước đó không phải là’người’ .”

“Vì sao?” Tôi hỏi.

Bàn Tử cười cay đắng nói: “Cậu có thể đứng lên không? Tôi đưa cậu đi quanh động tham quan một vòng, cậu tự mình xem sẽ biết vấn đề nằm ở đâu.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:18 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 1
Phần 70 Lý Đinh Sơn chưa từng làm quan từ cơ sở, nhưng y cũng là từ phóng viên nhỏ tiến lên cán bộ trung tầng tòa soạn cấp quốc gia, tiếp xúc đủ loại người nên mạnh hơn Lưu Hà, thậm chí Lưu Thế Hiên nhiều. Từ quần chúng, từ Bí thư tỉnh ủy, thậm chí lãnh đạo quốc gia thì y đều đã tiếp xúc. Mềm lòng chỉ là với người quen với y. Rộng lượng, không cứng rắn là do chưa chạm vào cực hạn của y. Bây giờ Hạ Tưởng chịu thiệt, uy thế của y không thể ngăn lại mà phát ra. Ngưu Hồng Muội còn không rõ tình hình trước mặt. Theo ả thấy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hướng Nhật – Quyển 4
Phần 70 Thiết Uyển lại một lần nữa làm trái lời nam nhân căn dặn, không đi về nhà, mà cùng một người khác liên thủ, chuẩn bị áp dụng kế hoạch vây bắt hung thủ bí ẩn. Mà không phải ai khác chính là mỹ nhân tóc dài nàng đưa về cảnh cục lúc sáng. Căn bản nàng cũng không muốn người đẹp kỳ lạ này dính vào chuyện nguy hiểm, nhưng sáng nay đã tận mắt chứng kiến nàng nọ một tay bóp nát tay vịn ghế trong phòng thẩm vấn, càng không dám khinh thường. Có được thân thủ như vậy, ngay cả chính mình cũng không sánh kịp thì còn lo lắng điều gì? Đồng thời...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Giang Nam – Quyển 16
Phần 70 Giang Nam nhìn lại thân ảnh mọi người, đột nhiên ánh mắt khẽ dừng lại, rơi vào trên người một Ma thần bốn đầu bốn tay: Đại Xích Thiên Thần Chủ! Ma thần bốn đầu bốn tay kia chính là Đại Xích Thiên Thần Chủ, năm đó thời điểm Giang Nam vẫn là tu sĩ, trấn áp luyện hóa Đại Xích Thiên Thần Chủ phân thân, cắn nuốt thần tính của hắn, cùng Đại Xích Thiên Thần Chủ kết thù kết oán, sau lại vào Địa Ngục đế chiến chi địa, gặp Đại Xích Thiên Thần Chủ cũng tiến vào đế chiến. Địa Ngục Thần Chủ này nhìn thấy hắn, cho hắn là hậu bối Thần tộc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng