Tôi không biết Bàn Tử rốt cuộc đang giờ trò gì, nhưng nhìn thái độ của Muộn Du Bình thì có thể thấy, hắn cũng không phủ nhận cách nói của Bàn Tử. Lòng thầm nghi hoặc, tôi quyết định đầu tiên chưa cần tính toán vội, cứ nhìn qua tình hính rồi hãy bàn tiếp.
Nghĩ là như vậy, nhưng có lòng như không đủ lực, tôi được Bàn Tử dìu đứng dậy, rung lẩy bầy, phải ôm lấy cổ hắn mới có thể không ngã khụy xuống.
Động này chỉ rộng khoảng ba mươi mét vuông, kỳ thực không có gì để tham quan, cầm đuốc đi quanh một vòng, đều là dấu tích của con người làm ra, ngoài ra không có gì khác cả. Đặc biết nhất là mặt trên có những dấu vết đen như mực, nham thạch nơi này không biết chứa khoáng vật gì bên trong.
Tiếp theo Bàn Tử dìu tôi cúi người đi qua một đường đá như được đao chém thành, tới động bên kia.
Ở đây còn có mọt cái động thiên khác, so với chỗ tôi vừa ở còn rộng gấp đôi, bên trong chất đầy đồ đạc, đều đã bị rit sét hết cả, giá gùi gỗ còn cả đá xanh chất thành một đống, và rất nhiều loại đá mà tôi không biết.
Khiến tôi phải giật mình là trong góc động này có đặt mấy cái giá cao tới trần hang, bên trên đặt rất nhiều tượng sắt. Trần động và vách tường đầy những đường vân mày xanh lục, dưới ánh sáng đèn pin càng thêm rõ nét, lấp lánh như ngọc lưu ly vậy.
Ở giữa hang động có hột cái bình úp ngược, bên trên là một tượng thần, không biết là thần gì, đằng trước có vài cái lư hương, quang cảnh rất đơn sơ.
“Con mẹ nó, rốt cuộc đây là nơi quỷ nào vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi, hình như hang động này còn đang thi công, mới tiến hành được một nửa, bao nhiêu công cụ dụng cụ, nguyên vật liệu vẫn còn chất thành đống ở đây.
“Bọn tôi đoán là nơi này có thể là một hầm mỏ.” Bàn Tử nói.
“Hầm mỏ?” Tôi nhìn quanh bốn phía, “hầm mỏ gì?” Lại nhìn qua mấy tượng sắt, nói tiếp: “Chẳng lẽ là mỏ sắt?”
Bàn Tử lắc đầu: “Con mẹ nó, so với mỏ săt còn đáng giá hơn nhiều! Cậu tới đây mà xem.” Nói rồi hắn chỉ vào một vách đá đầy vân xanh, “cậu có biết đây là loại đá gì không? Thử nghĩ mà xem, quanh đây có nhiều nhất là cái gì?”
Tôi chưa hiểu hết những gì hắn nói, sờ những đường vân trên mặt đá, cảm giác nó đặc biệt ôn nhuận nhẵn bóng, tựa như da mặt của một cô bé gái. Bàn Tử không nói bừa, quả thật là không phải đá thường. Nghĩ một lát, trong đầu hiện lên một ý niệm: “Thế quái nào! Chẳng lẽ đây là Phỉ thúy?”
Bàn Tử gật đầu: “Tôi không phải dân trong nghề, nhưng theo như tôi thấy thì đây dù không phải là Phỉ thúy thì cũng không kém gì ngọc thạch. Đây là một nguồn trữ ngọc vô cùng dồi dào.”
Tôi a lên một tiếng, giật mình nghĩ tới lúc trước ở cái trại đá dưới đáy hồ có thấy bao nhiên là hiện tượng kỳ quái.
Cái sơn động này xem ra cũng là một phần bí ẩn của cái tòa nhà cổ quái kia, trước vẫn luông hoài nghi trong núi này có thứ gì không bình thường, cảm giác khả năng lớn là cổ mộ, không ngờ là đây thực chất là một mỏ ngọc.
Thật bất ngờ, có điều là tới đây cũng đã hiểu thông suốt rồi.
Nơi này có một mỏ ngọc, cùng với cổ mộ thì không khác nhau là mấy, nhưng mỏ ngọc trị giá cao hơn, cổ mộ hoàn toàn không thể so sánh được. Bảo vật bằng ngọc gần như là vô giá, nắm trong tay một mỏ ngọc, giàu phải nhất nước chứ chẳng chơi.
Bởi vậy mà, bên trên kia phải sắp xếp đủ loại bảo vệ nghiêm mật, chú ý từng li từng tí một, nếu như là để nén đào mỏ ngọc, không phải là một tòa nhà, có xây cả một tòa thành cũng vẫn còn kém.
Một tòa nhà cổ được xây ở vị trí này, thậm chí có thể là tộc trưởng người Dao cũng có cổ phần tỏng này, đồng thời sử dụng đặc quyền của mình để thi hành chế độ bảo vệ, mỏ ngọc giá trí quá lớn, không có bất kỳ chính quyền nào lại dứt được sự cám dỗ của nó.
Về phần vì sao phải giấu nó đi? Đơn giản là nếu như bị những thế lực khác biết được, chắc dắn là sẽ phát binh chiếm đánh. Thứ này đổi thành tiền còn có thể mua được bao nhiêu khối thuốc phiện?
“Nơi này phát sinh chuyện, sợ rằng nó có liên quan tới mỏ ngọc này. Vì thứ này mà tồn tại âm mưu kinh khủng gì thì cũng không xem là bất thường được, giá trị của nó lớn như vậy mà.” Bàn Tử nói.
“Vậy chuyện gì xảy ra với những thứ này?” Tôi nhìn vào trong góc đặt giác sắt và hơn mười tượng sắt nằm ngang bên trên, hỏi, “chẳng lẽ đây cũng là công cụ sao? Bọn họ ghét quản đốc hà khắc nên đã làm ra mấy cái tượng hình dạng giống quản đốc, tiếp đó là mỗi ngày lại đem ra đập sao?”
Bàn Tử cười nửa miệng, cảm giác không có sức mà đùa nữa, nói: “Tôi cũng chẳng rõ nữa, có điều cậu xem mấy thứ này, đều là đồ đúc, bên cạnh còn có vũ khí, tôi cho rằng những tượng sắt này giống như hàng hóa lớn mà chúng ta vân chuyển vậy, chỉ dùng để di rời đồ đạc. Khoáng thạch đào ra sẽ được đưa thẳng lên trên tượng sắt mang tới nơi nào đó để nấu chảy ra. Lúc đó rối loạn, làm vậy vừa có thể đề phòng trên đường đi có chuyện bất thường khiến ngọc bị vỡ. Hơn nữa bề mặt có khắc hoa văn, chống va đập, có thể tái chết làm vỏ đạn.”
“A!” Tôi hít sâu một hơi, thầm nghĩ hóa ra là như vậy.
Rắn có đường rắn, người như bọn họ vừa nhìn đã hiểu được ngay. Tôi trước còn cảm thấy vô cùng buồn bực, không khỏi có chút thất vọng, ban đấu còn tưởng là những đằng sau những tượng sắt này còn ẩn chưa những bí mật sâu xa gì khác.
Nghĩ lại một lát thì bỗng thấy có điểm bất thường. Đội khảo cổ kia vớt những khối sắt này lên, lẽ nào chính vì ngọc thạch bên trong nó?
Không thể nào, tuy là ngọc thạch có giá trị lớn, nhưng với tiềm lực quốc gia khi đó, cũng không tới mức nghèo mà phải phái cả một đội khảo cổ đi vớt, chẳng lẽ mấy thứ này còn có công dụng khác?
Bàn Tử lại cười cười, nét mặt không thoải mái. Bám vào vách động chậm rãi đi quanh một vòng, tôi lại nói: “Có điều là xem quy mô của mỏ thchj này thì bọn họ hình như chưa đào ra được bao nhiều, khai thác sâu nhưng không cao!”
Mỏ ngọc quy mô vốn không quá lớn, đây không phải là mấu chốt của vấn đề. “Bàn Tử đỡ một một chút.”Cái mà bàn gia tôi muốn cho cậu xem không phải là mấy thứ này.”
Tôi quay đầu nhìn bốn phía, cũng không thấy có chỗ nào hấp dẫn, liền hỏi: “Anh muốn cho tôi xem cái gì?”
Bàn Tử giơ cây đuốt lên hỏi lại: “Cậu không phát hiện được gì sao? Ở đây không có cái cửa ra nào cả.”
Tôi bị chấn động đột ngột, một giây trước vẫn còn không hiều được ý của hắn, giờ mới vỡ nhẽ. Vội vã đưa mắt nhìn ra xung quanh toàn bộ hạng động, vừa liếc mồ hôi lạnh tự nhiên chảy xuống.
Quả thực hai cái hang động này đều không lớn, vừa rồi lượn một vòng xem, không thấy có bất lỳ một kẽ hở nào để đi ra.
Hang động hơn ba mươi thước bên kia chỉ có một cái hỗ hổng vô cùng đơn giản, chắc chắn là không phải cửa ra, nơi này có rộng hơn, khả nưng cũng không có bất kỳ một lối ra nào.
Tôi rối hết cả trí lên, lập tức xoay người, Bàn Tử đỡ tôi đi quanh hai bên hang động một lần nữa. Lúc này chỉ chú tâm vào việc tìm cửa ra, sau khi lượn xong, chỉ thấy cả người không lạnh mà run, gần như không thể thốt ra được lời nào.
Bàn Tử nói không sai, nơi này không có bất lỳ một cửa ra nào cả. Toàn bộ vách động đều là đá nguyên khối, ngay cả một khe hở cũng không tìm thấy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi nhìn về phía Bàn Tử, “tại sao lại như vậy?”
Bàn Tử lộ vẻ đau khổ cũng không nói lời nào.
Tôi vô thức nhìn lên trần hang, vách động không có thì chỉ cso thể là ở trên trần thôi.
Trần hang vô cùng thấp, vươn tay lên có thể chạm tới được, nhìn quanh một vòng rồi sờ thử chỉ thấy toàn là đá, không có gì xả, tổng thể chỉ là một khối nham thạch không hơn không kém.
Bàn Tử thở dài, xua tay nói: “Không cần nhìn nữa! Trên dưới, trong ngoài tất tần tật từng phân từng phân một chúng tôi đều đã tìm hết rồi, hai hang động này hoàn toàn khép kín.”
Tôi không tài nào chấp nhận nổi điều đó: “Sao có thể?”
Bàn Tử thở dài nói: “Tôi không biết, nhưng đây là sự thật. Động này hình như là…” Bàn Tử dừng một lát, gọng nói có chút lưỡng lự, “là hoàn toàn phong bế, có vẻ là nó được đào từ trong ra.”
Tôi ngây người ngẩn ngơ, lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể như vậy, nếu thế chúng ta vào bằng cách nào chứ?”
Bàn Tử để tôi tựa vào vách đá, cuối cùng nhìn tới Muộn Du Bình, lắc đầu đáp: “Không biết nữa.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |