– Cô ấy giận em nên mới nói vậy. Mấy anh giữ lại giùm, em là cháu chú Quyết…
– Chú Quyết nào? – Anh bảo vệ nhìn mình.
– Chú Quyết bên công an, em là cháu chú ấy. Mấy anh giúp giùm…
Anh ta giật mình, nhìn mình dò xét khá lâu, sau đó ra hiệu đám bảo vệ giữ thằng Khang và em Uyên lại.
– Các người muốn gì nữa? – Thằng Khang trợn mắt, nhưng nhìn thấy đám bảo vệ mặt mày hầm hầm, tay lăm lăm gậy gộc, nó im bặt (gậy cao su hay patrac mình không rõ).
– Có gì để chứng minh em là cháu chú Quyết không? – Anh bảo vệ dò xét.
– Để em gọi cho chú ấy…
Mình nói, móc điện thoại ra bấm gọi thẳng đến văn phòng của chú, mở luôn loa ngoài cho mọi người cùng nghe. Giờ này, sếp như chú chắc không trực rồi, mình hi vọng vào một người khác…
– Alô… – Giọng bực dọc không theo đúng phép tắc khi nghe điện thoại của dân vang lên. Nhưng với mình, lại là sự vui mừng không thể tả.
– Anh Phúc hả? – Mình hỏi nhanh.
– Ừ… ủa, ai vậy?
– Em T nè, có chú Quyết đó không anh?
– À, T hả? Không có, sếp làm gì trực giờ này. Có gì không em? – Anh Phúc vui vẻ hỏi lại.
– Dạ, em có chút rắc rối, định nhờ chú Quyết…
– Rắc rối hả? Ở đâu, anh kêu tụi nó lên liền.
Lúc này, anh bảo vệ xua tay ra hiệu với mình. Mình hiểu ý gật nhẹ, nói với anh Phúc không có gì, qua loa vài câu rồi tắt máy.
– Nãy giờ không nhận ra người quen, đừng buồn anh! Anh tên Trường. – Anh vỗ vai mình, cười cười chỉ vào bảng tên đeo trên ngực.
– Dạ, không có gì. Hiểu lầm thôi mà anh. – Mình biết điều cười nhẹ.
– Giữ cô gái này lại thì được rồi, có cần giữ luôn thằng kia lại không? – Anh Trường hỏi.
– Không cần. Anh cho nó đi đi, để cô gái lại được rồi. – Mình chẳng còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện báo thù nữa, chỉ muốn mau chóng về nhà.
– Ok.
Thằng Khang nghe vậy, nghiến răng nhìn mình tức tối, sau đó hậm hực bỏ đi một mạch, không ngoái lại.
Bọn Thanh sida lúc này cũng dần tỉnh táo, lồm cồm bò dậy, mặt thằng nào thằng nấy méo xệch, nhăn nhó vì đau.
Sau khi dìu bọn mình xuống sảnh, nhìn cả đám ngồi la liệt trên ghế, anh Trường quan tâm:
– Tụi em có cần đi bệnh viện không?
– Không, tụi em ổn rồi. Anh gọi taxi giùm.. – Mình huơ tay, gì chứ bệnh viện ngán lắm rồi, chết cũng không vào.
– Phải từ đầu em thông báo bọn anh biết thì đã giải quyết êm đẹp rồi, đâu bị thế này. – Anh Trường vẫn tỏ ra áy náy.
– Anh giúp em vậy là nhiều lắm rồi, cảm ơn anh!
– Khách sạn này sống nhờ chú Quyết mà, lãnh đạo biết được cháu chú bị đánh ở đây như vầy, tụi anh bị đuổi việc đó. – Đôi mày rậm như sâu róm của anh ta xoăn tít lại.
À, ra thế. Thảo nào…
Mình vỡ lẽ, khách sáo hứa hẹn đủ điều cho đám bảo vệ yên lòng. Chờ thêm một lúc, taxi đến, cả đám kéo nhau lên xe ra về. Mình, chị và em Uyên ngồi riêng một xe.
Không khí yên tĩnh bao trùm trong xe. Thỉnh thoảng vang lên tiếng thở nặng nhọc của mình và âm thanh sụt sịt của chị. Em Uyên thủy chung vẫn im lặng không nói, cặp mắt đỏ quạch lơ đễnh nhìn ra đường…
Mình đau đớn ôm bụng, vết thương vừa lành miệng đã lại tét ra, máu ri rỉ chảy. Điều này chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng mình, đầu mình sắp nổ tung vì quá nhiều suy nghĩ chèn ép.
Từng câu nói của thằng Khang vẫn quanh quẩn trong tâm trí mình. Cùng với thái độ, hành động kì lạ không thể hiểu được của em Uyên, tất cả đem đến cho mình một dự đoán mơ hồ… nhưng mình có cảm giác đó là sự thật…
Mình sẽ nói chuyện với ẻm. Phải, mình sẽ làm cho ra lẽ, rõ ràng trắng đen chuyện này. Nhưng không phải bây giờ, khi đang có chị bên cạnh thế này. Sau chuyện lúc nãy, mình rõ hơn ai hết chị đang nghĩ gì. Có lẽ, lúc này… trong ba người bọn mình, chị đang đau nhất…
Cơn đau âm ỉ hợp sức cùng sự mệt mỏi kéo mí mắt mình sụp xuống, không còn biết gì nữa…
– T… dậy đi, đến nhà rồi…
Tiếng chị gọi khiến mình choàng tỉnh. Vừa nhổm dậy, cơn đau tê tái ập tới làm mình nhăn nhó.
– T đau lắm hả? – Chị nắm tay mình, mặt lo âu.
– Không sao. E ngủ lâu chưa? Uyên đâu rồi? – Mình nhìn lên băng ghế trước, trống trơn.
– Bé Uyên vô nhà trước rồi. Chị đỡ T xuống xe hén, tài xế chờ nãy giờ đó. – Chị ái ngại.
– Em tự đi được mà, vết thương ngoài da thôi, chị đừng lo!
Mình cắn răng, lọt tọt mở cửa xe chui ra ngoài thanh toán tiền.
Thật may, ba mẹ ngủ rồi, nếu không mình chẳng biết làm thế nào lên phòng mà không bị ông bà phát hiện.
Vừa ngả lưng xuống giường chưa được mấy phút, chị Diễm cầm mớ đồ nghề bước vào.
– Ở đâu ra nhiều vậy? – Nhìn đống băng gạc chị cầm trên tay, mình ngạc nhiên hỏi.
– Chị mua chứ đâu nè! T suốt ngày đánh nhau, biết thế nào cũng cần dùng tới mà.
– Em bị đánh chứ đánh ai đâu! – Mình phì cười, tình trạng này mà lại mắc cười, cũng chả hiểu nổi.
– Cũng là đánh nhau thôi. Để chị coi coi… vết thương toét miệng nữa rồi nè, hơi đau tí, T ráng chịu nha!
Mình nằm yên bất động, lơ đãng nhìn trần nhà, tai lắng nghe tiếng xuýt xoa của chị. Thỉnh thoảng chị lại kể vài chuyện vui ở tiệm cho mình quên đau. Chị cười nói rất vui vẻ, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Thái độ kỳ lạ của chị khiến mình không an lòng. Áy náy, lo lắng, khó chịu… nhiều cảm xúc đan xen… thật không thoải mái chút nào.
Chắc là làm riết quen tay, những công đoạn chùi rửa, băng bó chị làm rất nhanh, xong xuôi chỉ mất chừng vài phút là cùng.
– T đỡ đau chưa? – Chị quan tâm hỏi.
– Rồi. Cảm ơn chị! – Mình mỉm cười.
– Ừm, vậy T ngủ sớm đi! Chị về phòng hén! – Chị nhoẻn miệng đứng lên.
– Khoan đã… – Mình buột miệng.
– Gì T? – Chị đứng lại.
– Chị không có chuyện gì muốn hỏi em sao? – Mình nói mà không dám nhìn chị.
– Không. T ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều! – Chị hơi lắc đầu, khép cửa lại, không quên tắt đèn hộ mình.
Chị đi rồi. Mình nằm nghĩ ngợi lung tung, rốt cục lại chả biết bản thân đang nghĩ gì. Muốn để đầu óc thoải mái, thư giãn mà chẳng làm được. Càng nghĩ càng mệt mỏi căng thẳng, càng căng thẳng lại càng không ngủ được. Đến khi cái đầu muốn nổ tung ra, mình mới chập chờn chợp mắt được…
Mình.. thật tồi tệ… có lỗi với nhiều người quá..
…
Dường như từ ngày chị và em Uyên xuất hiện trong đời mình, cuộc sống của mình chỉ có thể tóm gọn trong 4 từ “Đánh và bị đánh”. Chủ yếu là bị đánh thì đúng hơn. Cô thân cô thế, võ vẽ chẳng biết, lại gặp toàn thứ hổ báo, mình còn sống đến lúc này cũng có thể coi như một kỳ tích vĩ đại rồi.
Buổi trưa em Uyên không về ăn cơm, phá hỏng ý định điều tra cho ra ngô ra khoai của mình. Uổng công chờ từ sáng đến trưa, có lẽ ẻm muốn tránh mặt mình. Chiều ẻm về thì chị cũng về rồi, mình muốn nói chuyện riêng, thật khó!
…
Bữa cơm tối trôi qua khá nặng nề.
Suốt bữa, em Uyên cứ lặng lẽ cắm cúi ăn. Từ lúc về, ẻm chẳng hé răng câu nào. Mình lại càng không biết nói gì, thỉnh thoảng đùa với chị vài câu cho không khí bớt căng thẳng. Nhưng điều này không giấu được mẹ, ánh mắt dò xét cùng với câu hỏi “mấy đứa có chuyện gì vậy?” của mẹ làm mình giật thót. Ậm ừ cho qua, và vội chén cơm xong mình chạy tót lên phòng. Người lớn tinh ý thật!
Một lúc sau, nghe tiếng chân ngoài cầu thang, mình đi ra, thấy chị đang bước xuống lầu. Bộ đồ trên người chị rõ ràng không phải loại mặc ở nhà, tay lại cầm nón bảo hiểm.
– Chị đi đâu vậy? – Mình hỏi.
Chị dừng lại, ngó lên nói:
– Chị đi đây chút à.
– Mà đi đâu vậy?
– Hồi chiều chị Ánh rủ qua nhà chơi..
– Chờ tí, em thay đồ đi với chị. – Mình đề nghị, chân dợm bước vô phòng.
– Thôi, T vậy sao đi được. Ở nhà đi, chút xíu chị về liền!
Không đợi mình đáp, chị bước một mạch xuống cầu thang. Mình chỉ còn biết đứng ngó theo.
Từ lúc lên nhà mình ở đến nay, chưa khi nào chị đi ra ngoài vào ban đêm một mình. Hôm nay bỗng nhiên lại thế này, chị có ý gì đây nhỉ? Chẳng lẽ… chị muốn tạo cơ hội cho mình nói chuyện riêng, giải quyết với em Uyên? Mà cũng có thể chị đơn thuần đến chơi nhà chị Ánh thôi, mình suy nghĩ nhiều quá hóa đa nghi rồi chăng?
Nghĩ tới nghĩ lui, mình nghiêng về phương án thứ nhất hơn. Đột nhiên chị muốn đi một mình, lại ngay thời điểm nhạy cảm vừa xảy ra chuyện hôm qua, không có vấn đề gì mới lạ.
Mà thôi, dù chị vô tình hay hữu ý thì đây cũng là cơ hội cho mình giải tỏa hết mọi khúc mắc. Mình phải tận dụng. Hôm nay sẽ dứt điểm mọi chuyện với em Uyên, đã quá nhiều rắc rối rồi, mình không muốn tiếp diễn nữa. Sau khi xong chuyện của ẻm, mình sẽ nói hết với chị. Phải, mình sẽ nói tất cả, không giấu gì nữa. Kể cả những chuyện không hay, những cảm xúc tội lỗi không nên có giữa mình và em Uyên, mình sẽ tự thú bằng hết. Có thể chị sẽ đau, sẽ tha thứ cho mình hoặc không, nhưng làm vậy mình thấy nhẹ nhõm hơn, bớt đicảm giác cắn rứt lương tâm.
Nhưng đó là chuyện của ngày mai. Còn bây giờ, cần phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
Mình đứng trước cửa phòng em Uyên khá lâu, lấy hết can đảm mới dám gõ cửa.
– Uyên làm gì vậy? T vào được không?
– …
– Mở cửa đi, T có chuyện muốn nói!
– …
Mặc cho mình kêu rát cả cổ, đáp lại chỉ là sự im lặng. Mình mất hết kiên nhẫn, xoay nhẹ tay nắm cửa, hình như không khóa.
– T vô đó nhen!
Chờ thêm một lúc, không thấy ẻm phản ứng gì, mình đẩy cửa bước vào.
Nhìn bên trong, mình chẳng biết nên khóc hay nên cười. Em Uyên nằm sấp trên giường, tai đeo phone nghe nhạc ầm ĩ, âm thanh to đến mức vang ra mình còn nghe được. Thảo nào kêu muốn lòi họng mà ẻm chẳng ừ hử.
Thấy mình lù lù xuất hiện, em Uyên gỡ phone xuống, trừng mắt:
– Vào đây làm gì?
– Có chút chuyện.. – Thái độ xa cách của ẻm làm mình hơi quê.
– Biết phép lịch sự không? Phòng con gái muốn vô là vô vậy hả? Sao không gõ cửa? Rủi Uyên đang thay đồ thì sao? Hay là có ý đồ xấu? – Ẻm tuôn một tràng.
– Gõ ầm ầm nãy giờ, Uyên đeo phone có nghe đâu. Bởi vậy..
– Ừ, tui nghe nhạc không được hả? – Ẻm ngắt lời.
– Ai nói gì đâu, ý là Uyên nghe nhạc nên không nghe T kêu, bởi vậy T mới…
– Thôi khỏi thanh minh thanh nga gì hết, ra ngoài đi. – Ẻm hạ lệnh trục khách.
Đệt, nóng rồi nhen! Vừa đút đầu vô đã bị ăn chửi xối xả, giờ còn đuổi như đuổi tà nữa. Giọng điệu ẻm rõ ràng muốn gây sự. Cơ mà ráng nhịn, vì sự nghiệp giải tỏa những vướng mắc trong lòng đã dâng lên tới đỉnh điểm, vì tình yêu bất diệt dành cho chị, nuốt giận vào trong vậy.
– T nói vài câu rồi ra liền, được không? – Mình dịu giọng, thật ra trong bụng chửi ẻm te tua.
– Giữa Uyên và T có gì để nói à? – Em Uyên vẫn nằm, nhướng mắt nhìn mình cứ như thấy chuyện lạ.
– Quá nhiều là đằng khác, nhất là chuyện hôm qua. Uyên ngồi dậy đi, T muốn nói chuyện nghiêm túc! – Mình kéo cái ghế ngay bàn trang điểm ngồi xuống.
– Được rồi, cho T 5 phút. Nói nhanh đi! – Em phẩy tay ngồi lên.
Rất nhiều câu hỏi mình cần lời giải đáp từ em Uyên, thế nên nhất thời chả biết hỏi câu gì. Suy nghĩ một lúc, mình quyết định bắt đầu từ chuyện xảy ra ở khách sạn Mimosa tối qua.
Mình nghiêm mặt, bắt đầu cuộc phỏng vấn:
– Lí do tại sao hôm qua Uyên vào đó với thằng Khang?
– Tưởng gì… lại chuyện này nữa sao? Đó là chuyện riêng của Uyên. T không có quyền gì để hỏi cả, ok? – Ẻm thản nhiên.
– T biết có liên quan đến T, Uyên đừng giấu nữa! – Mình lắc đầu.
– T lạ thật! Chuyện riêng của Uyên mà cứ nhất quyết bảo có liên quan đến T là sao?
– Những gì hôm qua thằng Khang nói, Uyên không nghe sao? Rõ ràng là có liên quan đến T nên nó mới nói như vậy.
– Nó lảm nhảm thôi, T bận tâm làm gì? – Ẻm cười khẽ.
– Uyên nhất định không nhận sao?
– Không có lấy gì mà nhận? Nhưng được rồi, T muốn nghe thì Uyên cũng không có gì phải giấu..
– Ok, nói đi!
– Lí do thì hôm qua Uyên đã nói rồi, Uyên thích! Ngủ với một thằng đàn ông đâu có gì lớn lao mà T cứ phải làm ầm lên..
– Uyên… – Mình nghiến răng.
– Sao? Lại định chửi Uyên là con điếm hả?
Mình im lặng.
– T ra ngoài đi, không cần nói nhiều với con điếm rẻ tiền này làm gì! – Em Uyên cười khanh khách.
Có gì vui đáng để cười nhỉ? Hay là giống mình, kìm nén cảm xúc quá mức nên bật cười thay cho khóc?
– Sao Uyên cứ phải như vậy? Hôm nay T vào đây để nói rõ ràng mọi chuyện, không phải để cãi nhau. – Mình ôn tồn nói.
– Rõ ràng? Còn chuyện gì chưa rõ ràng nữa, Uyên nói vậy chưa đủ sao? – Ẻm cười nhạt.
– Thật là không còn gì giấu T không?
– Thật.
– Nhìn T đi, rồi nói. – Mình nhìn sâu vào mắt ẻm.
Em Uyên ngước lên, không chút e dè đối mắt với mình, môi nhếch lên buông rõ từng tiếng:
– Thật. Được chưa?
– …
Ngang bướng đến thế là cùng. Mình rất rất muốn biết sự thật, nhưng hỏi mãi ẻm lại cương quyết không nói, cứ chối bai bải, phải làm thế nào đây?
Mình đứng dậy, bước lại cửa sổ nhìn ra ngoài trời, hít một hơi thật sâu để kìm nén điều gì đó trong lòng sắp bùng nổ, ngột ngạt đến khó thở.. chỉ muốn đập phá mọi thứ xung quanh.
Sau khi bình tâm, mình xoay lại. Em Uyên không còn ngồi, nằm dài trên nệm, dường như đang lướt web. Bộ dạng ẻm muốn chứng tỏ không quan tâm đến sự hiện diện của mình.
– T biết lâu nay Uyên vẫn âm thầm giúp đỡ T rất nhiều, T luôn cảm kích Uyên vì điều đó.. – Mình dừng lại, chờ xem phản ứng của ẻm.
Nhưng mình phải thất vọng, hai mắt em Uyên vẫn dán chặt vào máy. Nhưng mặc kệ ẻm giả vờ nghe hay không, mình vẫn nói tiếp.
– T cũng biết Uyên rất tốt, không cần T báo đáp, càng không muốn nói T nghe để T khỏi phải áy náy! Đứng ở góc độ một người bạn, như khi nãy T vừa nói, T thật sự rất cảm kích những gì Uyên làm vì T! Nếu không có sự giúp đỡ của Uyên, T chẳng biết bây giờ mình ra sao, liệu có còn sống, còn đứng đây hít thở hay không…
– Thành thật mà nói, ở góc độ một người bạn, Uyên đã làm rất đúng! T cũng không phải thằng con trai chỉ biết sĩ diện hão, không muốn nhận sự giúp đỡ của một cô gái. Ngược lại, T sẵn sàng đón nhận trong vui vẻ, nếu như những việc làm đó không quá to tát và không ảnh hưởng gì đến Uyên..
– Nhưng… đó là ở góc độ bạn bè, còn Uyên có bao giờ thử đặt bản thân vào vị trí một thằng đàn ông như T để cảm nhận chưa? Cảm giác thế nào khi nghe thằng khác mắng mình “núp váy đàn bà”? Có bị tổn thương không khi biết một cô gái sẵn sàng ngủ với thằng khác chỉ để đổi lấy cái mạng quèn cho mình? Có thể vui nổi không khi trước giờ luôn phải nhận sự giúp đỡ trong mơ hồ, để rồi khi hiểu ra bỗng thấy mình sao hèn yếu quá, đáng thương hại quá… đến cả sự thật cũng chẳng được biết..
Giọng mình run rẩy, càng nói cảm xúc càng dâng trào, thật khó đè nén.
– Cảm giác của T như vậy đó, Uyên có hiểu không? Cái T cần là sự chia sẻ, là sự thật, chứ không phải sự cao thượng giúp đỡ đến quên mình không cần báo đáp của Uyên. – Nếu không vì có ba mẹ dưới nhà, chắc mình đã hét lên. Điên mất!!!
Đổi lại vẫn là sự im lặng của em Uyên.
– Nói gì đi chứ, Uyên định im mãi sao? – Mình gằn giọng.
– …
Em Uyên tiếp tục im thin thít, nhưng mình thấy đôi vai ẻm hơi run rẩy. Bướng kinh khủng, định im đến lúc nào đây?
Mình bước đến gần, ngồi xuống mép giường, nắm tay ẻm kéo dậy.
– Nãy giờ Uyên có nghe T nói không vậy? – Mình hơi to tiếng.
– Nghe thì sao? Uyên biết nói gì đây? – Ẻm vung tay ra.
– Tất cả. Những gì Uyên giấu T trước giờ, T muốn biết hết.
– Biết hết à? T biết thì sao? Có giải quyết được gì không? Không chứ gì, vậy cứ muốn biết để làm chi? Rước khó chịu vào người hả? – Mắt em Uyên ửng đỏ, không rõ vì tức giận hay..
Phản ứng dữ dội của ẻm khiến mình gần như tê liệt, lặng người đi. Tuy vậy, miệng vẫn nói cứng:
– Nhưng… ít ra T cũng có quyền được biết chứ. Đâu phải lúc nào Uyên cũng tỉnh táo để có quyết định sáng suốt. T không muốn Uyên làm chuyện dại dột..
– Dại dột? Ý T là ngủ với thằng Khang phải không? – Như chạm phải vết thương lòng, em Uyên ngồi bật dậy, gần như hét vào mặt mình. Ẻm chợt xúc động dữ dội.
– Vậy không phải dại dột sao hả? Thiếu gì cách không chọn lại đi ngủ với nó làm gì? – Mình cũng điên máu theo.
– Ừ. Uyên dại dột nên mới giúp thằng như T, để rồi bị T chửi là con điếm, hi hi.. – Đôi mắt em Uyên càng lúc càng đỏ, long lanh như hai hòn bi rực lửa, miệng lại cười vang.
Tình hình có vẻ không ổn. Tự dưng ẻm kích động thế này, chẳng thể nói chuyện được nữa, giờ mình có nói gì chắc ẻm cũng không nghe. Đành để hôm khác vậy.
– Uyên bình tĩnh lại đi! T về phòng đây. – Mình nhổm dậy.
– Đứng lại đó, gây chuyện đã bỏ đi là xong hả? – Ẻm rít lên.
– Uyên ngủ sớm đi! Đừng la hét nữa, ba mẹ T nghe thì phiền đó! – Mình đi lại cửa.
– Đứng lại! Uyên nói T đứng lại nghe không? Còn bước nữa đừng trách..
Mặc ẻm la gì thì la, mình đưa tay mở cửa.
“Rầm…”
Một cú đá như trời giáng bất thần nện vào lưng làm mình đập mặt vô cửa, té lăn quay. Chủ nhân của cú đá chắc không cần nói mọi người cũng biết là ai.
Xưa nay không ít lần em Uyên dọa đánh, nhưng chỉ dọa thôi, mình chưa từng nghĩ ẻm sẽ làm thật. Lần này xem ra tức nước vỡ bờ thật rồi. R.I.P T..
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 03/04/2017 08:39 (GMT+7) |