Hai Tú nằm trên giường, Kim Ngân thì nằm kế bên, cả hai vẫn còn chưa ngủ vì được mẹ dặn dò. Bất giác hai Tú nhớ lại đêm trước, bị mẹ chê, trong lòng có chút buồn tủi, bây giờ cứ thế mà nghĩ cách này cách nọ, làm sao để mẹ khen mình giỏi.
Kiều Vân xuất hiện, lần này cũng như lần trước, rèm khẽ che lại, hai đứa cởi đồ, quấn vào nhau, hai Tú dường như ngựa quen đường cũ, cứ y như trước mà làm.
Kiều Vân lên tiếng.
“Hai Tú, ngừng lại đi, để mẹ giúp con!”
Kim Ngân ngóc lên, thấy mẹ áp sát người mình, Kiều Vân cố giữ mặt lạnh, coi chuyện như không.
Mẹ hai Tú hỏi thằng bé.
“Lần trước con thất bại, đã biết lý do chưa?”
Hai Tú đáp tỉnh bơ.
“Thất bại gì hả mẹ?”
Kiều Vân nhăn mặt, môi bặm lại.
“Con không đút cái đó vào được con bé, còn hỏi nữa sao?”
Kim Ngân nghe mẹ nói mà đỏ mặt, bất giác nghĩ lại, liền nói leo.
“Hóa ra là vậy, anh Tú… anh làm ăn vậy là sống nhăn rồi!”
Kiều Vân nhìn con bé, giọng ngọt ngào làm sao.
“Con chịu khổ rồi, ráng chịu khó một chút nhé!”
Rồi ngón tay trắng muốt vươn tới, lướt nhẹ lên vùng cỏ non, lại điểm vào nụ hoa, khẽ tách nhẹ lớp vỏ bọc, khiến đóa hoa hiện ra, trinh nguyên thuần khiết.
Kiều Vân run run nói.
“Con thấy rồi chứ, đây là âm đạo của phụ nữ, là nơi dương vật tiến vào!”
Hai Tú nhìn mà ngẩn ngơ, chỉ biết ú ớ, rồi theo bản năng thằng bé cũng đâm chim vào, thế nhưng nụ hoa mới hé, còn chưa nở rộ, khiến chim cứ bị trượt ra, giọng nữ nhân khẽ than.
Kiều Vân liền nhắc hai Tú.
“Trong trường hợp thất bại vì nữ nhân quá đau đớn thì nên ngừng ngay. Lúc này nam nhân phải biết vuốt ve mơn trớn cho người bạn mình hứng tình lên, ngoài vuốt ve nên nói những lời yêu đương để tạo một không khí thuận tiện chờ khi cả hai cơ quan đầm đài lá liễu mới nên yêu lại.”
Câu trên trong cuốn Tố nữ kinh, cô nói nguyên bản trong sách, câu từ hơi giáo điều. Hai Tú liền làm theo, cố gắng hôn hít con bé, lại đưa tay tới xoa lên hai quả cam, chẳng mấy cũng khiến nụ hoa đọng sương, xuân tình chớm nở.
Kiều Vân cả mừng vội hối.
“Hai Tú, con còn chờ gì nữa?”
Thằng bé liền đẩy hông tới, chú chim xé nụ hoa rúc vào, thứ trinh nguyên cũng rách toạc, màu nước đỏ au chảy xuống, thấm từng giọt nhỏ, Kim Ngân ré lên, nước mắt lăn dài trên má. Kiều Vân trông thấy cảnh đó mà có chút thương tâm, thấy lại chính mình khi xưa.
Cô tiến tới, lau vệt nước mắt con dâu, khẽ thầm thì.
“Con giỏi lắm, con gái của mẹ! Ổn rồi ổn rồi!”
Hai Tú tiến vào, cảm giác siết chặt làm sao, khiến cho gương mặt mang đầy xúc cảm, hông lại nhịp lên xuống theo bản năng, rồi được bảy tám nhịp vỗ thì rú lên, ngã sõng soài lên người nữ nhân.
Kiều Vân mỉm cười nhìn hai đứa.
“Vậy là hai đứa đã giao hợp thành công rồi đấy!”
Hai Tú nghe mẹ khen, cũng hí hửng ngồi dậy, cảm thấy mình vẫn còn khỏe, liền liếm môi.
“Mẹ ơi… con vẫn còn khỏe lắm, mẹ dạy tiếp đi mẹ!”
Kiều Vân ngó sang Kim Ngân, thấy con bé e thẹn gật đầu.
“Được rồi, vậy thì mẹ sẽ dạy cho hai đứa cửu pháp!”
Giọng đám trẻ ngẩn ngơ.
“Cửu pháp là gì ạ?”
Kiều Vân đỏ mặt, hạ giọng nói.
“Là chín tư thế trong giao hợp nam nữ, hồi nãy hai đứa làm là tư thế thứ nhất!”
Hai Tú tò mò hỏi.
“Tư thế thứ nhứt sao?”
Kiều Vân gật đầu, nói y như sách.
“Thế thứ nhất có tên là Rồng Uốn Khúc. Người nữ nằm dưới, mặt hướng lên trời để người nam nằm úp lên mình. Hai vế đùi người nam ở trong hai vế đùi người nữ. Người nữ uống cong hạ thể để âm đạo cọ xát vào dương vật. Như thế, từ từ, thong thả mới để dương vật lọt vào trong. Người nam có thế rồi mới điều khiển dương vật liên tiếp vào ra theo luật bát thiển nhị thâm, nghĩa là đút vô tám cái cạn rồi mới thọt vào hai cái sâu. Xong mười cái như vậy kể là một chu trình, một hiệp, một lượt. Xong chu trình ấy thì tạm rút ra ngoài rồi lại vào trở lại làm tiếp hiệp hai, rồi thứ ba, thứ tư… liên tiếp như vậy.”
Hai Tú mở to mắt, nhe răng cười lớn.
“Vậy ra là hồi nãy con làm tư thế đó sao? Hehe!”
Kiều Vân nói nhỏ.
“Có điều con chỉ làm được vài nhịp, đúng ra phải nhiều nhịp, lặp lại nhiều lần…”
Kim Ngân cũng cho là phải, khiến hai Tú hơi quê độ.
Mẹ hai Tú liền chữa lời.
“Bây giờ mẹ sẽ dạy cho hai đứa tám tư thế còn lại!”
Hai Tú không biết nghĩ ngợi gì, liền rú lên.
“Mẹ… mẹ… sẽ dạy con sao? Ý mẹ là con với mẹ sẽ làm với… với nhau?”
Kiều Vân không để ý, cũng cười mỉm.
“Con nói gì vậy? Tất nhiên là không được rồi, con với cái Ngân là một cặp… còn mẹ với anh Như mới là một cặp!”
Nói xong cô nhẹ vỗ tay, Như mới lủi thủi đi vào trước sự ngỡ ngàng của hai Tú.
Như khẽ vẫy tay, làm bộ ngượng nghịu.
“Chào hai đứa! Hihihi!”
Hai Tú thốt lên.
“Mẹ! Sao anh Như lại ở đây?”
Mẹ hai Tú nhìn sang thằng bé, rồi lại ngó sang con dâu, khẽ nói.
“Không có Như thì không dạy cho hai đứa được, dù gì cũng chỉ là làm mẫu thôi, hai đứa đừng ngại nhé!”
Như tiến lại gần rồi đứng đó, hai Tú rất không vui vẻ gì, thầm nghĩ.
“Nếu như mẹ nói thì hai người sẽ đụng chạm vào nhau sao? Nếu làm mấy cái tư thế thì không phải như vậy quá sức thô tục ư? Lại còn cả chín tư thế?”
Rồi hai Tú nhăn mặt, rít môi.
“Mẹ, chuyện này ngại ngùng lắm, mẹ không thấy con với vợ đang trần truồng sao? Anh Như ảnh thấy con rồi còn thấy cả vợ con nữa? Con không chịu?”
Điểm này thì Kiều Vân chợt vỡ ra, cô không nghĩ hai Tú sẽ gắt đến vậy, liền liếc sang cô con dâu, lại nói nhỏ.
“Kim Ngân, con có ngại không? Nếu có thì mẹ sẽ thôi?”
Không ngờ con bé Kim Ngân lại nói khác.
“Dạ, con thấy không có vấn đề gì đâu, anh Như cũng như anh em với hai Tú mà, con không ngại gì cả!”
Nói xong con bé lại liếc trộm sang Như, lén nhìn vào thớ cơ rắn chắc sau lớp áo, ánh mắt đầy nhu tình. Hai Tú bị bất ngờ, cũng không biết nói gì.
Như làm bộ mắc cỡ, cũng cúi mặt lí nhí.
“Hai Tú, em đừng lo, anh không nhìn vợ chồng em đâu, anh… th… thề!”
Kiều Vân lại vỗ về hai Tú.
“Con yêu, chắc con thấy ngượng lắm đúng chứ? Để mẹ với anh Như cởi bớt, cứ coi như cả nhà đi tắm là sẽ hết ngượng thôi.”
Giọng nữ cất lên, ra lệnh cho Như.
“Như, cháu có thể cởi áo quần được chứ?”
Như làm bộ xấu hổ, lấp ba lấp bấp.
“Cởi hết luôn hả cô?”
Kiều Vân che miệng, cười mỉm.
“Chừa lại cái khố chứ! Ông tướng ạ!”
Thế là Như liền vươn vai, hai tay rắn rỏi tuột lớp áo lên, rồi chúi người về trước, áo rớt xuống, một tấm thân chắc khỏe, cơ thịt sạm nắng lộ ra, lại đến cái quần, Như ưỡn mông, tụt xuống, lồ lộ bắp đùi to dày, và ngay chỗ vùng kín là cái khố trắng, bọc chặt cây hàng và dồn thành một cục lớn, tạo thành điểm nhấn.
Hai Tú thấy cảnh như thế, cũng như nhiều lần trước, theo ý anh Như là dáng ảnh vậy rất xấu xí, nhưng tại sao hai người nữ lại đỏ mặt cả thế kia, ngay cả Kim Ngân cũng mở to mắt, không chớp tắt, còn mẹ thì ngây như phỗng.
Hai Tú khạc giọng, ho một tiếng, Kiều Vân mới thoáng hồi thần.
“Như, vậy được rồi, con mau vô ngồi ở đây đi”
Chưa cần nói, vợ hai Tú cũng tự nhích sát vào chồng, nhưng bàn tay giữ lớp chăn cứ lỏng dần, tựa như muốn khoe cơ thể một cách kín đáo.
Như cúi mặt, làm bộ ngây ngô.
“Ừm… cảm ơn…”
Kiều Vân quay mặt sang trái, hai má ửng hồng, giọng e thẹn.
“Ừm, Đến lượt mẹ rồi nhỉ!”
Rồi nữ nhân nhẹ đưa ngón tay trắng muốt tới, lúng túng tháo từng cúc áo, nét xuân thì muốn trực trào ra, đến khi cúc áo cuối cùng tháo mở, thì bộ ngực cũng bung tỏa, nén căng sau chiếc áo ngực thêu ren, một màu trắng như sữa, hồng hào như em bé, nấp sau lớp ren tinh tế là cả vườn xuân mộng. Như thực muốn biết sau hàng rào đó là màu gì, chưa dừng lại, mẹ hai Tú chúi người, nhẹ nhàng tuột quần xuống, hiển lộ hai búp măng non, mà chính giữa là lớp vải ren mỏng, che đậy lớp cỏ một cách vụng về, sắc đen ẩn hiện.
Cả người nữ nhân như tạc tượng, được nhào nặn dưới bàn tay vĩ đại mẹ thiên nhiên.
Như nuốt nước miếng, nhưng đoán chừng mọi người thấy liền giả bộ lúng túng, quay mặt vào trong, liếm vội nước dãi cứ ập ờ chảy ra. Hai Tú thì không hiểu sao lại thấy lồng ngực nóng hổi, con chim ngóc lên xuống như cơn giật động.
Kiều Vân ngại ngùng che chỗ này, lại tém chỗ kia, thực sự khiến đấng nam nhi chết sững, thân là người lớn trong phòng, cô dẫu có ngại ngùng, dẫu có xấu hổ, cũng phải tỏ vẻ chững chạc, tác phong của một người mẹ, phải dạy dỗ con cái tử tế.
Giai nhân má đỏ, môi hồng hối thúc nam nhi.
“Con còn ngây ra đó sao?”
Hai Tú lật đật chỉnh lại tư thế, Kim Ngân có chút hờn ghen, Như thì đã nuốt xong, cũng quay lại làm bộ trai tân. Thấy cả ba đứa trẻ đã ổn định, Kiều Vân liền ngồi vào giường, nhìn một lượt rồi bắt đầu giảng giải.
Tông giọng trong trẻo cất lên.
“Thế Hổ Vồ Mồi, thế thứ hai trong chín tư thế! Tư thế này đòi hỏi người nữ nằm áp mặt xuống giường, đầu phục xuống, bộ mông cong lên. Người nam quỳ đằng sau, giữa hai vế người nữ. Hai tay nam nhân ôm lấy bụng nữ nhân, đưa dương vật vào tận âm đạo, hoạt động cho lanh lẹ, lánh sang phải đâm sang trái chừng ba bốn chục lần tùy theo sức khống chế. M đạo của người nữ lúc co lúc giãn, âm thủy trào ra. Lúc bấy giờ nam nhân tạm hưu binh, nghỉ khỏe. Như thế trăm bệnh chẳng sinh lại thêm cường tráng.”
Kiều Vân rất ngại, bởi tư thế này rất đỗi dâm dục, nhưng cũng vì con trai khờ dại, cô cũng nhắm mắt mà làm theo, chỉ mong không ai hiểu lầm chân ý. Rồi nữ nhân bắt chước theo tư thế, bờ mông căng tròn ưỡn tới, đường nét sáng lên một cặp vòng cung hoàn hảo, quả là sát chiêu, khiến Như cũng khó lòng mà giữ được thần chí, chẳng mấy hàng họ sôi máu, khí huyết lưu thông, khiến Như cắn răng than khổ, thế này thì chết. Nhưng vốn kinh nghiệm, rõ tư thế này chẳng phải chơi kiểu chó đấy sao, Như theo y đó mà làm những việc cần làm, thế ra thế, chân tay đúng hướng, cả hai người tạo nên tư thế Hổ Vồ Mồi.
Hai Tú thấy cảnh đó, thấy khó chịu tợn, liền nhè Như mà nọc.
“Anh Như, tay anh đụng vào bụng mẹ em!”
Như liền giãn cơ, thả lỏng hai tay, lại nghe tiếng gắt.
“Anh Như, đụng chạm vào phía sau rồi kìa, xê ra!”
Như hẩy mông, lùi ra, rốt cuộc toàn thân không đụng gì đến mẹ hai Tú.
“Anh Như, anh không được cử động!”
Mẹ hai Tú mím môi gắt.
“Hai Tú, con còn không bắt chước, tính bắt bẻ miết sao? Nhìn vợ con kìa!”
Con bé Kim Ngân cũng quỳ gối, mông ưỡn, ngực trĩu xuống, nhắm hờ mắt. Hai Tú cũng bắt đầu làm theo, khẽ đưa chim tới, rồi hẩy hông, một âm “Pạch!” Vang lên, rồi lại “Pạch!”, Từng nhát thật chậm, va chạm vào thớ thịt mông rồi nảy ra, hai Tú run người mà thở dốc, xong lại nhìn sang Như, ra vẻ hí hửng, nghĩ bụng.
“Hờ hờ… Nhìn gì thế hả anh Như? Đồ trai tân chưa biết mùi gái?”
Như vốn không nhìn thằng bé, chỉ liếc hờ sang Kim Ngân, thấy con bé chau mày, biết là thằng cu em chưa vào sâu, thây kệ, cũng lần đầu của nó, rồi Như quá trớn, thấy tấm lưng trần nữ nhân trắng muốt, khiến tâm ma trỗi dậy, Kiều Vân đương liếc coi con trai cũng giật mình, cảm giác một thứ khủng khiếp chạm vào mông cô, sức nóng lan tỏa đến nụ hoa, động nhẹ cánh hồng, khiến cô bất giác run lên.
Mẹ hai Tú giữ bình tĩnh, nói nhỏ một câu vừa đủ cả hai nghe.
“Như… ừm… cái của con…”
Như cảm giác được, liền chữa thẹn, vội tách hông ra xa.
“A… con xin lỗi…”
Lại ngó sang thấy hai Tú đã vào nhịp, hai người cũng rời khỏi tư thế, lúc này hai Tú để ý thấy hàng họ của Như phồng lên, nhô thành hình trụ, liền nghĩ bụng trêu chọc.
“Anh Như, của anh làm sao thế kia? Trông gớm quá!”
Như lấy tay che, hai người nữ trông thấy cũng sượng sùng, riêng hai Tú không muốn dừng lại, chỉ cầu cho anh Như phen này mất hết thể diện, khoái trá táp tới.
“Anh Như, sao anh không cởi ra cho mọi người xem? Hay anh ngại cái đó của anh xấu xí?”
Kiều Vân thấy hai Tú nói năng không chút kiệm lời, lại nhìn của Như, thấy đùn một cục, mà cô từ thuở con gái đến giờ chỉ thấy chỗ đó của thằng con, cứ ngỡ nam nhân nào cũng y như vậy, mà Như cũng chỉ lớn hơn hai Tú một tuổi, có lẽ kích cỡ cũng giống hệt, còn hình dáng liệu có xấu xí như lời kể? Sẵn thấm hương xuân, Kiều Vân thốt ra phương từ mà cô không nghĩ tới.
“Như, sao con không cởi khố ra? Cô thấy nếu bí thì không ổn đâu?”
Như liếc nhìn cả đám, thấy hai Tú cười khinh, Kiều Vân lo lắng, Kim Ngân tò mò.
“Dạ, con sẽ cởi!”
Như xuống giường, đứng thẳng, tay nắm vào mép khố, dường như thời gian cô đặc lại trong khoảnh khắc này, khố quần rơi xuống, con cặc búng ra, vươn dài một cách ngạo nghễ.
“Á… Á… A. A. A… A. A. A!!!”
Những ánh mắt thất thần, nụ cười ngờ nghệch, đôi bàn tay run rẩy của ba người trên giường…
Hai Tú cười sảng.
“Hồ hồ hồ! Hai người xem thứ đó xấu xí chưa kìa?”
Kim Ngân hét lên đầu tiên, mím chặt môi.
“Anh Như!! Của anh… của anh… Ưm… ưm!!”
Kiều Vân che mặt, trán lấm tấm mồ hôi, không dám nhìn chỉ biết cúi đầu.
“Ra đây là con thuồng luồng mà bà vú nói…”
Hai Tú không ngờ cả hai người nữ phản ứng dữ dội đến vậy, thực quá sức mong đợi, liền cười lớn.
“Thấy chưa? Con đã nói gì nào? Hồ hồ hồ!”
Như lại leo lên giường, làm bộ nghiêm túc, nhưng cặc thì dựng đứng lên cong tởn thực kinh người, Hai Tú vừa mới nhạo xong lại cảm thấy có gì đó sai sai, mà thứ rõ rệt nhất là ánh mắt của hai người nữ, nét hồng trên má, điệu bộ rất đỗi thẹn thùng, dường như có điều thay đổi, cảm giác những gì vừa xảy ra tuy là kinh sợ, nhưng cái kinh sợ này lại khác hẳn, cảm xúc nữ nhân lúc đầu là kinh hãi sau lại âm thầm đổi hoan hỉ, còn hai Tú thì cảm giác hoan hỉ lại dần chuyển sang kinh hãi.
“Thế này là sao? Chẳng lẽ anh Như gạt mình? Chẳng lẽ… cái đó của anh Như… không phải xấu xí mà là…”
Hai Tú cắn răng, mồ hôi khẽ rơi, mắt đảo điên ngó nghiêng dọc, lại nhìn nét mặt của hai người nữ, càng khiến cho suy nghĩ trong lòng thằng nhóc chớm nở thành sự thực.
“Anh Như? Lẽ nào anh Như xạo ke với mình sao?”
Kiều Vân vỗ tay thành tiếng, nhìn một lượt ba đứa, dẫu thứ trước mặt quá đỗi khủng khiếp, quá đỗi to lớn, thì đối với cô, từ trước tới nay không hề thay đổi, thứ đó cũng chỉ là thứ đó, chỉ đơn giản là to hơn, lớn hơn, và theo kinh nghiệm… một đêm, cô biết rằng nếu thứ đó đâm vào người mình, nó sẽ không lọt, và bằng phép màu nào đó nếu có, sẽ khiến cô đau đớn khủng khiếp, giống như cơn đau đẻ chăng? Phải, hai Tú nói đúng, thằng bé không sai theo cách nói của nó, tuy vậy cũng không thể chế nhạo cái Như như thế, thân là phụ mẫu, mình phải làm gương cho đám trẻ, không để cho Như phải gánh chịu mặc cảm.
“Như! Con đừng buồn, của con hình dáng… ừm… khác với con cô! Nhưng cũng đừng buồn hay sợ sệt nhé!”
Lại quay sang hai Tú, mắng nhỏ.
“Con thực khiến mẹ buồn! Sao lại giễu cợt người ta thế!”
Kim Ngân đỏ ửng mặt, lén nhìn nãy giờ, chờ nổi gió cũng lên theo.
“Đúng… đúng… anh Như… đừng buồn nhé…”
Lại liếc xuống nhìn chim hai Tú, khẽ cắn môi.
“Tại sao lại to khủng khiếp vậy, của chồng mình bé xíu thế kia? Thực bất công quá mà… hừm!”
Như gãi gãi đầu làm bộ khổ sở, càng khiến hai Tú tức tợn, điểm này nữ nhân không hiểu được, đó thuộc về bản năng giống đực, hơn thua đã rõ.
Kiều Vân lại vỗ tay, giọng trong trẻo cất lên.
“Thế thứ ba này gọi là thế Vượn Leo. Người nữ nằm giữa giơ hai chân thẳng lên không. Nam nhân đối diện với nữ nhân, quỳ xuống, đỡ lấy hai cẳng nữ nhân đặt lên vai mình. M bộ nữ nhân lúc này vừa tầm tiếp nhận dương vật, âm hạch được chà sát. Người nữ cảm thấy vô cùng khoái lạc và dâm thuỷ bắt đầu chảy ra. Dương vật cứ việc tung hoành và người nữ sẽ đạt đến khoái cảm tột đỉnh. Theo tư thế này trăm bệnh sẽ được tiêu trừ. Người nam trong tư thế này ôm lấy hai chân nữ nhân, trông cũng giống như con vượn đang leo cây.”
Nói xong cô nằm xuống, hướng chân giơ lên, Như sát tới, ôm hai chân trắng ngà đặt lên vai, tư thế này quả thực chết người, cảm giác mềm nhũn lan trườn từ vai tỏa xuống dưới, khiến cặc thằng bé búng lên, không hiểu sao lại rớt xuống bụng nữ nhân, thôi xong rồi!
Kiều Vân bất ngờ, cảm giác rùng mình thoáng qua, bất giác hai vế đùi khép lại, ôm chặt khúc thịt siết mạnh, Như bất giác rú lên.
“Ơ… Ah… thưa cô! Cháu xin… xin lỗi!!”
Giọng nữ nhân quýnh cả lên.
“Không… không! Là do cô! Trời ơi!”
Như cố rút ra, nhưng không hiểu sao lại đẩy tới, Kiều Vân trong cơn mê đồ, cơ thể tự phản xạ, siết quặp con cặc ưỡn vẹo lên, kích thích thế này làm sao Như chịu được, nam nhân rít lên.
“Xin lỗi cô! Con… con…”
Như cắn răng, cả người tựa như hòn than nóng, giãy ra, lao người khỏi giường, quỳ gối mà phóng tinh.
“Ưm! Gừ! Ha… ah…”
Từng dòng khí phun ra, tựa như thác đổ, rơi lộp bộp xuống sàn, thành một vũng trắng đục nhầy nhụa.
Mọi thứ diễn ra nhanh quá, Như không ngờ mình lại mất kiểm soát sớm đến vậy, liền nảy ý mà nói.
“Thưa cô… con không kìm được, đây là lần đầu của con…”
Kiều Vân run rẩy, thoáng liếc nhìn, lại nhắm hờ mắt.
“Không sao đâu con! Ai mà chẳng vậy! Con đừng ngại!”
Kim Ngân rợn mình.
“Trời ơi, dài vượt cả rốn! Mình không nhìn lầm đó chứ?”
Hai Tú nhìn vũng tinh mà chết điếng cả người, ghim chặt anh Như vào lòng.
“Anh Như! Anh không những hơn em, mà xuất khí còn gấp chục lần em nữa! Hừ!”
Thế rồi còn chưa hết bất ngờ, Như lại hít một hơi, con cặc lại cương lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba người.
Như liếm môi.
“Xin lỗi em nhé hai Tú… mình lại tiếp tục ha!”
Có tiếng thở dài.
Kiều Vân đọc sách Tố nữ kinh, cũng nghĩ Như thân nam nhi, khỏe mạnh, tinh lực dồi dào là chuyện hiển nhiên. Cô quay sang nhìn hai Tú, định tiếp tục, nhưng thấy hai Tú ngồi đó, mặt mũi bệt ra, chim cò mềm nhũn, bé xíu.
Hai Tú lên tiếng, mười phần năm phần bất lực.
“Con mệt rồi, con đi nghỉ đây…”
Giọng người lớn bật lên.
“Thôi, hôm nay vậy là đủ, hai ba hôm chúng ta lại tiếp tục! Như con về phòng nghỉ ngơi đi! Vất vả rồi.”
Sau một hồi chỉnh trang y phục.
Như đi rồi, cô lại quay sang Kim Ngân.
“Con nghỉ đi con gái…”
Hai đứa kéo rèm, Kiều Vân cúi người, vớ lấy miếng khăn lau dọn vũng tinh, cái mùi nồng làm sao, khiến cô khịt mũi, lau thật nhanh rồi đem ra vứt ngoài sân.
Xong xuôi nữ nhân đi về gian nhà tắm để tẩy trần, không biết từ khi nào, hạ bộ đã thấm nước xuân hay còn gọi là dâm thủy, đọng ướt vế đùi, cô tự trách bản thân mình không đứng đắn, có tạp niệm nhơ bẩn.
Hai Tú mở mắt, qua cơn mê mệt, trời vẫn còn tối chưa thấy sáng đâu, thằng cu xuống giường đi tiểu, xong lại quay về phòng, đương lúc đi ngang gian của mẹ thì tự nhiên nghe tiếng động lạ, thứ thanh âm này chẳng lẽ là? Hai Tú liền áp sát tai vào vách lắng nghe.
Có giọng thanh niên cất lên, tiếng rất nhỏ.
“Cô ơi, nãy cô cũng thấy mà, con vẫn còn lên được, xin cô giúp con… cô giúp con…”
Lại có tiếng nữ nhân nói khẽ.
“A… Như… đừng mà con… cô không làm được đâu! Xấu hổ lắm!”
Hai Tú nghe mà rụng rời, tông giọng này là của anh Như đây mà, lại còn nửa đêm lén lút trong phòng của mẹ nữa, anh Như, anh tính làm trò gì?
Thằng cu lại định thần, hít một hơi lạnh, cố lắng nghe.
“Sao lại xấu hổ hả cô? Lúc nãy con trần truồng, không phải cô khoái lắm sao?”
“Chuyện đó… cô… cô… Ưm…”
Lại có tiếng động, dường như là cưỡng đoạt, hai Tú thấy lòng ngực nóng ran, cảm giác như hàng ngàn con kiến bò lên mặt, trán lấm tấm mồ hôi.
“Đi mà cô, hãy để con được giao hợp với cô nhé? Chỉ một lần thôi?”
Lại có tiếng đập bộp bộp, hình như anh Như đang đập đầu xuống đất van xin, thủ thuật khốn nạn quá, làm như vậy không phải ép người vào thế khó sao, huống hồ mẹ mình lại dễ mềm lòng, hay thương cảm, hai Tú cắn răng, dường như không nhịn được nữa.
Lại có tiếng nữ nhân thốt lên, tông yếu ớt hẳn.
“Được rồi… con đừng dập đầu nữa… đứng lên đi con…”
Tiếng nam nhân mừng húm, nghe như tiếng dê kêu.
“Cô… ơi… con… con không chịu được nữa rồi!”
Tiếng hét nữ nhân vang lên, rồi như sợ bị phát hiện liền nhỏ dần, chỉ vài câu nhỏ thốt lên.
“Con phải hứa với cô, chỉ một lần thôi nhé!”
Tiếng người mà cứ ngỡ tiếng dê kêu.
“Be he he… tất nhiên rồi… be he he!”
Rồi tự nhiên im bặt, lúc này hai Tú không đứng đó nữa, làm sao có thể đứng nhìn người mẹ thân yêu của mình bị một thằng dâm dê cưỡng hiếp, Hai Tú tức thì gầm lên, hét một tiếng thật lớn, tông đổ cánh cửa mà xông vào.
Trước mặt hai Tú là một cảnh tượng kinh hoàng, hai người một nam một nữ đang lõa thể, người nam đang ra sức dập hông liên tục, còn người nữ thì ôm miệng cố không rên la, hai chân của cô cứ như cành trúc lắc lư theo gió.
Hai Tú rú lên, mắt hằn từng vệt máu, cắn răng lao tới, vun nắm đấm nhè đầu nam nhân mà đánh, bất ngờ người nam né được, khiến hai Tú ngã nhào tới, liền sau đó bị đánh ngã ra lăn xuống giường, hai Tú thấy người ê ẩm, mở mắt cố đứng lên.
“Khốn kiếp! Chưa xong đâu!”
Trước mặt hai Tú là Kim Ngân, con bé nhìn mà hoảng.
“Anh Tú? Anh làm gì thế, sao lại hét lên rồi quơ tay quơ chân thế kia?”
Kim Ngân đỡ thằng bé ngồi dậy.
“Anh có bị đau chỗ nào không? Lăn từ giường xuống thế này!”
Hai Tú ú ớ, dường như chưa tỉnh.
“Em… sao em lại ở đây? Mẹ đâu rồi, còn… anh Như đâu?”
Giọng nữ còn chưa hết hoảng.
“Anh ngủ suốt buổi sáng tới giờ, lại mê sảng mà gào lên, em mới chạy tới! Còn mẹ thì đi ra ngoài vườn rồi, anh Như thì sáng giờ ngoài sân…”
Hai Tú lại ớ ớ.
“Dzậy ó hở? Hờ hờ… may quá… chỉ là mơ…”
Con bé nhìn hai Tú một lượt, chép môi thở dài.
Kiên đứng trước gương, nhìn lại một lượt rồi bước xuống lầu, thấy con bé thợ may đứng tán gẫu với hai vị khách nam, một người là tây, Kiên nhớ đến vụ trước nhờ đặt đồ âu phục. Con bé giao đồ xong xuôi, đặng tiễn khách, cười mỉm rất duyên.
Con bé đi lại chỗ Kiên, cười nhe răng.
“Hai ông đó hình như là nhơn tình, nắm tay thấy ghê quá ông chủ ha!”
Kiên cũng tân tiến, vốn không kỳ thị mấy người này.
“Mày đó, may đồ thì làm cho lanh lẹ, chuyện đám da trắng xía vô làm gì, đám bọn nó tân thời nghĩ khác.”
Con bé nghe vậy cũng liền thôi, xong lại nhìn về hướng bàn.
“Dạ, thưa hùi sáng bên sạp hoa có đứa đem tới, một bó hoa hồng thơm ngát!”
Kiên nhìn bó hoa, rất hài lòng.
“Kiều Vân thích hoa, hôm nay mình tặng cổ, sẵn dịp này hỏi rước về dinh luôn, haha!”
Liền đi tới ôm bó hoa, ra sân rồi mở cửa xe, dông thẳng đến nhà hai Tú.
Xe đỗ bên bãi đất, Kiên gõ cửa, có đứa nhỏ hầu ra mở.
Kiên hỏi.
“Bà chủ mày đâu rồi?”
Đứa nhỏ đáp.
“Dạ, sáng giờ con mắc làm, cũng không rành ạ.”
Kiên không hỏi nữa, đi thong thả vô nhà, đặt bó hoa lên bàn gỗ, đương khi nãy đi xe cũng hơi mắc tiểu, liền nhân tiện cũng đi luôn.
Kiên vạch quần, tiểu đái xè xè, miệng lẩm bẩm vài câu hót, thực hôm nay Kiên rất run, sau chuỗi năm tháng chịu nhịn, cũng đến lúc được thỏa chí nam nhân, đầu óc lại nghĩ đến ngày tháng sắp sửa tới bên Kiều Vân. Lại huýt sáo, liền nghe tiếng nước gian phòng kế bên, lại nghe tiếng xì xầm, Kiên cứ thế mà vô tình nghe lỏm.
Giọng nữ cất lên.
“Hai Tú, con tính làm gì?”
Kiên mở to mắt, tai áp sát vách, nghe giọng điệu này chẳng lẽ là Kiều Vân?
Lại giọng nam nhi ỉ ôi.
“Mẹ ơi! Mẹ giúp con đi mà mẹ!”
Kiên nghe mà chau mày, giúp cái gì cơ chứ?
Giọng đều đều cất lên.
“Phải rồi, mẹ đọc lại mấy tư thế giao hợp đi, con muốn nghe!”
“Ưm… để mẹ nghĩ… ưm! Thế rồng uốn khúc, thế hổ vồ mồi…”
Kiên ngớ người, trách bản thân mình.
“Trời ơi! Sao lại thành thế này? Mình vẽ đường cho hươu chạy sao?”
Lại nghe động, có tiếng va vào nhau.
“Hổ vồ đây, mẹ chết với con haha!”
Tiếng nữ nhân chống cự.
“Hai Tú, dừng lại! Dừng lại! Đừng mà!”
Kiên nóng hết cả người, gương mặt tái đen cả đi.
“Loạn… loạn luân… Khốn nạn! Thằng ranh con chó má!”
Tiếng động càng lúc càng lớn dần…
PẠCH! PẠCH! PẠCH! ƯM! AH! PẠCH! PẠCH…
Sẵn đứng gần, Kiên rướn người nhảy cẫng lên, tay bám vào vách gỗ, không hiểu sức lực đâu ra mà kéo cả người lên, đầu nhìn lọt sang bên kia. Kiên mở to mắt, một phen hãi hùng, hơi nước ẩm bốc lên, hai Tú đang ra sức đẩy hông, người nữ quỳ gối miệng rên la.
“Hai Tú ơi! Dừng lại đi con, mẹ cầu xin con mà!”
Giọng thú tính làm sao.
“Mẹ ơi! Hà hà… mẹ có kêu rát cả cổ họng cũng không ai đến cứu đâu!”
Có vẻ hai Tú đang hưng phấn tột cùng.
PẠCH! PẠCH! PẠCH!
ƯM! ƯM! ƯM! HỨC! PẠCH! HỨC! PẠCH! PẠCH!
Kiên nghiến răng, hai mắt đỏ vạch, chạy bung ra ngoài, nhè cửa phòng tắm mà dộng tới, may mắn làm sao, cửa vốn không chốt kỹ, chỉ cài móc sơ qua, Kiên chỉ việc huýt người là lọt qua, Kiên lao nhanh tới, băng qua làn hơi ẩm, thấy thằng con bất hiếu rồi, Kiên hét lên.
“Kiều Vân, em đừng sợ, anh cứu em!”
Tay chộp lấy đầu hai Tú, tung một cú đấm thực mạnh, khiến thằng cu ngã nhào xuống bồn nước nóng, hơn nửa phân chìm lỉm trong đó, không thấy động đậy.
Kiên nhìn mà nghiến răng cái rẹt.
“Đáng đời quân súc sanh!”
Liền sau đó nhìn vào nữ nhân đang nằm bệt tại sàn gỗ, tóc tai che mặt, hơi nước ẩm quá, Kiên vội quỳ xuống, vén mái tóc lên, lại sẵn giọng an ủi thắm thiết.
“Em đừng sợ! Có anh đây rồi!”
Nữ nhân trước mặt Kiên mở to mắt, giọng đầy kinh hãi.
“Chú Kiên! Chú làm cái gì thế?”
Người trước mặt Kiên là Kim Ngân, vợ của hai Tú.
Con bé hoảng hốt nhào tới bồn tắm, kéo thằng cu đang chìm lỉm ra ngoài, hai Tú mắt trợn ngược, miệng ộc nước, thật nguy hiểm, chỉ xém chút nữa là về chầu ông bà rồi.
Con bé nhìn Kiên mà rưng rưng oán trách.
“Chú Kiên! Trời ơi! Chú giết chồng con rồi!”
Kiên đứng hình.
Việc ầm ĩ như vậy, chẳng mấy cũng kéo đám đầy tớ tới, rồi không hiểu sao bà vú già cùng Kiều Vân, nãy giờ ở vườn chăm mộ cũng nhanh mà theo tới, Như cũng có mặt.
Kiên phen này dẫu có nhảy xuống cửu long giang, cũng không rửa hết tội.
Một lát sau…
Kiên ngồi thừ một góc vườn, tránh né đám người, Kiều Vân đi tới, mắt đầy oán giận.
Giọng nam cất lên, run run.
“Tú sao rồi em? Trời ơi, anh không hiểu!”
Người nữ chau mày.
“Anh không hiểu cái gì? Em mới không hiểu đây? Cớ gì mà anh đánh nó?”
Lại nghe tiếng giãi bày.
“Anh không nói được, cũng tại… cũng tại…”
“Tại cái gì? Hai Tú nó còn mê sảng kìa? Cái Ngân nó bảo anh vô cớ nhào tới đánh chồng nó… Anh Kiên, anh làm vậy là sao chứ?”
Kiên ấp úng.
“Anh nghe nó gọi tên em, còn nghe giọng của em nữa!”
Kiều Vân bặm môi, mắt trợn ngược.
“Anh nói linh tinh gì thế?”
Kiên nói lớn, không muốn giấu diếm.
“Anh nhảy lên tường, thấy nó cưỡng hiếp em, anh mới nhào vô, không ngờ là hai vợ chồng nó diễn trò!”
Người nữ hét lên, mặt đỏ ửng.
“Anh Kiên! Cưỡng hiếp cái gì chứ… Thực bậy bạ… còn anh thì rình trộm sao?”
Kiên ngớ người, liền im bặt không nói, mặc cho nữ nhân rủa xả.
“Anh… anh… Hừm! Anh Kiên, mời anh về cho! Sau này cũng đừng gặp mặt nữa!”
Một cú tát vào ngực Kiên, cú sốc tinh thần này quá đỗi lớn, làm sao mà chuyện ra nông nổi này, tại thằng lỏi hai Tú chứ có phải tại mình đâu, huống hồ đây chỉ là chuyện hiểu lầm, Kiên uất ức lắm rồi.
“Kiều Vân! Em nói gì vậy? Em đã đồng ý làm vợ anh rồi mà!”
Người nữ cười khinh, giọng lạnh tanh.
“Anh Kiên! Xin anh giữ lễ! Chớ ăn tục nói phét!”
Kiên mất bình tĩnh, liền nhào tới, đổ ập lên người nữ, miệng lấp ba lấp bấp mấy câu thô tục.
“Em không được cãi! Hà hà… hôm nay em sẽ biết… anh chịu nhịn để làm gì…”
Người nữ cười khinh.
“Anh cố gồng làm gì? Đồ lại cái!”
Kiên nghe mà đỏ mặt, mình lại cái hồi nào mà nói vậy, rõ ràng là thách thức mình đây mà, được thôi, em đã muốn thì anh sẽ chiều.
“Mấy năm nay em thấy anh hiền không đụng chạm, tưởng anh lại cái phỏng? Hà hà… để xem bây giờ em còn nói được không?”
Kiên liền đưa tay tới sờ soạng người nữ, bất giác tiếng hét vang lên, Kiên càng hăng máu, tay vươn tới định chộp lấy trái bưởi năm roi, thỏa chí nhịn nhục bấy lâu.
Giọng thật đểu cáng.
“Im! Chống cự là bụng bự! Hà hà hà!”
Một tiếng hét dội đến, Như tung người ủi Kiên bật ra, lăn tròn vừa đủ, cả mặt mũi dính đầy bùn đất.
Như đỡ người nữ dậy.
“Cô ơi! Cô không sao chứ?”
Kiều Vân phủi áo, mỉm cười.
“Không sao! Chỉ là việc bọ!”
Lại nhìn sang Kiên, nói lớn.
“Anh Kiên, mời anh về cho, chuyện hôm nay tui coi như chưa có gì!”
Kiên ráng đứng lên, cố giữ chút thể diện, liền đi thẳng, bước ra ngoài cổng thì thấy bó hồng vứt đó, dập nát hết cả.
Kiên về tới nhà, đóng cửa mà hét lớn…
Vài hôm nữa lại trôi…
Kiên ra quán nhậu ngồi thất thểu, trong lòng buồn không buôn. Một ông chú ngồi xuống, Kiên cũng không lia mắt, rồi ông này chợt xì xầm vài câu.
“Sao vậy, mới hôm bữa còn hớn hở mừng lấy vợ, sao giờ tiu nghỉu thế này?”
Kiên thở dài.
“Thất bại rồi, còn bị người ta hiểu lầm!”
Rồi kể một lèo hết, trừ việc mình cố cưỡng hiếp nữ nhân.
Ông chú chau mày, rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Việc có gì khó, cứ để cho anh, có kế này chú muốn nghe?”
Ông anh này có tiếng trong giới giang hồ, chắc chắn là làm việc ám muội. Nhưng trong tình cảnh khốn cùng này, lại là phao cứu sinh cho Kiên.
“Kế gì em xin nghe!”
Cả hai bắt đầu thủ thỉ, Kiên từ từ giãn nét mặt rồi chuyển sang mừng rỡ, lại nở nụ cười biến thái, rõ việc sắp làm cực kỳ mờ ám.
Sáng tinh mơ, Kiều Vân sai thằng hầu kéo xe ra chợ, đến đoạn vắng thì bị ba thằng mọi cướp cả người lẫn của, thằng bé chỉ kịp chạy trối chết về nhà thưa kể.
Nhà hai Tú một phen chấn động.
Người nữ bị bịt hai mắt, tay trói ngồi trong góc, một thằng mọi nhìn rồi khẽ suýt xoa.
“#&%&&#*#₫&!!”
Thằng mọi khác quát lớn.
₫&&%&#^#^#!
Có vẻ là cảnh cáo, ra hiệu không đụng đến.
Một đứa lục lọi người cô, tay thó lấy túi thơm, đưa lên mũi hít hà rồi nhét vào quần, lại nhấc túi tiền, bắn tiếng.
“@&%&#&#&#&₫&@@!”
(Bọn mày canh con ả cho cẩn thận! Tao đi mua thức ăn!)
Đám còn lại rít một tràng.
#&%₫^#^!!
Thằng này mở nhẹ cửa, ngó theo thói quen, rồi đóng sầm cửa lại, chuồn đi mất.
Về phía nhà hai Tú…
Bà vú già đứng đó, nói chuyện với đám lính, bọn này nghe xong, cũng nói vài câu rồi đi về đồn.
Hai Tú bệnh nằm giường cũng ráng ngồi dậy, thều thào vài câu.
“Bà vú? Sao rồi hả, mấy chú đó nói sao?”
Giọng già khẽ than.
“Chỗ đó vắng vẻ, thưa người, lại là bắt cóc, chắc hẳn là thủ đoạn tống tiền, hoặc tệ hơn…”
Bà vú để lửng, nếu nói tiếp e không hay, lại thều thào.
“Họ nói sẽ tung người đi điều tra, dò hỏi…”
Hai Tú sợ sệt.
“Liệu có chuyện gì xảy ra cho mẹ con không bà vú…”
Mụ cũng giậm chân.
“Giờ chỉ biết cầu trời mà thôi! Trời ơi!”
Cả hai lại u sầu, ảo não…
Góc bên kia…
Như đứng đó hỏi.
“Nãy bà chủ bị bắt cóc, mày có nhớ rõ mặt mũi bọn nó không?”
Thằng hầu nói, giọng vẫn còn run.
“Không! Huhu… đứa nào cũng che mặt nhưng rõ ba đứa là mọi, lại vận đồ tối… kín bưng…”
Như liếm môi.
“Còn gì nữa?”
Thằng bé lại nói.
“Bọn nó vây em, còn bảo em cút, chỉ nhắm vào bà chủ… Chuyện gì thì nãy em cũng kể hết rồi!”
Như lặng thinh, suy nghĩ một hồi rồi đi ra ngoài cửa cổng, sau đó dông thẳng. Thằng bé lủi thủi đi đến chỗ đất bị cướp, kế bên là đồng hoang rộng mênh mông, phía xa là cánh rừng kèm nhiều kênh rạch, chốc chốc lại có đàn cò bay vút lên. Địa hình nơi đây, nếu bị bắt cóc cũng khó mà tìm thấy vết tích, Như thở dài, cố gắng tìm một chút dấu sót lại, chỉ thấy bãi cỏ rẽ ngang, hướng về thượng nguồn, Như biết nhiêu đó cũng không bõ bèn gì, nhưng còn nước còn tát, liền men theo đám cỏ mà tiến tới, lại đi ra đường lộ, tiếp giáp con kênh lớn, nơi này nhà cửa thưa thớt, Như cũng không nhụt chí, cố đi theo con đường dẫn lên, mãi đến ban trưa thì nghỉ tạm quán ăn dọc đường, nơi này gần mé rừng, lúc này thì chỉ còn nghĩ ăn xong thì đi về mà thôi.
Kiên hút một hơi thuốc, rung đùi chờ đợi, chợt thấy dáng ông chú hôm trước tiến lại, mặt mày rạng rỡ, Kiên vội hỏi.
“Sao rồi hả anh?”
Ông chú cười khì.
“Việc đã xong, chú còn chờ gì nữa? Mau đóng vai Lục Vân Tiên thôi!”
Kiên nghe mà vỗ trống ngực.
“Cảm ơn anh! Ơn này em xin ghi!”
Tên này đổi giọng.
“Ơn nghĩa cái gì, có làm ắt có công!”
Kiên túa mồ hôi.
“Ấy chết! Em cũng quên!”
Giọng cười khà khà.
“Nhớ đấy nhé! Anh đây bảy phần, bọn nó ba phần! Giờ chú đưa cho bọn nó, việc xong rồi, anh đón sau.”
Lại xì xầm to nhỏ, Kiên mới đầu nheo mắt, thầm chửi tên này lấy đắt, sau lại nghĩ cũng vì bản thân mình, phen này Kiều Vân chắc chắn sẽ nằm trong túi.
Tên mọi băng rừng, mó ra khỏi đám cỏ lớn, đi vào đường lộ, ghé một quán ăn bên đường, chỗ này thưa thớt, ít người qua lại. Hắn bước vào, vỗ lên bàn, nói giọng khó nghe.
“Mau đem nửa cân thịt heo, ba con vịt quay, hai bình rượu…”
Chủ quán thấy mọi, cũng nói nhanh rồi quay vào bếp.
Hắn đứng chờ, cũng móc túi thơm ra, hít một hơi thiệt đã, xong lại nhét vào túi.
“#^^%^##^@#!” Lại đứng đó, bắn một tràng tiếng lạ.
Chủ quán xách đồ ăn nóng ra, bỏ vào bọc, hắn móc túi ra xấp tiền, tờ nào cũng mới cáu, ông chủ đếm xong mới biết đưa dư, tên mọi hơi lúng túng, hắn đứng chờ lấy tiền thối xong rồi dông thẳng. Hắn lách qua đám cỏ, chen vào con kênh, đi men theo đường nước rồi phóng thẳng vô cánh rừng, lại tiếp tục đi khoảng canh giờ không nghỉ, đến xế chiều mới về tới nơi. Cả đám chia thịt ra mà ngồi cắn xé, tay ăn bốc rất bẩn, còn lấy áo chùi mồm, xong xuôi lăn quay ra nghỉ.
Như ngồi tiu nghỉu, định bụng chờ nắng bớt hanh thì xách mông về lại nhà hai Tú, bất chợt gặp một tên da đen nhẻm, nói năng lơ lớ, ra là một thằng mọi, Như cũng không buồn để ý, cho đến khi thằng này lôi ra cái túi thơm, Như mới chột dạ mà nhìn tới, mới thấy nó giống hệt túi thơm của Kiều Vân, ánh sáng cuối đường hầm lóe lên, Như cả mừng mà chờ thằng mọi rời đi, liền bám theo, dọc đường núp trong bụi giữ khoảng cách, mò theo cả suốt quãng đường rừng mới thấy tên này vô ngôi nhà ngói cũ, mà trời chưa sập tối, Như quyết định chờ, mãi đến khi tối trời mới lủi thủi lại gần, nhìn qua lỗ gạch mà coi bên trong. Cả ba thằng ăn nhậu nom rất tởm, thằng bé lại lia mắt sang bên góc nhà, có bóng dáng nữ nhân ngồi trong góc, mắt bị bịt, tay trói, cả người y phục tuy xộc xệch nhưng may là chưa bị đụng chạm, có thể thấy cô mệt mỏi lắm, cả người co rúm lại. Như nhìn mà nổi cơn giông, lại định thần, nghĩ bụng…
“Bọn này có tận ba thằng, tay lăm lăm vũ khí, mình nhào vô khác gì nạp mạng, chưa kể cô Kiều Vân bị trói giam, nếu bọn nó kề dao vô cổ thì…”
Như tặc lưỡi, lại nghĩ nếu đêm nay bọn này ngủ, may mắn lơ đễnh thì mình có cơ hội, hoặc giả một tên đi ra ngoài, mình cũng có thêm phần may mà giải cứu, chợt nghe tiếng nữ nhân cất lên xin miếng nước, bọn mọi nhìn xong lại quay ra ăn tiếp, dường như không để ý, Như lại tức tợn, thằng bé lùi ra xa, tìm cây gỗ thật chắc, xong lại núp, tìm cơ hội. Bất ngờ, một tia sáng rọi tới, Như giật mình, lủi ra sau nấp…
“Khốn! Bọn này có đồng bọn sao?”
Thứ âm thanh vang lên, tiếng này là tiếng xe đây mà, Như tò mò ngóc ra khỏi bụi cây, rồi ngớ người.
Kiên sau khi chạy xe quãng đường dài, cũng theo lời tên hồi sáng mà ghé vô mảnh rừng, có con đường đất, tuy bỏ hoang lâu nhưng xe vẫn đi được, có chút gồng ghềnh. Vì không quen, nên mải đến tối trời mới tới nơi, Kiên bước xuống xe, thấy trong nhà gạch cũ có một thằng mọi bước ra.
Kiên đi tới, hơi hồi hộp chút.
“Người đâu rồi?”
Giọng lơ lớ cất lên.
“Hờ hờ… anh chớ lo, bọn rày làm ăn ngon dách!”
Kiên thấy điệu bộ tên này, cũng chút lo cho nữ nhân.
“Người không sao chớ? Bị làm sao thì đừng trách đấy!”
Tên này múa lưỡi.
“Anh cứ yên tâm, sáng giờ ả rất ngoan, không quấy chi hết! Sau khi nhận tiền, bọn rày sẽ lui, cho hai người tha hồ tâm sự.”
Kiên nghe mà hí hửng.
“Biết phải làm sao rồi chớ?”
Giọng cười hô hố.
“Anh chớ lo, nghề của tụi này mừ!”
Kiên mỉm cười, đoạn theo tên mọi, vừa đặt chân vào nhà, luồng hơi ẩm bốc lên, lại thấy ăn uống bừa bãi, Kiên khịt mũi, nhổ một bãi.
Xong việc vẫn phải làm, đến lúc đóng kịch rồi. Kiên nhìn cả ba thằng mọi, một béo, hai gầy, được cứ theo như kế.
Kiên hét lớn.
“Kiều Vân! Trời ơi! Em có sao không? Đừng sợ, có anh đây!”
Người nữ nghe tiếng, cũng bất giác hé môi.
“Ai đó? Anh Kiên… Là anh sao?”
Tên mọi kéo cô dậy, tháo bịt mắt xuống, lúc này nữ nhân mới thấy toàn cảnh.
Kiều Vân khẽ thều thào.
“Anh Kiên! Ơn này em nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa…”
Trong lòng Kiên có chút hụt hẫng, song vẫn ho một tiếng, nhìn đám mọi.
“Bọn mày, mau cầm lấy tiền rồi cút đi!”
Xong liền văng bọc tiền xuống đất, tên béo cúi xuống, mở rồi nhìn hai tên còn lại, Kiên tiếp tục nói lớn.
“Còn không mau cút!!”
Một tên cười nhếch môi.
“Hahaha, ông anh… số tiền quá ít!”, Liền tiến lại gần.
Kiên theo kịch bản, đi tới tung cước vào bụng tên này, khiến hắn ngã dúi dụi, tên còn lại đang giữ Kiều Vân cũng lui ra, Kiên sấn tới, tung đá thực mạnh, chẳng mấy cả hai tên ngã xuống kêu la, quả diễn rất khéo.
Kiên gằn giọng.
“Bọn mày biết sợ chưa hả?”
Nhanh chóng đi tới chỗ nữ nhân, thấy cô còn chưa hết run rẩy, Kiên ôm cô vào lòng, giọng đầy bản lĩnh.
“Đừng sợ! Có anh đây rồi!”
Kiều Vân bất giác rơi lệ, Kiên lại càng chắc mẩm, giờ chỉ việc chờ ba thằng mọi cút đi, thì chỉ còn lại mình với ẻm, tha hồ mà “tâm sự”.
Tên béo đứng dậy, không hiểu sao lại đi tới ôm lấy Kiên, giọng thủ thỉ câu ớn lạnh.
“Chào cưng! Cưng đẹp á!”
Hai tên mọi đang diễn trò la oai oái, thấy tên béo lên cơn cũng ngồi dậy, bắn tràng tiếng.
“₫&&%&#&@@#*##?”
Tên béo quát lớn.
“&#%&&#&#^#&!!”
Kiên nghe mà khó hiểu, mắt lia sang tên ốm, thằng này cười gượng.
“Thông cảm anh trai, tên này lại cái, chắc nó thấy anh trai hợp cạ!”
Kiên tức mình, buông nhẹ người nữ ra, rồi quay lại đấm vào mặt thằng béo, trúng ngay mặt.
“Con mẹ mày, không sợ chết sao?”
Tự nhiên thằng mọi kia rụt người, nói lớn.
“Đừng! Đánh nó vậy, nó khùng lên!”
Quả như vậy, mũi thằng béo chảy máu, nó nổi đóa, Kiên bị ôm ngã xuống sàn, cả người dính đầy mùn đất, khẽ sặc một cái, tên béo cười nham nhở, bắn một tràng tiếng mọi, hai thằng kia rú lên.
“&#&&%&₫@#!”
(Anh mựp, anh dừng lại đii)
Tên béo rống lên, đè Kiên mạnh hơn, tay lăm lăm túm lấy áo mà giật rách.
“&#&₫^^₫@@@!!!”
(Tao chơi thằng này, bọn mày chơi con kia!!)
Hai thằng mọi nhìn nhau, lại nhìn sang Kiều Vân, hiện rõ thú tính.
“Đã vậy thì cô em phải chìu bọn anh rồi, khè khè!”
Người nữ liền dốc sức, canh hướng cửa mà lao ra ngoài, bọn mọi càng thích thú, rú lên.
“#&^₫^#^@^!!”
Kiều Vân chạy ra ngoài, tay bị trói chặt, lại trời tối, liền được một đoạn ngắn thì vấp ngã, hai tên mọi thấy thế càng hét lên, tỏ vẻ hào hứng, một thằng lao tới túm tay cô, thằng kia thì giữ chân, nước dãi ứa ra ướt cả áo, sẵn nghiến răng.
“Con mịa, tau nhịn sáng giờ rồi, khà khà khà!!”
Kiều Vân khóc to, hét thật lớn.
“Bớ làng nước, cứu với! Cứu tui với!!”
Tên mọi cười ha hả.
“Hét lớn lên, không ai cứu được em đâu! Biết gì không em? Cái tên công tử đó là người lịnh bọn này bắt cóc cưng đó!”
Tiếng nữ nhân ngưng bặt, dường như choáng váng.
Tên mọi rú lên.
“Cưng không tin cũng phải tin thôi khà khà!”
Hai thằng nhìn nhau, cứ thế mà làm theo bản năng, thằng này giữ tay, thằng kia bắt đầu cởi quần, lại thấy nữ nhân khóc lớn càng khoái trá cười to.
“Há há há há…”
RỐP!
“Á á… á… hự!!”
Tiếng cười tắt ngúm, tên mọi bị một đập ngay đầu, người ra tay là Như, đặng hắn ngã xuống đất, còn động đậy chăng, Như không thấy rõ nữa, chỉ biết tay vẫn còn run chấn. Tên kia hoảng hồn, buông tay nữ nhân ra, nhưng vốn đang ngồi, muốn đứng dậy ngay ư, sao kịp, Như chỉ việc vung tay tới đập một gậy là xong, cả hai thằng lăn quay ra đó. Kiều Vân thấy Như, khóc òa lên, thằng bé đỡ cô dậy, đi được một quãng, tự nhiên Kiều Vân lên tiếng.
“Như! Còn anh Kiên, mau quay lại cứu, để cô ở đây!”
Như cắn răng.
“Tên đó hại cô như vậy, còn cứu được sao?”
Nữ nhân van lơi.
“Phải, nhưng không thể thấy người ta chết mà không cứu!”
Lại nhìn Như tỏ ý rõ, con không đi thì cô sẽ đi. Như đỡ nữ nhân ngồi xuống, quay người trở lại nhà ngói. Thằng bé nghe rõ âm thanh rợn người, tiếng nam nhân gào thét, xen lẫn là tiếng cười khoái trá, phen này Kiên lành ít dữ nhiều. Như nuốt nước bọt tiến vào, thấy cảnh kinh hoàng trước mắt, một thây mập béo đen xì, lại hôi hám tợn, đang cưỡi lên người nam, nắc hông dữ dội, kèm theo tràng tiếng lơ lớ.
“Sướng không cưng!! Khà, đít cưng khít quá!”
Kiên la hét dữ dội, cả người lên cơn co giật, tên béo còn cúi xuống, trao nụ hôn đầy ướt át, như này khác gì tra tấn.
Như bủn rủn cả tay chân, cũng cố lấy con dao, đi tới kề vào cổ tên béo, rít một hơi.
“Thằng béo! Mau thả người!”
Tên béo đang lên cơn phê, không sợ mà còn dập tới tấp, liền sau đó rú lên một hơi dài, ngã đè xuống người nam, Như liền dùng sức đẩy cái thây mập xuống, lộ ra Kiên, mắt mũi dính đầy nước dơ, khiếp tợn.
Như bịt mũi, nhăn mặt.
“Ưm! Thúi quá! Khốn…”
Kiên cắn răng, không biết nghĩ gì giật lấy con dao trên tay Như, nhè vào cổ tên mập mà đâm tới tấp, cứ như xiên heo mọi, máu bắn thành tia phun như mưa, tên mập rú lên rồi im hẳn. Như trợn tròn mắt, Kiên làm xong mới định thần, rồi khóc lớn. Cả hai ra khỏi nhà gạch, thì Kiều Vân đi tới.
“Cả hai không sao chứ?”
Kiên tái xanh cả mặt, chỉ ậm ờ.
“Không sao… không sao… Hờ hờ hờ…”
Sau đó bỏ đi mà không ngoái lại, lê từng bước nặng nhọc, đến chỗ xe thì nổ máy, đi luôn. Kiều Vân nhìn sang Như mà tỏ vẻ khó hiểu, kéo áo Như gặng hỏi.
Như thở dài.
“Thằng chả bị một con heo cưỡng dâm!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đầy tớ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ giúp việc, Đụ máy bay |
Ngày cập nhật | 05/11/2023 05:12 (GMT+7) |