Trần Phong dãy dụa ngồi dậy giữa đống đồ đạc ngổn ngang rơi vãi. Gắng gượng cơn đau đứng lên.
Một chiếc Merc màu đen phanh kít lại trước mặt Trần Phong. Nam bước xuống cùng hai người khác, sắc mặt xanh mét nhìn Phong đang be bét máu:
– Xin lỗi, tôi đến muộn. Cậu có sao không? Bọn chúng chạy hướng nào?
Trần Phong vừa bình tĩnh trả lời, vừa bước lên xe:
– Không sao, lúc nãy tôi đã thả định vị vào túi áo Gia Hân, anh mau lấy tín hiệu đi rồi đuổi theo.
Chiếc xe lập tức lao đi.
…
Trong một gian nhà kho tối, dưới ngọn đèn vàng treo trên đỉnh đầu, Gia Hân bị trói ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng gỗ cũ kỹ. Cô ngẩng đầu nhìn bọn người vừa bắt cóc mình với một gương mặt bình tĩnh:
– Các anh chỉ cần thả tôi, mẹ tôi sẽ trả các anh rất nhiều tiền!
– Cô bé, giữ trật tự chút, bé sẽ không muốn bị nhét tất bẩn vào miệng đâu!
Gia Hân không nói nữa. Cô không phải lần đầu bị bắt. Bọn người này, dù đứng dù ngồi, hàng lối rất rõ ràng. Cộng với thái độ khi trả lời câu hỏi thăm dò của cô. Cô hiểu, chúng bắt cô không phải vì tiền. Cô dãy dụa vô ích.
Cô không nghĩ nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi người đến cứu.
Trong lòng cô là mối bận tâm khác quan trọng hơn nhiều: Anh đã bị thương!
Sau đó là một trận ồn ào, hỗn loạn. Cô ngẩng đầu nhìn. Trước mặt cô là một thanh niên áo trắng loang lổ vết máu đỏ đang tập tễnh bước đến. Nhìn cái băng trắng quấn trên trán anh, Cô bật khóc:
– Anh…
– Không sợ, có anh đây!
…
Sau khi làm các thủ tục xét nghiệm chụp chiếu xong, Trần Phong nằm nghỉ trong một phòng bệnh cao cấp riêng biệt. Toàn thân được băng bó lại cẩn thận. Nam và vài vệ sĩ đứng canh phía ngoài.
Dương Ánh Tuyết đi vào phòng một cách vội vàng, mái tóc luôn được chải chuốt cẩn thận cũng đã hơi rối. Khuôn mặt tái nhợt, lo lắng nhìn cả hai người quan trọng nhất cuộc đời cô.
Gia Hân ôm chặt lấy hắn không chịu rời nửa bước. Trần Phong đành phải vỗ vai cô:
– Ngoan, ra mua cho anh bát cháo, anh đói rồi.
Lúc này cô mới chịu đứng lên. Nhào vào lòng Ánh Tuyết:
– Mẹ…
Ôm lấy con gái hỏi han, biết được không sao mới buông cho Gia Hân đi mua cháo dưới sự hộ tống của một vệ sĩ.
Nhìn mấy lớp băng trắng, cô đau xót:
– Chủ nhân, người không sao chứ?
– Hừ, không sao. Sao không cử người bảo vệ gì hết vậy? May mà hôm nay anh dự ngôn nhìn thấy vài hình ảnh nên mới gọi người, đến trước chuẩn bị. Nếu không thì toi rồi. Em muốn Gia Hân cũng rơi vào hoàn cảnh của em à?
Ánh Tuyết mặt trắng lại càng trắng:
– Nô vẫn nghĩ Hân Hân sẽ ở nhà. Ở nhà được bố trí bảo vệ rất tốt.
– Vậy là tại anh chủ quan là có vệ sĩ, nên mới kéo Hân ra ngoài. Đã xác minh bọn đó là người nào chưa?
– Hai vệ sĩ được bố trí đã bị mai phục được tìm thấy phía sau hiệu sách. Nô đã bố trí chặt chẽ hơn. Ngoài ra, Nam xác nhận, bọn người đó đã qua đào tạo quân đội. Dù cử chỉ ăn nói thô lỗ, trang phục ngụy trang nhưng tác phong thì không thể lẫn được.
– Lại là quân đội?
– Vâng, nhưng bọn chúng đông hơn, không kịp bắt được tên nào, đã chạy hết.
– Em trở về xác minh lại mấy cái thiết bị theo dõi Trần Quý hoạt động như thế nào đi, xem có gì bất thường không?
Ánh Tuyết rời đi. Sau khi nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng bệnh. Đôi mắt trở lại sự sắc bén:
– Cử thêm người. Nếu một trong hai người bọn họ lại xảy ra tình huống tương tự, tôi sẽ diệt sạch các anh.
Nam nhìn theo bóng dáng quyến rũ đang rời đi. Người phụ nữ đầy thủ đoạn đang nắm giữ đường sống duy nhất của một số người, hoặc bằng chứng sinh mạng của đám người các anh với đôi mắt nghi vấn: Cô ta gọi người thanh niên kia là chủ nhân?
…
Đêm muộn, Gia Hân nhất định không chịu về nhà, cô muốn chăm sóc Trần Phong. Nhìn cô gái nhỏ ngồi bên giường gọt táo, Trần Phong đề nghị:
– Lên giường ngủ với anh, em cũng mệt rồi còn gì?
– Em không mệt, em sẽ chăm sóc anh. – Gia Hân bĩu môi đưa miếng táo vào miệng Phong…
– Không mệt thì giúp anh một việc nhé.
– Việc gì? Anh muốn đi vệ sinh sao?
Nhìn cô tha thiết quan tâm, Trần Phong mỉm cười kéo tay cô:
– Em giúp anh kiểm tra xem nó có bị thương không?
Gia Hân vội vã:
– Nó bị đau à?
– Ừ, tốt nhất em dùng lưỡi cho nhẹ nhàng chút. – Phong nhướn mày.
Con thỏ trắng trong sự lo lắng cuối cùng bị lừa lên giường, liếm vật cứng đó một hồi mới tỉnh ngộ. Nhưng cô chẳng thể nào cắn đau nó. Đành tiếp tục vuốt mái tóc dài sang một bên, nghiêng đầu, tiếp tục liếm.
Trần Phong chống cái chân không đau, giữ đầu cô tận hưởng trong khoang miệng ngọt ngào ấy. Được hồi lâu, mới tắt đèn, ôm tấm thân mịn màng cởi từng lớp váy. Gia Hân chống cự:
– Nhỡ động đến vết thương thì sao?
– Vậy thì em lên trên, nhún cho anh!
Cô bị lột sạch, không còn đường thoát, chỉ có thể dang chân qua hông Trần Phong, nâng hông, giơ tay tự dẫn lối vào…
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Gia Hân. Trần Phong nhìn cô chống tay trên ngực mà nhấp nhô. Trần Phong gạt mái tóc dài mượt mà xuôi theo bờ vai quyến rũ, che mất bộ ngực trắng tinh nảy sóng. Vươn tay giữ chặt hai quả bóng mềm, Trần Phong nói:
– Nhanh nữa đi em!
Gia Hân cắn chặt răng, cố gắng tăng tốc.
Lại nghe Trần Phong muốn:
– Sàng hông đi em!
Gia Hân nhíu mày, xoay tròn cái hông của mình nhanh hơn. Nhìn Trần Phong hài lòng mỉm cười, cô cố chịu đựng đôi chân mỏi nhừ. Tiếp tục sàng qua sàng lại, trên cái thứ cắm ở nơi tận cùng trong cô.
Lần thứ ba cô đổ gục xuống vai hắn tuôn trào. Nghe tiếng nhịp đập trái tim mạnh mẽ của hắn. Cô lại có động lực cố gắng. Tiếp tục nâng hông, mang lại khoái cảm cho người đàn ông của cô.
Không biết qua bao lâu, đôi chân cô run rẩy không còn sức lực, một thứ nóng cháy mới phun lên nên tận cùng của cô. Cô hài lòng gục xuống, thiếp đi trong lòng lòng Trần Phong.
Vuốt ve sóng mông láng mịn của cô gái vẫn đang ngậm chặt lấy mình, Phong cầm điện thoại nhắn tin:
– Vào đi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đào tạo dâm nữ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 09/04/2024 05:39 (GMT+7) |