Diễm

Phần 92

Hôm nay cũng như mọi ngày, gần 11h trưa, em Uyên sắp về rồi, mình lại háo hức nằm ngó ra cửa, chờ đợi nó mở toang ra và một thân hình mềm mại uyển chuyển đầy mê hoặc bước vào.

– Vừng ơi mở ra… 1… 2… 3… Úm ba la xì bùa… bùa xì la ba úm…

Nằm chờ lâu quá, rảnh rỗi sinh nông nỗi, mình bắt đầu đọc thần chú loạn xị ngầu. Bắt đầu là câu thần chú quen thuộc trong “Alibaba và 40 tên cướp”, cho đến mấy câu thần chú trong “Doremon” của anh Nobita.

– Ám ba ni bát mê hồng… xùy xùy….

Mấy câu chú cũ xài mãi mất thiêng, mình đành chuyển qua xài tuyệt chiêu của Pốp trong “Dấu ấn rồng thiêng”. Lần này đọc đi đọc lại chỉ tầm 10 lần thì em Uyên bước vào ngay, thần chú sư phụ Avandê truyền lại có khác, thật bá đạo và linh nghiệm. (xem thêm ‘dấu ấn rồng thiêng’ nếu muốn hiểu chi tiết )

– Gì mà hai mắt trợn ngược, miệng lảm nhảm tụng kinh vậy? – Vừa bước vào, chưa kịp tháo khẩu trang bao tay ra, em Uyên kinh dị nhìn mình.
– Uống nước bị sặc chứ gì đâu. – Mình chống chế.
– Phải không đó? Nghi quá! Có khi nào T ở nhà lâu quá đâm ra bị… – Vừa nói ẻm vừa chỉ chỉ tay vào đầu, ý nói mình bị thần kinh.
– Nhảm quá! Sao nay về trễ vậy? – Mình cắt ngang, đánh trống lảng sang chuyện khác.
– Phải đi in mớ tài liệu cho công ty. Sao vậy, trông Uyên về nãy giờ hả? – Ẻm mở khẩu trang ra, khoe nụ cười tươi như hoa.

– Đâu có. Tại thấy về trễ hơn mọi hôm nên hỏi vậy thôi. – Đời nào mình chịu nhận là mình đang chờ ẻm.
– Tính cho T cái này, mà nghe nói thấy ghét quá, miễn luôn. Uyên về phòng đây. – Ẻm cau mặt dợm người bước ra.
– Ax… he he… giỡn thôi… giỡn thôi mà!! Mua gì cho T vậy? – Gì chứ nghe tới có quà là mình khoái, bao sĩ diện bay biến hết, rối rít nói.
– Già đầu làm như con nít, thích quà lắm hả? – Ẻm bĩu môi.
– Ờ, kệ tui. Có không vậy? Hay là xạo đó?

– Uyên có bao giờ xạo T chưa?
– Ừ, thì chưa… nhưng đâu có nghĩa sẽ không bao giờ xạo.
– Nè. Mà giờ T chưa xài được đâu, chờ lành hẳn mới cần tới. – Ẻm bước ra ngoài cầm vào một bọc xốp to tướng, thảy đánh phịch lên giường khiến mình giật thót. Tặng quà mà làm như ném bom không bằng, phong cách thật xì tin.

– Gì vậy? – Mình chưa vội xem, tò mò hỏi.
– Coi đi rồi biết. Uyên về phòng thay đồ cái đã, nóng quá!

Ẻm vừa ra khỏi phòng, mình cầm bọc xốp lên nôn nóng mở ra ngay.

Ngồi nhìn những thứ lỉnh kỉnh trong đó, mình ngẩn người.

Ra là em Uyên mua áo cho mình, cũng ít thôi chứ không nhiều lắm, tầm 20 cái.

Xem kỹ lại thì có 5 cái là áo thun trắng, loại dùng để mặc ở nhà cho thoải mái mát mẻ. Ngoài ra số còn lại đều là áo để mặc đi chơi, thun và sơmi đủ cả.

– Không lẽ ẻm ra chợ gom đồ xổ hả ta??? – Mình lẩm bẩm.

Nhưng mình bác bỏ ý nghĩ này ngay. Ai chứ em Uyên làm gì có chuyện ra chợ mua đồ rẻ tiền, hơn nữa mấy cái áo đều khá đẹp, chất liệu vải cũng tốt, khó có khả năng là hàng chợ chất đống được.

Sau một lúc ướm thử, mình săm soi vạch tới vạch lui mớ áo, tìm xem còn tem mạc in giá trên đó không. Tìm mãi chẳng thấy, chắc ẻm gỡ sạch rồi, cũng tế nhị ra phết.

– À, còn một cái chưa tháo đây này.

Đúng là còn sót một cái áo ẻm quên tháo giá ra. Mình cầm lên xem ngay, 350k cho một cái áo thun body màu nude đơn giản.

– 350 x 15 = hơn 4m, chưa kể 5 áo thun loại mặc ở nhà. Con nhỏ này… bộ gom hết shop người ta à??

Mình dở khóc dở cười với bảng giá vừa tính ra. Xưa nay mình cũng thuộc loại con trai thích chải chuốt, không hẳn là điệu, nhưng dù sao lớn rồi, cần phải chăm sóc hình thức bề ngoài một tí cho lịch sự. Quần áo cũng hay đi mua, nhưng lần mua nhiều nhất chỉ 4, 5 cái là cùng. Số lượng lớn thế này, thú thật lần đầu tiên trong đời mình nhìn thấy, nội việc thử hết đống áo này chắc cũng đủ để thở oxy.

Đang bị thương chưa lành, không tiện thay ra thay vô nên mình chỉ cầm áo lên ướm thử. Hết cái này đến cái khác, công nhận em Uyên cũng có mắt thẩm mỹ, áo đơn giản nhưng nhìn sang, không lòe loẹt.

– Thích không? – Ẻm đột nhiên bước vào, lại ngồi lên giường cạnh mình, cười hỏi.
– Ờ, cũng được. Mua chi nhiều vậy? – Thấy ẻm vào, mình vội bỏ xuống không xem nữa.
– Có thằng trong công ty mời sinh nhật, không biết tặng gì nên Uyên ghé vô shop mua đại cái áo. Thấy đồ trong đó cũng đẹp, sẵn tiện mua cho T luôn. – Ẻm cầm mấy cái áo lên, vừa xem vừa nói.

Nghe kiểu ẻm nói chuyện, bỏ gần 5m ra mua đồ mà cứ như đi chợ mua mớ rau vài đồng lẻ ấy nhỉ.

– Mua vài cái được rồi, phí quá! – Mình chép miệng, thật ra trong bụng sướng rơn.
– Đâu tính mua nhiều. Tại thấy cái nào cũng đẹp, khó chọn lựa quá, gom hết cho xong, đỡ mệt đầu. – Ẻm thản nhiên nói.
– Xài tiền kiểu như Uyên, sớm muộn gì cũng thành giai cấp vô sản.
– Nghĩ Uyên tệ vậy à? Uyên xài nhiều nhưng kiếm được còn nhiều hơn, không phải loại chỉ biết sống nhờ vào gia đình đâu mà T lo.

– Ê… ê… không có xỏ xiên nhen! – Mình nhảy dựng lên.
– Xỏ xiên gì đâu, nghĩ sao nói vậy thôi mà! Tại có người có tật nên cứ thích tưởng tượng.. – Ẻm cười đểu.
– Hừ, cho là vậy đi. Nhưng Uyên chỉ đi làm ở công ty của chị Ngà, lương được bao nhiêu mà dám nói kiếm được nhiều?
– Làm ở đó chủ yếu cho vui, có cái giết thời giờ thôi. Uyên chơi chứng khoán, được không?
– Ax, biết gì mà chơi?
– Tùy, muốn nghĩ sao nghĩ. Tui ra đời còn sớm hơn mấy người, đừng có mà coi thường!

Ẻm nói thế mình cũng chịu. Mấy cái vụ chứng khoán cổ phiếu này nọ mình chả biết gì, nghe cứ như vịt nghe sấm. Càng nói càng khoe cái dốt ra, dẹp qua một bên cho lành.

– Chọn được cái nào ưng ý không? – Thấy mình im lặng, em Uyên hiểu ý, chuyển đề tài.
– Không vừa ý thì Uyên cũng mua rồi, có trả lại được đâu. – Mình nhún vai.
– Nghĩa là không thích cái nào hết? Ok, vậy thôi.

Ẻm gom đống áo nhét hết vào bọc, xách đi ra ngoài.

– Ê, cầm đi đâu vậy? – Mình hết hồn, gọi giật.
– Tặng thằng đó hết. – Ẻm sẵng giọng.
– Khùng hả? Cho nó một cái thôi chứ.
– T không thích mà, để lại làm gì chật nhà.
– Ai nói không thích? Dù gì cũng của Uyên mua, để đó mốt T mặc. – Biết ẻm đang giận, mình đành xuống nước một chút.

– Miễn cưỡng không hạnh phúc, không thích thì đem cho, o ép mặc làm gì! – Được thể ẻm càng làm già.
– Mệt nhen! Uyên đói chưa? Dọn cơm ăn đi, tí còn đi làm nữa kìa! – Mình lại phải xài tuyệt chiêu đánh lạc hướng.
– Cũng đói rồi, chờ chút. – Em Uyên để bọc đồ lại trong phòng, xuống nhà dưới dọn cơm lên.

Từ hôm ở bệnh viện về đến giờ, trưa thì mình ăn cơm cùng ẻm, tối lại đến chị Diễm. Sợ mình buồn nên hai người đem cơm lên cho mình sẵn tiện dùng chung luôn. Nhưng có một chuyện hơi khó hiểu, chẳng rõ có sự phân chia thỏa thuận nào đó giữa chị và em Uyên không, mà hai người luân phiên lên với mình.

Như đã nói ở trên, cứ buổi trưa là em Uyên, thì đến tối lại tới lượt chị vào, rất ít khi cả hai cùng xuất hiện. Thoạt đầu, mình cũng không để ý cho lắm. Nhưng cả tuần nay mọi thứ cứ diễn biến như vậy, có em Uyên thì không có chị, có chị lại vắng mặt em Uyên. Buổi trưa chỉ có mình ẻm, điều này cũng giải thích được đi, vì trưa chị phải ở lại tiệm. Nhưng còn buổi tối, thời gian mà cả hai người đều rảnh rỗi, em Uyên lại cứ ở lì trong phòng, bảo là bận làm việc.

Mặc dù rất thắc mắc, nhưng mình cũng không dám hỏi nhiều. Đành coi như không có chuyện gì, để thêm một thời gian nữa xem sao rồi tính. Hai người vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chỉ hi vọng ngoài mặt thế nào thì trong lòng cũng thế ấy. Nếu không, mình sẽ rất khó xử. Nhất là trong tình trạng hiện giờ, lại càng không tiện nếu rắc rối tiếp tục tìm đến.

– Ăn cơm đi, sao ngẩn ra vậy? – Trong khi mình miên man suy nghĩ, em Uyên đã dọn cơm xong rồi.
– Ờ… bữa nay ăn ngon quá ta! – Nhìn đĩa thịt ram và tô canh chua cá hú, mình xuýt xoa.
– Ngon thì ráng ăn nhiều một chút, cho mau khỏe! Nằm ì ra đó báo hại người khác cực nhọc quá! – Ẻm nghênh mặt.
– Ai cần? Tại có người tự nguyện thôi, muốn từ chối cũng không được. – Mình trề môi, rồi mặc cho ẻm trừng mắt tức tối, mình vờ như không có chuyện gì, gắp lấy gắp để, cắm cúi ăn.

– Lúc gần đây, Uyên với chị Diễm không có việc gì chứ? – Được một lúc, mình giả bộ hỏi bâng quơ.
– Vẫn bình thường. T hỏi vậy là sao? – Ẻm nhìn mình.
– Không có gì. Tại thấy buối tối có mặt chị Diễm thì lại không thấy Uyên.
– Thì sao? Nhớ Uyên hả? – Ẻm nháy mắt.
– Nằm mơ đi! Thấy lạ nên hỏi thôi.
– Có gì đâu mà lạ! Tối Uyên bận làm việc.
– Bận gì bận hoài vậy? Lần trước cũng nói bận.
– Ừ, gần cuối năm công ty nhiều việc, làm không hết nên về nhà phải tranh thủ làm cho kịp. – Em Uyên vừa nhai nhóp nhép vừa nói tỉnh bơ, thật khó để biết ẻm có đang nói dối mình không.

Nếu ẻm đã muốn giấu, mình cũng hết phép, khó mà khai thác được gì. Trước mặt em Uyên mình còn dám hỏi này nọ, còn đối với chị Diễm, mình chẳng dám dò xét gì cả. Lâu nay mình vẫn tỏ ra ngu ngơ, không hay biết chuyện em Uyên có tình cảm với mình, giờ lơ tơ mơ chẳng may nói lòi ra, có trời mới biết chị sẽ như thế nào. Nghĩ đến viễn cảnh đó, lần nào mình cũng rùng mình mấy lượt vì sợ.

– Nói thật đi! Tự dưng mua đồ cho T nhiều vậy? – Gần tàn bữa cơm, mình hỏi.
– Nói rồi mà. Thấy đẹp thì mua thôi, T hay thắc mắc quá! – Em Uyên buông đũa.
– Nếu vậy sao trước giờ không mua, chẳng lẽ đến giờ mới thấy đồ đẹp à? – Mình bắt bẻ.
– He he… Hỏi nhiều thiệt! Nghe Uyên dặn nè, mấy cái áo đó đó, một năm T chỉ được mặc một cái thôi nghe chưa?
– Hả? Là sao? – Mình ngơ ngác.
– Là vậy chứ sao trăng gì. Uyên đếm rồi, tổng cộng là 20 cái, tặng thằng kia 1 cái còn lại 19 cái. Trong đó 5 cái áo mặc ở nhà không tính, 14 cái kia T phải xài 14 năm. Mỗi năm mặc 1 cái thôi, hết năm mới được thay cái khác. Hiểu chưa?

“Con nhỏ này, không lẽ bữa nay ra đường tông cột điện bị chập mạch mát dây rồi hay sao vậy kà?”

– Thì hiểu, nhưng tại sao phải làm như vậy? – Mình gãi tai.
– Để T luôn nhớ đến Uyên! – Ẻm cười chúm chím.
– Nghe giống trăn trối vậy? Uyên sắp đi đâu hả? – Mình thấy thái độ của ẻm có gì đó là lạ.
– Đâu có. Đùa chút thôi! Mà T hứa với Uyên đi!
– Hứa gì nữa? À à, vụ 1 năm mặc 1 cái áo đó hả?
– Ừ, hứa đi!
– Hứa thì hứa. Nhưng rủi mốt T mập quá, không mặc vừa thì sao? – Mình phì cười.
– Những yếu tố khách quan bỏ qua, miễn T xem trọng lời hứa với Uyên là được rồi.

– Rồi, hứa luôn! Được chưa cô nương?
– Ừm.
– Mà chắc phải chờ T lành hẳn mới mặc được. – Bỗng nhiên em Uyên đượm buồn, mình nói cho ẻm vui.
– Tới đó không biết Uyên có thấy được không nữa… – Ẻm trầm ngâm khá lâu rồi nói.
– Gì nữa? Nay thấy Uyên lạ quá vậy, có chuyện gì hả?
– Chọc T chứ có gì đâu. Thôi, Uyên dọn dẹp, về phòng nghỉ chút còn đi làm nữa. T ngủ đi!

Không đợi mình đáp, em Uyên bê mâm cơm đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Mình không nghĩ em Uyên đùa, chắc hẳn có chuyện gì nữa rồi. Nhưng cá tính của ẻm, đã không muốn nói thì có cạy miệng cũng chẳng hé răng. Biết sao được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Thông tin truyện
Tên truyện Diễm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 03/04/2017 08:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Những quý bà dâm đãng - Tác giả Ngọc Linh
Phần 88 Vào trong nhà thì thấy Thương đang nằm trên bàn ăn rồi vắt hai chân lên vai anh Phong còn anh Phong cứ thế mà địt phầm phập. Bám chặt hai bàn tay vào cnah bàn Thương giật nhẹ người lên bảo: Mạnh nữa lên chú... ơi... anh ơi... banh cái lồn của em ra đi... ư. Ư. Anh Phong vừa nhấp nhổm vừa nói: Vừa là chú... vừa là anh là sao... lồn thì mà múp kinh lên được thế này, còn không lông nữa chứ... đã quá đi mất... Nói xong thì anh Phong lại rút con cặc ra, cúi xuống lùa đầu lưỡi dọc cái khe lồn đỏ au mà vét nước nhờn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Đụ lỗ đít Đụ tập thể Sextoy Thác loạn tập thể Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình
Làm nô lệ (Update Phần 16)
Vị trí của Tuấn Sau buổi thác loạn hôm nọ thì Kiều Anh được thưởng 1 khoản tiền và 1 chuyến đi du lịch vài ngày cùng Tuấn chồng nàng. 2 vợ chồng đi biển ở Quy Nhơn với phòng villa sát biển. Vùng biển này rất đẹp và rất thơ mộng nên cả 2 đều được healing rất nhiều. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy được đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc chứ không thể nào tưởng tượng được những việc mà đôi trẻ đã làm. Tuấn vẫn yêu vợ y như ngày đầu gặp và Kiều Anh cũng vậy. Họ vẫn nói chuyện, vẫn cười đùa và vẫn yêu đời hơn trước vì dù...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện móc lồn Truyện mút chân Vợ chồng
Chị ơi… Anh yêu em!
Phần 21 Mình chở thẳng chị về nhà, đẩy chị vào trong rồi khóa cửa, bỏ hẳn chìa khóa vào túi. Một thằng nhóc hơn 18 tuổi, vào nhà người khác để lôi con người gái người ta đi, đó chỉ có thể là hành động của một thằng thiếu suy nghĩ và ngu dốt. Nhưng thời điểm đó mình lại nghĩ khác, mình nghĩ rằng mình đang ”giải thoát” cho chị, cứu chị khỏi căn nhà đầy bạo lực và độc ác. Chị ngồi trong nhà khóc thút thít, mình sực nhớ đến cú đánh bằng chổi của ba chị lúc nãy nên ngồi sát lại hỏi chị. Trời ạ, một vết đỏ tím dài trên tấm lưng trắng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng