Diễm

Phần 120

– Hết thật rồi sao?

Mình thẫn thờ ngả người xuống ghế, miệng lẩm bẩm.

Những hình ảnh quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu như một cuốn phim quay chậm. Từ lần đầu tiên gặp lại chị sau nhiều năm xa cách, đôi mắt đen tựa nhung, mái tóc óng ả buông dài, nụ cười mỉm ngượng ngùng e ấp gieo vào hồn mình những cảm xúc khác lạ..

Cho đến khi vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, được ôm chị trong vòng tay. Nụ hôn đầu tiên cùng chị, cuồng nhiệt say đắm trong cơn mưa giông dưới quê như vẫn còn đọng trên khóe môi. Đã lâu rồi nhưng mình vẫn còn nhớ như in cảm giác ấy..

Những bữa cơm chỉ có hai người, giản dị đơn sơ mà chân thành. Bao đêm cùng nhau ngắm trăng sao, tắm mát trong gió trời. Sự yên bình ấy, hạnh phúc lãng mạn ấy, làm sao mình có thể quên..

Biết bao nhiêu kỷ niệm! Giờ chị buông tay, vứt bỏ hết. Mọi thứ trở nên vô nghĩa, tất cả cố gắng chỉ còn lại con số không.

Căn nhà này, chiếc ghế này.. khắp nơi đều có hình bóng xinh xắn ngây thơ của chị, nhưng từ lúc này chỉ còn lưu lại trong ký ức..

Sư cay đắng chua chát dâng tràn cổ họng khiến mình uất nghẹn!

Đau!

Thật sự rất đau..!!

Nỗi đau thật khó tả. Chỉ thấy xung quanh là một màn đen tối, mình như bị nhấn chìm trong đó. Mình hoàn toàn mất phương hướng, mất đi động lực để sống. Chẳng biết bản thân tồn tại vì điều gì, tại sao phải sống khi mà niềm hạnh phúc duy nhất đã rời bỏ?

Mặc kệ em Uyên chê cười, đầu mình gục xuống, hai tay bưng kín mặt. Cơn đau chị mang lại dường như cắt đứt dây thần kinh xấu hổ của mình rồi, đồng thời phá nát luôn sự kiên cường giả tạo mà bản thân luôn cố thể hiện. Nước mắt chảy ra..

Một vòng tay chợt ôm chặt mình..

– T khóc đi, đừng ráng kìm nén làm gì..!!

Giọng nói run rẩy của em Uyên rót vào tai càng khiến cảm xúc trong mình vỡ òa..

– Rồi sẽ có cách mà, không sao đâu!

Em Uyên lặng lẽ ôm mình ngày càng chặt như muốn san sẻ nỗi đau mình đang gánh chịu. Người ẻm run lên theo từng nhịp run rẩy của mình vì cố gắng kìm lại không để cho bật khóc thành tiếng.

Thời gian cứ thế trôi. Một người cố gắng chịu đựng nỗi đau, một người lặng lẽ an ủi, sẻ chia..

Khi mình nguôi ngoai phần nào, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt đầm đìa nước mắt của em Uyên. Cảm giác như kẻ vừa bị người yêu bỏ rơi, người đau khổ nhất không phải là mình, mà là ẻm.

– Uyên sao vậy? – Mình ngỡ ngàng.
– Không có gì.. – Có lẽ cũng hơi bất ngờ vì mình đột ngột ngước lên, em Uyên xấu hổ, vội vã dùng tay áo chùi mắt.

– Nè! – Mình lấy bọc khăn giấy trên bàn đưa ẻm.
– Không cần, vầy được rồi. – Em Uyên lúng túng từ chối.
– Tèm lem hết trơn rồi, ở đó..

Nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi của em Uyên, dù đang rất buồn, mình vẫn phì cười, cầm khăn giấy chùi giúp ẻm.

– Khỏi mà.. – Em Uyên hơi nghiêng mặt né tránh.
– Ngồi yên. – Mình trợn mắt.

Cực chẳng đã, em Uyên đành ngồi yên như mình kêu. Gò má ẻm thoáng ửng hồng khi tay mình vô tình chạm vào, môi hơi mím lại, mắt nhìn bâng quơ đâu đó, không dám ngó thẳng mình.

Lâu rồi mới thấy ẻm thẹn thùng. Mình không quen với hình ảnh này của em Uyên nên thấy rất mắc cười, mà sợ ẻm ngại đành ráng nín. Dù sao điều này cũng giúp nỗi buồn trong lòng mình vơi đi phần nào.

– Làm gì khóc dữ vậy? Người bị chị Diễm bỏ là T, đâu phải Uyên? – Ném mảnh khăn giấy ướt nhem nước mắt ẻm lên bàn, mình hỏi.
– Biết đâu. Tại thấy ai kia nức nở quá nên tội nghiệp! – Sau giây phút hiếm hoi lộ ra vẻ nữ tính, em Uyên trở lại bản chất đanh đá.
– Rồi sao? Khóc phụ hả? – Mình ngó ẻm thom lom.
– Ờ, không được hả?
– Được chứ! T đang nghĩ coi nên trả công cho Uyên bao nhiêu. – Nhìn ẻm, mình lại nhớ tới cảnh tượng ngượng ngùng khi nãy, cười ha hả.

– Khóc đã rồi cười. Bệnh quá! – Ẻm lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
– Khóc chán rồi phải cười thôi, chẳng lẽ Uyên muốn T khóc hoài? – Mình thu nụ cười lại.
– Đùa thôi! T thích cười cứ thoải mái, dù sao T cười, Uyên cũng dễ chịu hơn! – Ánh mắt em Uyên nhìn mình sâu xa.

Câu nói úp úp mở mở của ẻm khiến mình thấy hơi khó xử, chỉ biết im lặng cười trừ.

Được một lúc, em Uyên chợt hỏi:

– T yêu chị Diễm lắm à?
– Ừ. – Mình không chút do dự, nhẹ gật đầu – Sao tự nhiên Uyên hỏi chuyện này?

Nghe câu trả lời của mình, nét buồn thoáng hiện trên mặt em Uyên nhưng cũng tan biến rất nhanh. Ẻm hơi cúi mặt nói:

– Cũng không có gì, tò mò chút thôi. Giờ T tính sao?
– Chả biết. Làm hết cách rồi, đều không kết quả, còn sao với trăng gì nữa. – Nhớ đến bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai ấy, nỗi buồn tưởng như đã tạm bỏ rơi mình chợt quay về, đau nhói.

– Chấp nhận sự thật thương đau luôn hả? – Em Uyên nháy mắt.
– Đương nhiên là không rồi.
– Vậy sao nói hết cách?
– Thì sự thật là vậy mà.
– Nghĩa là chấp nhận?
– Không. Còn lâu..
– Vậy sao nói hết cách?
– …!!

Mình nhìn ẻm chằm chằm.

– Nhìn gì dữ vậy? Chưa thấy ai đẹp vậy à? – Bản chất đã trở lại, em Uyên không vì cái nhìn của mình mà ngại ngùng gì nữa, chẳng những vậy còn nghênh mặt lên.
– Giỡn dai quá đó! – Mình nhếch mép.
– Tại T nói hết cách mà.. – Ẻm vẫn cà khịa.
– Thôi, stop here. Chấm dứt tại đây, không bàn chuyện này nữa.

Biết em Uyên cố tình chọc phá cho mình vui lên nhưng mình chẳng thấy khá tí nào. Ngồi thêm một lúc, mình thiểu não đứng dậy.

– Đi đâu vậy? – Ẻm hỏi.
– Ngủ. – Mình đáp gọn lỏn, dợm bước lên phòng.
– Giờ này mà ngủ? Chưa 7h nữa, T còn chưa ăn cơm. – Mặt em Uyên lộ vẻ kinh dị.
– Ừ, chán chẳng muốn ăn gì. Thôi, T ngủ, Uyên giữ nhà đó!

– Ê, vậy còn Uyên? – Em Uyên đứng lên theo, chống nạnh gọi giật.
– Là sao? – Mình ngẩn người.
– Uyên chưa ăn tối.
– Thì Uyên ăn đi, ai cấm đâu!
– Nhà có gì đâu mà ăn. – Mặt ẻm nhăn nhó.
– Ủa, mẹ không nấu cơm hả?
– Không còn một hột.

– Ờ. – Mình nhún vai, bước tiếp lên cầu thang.
– Ờ là sao? Ê..
– Gì nữa? – Lần thứ hai mình đứng lại, cau mặt hỏi.
– Không nghe Uyên nói gì hả? Nhà không có gì ăn.
– Uyên ra ngoài ăn đi, già đầu làm như còn nhỏ lắm, chuyện này cũng chờ T nói hả?
– Nhưng… Uyên không thích ăn một mình, buồn lắm! – Ẻm chép miệng than thở.

Rồi không chờ mình nói, ẻm đã rủ:

– Đi ăn với Uyên chút đi, rồi về ngủ!
– Không muốn ăn mà! – Mình lắc đầu.
– Không muốn cũng phải ăn chứ, để bụng đói ngủ không tốt!
– Không đói.
– Ừm, vậy thôi.

Ẻm tiu nghỉu bỏ đi ra sau bếp.

– Hay Uyên rủ bạn nào đi ăn chung đi! – Thấy hơi bất nhẫn, mình nói với theo.
– Trên đây Uyên có ai để rủ. – Ẻm sẵng giọng.
– Thằng Khang đâu? – Mình buột miệng, muốn rút lại cũng không còn kịp nữa.

Đúng như mình lo, em Uyên đi lên, ánh mắt nhìn mình vô cùng giận dữ:

– T nói vậy ý là sao?
– Hơ… đâu có sao, T giỡn thôi! – Mình cười gượng.

Đôi môi thắm của em Uyên mím chặt lại, run run như muốn nói gì nhưng sau lại thôi, quay người đi một mạch xuống bếp, không thèm ngó mình lấy một cái.

Tiếng sục sạo ầm ầm phía bếp vọng lên, chắc ẻm lục tìm mì gói ăn tạm, bực mình nên làm mạnh tay, giận cá chép thớt điển hình đây mà.

Nghĩ lại thấy bản thân hơi ích kỷ, vừa rồi lại nói một câu quá sức vô duyên, mình hơi ngần ngừ rồi đi xuống bếp.

Mình đoán không sai. Em Uyên đang trút mì gói ra tô, vừa cắm phích cái ấm điện nấu nước.

– Ăn mì gói hả? – Mình hỏi.

Em Uyên không thèm đáp, loay hoay bỏ mắm muối, bột nêm, tiêu hành tá lả vào tô.

Mình cầm tô mì lên.

– Muốn gì nữa? – Em Uyên bực dọc nhìn mình.
– Đi ăn.
– T mắc ngủ mà, sao không ngủ đi?! – Ẻm nói lẫy.
– Ăn rồi về ngủ cũng được, Uyên thay đồ đi.
– Không cần tội nghiệp, ăn mì gói được rồi! – Ẻm giật lại tô mì.
– Ai nói tội nghiệp? Giờ T đói, muốn đi ăn không được hả? – Thái độ giận dỗi như trẻ con của ẻm làm mình buồn cười.

– Đi ăn mình đi! – Em Uyên vẫn chưa nguôi.
– Ăn mình không vui! Uyên thay đồ lẹ đi, mì này dở lắm ăn không nổi đâu! – Mình vờ nhăn mặt.

Im lặng một hồi, em Uyên mới vùng vằng lên phòng, trước khi đi không quên liếc mình một cái bén ngót.

Lại chờ gần nửa tiếng mới thấy ẻm lò dò đi xuống.

– Làm gì lâu vậy? – Mình hỏi.
– Tắm, thay đồ. – Ẻm trả lời tỉnh bơ.
– Ăn về tắm không được hả? Chờ lâu muốn chết! – Mình cau mặt.
– Ra đường phải sạch sẽ tươm tất!

Không màng bận tâm sự bực bội của mình, em Uyên khom người mang guốc vào.

Lúc này mình mới chú ý nhìn kỹ, em Uyên mặc quần short lưng cao màu xanh da trời cùng áo thun body croptop trắng khoe rốn xinh xinh cùng khoảng bụng phẳng lì trắng nõn nà. Ngược với phần dưới, phía trên khá kín cổng cao tường, tuy nhiên áo bó quá, thêm vào vòng một của ẻm thuộc dạng có số má nên nhô ra cao ngất.

Lại thêm bình thường chân ẻm đã dài, mặc loại quần này vào nhìn lại càng dài miên man bất tận. Nhìn tổng thể em Uyên ăn mặc rất sexy nhưng không đến mức hở hang phản cảm. Thể loại kín kín hở hở thế này theo đánh giá của mình, so với lộ hết cả ra thì có lực sát thương cao hơn rất nhiều, nhìn muốn xịt máu mũi.

Đó là chưa nói đến gương mặt trắng mịn, xinh xắn kiểu lai Tây của ẻm tỏa ra sức hút chết người. Lần đầu tiên trong đầu mình nảy ra ý nghĩ thật diễm phúc cho thằng đàn ông nào có được em Uyên. Nghĩ cũng thật trớ trêu, mình đang là người có sự may mắn đó, nhưng tiếc rằng mình không thể.

– Nhìn gì như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? – Em Uyên bất chợt ngước lên bắt gặp ánh mắt của mình, bĩu môi hỏi.
– Uyên đi đâu vậy? – Mình lấp liếm.
– Đi ăn.
– Tưởng đi Bar chứ! – Mình hừ mũi.
– Sao vậy? Nhìn quậy lắm hả? – Ẻm tròn xoe mắt.
– Không quậy lắm, giống dân chơi tí thôi!

Em Uyên đi đến trước kiếng, nghiêng qua ngó lại một hồi, nói với mình:

– Nhìn cũng bình thường mà, có gì quá lắm đâu!
– Tại Uyên quen với cách ăn mặc như vậy rồi nên thấy bình thường. – Chẳng biết sao, trong lòng mình thấy bình thường nhưng ngoài mặt lại tỏ ra phản bác.
– Ừm, vậy thôi chờ chút.

Em Uyên ừ khẽ, đi lên trên.

– Đi đâu vậy?
– Thay bộ khác.
– Thôi khỏi, xuống đi nè!

Ẻm ngần ngừ một lúc rồi bước xuống.

– Chê mà! – Ẻm liếc.
– Không phải chê. Thôi, bỏ đi!

Mình lấy chìa khóa xe, bước ra ngoài.

– Đi xe T hả? – Em Uyên hỏi.
– Ừ. Muốn đi xe Uyên à?
– Không, xe nào cũng được.

Em Uyên leo lên xe, hai tay vịn hờ eo mình, mùi hương từ người ẻm theo gió tỏa bay thoang thoảng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Thông tin truyện
Tên truyện Diễm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 03/04/2017 08:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đồng hồ cát
Phong đang lang thang giữa con phố ồn ào náo nhiệt của thành phố sau giờ tan học. Với nút dịch chuyển, việc đi đây đi đó chẳng phải là cái đó quá to tát đối với hắn. Thông thường thì để trốn cái nóng của thành phố thì hắn thường đến Hawaii và ngắm các em xinh tươi, nhưng bữa nay lại đột nhiên có hứng thú với cái sôi động của thành phố đầy năng động mang tên Hồ Chí Minh này. Sau vụ Hân Phạn thì Phong cũng muốn chút thư giãn, hắn lang thang dưới những bóng cây rập mát bên dưới những ngôi nhà cao tầng quận 1. Mọi thứ thật sôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex phá trinh
Người mẹ làm đĩ
Phần 8 Một buổi tối ở nhà ba, Tí đang quỳ dưới sàn để chịch liên tục vào bướm vợ mới của ba nó, bà ta đang chổng mông dưới gầm giường, dùng tay banh rộng cặp mông để nó nhấp vào bướm sâu hơn. Trên giường cũng có một người con gái đang dang rộng chân để Tí liếm bướm. Từ ngày qua nhà ba ngủ, nó chịch liên tục, từ phụ nữ đã có con, đến gái mới lớn đều thử qua, nhưng chưa bao giờ nó thỏa mãn và sướng như lần chịch mẹ. Thôi nghỉ đi, em tê lồn quá rồi con bé đang được nó bú móc nói. Anh chưa bắn mà...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Đụ cave Đụ mẹ ruột Liếm tinh trùng Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện người lớn Truyện sex hay Truyện sex mạnh
Phụ Thể Đại Lục
Quay lại với 3 huynh muội Mộng Nhi, sau khi tắm táp ăn uống xong, đầu óc thư thái bọn chúng bắt đầu lấy chủ đề là tạo hình cái trứng cuối cùng ra bàn luận tìm giải pháp. Muội nghĩ nếu muốn làm cái cuối này thì phải thay sỏi bằng vật liệu khác! Các huynh xem sỏi này giòn và dễ vỡ với những đường vân phức tạp như nhị ca vẽ thế này thì vô phương đục a! Sẽ bể ngay! Thế muội nghĩ dùng vật liệu gì khác? Muội không chắc nhưng mấy huynh nghĩ có thể dùng Ngọc Thạch Lựu thay thế được không? Ân... cái này... huynh cũng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng