Ông ngồi dậy, bước xuống giường và đi nhẹ qua chiếc giường bên trái.
Đứng cạnh giường một lúc, nghe tiếng thở của Hân, ông kéo mùng ngồi xuống cạnh giường.
Qua ánh lửa than, ông thấy Hân nằm nghiêng, quay mặt vô vách.
Nhưng khi ông đặt tay lên hông thì Hân xoay người lại, cầm tay ông nói:
– Bác Bảy, đừng làm thế.
Tuy Hân giữ tay ông, nhưng do thế nằm ngửa, tay ông lại đặt trên đùi Hân. Nghe tiếng nói và sự phản ứng, ông Bảy biết Hân chưa ngủ, nhưng đợi đến lúc ông đặt tay vô hông mới giữ tay ông lại với câu nói run run như tiếng than. Ông Bảy để nguyên như thế với bàn tay ấp vô đùi Hân. Nghe tiếng thở mạnh với bàn tay nắm hờ hững ở cổ tay, ông hiểu đây là một phản ứng vừa tự vệ vừa mời gọi. Xích bàn tay vô phía đùi trong, ông cảm thấy Hân rùng mình, nên cúi xuống nói nhỏ:
– Giữ làm gì, ngày mai biết ra sao. Đừng để uổng phí quá – Cùng câu nói, ông hất chiếc mền mỏng về một phía và úp mặt vô ngực Hân. Bàn tay ấm mềm đã bỏ tay ông và ông nghe tiếng tim đập mạnh hổn hển dưới dưới mặt ông. Ông Bảy tìm cởi mấy khuy áo cuối cùng rồi vùi mặt vào khe vú. Chừng 20 phút sau, mặt ông rời hai bầu vú và đi xuống, rồi úp mặt vô bụng dưới. Ông nằm yên như thế, nghe tiếng Hân thở gấp rồi nàng nâng mông kéo quần xuống. Ông Bảy giúp Hân kéo quần ra khỏi hai chân, rồi ông vùi mặt vô đám lông rậm, nơi ông tưởng tượng từ chiều khi Hân kéo lớp vải ướt ở mông và bẹn. Hân ngồi lên, mở rộng hai đùi, rồi đạp chân, miệng gọi: Bác Bảy.
Miệng ông Bảy tìm trong đám lông rậm và liếm hết dòng nước ứa ra đầy khe như giếng nước. Tay ông mơn trớn hai bầu vú, miệng lưỡi đi sâu vào khe lồn.
Hân quẫy đạp, mở rộng hai đùi, kéo ông Bảy lên:
– Đừng liếm nữa, chết mất. Đéo đi.
– Cho đéo không?
– Cho, cho, đéo đi.
– Ba năm xa chồng đã cho mấy người đéo?
– Không người nào.
– Tại sao?
– Tại sợ có thai và tai tiếng vì sống với cha mẹ chồng.
– Sao đêm nay cho đéo?
– Vì có cảm tình với bác và ở giữa rừng.
Ông Bảy lại trườn từ vú xuống bụng, rồi gục mặt vào lồn.
– Bác Bảy, đéo đi không chết mất.
Hân với tay nắm chặt cặc ông Bảy, giọng run run:
– Lớn và cứng như sắt thế này, ai chịu được. Đâm vào, dập cho nát ra đi. Nứng chết mất. Ba năm rồi, bao nhiêu thèm khát cho bác hết đêm nay.
Ông Bảy đụng má vào bẹn ướt đẫm, biết cơn nứng của Hân đã tới cao độ. Ông quỳ xuống giữa hai đùi trắng mở rộng, nhấp đầu khấc vào khe lồn, trườn giữa khe rồi đâm vào từ từ như con trăn bò vào hang. Ông rút ra, đâm mạnh vào chiếc giếng sâu đầy nước với tiếng thét và người Hân run bần bật. Ông dập đều, cúi đầu bú vào hai vú. Ông tận hưởng những tiếng rên với tiếng nói lạc giọng: Thôi chết rồi. Dập cho nát ra đi. Thôi chết rồi… Thôi chết rồi… dập đi…
Ông Bảy tận hưởng những cái rướn xoay tròn mông với hai chân Hân duỗi thành một đường thẳng để ông dập vào sâu hơn. Ông tận hưởng những cái sàng, cái sảy, những cái dướn mông đón nhận cái dập.
Ông rút ra, để khấc giữa khe đầy nước, lấy bàn tay để lên mu:
– Lồn to quá, bàn tay lớn như thế này mà không che hết mu. Sao trời lại cho tôi hưởng lồn và cái dâm của Hân.
– Của bác cũng to, lại cứng như sắt. Sao bảo tôi dâm?
– Không dâm sao nước ra lũ lụt. Không dâm sao nói cứng như sắt ai chịu được. Không dâm sao thúc dục đéo đi.
– Có dâm bằng bà Tư bán quán bên đường không?
– Sao biết mà so sánh.
– Đừng dấu tôi. Qua cái nhìn và lời nói của hai người, tôi biết bác đã đéo bà ta. Bà ta phốp pháp vú to, mông mẩy như thế, bác không thèm sao được. Thú thật đi. Trả lời đi.
– Dâm ngang nhau, nhưng lồn bà ấy nhỏ hơn. Bà ấy của thiên hạ, à, của mấy ông cải tạo. Tôi chỉ ăn ké để biết xem họ kể chuyện đúng đến đâu. Đừng nhắc đến bà ấy nữa. Tôi đang thèm.
– Thèm thì đéo đi. Đang dạng ra đó. Đâm vào và dập đi. Trời ơi chết mất…
Ông Bảy ôm lấy hai vai Hân, cắn vào hai vú, tận hưởng tiếng rên với thân dưới hất lên đón nhận những cái dập. Sau gần 20 phút, thấy mình đã sắp tới, ông dập mạnh tới tận cùng của cái lỗ sâu đầy nước với tiếng thét và giãy dụa của Hân. Ông ôm lấy tấm thân nóng mềm run lẩy bẩy dưới thân ông.
…
Sau bữa cơm sáng, ông Bảy hỏi Hân:
– Khi nào thì cô đi thăm nuôi nữa?
Hân đáp:
– Sang năm bác Bảy. Mỗi năm chỉ đi được một lần thôi. Xa quá mà gia đình cũng không dư dả.
Ông Bảy nhìn Hân một lúc rồi nói:
– Từ giờ cứ khoảng 3 tháng cô đi thăm một lần, mua ít đồ tượng trưng thôi. Ở đây tôi sẽ lo đầy đủ đồ thăm nuôi cho cô. Một năm mới gặp một lần thì nhớ lắm. Cô đẹp quá… mà cũng dâm quá đừng để phí tuổi xuân. Hãy tận hưởng đi, lồn vú như thế đừng để mốc. Tù cải tạo thì biết bao giờ về. Cảm ơn cô đã cho tôi hết những chất chứa trong 3 năm. Nhưng tôi hưởng thân thể cô thì tôi nợ anh ấy. Cô ghi cho tôi tên họ và số đội để thỉnh thoảng tôi sẽ tiếp tế cho anh ít hột vịt, cá khô, đường, và rau trái của nhà.
– Nhưng thăm nuôi có kỳ hạn. Sao bác gặp được anh ấy?
– Tôi quen một số quản giáo. Họ thường ra đây và tôi cũng cho họ trứng và rau trái. Họ cũng đói, chỉ hơn tù cải tạo là được ăn gạo.
Hân lấy miếng giấy ghi tên họ, số đội của Long đưa cho ông và nói:
– Cảm ơn bác Bảy. Tôi biết tù cải tạo luôn luôn đói, nhưng ở xa quá mà cũng nghèo. Bác giúp như thế thì không biết lấy gì trả ơn bác.
Ông Bảy nói:
– Cô đã trả hết, nhưng tôi lại nợ anh ấy. Cái nợ này không lấy gì trả được, nhưng làm được phần nào thì làm. Khi đi lấy ai, nhớ cho tôi biết và cho tôi gặp lần cuối cùng.
Hiểu ra ý của ông Bảy, Hân bước đến đứng sau lưng, đặt tay lên vai ông:
– Bác đừng nói thế. Người có lỗi với anh Long là tôi. Nhưng tôi tuyệt vọng và sợ thời gian, nên tôi phải sống với những gì mình có. Bác giúp anh Long là thương tôi.
Ông Bảy nhìn ra sân một lúc, rồi đến bồng Hân đặt lên giường. Ông cởi khuy áo và nịt vú, gục mặt vào hai bầu vú, rồi đi xuống bụng, hai tay kéo quần và Hân nhấc mông cho ông. Ông Bảy gục mặt vào đám lông đen rậm một lúc, rồi trườn lên thì thầm vào tai Hân:
– Còn thèm lắm. Ở lại một ngày nữa. Ba năm mới được một đêm, ba lần thì chưa đủ đâu. Lồn to nhìn sướng lắm. Hân còn thèm không?
Hân gật đầu:
– Không thèm mà chết đi sống lại cả đêm như vậy ư – vừa nói vừa thò tay vào quần ông Bảy: To mà cứng như sắt thế này thì ai mà chịu được.
– Thế ở lại nha.
Hân lẳng lơ nhìn ông Bảy gật đầu và ông ra đóng cửa.
Trong khi ông Bảy hút thuốc và uống nước, Hân nghĩ đến Long và thấy rằng hai năm sống với Long, nhưng Long chưa chiếm đoạt được nàng, vì những cơn ân ái đều qua nhanh và nàng chưa kịp sàng sẩy rên la thì Long đã vọt ra mất.
Gần nhau đêm đêm, nhưng nàng chưa bao giờ ra nhiều nước như đêm qua, chưa bao giờ được tung chân dẫy dụa kêu gào theo từng cơn sướng tưởng như không chịu nổi phải ngất đi mà nay nàng mới biết.
Với những cái dập, cái day đều trên lồn, ông Bảy đưa nàng tới những cơn sướng cực điểm bao nhiêu lần mà ông vẫn cứng như sắt.
Nàng không thể ngờ được là để tận hưởng khúc gân cứng, hai chân nàng đã co tới vai, duỗi ngang như một đường thẳng với háng để đón nhận những cái dập, cái day.
Hân đã cho ông hết những cơn nứng tích tụ 3 năm và ông Bảy cũng đã cảm được điều ấy nên ông đã cắn mu, cắn vú, cắn bụng nàng.
Tự nhiên Hân mỉm cười nghĩ tới những lời của người đi làm rẫy ở suối Bằng Lăng, và lời của ông thầy bói mù bấm tử vi đã nói với nàng trước 75 là cái khuôn của người ta thì làm bằng đất, còn khuôn của cô làm bằng đồng.
Người nào lấy được cô là là có phúc lớn, vì lồn cô đéo sướng lắm.
Lời này ông thầy bói nói rất tự nhiên, nhưng nàng thẹn đỏ mặt và không hiểu sao chỉ bấm trên mây đầu ngón tay mà ông ấy thấy được chỗ sâu kín nhất của thân thể.
Trước kia Long thường gục mặt vào đó và không nói gì, nhưng nay nàng mới nghe ông Phúc nói là lồn nàng to, cả bàn tay lớn của ông ấy không che kín được hết mu.
Cũng bây giờ nàng mới hiểu mấy lời khuôn bằng đất, khuôn bằng đồng và lồn cô đéo sướng lắm của ông thầy bói mù.
Người làm rẫy nhìn mắt, dáng đi để luận đoán, còn ông thầy bói mù đoán theo tử vi và nàng thấy cả hai đều đúng.
Ông Bảy đã giúp nàng biết thêm về thân thể mình.
Ông Bảy đến ngồi xuống giường, gục mặt vào khe vú nàng một lúc rồi ghé tai hỏi: Thèm lồn. Cho đéo không?
– Đã dập nát ra rồi lại còn hỏi.
– Thế sao hồi đêm lại cầm tay nói: Đừng làm thế.
– Lúc đó phải nói vậy chớ biết nói sao. Nhưng nếu tôi không chịu thì bác làm gì?
– Tôi biết Hân chịu vì sự trằn trọc và tiếng thở dài đã gọi tôi. Nhưng nếu thật sự cô không chịu thì tôi xin lỗi chớ không dám làm gì.
Hân nhìn ông Bảy một lúc, rồi hỏi:
– Có dám cưỡng hiếp tôi không?
Ông Bảy lắc đầu:
– Đâu dám làm những chuyện đó.
– Nhưng nếu bác cưỡng hiếp tôi cũng không trách và biết là sẽ sướng, vì ba năm tôi đã khổ vì nứng. Nhiều đêm mưa, tôi đã ao ước có một một người vào cưỡng hiếp. Lúc nứng thì cần một thứ lấp đầy vào đó và dập, bất kể là của ai. Nhưng đó chỉ là những thèm khát ban đêm, còn đến sáng thì công việc và đời sống áo cơm lại giúp mình quên lãng.
– Từ nay cô không khổ nữa. Cứ ba tháng…
Hân đập chân:
– Không ba tháng, hai tháng… Ngay bây giờ – Vừa nói Hân vừa ưỡn mông cởi quần và mở rộng hai đùi trắng ngần nhìn ông Bảy mời gọi.
Ông Bảy gục mặt vào đám lông đen rậm và liếm cạn dòng nước ứa ra ở khe lồn và nghe tiếng lạc giọng: Hân muốn chết, bác Bảy…
Tác giả: Vu Sơn
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đi thăm nuôi tù |
Tác giả | Vu Sơn |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex hiếp dâm |
Ngày cập nhật | 14/10/2018 20:45 (GMT+7) |